← Ch.13 | Ch.15 → |
"Này, Hân Hân." Cố Tư Bằng gọi cô lại.
"Ừ?"
"Anh có thể đi cùng sao? Hoa Liên?"
Đông Hải Hân muốn đi về phía trước thì ngừng lại, không thể tin được câu hỏi mà mình nghe.
"Nghê Thường... Cá tính rất ôn hòa, dáng dấp cũng rất đẹp..." Đông Hải Hân không biết vì sao mình phải thốt ra câu cực kỳ không rõ ràng, biểu cảm trên mặt anh thoắt xanh thoắt trắng giống như muốn cắn lưỡi tự sát."... Trời! Tôi đang nói gì?" Câu này tự lẩm bẩm là cô ra tiếng bất mãn với bản thân.
"Em nói, Nghê Thường cá tính rất ôn hòa, dáng dấp cũng rất đẹp." Cố Tư Bằng cười đến gần cô, lập lại một lần đối thoại xấu hổ và giận dữ khiến cô muốn chết.
"Em nghe." Đông Hải Hân cắn răng, nhìn ánh mắt của anh không biết giận dỗi với ai.
"Em muốn nói, cô ta rất thích hợp với anh sao?" Cố Tư Bằng đứng trước mặt cô.
"..." Đông Hải Hân không nói, lặng yên vĩnh viễn đều là trả lời tốt nhất.
"Em đang ghen, Hân Hân?" vẻ mặt và giọng nói của Cố Tư Bằng rất khoái trá.
"Em không có..."
Đông Hải Hân còn chưa xoay mặt, đã bị nụ hôn nóng bỏng che lại.
Cố Tư Bằng ôm chặc thắt lưng của cô, lúc cô không có chút phòng bị nào liền dán đôi môi sát vào, lấy thế công sắc bén, dáng vẻ lại nhu tình lưu luyến triền miên xâm chiếm khi cô khép chặt răng.
Anh trằn trọc nút lưỡi của cô, luôn thần phục mềm mại của cô.
Môi của cô, nụ hôn của cô, xúc cảm gò má bóng loáng, quyến luyến mật thiết bỏ không được, anh yêu cô thật lâu, từ lúc cô còn là một cô gái nhỏ...
Vì sao, cô và người đàn ông này rõ ràng đã lên giường, anh lại có thể hôn cô hôn giống như lần đầu tiên đụng chạm cô, vừa nhiệt tình, lại cẩn thận, tất cả là quý trọng?
Nụ hôn của anh nóng ẩm ấm áp, mang tất cả tấm lòng thương yêu cưng chìu dịu dàng cho cô, làm cô cảm giác mình giống như mối tình đầu của cô gái nhỏ.
Chính vì anh luôn dịu dàng như vậy, nên cô mới dần dần quen không hề kháng cự nữa?
Hoặc giả là, đến bây giờ cô đều không thể kháng cự?
Chỉ cần gặp gỡ anh, cô sẽ không cách nào khống chế tâm tình của mình, giống như đi vào mê cung không tìm được cửa ra, khiến bản thân càng chật vật.
Nếu như không phải là anh, cô sẽ không phát sinh quan hệ với anh trong lúc đang say; lại càng không lý trí cắt đứt quan hệ, vì không muốn anh chịu trách nhiệm không nên chịu, nói muốn làm bạn giường với anh.
Cô không lý trí không bình tĩnh không để ý đến anh, cô rõ ràng đã có đáp án từ lâu.
Cô thương anh, hoặc giả, từ rất lâu trước kia.
Cô muốn chạy trốn, là vì anh khiến cô cảm thấy cô đơn...
Cô muốn làm duy nhất của anh, muốn khác biệt với người khác trong lòng anh, nhưng trước giờ cô đều không phải.
Cô giận bản thân đã chờ đợi anh.
Vì vậy cô trở thành một người, chân chân chính chính của một người.
Cô bị mẹ bỏ rơi, bị anh ở lại Đài Loan...
Tịch mịch vây quanh cô, luôn như hình với bóng.
Cô giống như lục bình không gốc rễ, vĩnh viễn không tìm được lòng trung thành mà cô muốn.
"Hân Hân, em đang khóc?" Cố Tư Bằng đột nhiên kinh hoảng kéo cô ra, anh nếm được vị mặn của nước mắt trong nụ hôn của cô.
Đông Hải Hân lắc đầu, nước mắt dính ướt trước vạt áo của anh.
Cố Tư Bằng thở dài, lau nước mắt của cô.
Lần này tốt lắm, cô không tin anh thổ lộ, không trả lời tình cảm của anh, đến bây giờ cuối cùng bị anh chọc đến khóc lên, anh cũng xem như tiến lên một bước dài rất bất đắc dĩ.
"Hân Hân, thừa nhận em yêu anh khó khăn như vậy sao?"
Đông Hải Hân mím chặt môi, nước mắt rơi càng dữ.
Cô không muốn thương anh, thật. Cô cảm nhận tất cả xa cách và phản bội ở trên người anh...
"Được được được, em không thương anh, em không thương anh." Cố Tư Bằng đầu hàng trước chuỗi nước mắt trong suốt, ôm cô vào trong ngực."Em không thương anh, nhưng anh rất yêu em, anh ghét vẻ mặt của nam diễn viên bên trong khi nhìn em, cũng không thích nhiếp ảnh gia nói chuyện với em luôn dựa vào em rất gần. Em không có ghen, từ khi chúng ta làm việc với nhau đến nay, đều là anh không giải thích được ăn dấm."
Anh mặc danh kỳ diệu nói rõ làm Đông Hải Hân cảm thấy buồn cười.
Cố Tư Bằng tiếp tục mở miệng: "Hân Hân, mấy ngày nữa anh phải đi Hong Kong."
Đông Hải Hân nghi ngờ giương mắt, trong mắt còn chứa đầy nước mắt.
Nếu như có thể, cô thật không muốn để cho mình thoạt nhìn rất để ý động tĩnh của anh.
"Bên kia có phòng hành lang nghệ thuật rất có hứng thú với anh, anh sẽ đi với người đại diện, có lẽ chỉ ở lại mấy ngày mà thôi, chờ anh từ Hongkong trở lại, anh sẽ đi Hoa Liên tìm em."
Vẻ mặt Đông Hải Hân hơi sững sờ, cô không biết nên phản ứng ra sao.
Cô mơ hồ cảm thấy không muốn anh rời khỏi, giật mình thấy suy nghĩ như vậy rất ngu xuẩn, giữa bọn họ đã trải qua cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều đã nhiều năm, vì sao sau khi bọn họ vượt qua ranh giới thân thể, tất cả đều tốt giống như bất đồng.
Không chỉ Cố Tư Bằng, bao gồm cô, ngay cả cô nghe anh nói anh trở lại, sẽ đi tìm cô, cảm nhận trái tim như trút được gánh nặng.
Cô khổ cực xây lên bức tường cao lại nứt ra khe hở, không muốn thừa nhận tình cảm chu đáo nhanh chóng tuôn trào, thành nghiêng viên hủy. (Nghiêng thành phá bức tường)
Cô thích anh, rõ ràng như vậy, cô nghe thấy nhịp tim của mình, nhanh chóng khiến cô rất bất an.
Cố Tư Bằng ngừng lại, đưa tay ngắt gương mặt Đông Hải Hân, đột nhiên cảm giác được mình cần thiết giải thích."Hân Hân, anh muốn quấn em cùng xuất ngoại, dĩ nhiên chỉ là vì muốn ở cùng với em."
Đông Hải Hân nhìn vẻ mặt làm nững của anh chẳng biết vì sao thẹn đỏ mặt hồng, nàng sớm cũng thói quen hắn luôn là đột nhiên xuất hiện dính dây dưa tình thoại.
Thấp thỏm lung lay, tất cả đều nhộn nhạo.
Mỗi câu đối thoại của anh đều có ý nghĩa với cô, hơn nữa, càng sợ mất bội lần, cô gần như cảm giác được đầu ngón tay của mình đang run rẩy, không cách nào kháng cự.
Cố Tư Bằng hôn lông mi của cô, khẽ vuốt ve gò má của cô, nhẹ giọng nói bên tai cô.
"Anh thích cùng với em, Hân Hân, chờ anh trở lại."
Rõ ràng, Cố Tư Bằng mới rời Đài Loan không được mấy ngày, tất cả đều có vẻ có gì đó không đúng.
Hoặc là, chính xác mà nói, Đông Hải Hân rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện cô cũng thích Cố Tư Bằng, tất cả đều có vẻ có cái gì không đúng.
Cô đi theo đoàn phim đến Hoa Liên, công việc trong studio vẫn bận rộn như cũ, non nước ở Hoa Liên vẫn xinh đẹp như bức họa như cũ, nhưng mà, cô cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Cố Tư Bằng rõ ràng đang ở Hong Kong, mỗi ngày đều gọi điện thoại báo cáo hành trình cho cô, thỉnh thoảng nhắc nhở cô mặc thêm quần áo thêm áo khoác thêm áo mưa, buổi sáng gọi điện thoại cho cô rời giường, ngay cả buổi tối trước khi ngủ cũng muốn nói ngủ ngon với cô.
Cái gì bạn giường? Cái gì trò chơi người trưởng thành? Giờ phút này bọn họ đơn giản giống như tình nhân Trung Quốc không nỡ tách ra.
Hơn nữa, đáng sợ nhất là, Đông Hải Hân phát hiện mình càng ngày càng có thói quen hình thức chung sống như vậy, cô bắt đầu lệ thuộc vào anh...
Cô bắt đầu hoài nghi tất cả đều là âm mưu của Cố Tư Bằng.
Anh chiếm chỗ trống bên cạnh cô, từng bước từng bước xâm chiếm thôn tính cuộc sống của cô, mở rộng cánh cửa trái tim cô, nhìn trong mắt, trong lòng nghĩ tất cả đều là anh... Cô thật là nhớ anh.
vì nguyên nhân tưởng niệm như vậy, mới có thể cảm thấy thân thể không thoải mái sao?
Đông Hải Hân vuốt bụng hơi cảm thấy chua xót, đoàn phim để cơm trong ngăn tủ trống, đở lan can bên cạnh cầu thang há miệng hít thở.
Trước cô vẫn rất lo lắng cùng Cố Tư Bằng ở khách sạn lần đó chệch đường ray sơ xuất lưu lại di chứng về sau, nhưng mà, hôm qua, kỳ sinh lý của cô rốt cuộc đã tới.
Đã muộn, nhưng có đến. Cám ơn trời đất.
Đông Hải Hân thở phào nhẹ nhõm, loại bỏ tình huống có thể mình mang thai, nhưng, hôm nay cô ra lượng máu lớn làm hai chân của cô như nhũn ra, bụng dưới cũng buồn bực đau đến kỳ cục.
Cô rõ ràng đã uống thuốc giảm đau, đau sinh lý vẫn như cũ khí thế rào rạt... Nắng ấm đầu mùa đông trên đỉnh đầu chói mắt khiến cô hoa mắt, Đông Hải Hân lớn như vậy, lần đầu tiên cảm giác thân thể của mình suy yếu.
"Chị Đông, chị có khỏe không?" Em gái ghi chép ở trường quay đi theo Đông Hải Hân đã nhiều năm chạy đến hỏi cô. Đến bây giờ cô chưa từng thấy sắc mặt Đông Hải Hân tái nhợt như vậy.
"Hoàn hảo." Đông Hải Hân trả lời cùng lúc, tiếp theo trên trán nhỏ giọt mồ hôi lạnh.
"Vừa rồi đi cầu thang rất mệt mỏi sao?" Bọn họ vừa bò đến gần năm tầng lầu không sai, nhưng chị Đông bình thường rất nhẫn nhịn, lên núi xuống biển cũng không làm khó được, làm sao có thể chút đường đi như vậy lại không chịu nổi?
"Không có sao." Đông Hải Hân vịn bên cạnh hàng rào, chia sẻ sức nặng thân thể."Em đi xem trang phục diễn viên có mặc đúng hay không, nếu như không có vấn đề gì, hãy nói đạo diễn có thể quay."
"Được." Em gái ghi chép ở trường quay nghe lời chạy đi, trước khi rời khỏi lại không nhịn được kéo mở ghế dựa gấp, đặt bên cạnh Đông Hải Hân, dặn dò cô: "Chị Đông, chị ngồi trước sẽ tốt hơn."
"Được." Đông Hải Hân muốn ngồi xuống, lại cảm thấy sàn nhà trước mắt đang lay động mãnh liệt.
"Chị Đông, em thuận tiện giúp chị bưng ly nước đến đây."
"Được."
"Chị Đông, em ——" em gái ghi chép ở trường quay lại nghĩ đến cái gì. Cô mới xoay người lại, liền có một khối thân thể xụi lơ rét run đột nhiên ngã xuống đầu vai của cô.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, trước mắt Đông Hải Hân trắng xóa.
Cố Tư Bằng nói xế chiều hôm nay anh sẽ đến Hoa Liên, cô làm sao cũng không thể đợi anh đến đây? Cô thật là nhớ anh...
Trước khi mất đi ý thức, cô nghe em gái ghi chép ở trường quay căng giọng rống to vào cửa -----
"Mau! Giúp em gọi điện thoại xe cứu thương!"
← Ch. 13 | Ch. 15 → |