Đợi cô xuất hiện
← Ch.18 | Ch.20 → |
Hoắc Khải Địch cảm giác sau lưng có một người phụ nữa ôm ấp phía sau lưng anh đẩy anh tiến vào " trong phòng tổng thống", sau đó hai người gục ở trên sàn nhà, anh dùng nhiều lực xé rách quần áo của cô gái, nhưng cô gái dường như đang tức giận thở hổn hển giãy giụa, thừa dịp trong phòng tổng thống tối đen như mực, Hoắc Khải Địch lại đang say rượu cố sức vận động công lực bên trong thân thể ra, dễ dàng đem cô gái đang giãy giụa đè xuốngphía dưới......
Thời điểm Hoắc Khải Địch tỉnh dậy, cảm giác cả người mình tinh thần sảng khoái, thần thái sáng láng, sáng sớm hôm nay cảm giác cùng trước kia hơn hai mươi năm đều không cùng một dạng, giờ phút này mạch máu trong cơ thể tuần hoàn thuận sướng, từng tế bào trong thân thể cũng có nhiều bước phát triển sức sống mới, anh đột nhiên cảm giác mình chân chính sống lại....
Lại nhắm mắt lại, anh say mê hưng phấn đang tái sinh, loại cảm giác này quá tuyệt vời! Mở mắt ra
Đồng thời anh trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy, đột nhiên bối rối, không hiểu chuyện gì xảy ra: trên sàn nhà rất xốc xếch, ga giường chăn bông quần áo của nam lẫn nữ rải đầy đất.... Để cho anh kinh ngạc là: trên giường có khối vết máu lớn cỡ bàn tay, đây là --- lạc hồng của con gái!
Sắc mặt Hoắc Khải Địch mới vừa rồi còn hưng phấn giờ phút này bắt đầu chuyên xanh lá, sau đó trở nên xanh mét một mảnh, đáng chết Mike! Thật là không muốn sống nữa!
Chuyện như vậy dùng đầu gối nghĩ cũng biết là Mike an bài, Mike cái người liều mạng này là chạm đến ranh giới cuối cùng của anh! Coi như anh cần phụ nữ, cũng không cần Mike tới đây một dạng âm thầm an bài!
Giờ phút này Hoắc Khải Địch như đưa đám chính là: thật xin lỗi Phạm Hiểu Hiểu! Mặc dù anh chưa từng thấy qua cô, nhưng trong lòng anh vẫn là coi cô như người vợ. Hoắc Khải Địch khẳng định con của mình ở một góc nào trên thế giới, anh có thể cảm ứng được.
Tâm linh cảm ứng, đây là cảm giác thật kỳ diệu, chỉ có thể hiểu ý không thể nói truyền. Người của toàn thế giới cũng không tin Phạm Hiểu Hiểu sinh ra đứa bé, nhưng là Hoắc Khải Địch tin tưởng.
"A!......." Hoắc Khải Địch gào thét đem ga giường lạc hồng trên giường cho vào một cái túi to hình chữ nhật ném ra ngoài cửa sổ....
---
Bệnh viện quý tộc thành phố G.
Trong phòng viện trưởng, Mike đang thay quần áo, chuẩn bị đi thăm dò phòng. Đột nhiên một hồi gió lốc đi vào, anh ta khôgn cần quay đầu cũng biết ai tới.
Hoắc Khải Địch chợt một quyền mạnh mạnh mẽ mẽ đánh lên trên cằm Mike, Mike tại chỗ ngã xuống đất, khoé miệng máu tươi chảy ròng. Tốn sức từ trên sàn nhà bò dậy, chùi miệng một cái góc máu tươi, nữa nghiêng một cái mặt mũi tràn đầy tái nhợt tức giận ngực kịch liệt phập phồng Hoắc Khải Địch, Mike có chút không giải thích được.
"Tôi tối hôm qua là an bài cho cậu một cô gái tên là Chân Ny, nhưng Chân NY nói cô ta đứng ở trước của 'phòng tổng thống' chờ cậu, nhưng không biết tại sao, cô ta lại ngủ thiếp đi ở giữa thang máy, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn, như vậy thì nói rõ không có cô gái nào cùng cậu nha, hắc hắc, làm sao cậu lại bức sắc mặt này? Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự cùng cô gái nào đó? Cậu cũng không phải là cái xử nam gì nha, hai năm trước cùng Mira có một cuộc tình, tôi hiểu rõ, hắc hắc!" Cằm Mike đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng trên mặt anh ta còn là treo nụ cười đánh không chết.
"Cậu dám nói người phụ nữ tiện nhân đó! Muốn chết a!" Hoắc Khải Địch vừa giơ một đấm lên, lần này Mike lắc mình né tránh.
"Đừng đánh đừng đánh, lần sau không dám, người phụ nữ Mira kia thật không phải đồ tốt lành gì, thời điểm gặp cậu nằm trên giường không dậy nổi, không tìm được xương tuỷ cô ta liền bay, còn cầm đi thẻ bạch kim của cậu, nói đến thật là ức, tôi thật sự không nên nói người phụ nữ này, tôi tự đánh mình, tôi đáng đánh!" Mike thật sự quạt mình hai cái bạt tai.
Mặt Hoắc Khải Địch âm trầm ngồi xuống ghế sa lon thật ra thì anh đã quên mất Mira rồi, nếu như không phải là Mike nói người phụ nữ này, thì anh thật sự đã quên mất cô ta.
Mira là bạn gái sơ luyến của anh, hai người yêu nhau được hai năm, từ sau khi Hoắc Khải Địch bị bệnh, Mira liền cuỗm tiền đi.
Hoắc Khải Địch từ thời điểm Mira biến mất, sẽ khôgn còn nhớ đến cô ta, mãi cho đến hôm nay.
Mike đưa cho Hoắc Khải Địch một ly nước đá, sau đó anh ta đi xử lý vết thương của mình. Một đấm vừa rồi của Hoắc Khải Địch liền đánh rơi hái cái răng cửa của anh ta.
"Mike, tôi cảm giác thật xin lỗi Phạm Hiểu Hiểu.... ." Hoắc Khải Địch nói tới chỗ này không nói, anh tuấn khắp khuôn mặt là đưa đám, mi tâm rối rắm.
"Tổng giám đốc, thì ra là cậu thật đối với Phạm Hiểu Hiểu có cảm giác, thì ra là thật.... ." Mike nhìn vẻ mặt như đưa đám này của Hoắc Khải Địch, anh ta dường như hiểu, tối hôm qua Hoắc Khải Địch lại thật sự cùng phụ nữ phát sinh XXOO.
"Mike, Phạm Hiểu Hiểu cô ấy rời đi Hoắc Công quán nhất định là có nỗi khổ tâm, mà mệnh của tôi, nhất định là đứa bé được Phạm Hiểu Hiểu sinh ra cứu, cảm giác của tôi sẽ không sai, tôi có thể cảm thấy Phạm Hiểu Hiểu đang ở chung quanh tôi chỗ không xa." Hoắc Khải Địch gần đây có loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
"Tổng giám đốc, như vậy là để ý Phạm Hiểu Hiểu, nhưng cô ta để ý cậu sao? Các người thậm chí cũng không có gặp mặt nhau, loại tình yêu này đáng tin sao?" Trên mặt sưng đỏ của Mike tràn đầy nghi ngờ.
"Tôi không biết, nhưng tôi kiên trì đợi cô ấy xuất hiện...."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |