Triển lãm châu báu
← Ch.04 | Ch.06 → |
Triển lãm châu báu ở Hoắc thị.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Khải Địch mở cuộc triển lãm châu báu, bộ châu báu quan trọng nhất đêm nay đó là phỉ thúy dạ minh châu, bộ châu báu này có giá trị liên thành rất cao, sẽ gia mắt vào thời điểm cuối cùng của hội triển lãm. Đương nhiên người chịu trách nhiệm trông coi bộ châu báu này đều là những cao thủ cao cấp nhất, nghe nói bên trong còn có người tàng hình!
Người tàng hình, không ai biết được tướng mạo của hắn như thế nào, lại càng không biết rõ tên họ của hắn là tên gì. Có lẽ những người bên cạnh này cũng có khả năng sẽ là hắn! Bộ châu báu này giá trị như vậy, cho lên người tàng hình nhất định phải đến!
Vì thế, bươm bướm số hai phải hoàn toàn chuẩn bị tinh thần, quan sát tất cả chung quanh, để tìm kiếm cơ hội gia tay. Đêm nay cô nhất định phải có thu hoạch. Người tàng hình, bươm bướm số một, phỉ thúy dạ minh châu, những thứ này đều là mục tiêu của cô!
Hiện trường triển lãm đều canh phòng nghiêm ngặt, những người có mặt ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng, danh viện, lão đại của giới thương trường và chính trị, tất cả phóng viên truyền thông trong nước và thế giới, đều răng rắc răng rắc đèn flash lóng lánh qua lại không ngừng, hiện trường là chiếu truyền hình trực tiếp.
Trên đài chữ T, người mẫu đang trình diện những món đồ châu báu sáng chói, dưới đài, các người đẹp danh viện ở phía cửa không ngừng trực tiếp đặt hàng.
Hoắc Khải Địch là kỳ tài trong thương giới! Lần này anh kiếm được đầy bồn đầy bát từ châu báu! Tập đoàn Hoắc thị trên tay anh mới năm năm, mà đã làm to lớn hơn mười lần. Tập đoàn Hoắc thị vô cùng giàu có, sự nghiệp liên quan đến tập đoàn là bệnh viện, châu báu, chứng khoán, vận chuyển, chế tạo đủ các phương diện. Công nhân viên khắp nơi trên thế giới và trong nước của tập đoàn Hoắc thị là có khoảng năm mươi vạn người, trên bảng xếp hạng thế giới Forbes Hoắc Khải Địch đứng thứ ba là người siêu cấp giàu có!
Hai mươi hai tuổi, gia sản vô cùng giàu có, bề ngoài anh tuấn tiêu sái khí vũ hiên ngang, Hoắc Khải Địch đứng ở trên đài chữ T, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn trường.
Hiện trường ầm ầm không khí đột nhiên an tĩnh lại --đó là một người làm cho tất cả đàn ông và phụ nữ ở trong toàn trường nhịn không được mà liều mạng hô hấp liếc mắt nhìn mỹ nam. Hoắc Khải Địch chỉ cần hướng trên đài như vậy vừa đứng, có thể làm không khí ngưng tụ
"Các vị tiên sinh các phu nhân, từ khi tập đoàn Hoắc thị xâm nhập đến các nước Châu Âu cho đến nay cũng đã được năm năm, cho nên xin cảm ơn các vị đã chiếu cố. Hôm nay tôi đem phỉ thúy dạ minh châu là vật Trấn gia bảo của tập đoàn Hoắc thị ra triển lãm, để các vị bằng hữu ngồi ở đây cảm thụ được sự thần kỳ của viên dạ minh châu và phỉ thúy, xin mời tắt đèn, và xin mời các bạn ký giả ở trong hiện trường ngừng camera lại."
Hoắc Khải Địch vừa dứt lời, tất cả toàn bộ ngọn đèn trong hiện trường đều dập tắt, camera trong tay ký giả cũng tạm thời tắt máy. Trên sàn nhảy, một người mẫu cao gầy chậm rãi hướng trung tâm đài chữ T đi tới, vương miệng trên đầu cô người mẫu, khảm nạm viên dạ minh châu, hào quang tỏa sáng, trên cổ tay là vòng tay phỉ thúy như là một cái hồ nước xanh có ba quang Liễm Diễm...
Tất cả mọi người ở trong hiện trường xem đều sợ đến ngây người, thì ra trên thế giới này là có viên dạ minh châu thật, vòng tay phỉ thủy lại có thể có ba quang linh động như thế là thật.
Nơi này có ít nhất hơn mười người sát thủ cao cấp nhất trên giang hồ đều đến đây để trộm bảo vật, ở trong hiện trường quan sát chung quanh, tất cả mọi người đều khống giám động thủ -- Hoắc Khải Địch dám dập tắt các ngọn đèn để triển lãm dạ minh châu, đây là lời giải thích rất rõ ràng rằng hắn sớm đã có phòng bị.
Bướm bướm số hai và người đeo mặt lạ cũng không dám động thủ, tất cả mọi người đều nhịn hô hấp để chờ đợi, chờ đợi đợi người kia xuất hiện!
Người đeo mặt nạ chăm chú nhìn viên dạ minh châu hào quang tỏa sáng trên đài chữ T cùng Hoắc Khải Địch, giờ phút này ánh mắt của Hoắc Khải Địch rẩt sắc bén, cũng vừa mới bắn phá nhìn đến người đeo mặt nạ, trong lòng người đeo mặt nạ mạnh mẽ lộp bộp, ánh mắt này, hắn dường như có điểm quen thuộc!
Dưới những cặp mắt tán thưởng của mọi người, các người mẫu vẫn thản nhiên đi tới đi lui, các cô vây quanh tai bên người tổng giám đốc, tâm điểm của các cô là tổng giám đốc, với lại các cô cũng không dám rời đi bên người Tổng giám đốc, bởi vì trên người các cô đều là những trâu báu có giá trị liên thành.
Ký giả bắt đầu răng rắc răng rắc quay chụp, đây là châu báu trăm năm khó gặp một lần... , Bây giờ các ngọn đèn trong toàn trường đều sáng lên...
"Số hai, lập tức hành động! Đêm nay nhất định phải làm cho người tàng hình xuất hiện!"
---------
Người mẫu cùng Hoắc Khải Địch rút khỏi sân khấu, đột nhiên, toàn bộ ngọn đèn trong toàn trường lại dập tắt lại một lần nữa.
Trong đại sảnh tùy thời mà hành động, cho nên mỗi người trong giang hồ nhanh như chớp bắt đầu hành động, những tiếng thét trói tai ở trong hậu trường tạo thành một mảnh.
Số hai dùng tốc độ nhanh như tia chớp đoạt lấy phi thủy trong tay người mẫu, người đeo mặt nạ thừa dịp lúc hỗn loạn, liền phi thân đến lấy viên dạ minh châu ở trên đỉnh đầu người mẫu, hai người bọn họ thừa dịp lúc tối đen nhanh tróng rời khỏi hiện trường, hy vọng người tàng hình sẽ xuất hiện truy đuổi bọn họ...
Nhóm giang hồ tới trộm bảo vật, ở trong bóng tối mỗi người đều là hỏa nhãn kim tinh nhìn thấy rất rõ ràng, là một nam một nữ đoạt đi bảo bối giá trị liên thành, hơn mười người sát thủ cao cấp trong giang hồ, bắt đầu đối với số hai và người đeo mặt nạ liền nhanh tróng triển khai đuổi giết...
-------Giải phân cách------
Sáng ngày thứ hai, Hoắc Khải Địch làm việc rất nhàn nhã ngồi uống cafe, tùy tiện lật xem báo ngày hôm nay:Tối hôm qua, ở vùng ngoại ô thành phố G có sảy ra chuyện hắc đạo sống mái với nhau, cụ thể là có hơn mười cỗ thi thể nằm ở vùng ngoại ô...
Nhìn đến đây Hoắc Khải Địch kéo ra một nụ cười lạnh, bỏ qua tờ báo, bắt đầu làm việc.
Đinh đinh đinh... Đinh đinh đinh... điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh đè xuống nút nghe, thì nghe được âm thanh lo lắng của nữ thư ký truyền tới:"Tổng giám đốc, vừa rồi ở Hoắc công quán gọi điện tới, nói... Phu nhân bị bắt cóc..."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |