← Ch.01 | Ch.03 → |
Trong hắc đạo cũng lưu truyền tin tức Đường chủ Tứ Long Đường Nhiếp Quân Ngạo làm lớn bụng Diệp Phân con gái của kẻ tử thù Diệp Lăng Thiên lão đại Diệp môn xã.
Càng khiến mọi người cảm thấy hứng thú đó là đội ngũ hai bên cuối cùng cũng hẹn ra ngoài đàm phán.
Tất cả mọi người cũng muốn nhìn một chút xem là đội bên nào có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Là Nhiếp Quân Ngạo cả người lẫn cảu, hay Diệp Lăng Thiên tiền mất tật mang.
Thời gian hẹn ước vừa đến, ngoài cửa vài chiếc xe hơi màu đen dừng lại, một đám mặc tây trang màu đen, người đàn ông cao lớn ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề bước xuống cửa xe, sau đó một người đàn ông thái độ cung kính mở cửa xe.
Đường chủ Tứ Long Đường Nhiếp Quân Ngạo xuóng xe, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có sự lạnh nhạt trước sau như một cùng khí thế không giận mà uy, từng cái giơ tay nhấc chân trong lúc đó cũng tràn đầy tự tin.
Bờ vai của hắn rộng rãi, thân hình cao lớn rắn chắc, bước chân vững vàng mà nhanh nhẹn, làm người ta cảm nhận được trọn vẹn khí thế vương giả bẩm sinh khắp toàn thân cùng hơi thở quý tộc được bồi dường trong quá trình trưởng thành.
Mặc dù hắn biểu hiện cực kì thoải mái, nhưng cũng có thể phát hiện trong ánh mắt của hắn năng lực quan sát sắc bén cùng tỉnh táo.
Cũng nhờ biểu hiện xuất sắc như vậy hắn mới có thể dẫn dắt lực lượng Tứ Long Đường ngày càng lớn mạnh.
"Đường chủ, người của Diệp môn xã đã ở bên trong chờ chúng ta."
"Ừ"
Quân Ngạo gật đầu một cái, theo thủ hạ tiến vào một gian phòng cực kì kín đáo.
Lúc vừa tiến vào hắn không có thấy Diệp Lăng Thiên, ngược lại hắn thấy một người con gái thảnh thơi đang phao lá trà tỏa mùi thơm bốn phía.
"Thật xin lỗi, tôi đi nhầm."
"Nhiếp tiên sinh, ngài cũng không đi nhầm."
Nghe vậy Quân Ngạo quay người lại nhìn cô.
"Đừng nói cho tôi là Diệp Lăng Thiên đổi tính?"
Điền Mật không nhịn được cười ra tiếng: "Nhiếp tiên sinh, không nghĩ tới ngài cũng có khiếu hài hước."
Quân Ngạo không cười ra ngoài, chẳng qua ánh mắt thâm thúy lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt hiện đầy tò mò.
Hắn ngưng mắt nhìn cô như một vị quân vương cao cao tại thượng nhìn thần dân của hắn.
"Cô là ai?"
Điền Mật nâng mắt đón nhận con ngươi đen lạnh lùng của hắn, sau đó lễ phép khom lưng: "Tôi là Điền Mật, là Diệp tiên sinh ủy thác tới đây bàn bạc một ít chuyện riêng."
"Chuyện riêng sao?" Hắn nghiền ngẫm rồi nói.
Điền Mật không thể phủ nhận được ở Quân Ngạo có loại áp lực không cho phép người ta lơ là.
Ngũ quan hoàn mỹ của hắn giống như pho tượng thần Hy Lạp, mái tóc đen nhánh càng có thể tôn lên nước da màu cổ đồng của hắn.
Mắt to mày rậm cùng với quai hàm kiên nghị cảu hắn biểu hiện trọn vẹn cá tính không dễ dàng thỏa hiệp, ánh mắt sắc bén như chim ưng càng làm người ta sinh lòng sợ hãi, hai đầu gối nhũn ra.
Lúc mà cô nhìn chăm chú vào hắn, Quân Ngạo cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Tầm mắt Quân Ngạo dừng lại ở y phục trên người cô, cô mặc một bộ màu xám tro làm cho mình già đi chừng chục tuổi, giống như nhân viên công vụ công tác ở cơ quan nhà nước.
Kiểu tóc càng thêm chững chạc, ngoại trừ da thịt trắng noãn bóng loáng, bề ngoài của cô căn bản không gây được chú ý của hắn.
Quân Ngạo trong đáy lòng thầm nghĩ, mỹ nhân bên cạnh hắn cũng không thiếu, nhưng tại sao đối với người phụ nữ ăn mặc ra vẻ người lớn này, hắn lại không có một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét này.
Tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ vì trong mắt cô không có tia sợ hãi hay sao?
"Tôi luôn luôn không cùng phụ nữ đàm luận, nhưng mà cùng nhau làm một ít chuyện kinh nghiệm cũng không ít." Quân Ngạo nhàn nhạt mở miệng, trong mắt tràn đầy khiêu khích cùng ý đùa giỡn.
Lời của hắn vừa nói xong, ngay sau đó dẫn đến người ở phía sau hắn một trận cười trộm, khiến có Điền Mật có cảm giác bị làm nhục.
Cô đè nén lửa giận đầy trời xuống dưới, cố gắng giữ thái độ tỉnh táo, "Nhiếp tiên sinh, ta hy vọng hai chúng ta nói chuyện không cần có người ngoài xen vào."
Quân Ngạo cảm thấy tán thưởng mà suy nghĩ, chưa từng có một phụ nữ ra lệnh cho hắn phải làm như thế nào, chỉ có cô
Hắn nên cảm thấy tức giận, bởi vì bộ dáng của cô như vậy rõ ràng là trước mặt thủ hạ của hắn khiêu chiến uy quyền của hắn.
Nhưng hắn lại hết sức tán thưởng dũng khí của cô.
"Các ngươi tới cửa coi chừng!"
"Dạ."
Thủ hạ sau khi rời đi, Quân Ngạo giương mắt nhìn cô: "Có lời cứ nói đi."
"Nhiếp tiên sinh, tôi là thành tâm thành ý, mong ngài có thể hiểu, chúng tôi cũng hy vọng chuyện này sớm có một kết thúc tốt đẹp, tôi cũng tốt trở về báo cáo kết quả, ngài cũng không cần lãng phí thời gian cùng phụ nữ nói chuyện."
Quân Ngạo cảm giác được trong lời nói của cô mang theo hàm ý giễu cợt trào phúng.
Đôi mắt cô trong sáng có thần nhìn thẳng theo hắn, hoàn toàn không có cái đặc biệt như khi phụ nữ thấy hắn, có e lệ cùng ngại ngùng.
Vốn hắn có thể rời đi, nhưng là cô lại đem tới cho hắn hứng thú lớn lao cùng lòng hiếu kỳ.
Hắn muốn nhìn cô một chút xem rút cuộc có bản lĩnh cùng chỗ nào đặc biệt.
"Mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện." Điền Mật khách khí nói.
Quân Ngạo lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén giống như muốn đem cô chọc thủng.
Vậy mà chân của hắn lại tự có ý thức di chuyển, ngồi xuống trước mặt cô.
Bất quá lúc hắn ngồi xuống, phát hiện mình cũng có ý muốn cùng cô từ từ nói chuyện.
Diệp môn xã không có đàn ông sao? Muốn cô một người phụ nữ đến đây?"
Điền Mật cũng không trả lời ngay, cô chẳng qua mỉm cười rót cho hắn một chén trà, sau đó đưa đến trước mặt hắn.
Quân Ngạo chú ý tới cô có một đôi tay ngọc ngà thon dài trắng nõn đầy ưu nhã.
"Muốn tôi uống trà."
"Uống trà có thể tu thân dưỡng tính, mỗi ngày uống một chút cũng có thể sống lâu trăm tuổi, hơn nữa lá trà tỏa ra hương thơm mê người, đến cổ họng có loại ngọt lành khiến người ta vui sướng."
Quân Ngạo suy nghĩ, hắn từ trước đến nay chỉ uống càphê cùng rượu, nhưng tới bây giờ chưa từng uống trà.
"Uống một chút xem." Điền Mật nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, "Uống rất ngon."
Lại một lần nữa, Quân Ngạo giống như bị trúng bùa, đưa tay bưng chén trà trước mắt lên khẽ nhấp một hớp, vào cổ họng phát hiện mùi vị cũng không tồi.
"Không tệ đi?"
Điền Mật nhìn thấu đáp án từ trên mặt hắn.
"Không nghĩ trà này uống cũng không giống như tôi nghĩ khó uống."
"Đúng vậy a, đây là lá trà thượng hạng ở trên núi cao sao (sấy khô) thành, gần năm cân lá mới có thể sao một cân trà."
"Là như vậy a."
Cô gật đầu một cái nói: "Không sai, nhưng thời điểm chọn lá trà phải chú ý, bởi vì chất lượng lá trà ở chợ tốt xấu lẫn lộn."
Hàng ngũ hai phe giữ ngoài cửa nghe lén mang vẻ mặt khó hiểu.
Không phải cần phân định sao? Thế nào lại thành nói chuyện phiếm về pha trà?
Hàng ngũ Tứ Long Đường cùng với những cử chỉ khác thường của Quân Ngạo cảm thấy khó tin, trừ Nhị Đường chủ A Thần dám cùng hắn nói chuyện với nhau, chưa từng có người dám nói với hắn quá ba câu trở lên, nhất là một cô gái bé nhỏ yếu đuối.
Mặc dù trên người Điền Mật phát ra hơi thở giống Quân Ngạo, cũng có tự tin, hiểu rõ mình là người muốn làm cái gì, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là phụ nữ.
Thời gian tí tách trôi qua, bên trong phòng Quân Ngạo cùng Điền Mật cũng không biết bất giác đã rót vài bình trà.
Quân Ngạo ngẩng mặt lên nhìn Điền Mật xa lại rồi lại hết sức đặc biệt: "Trà uống nhiều như vậy, tôi còn chưa biết thân phận của cô?"
Khóe miệng Điền Mật chậm giương lên thành một đường vòng cung: "Tôi là trợ lý thư ký của Diệp tiên sinh."
"Tại sao ông ta phái cô tới?"
"Bởi vì cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta thay vì nói là đàm phán, không bằng nói là một cuộc gặp gỡ riêng tư đi."
"Tôi nghĩ cô đối với Diệp tiên sinh nhất định là hết sức quan trọng, cho nên ông ta mới có thể giao nhiệm vụ này cho cô."
Điền Mật nhẹ nhàng nếm một ngụm trà, cũng không trả lời ngay vấn đề của hắn.
Con mắt cô mở thật to, nhìn Quân Ngạo tuấn mỹ một cái, thầm nghĩ người đàn ông này quả nhiên không phải là tỉnh du đích đăng (cái này mình cũng không rõ lắm, để mình hỏi lại sau), đã muốn dò xét cô rồi.
Nếu không phải vì Phân Phân hết lời cầu xin, cô cũng không muốn đợi ở chỗ này.
"Chúng ta nói thẳng ra, một câu nói rõ, Đường chủ Tứ Long Đường chủ yếu không muốn cưới Diệp Phân tiểu thư?"
Quân Ngạo mỉm cười lãnh đạm, rồi lại mang theo một chút đùa giỡn, "Nếu như nói không cưới thì thế nào?"
"Nam tử hán đại trượng phu, dám làm không dám chịu sao?" Cô cố ý dùng lời này để kích thích hắn.
Quân Ngạo nhíu mày. Dĩ nhiên là không phải.
Nếu như hắn làm, hắn sẽ phụ trách tới cùng.
Chẳng qua tất cả đều là nợ phong lưu của A Thần, mình gây họa còn không dám nói tên, muốn hắn chịu tiếng xấu, món nợ này khó tính.
Nếu không phải A Thần nhờ hắn ra mặt, ...
"Đứa nhỏ trong bụng Diệp tiểu thư ngài nên chịu trách nhiệm, dù sao đứa bé là vô tội, không có lý do vì vì sai lầm nhất thời của người lớn mà phải chịu bất hạnh." Giọng nói Điền Mật tràn đầy nghiêm túc, trong con ngươi màu đen lóe ra tia khó chịu.
Vẻ tức giận của cô khiến cho Quân Ngạo kích động muốn ôm cô vào lòng thật chặc.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong tim hắn nhất thời xuất hiện loại cảm xúc khó hiểu.
Một loại cảm giác cùng sự riêng biệt mà hắn chưa bao giờ thấy trên người những phụ nữ khác.
"Vậy cô cho rằng nên chịu trách nhiệm với đứa bé này như thế nào?"
Quân Ngạo cũng học cô lẳng lặng uống hớp trà, để vị ngọt thanh thuần chậm rãi trượt xuống cổ họng.
Có người nói thưởng thức trà giống như thưởng thức cuộc sống, trước đắng sau ngọt, lời này quả thật không tệ. Hắn nghĩ thầm.
"Ý của Diệp tiên sinh là..."
"Tôi không muốn nghe cái gì Diệp tiên sinh hay Hoa tiểu thư, tôi muốn biết cô nói thế nào?"
"Tôi?" Điền Mật sửng sốt một chút, sau đó rũ lông mi xuống, vẻ mặt giống như suy tư.
Quân Ngạo cũng lẳng lặng quan sát cô, phát hiện bộ dáng cô càng nhìn càng thuận mắt.
Lông mi của cô dài mà dày đặc trên khuôn mặt trắng nõn, nhẵn bóng, tạo thành bóng ma mê người, cho người ta thấy một loại yếu đuối cùng bộ dáng thướt tha làm cho người ta thương tiếc.
Một loại xúc động muốn ôm cô vào ngực.
Điền Mật nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi là được Diệp tiên sinh nhờ vả, chịu trách nhiệm hướng ngài truyền đạt ý tứ của ông ấy, không có phương tiện biểu đạt ý kiến cá nhân, hơn nữa tôi cũng không có lập trường cùng tư cách có thể... A! Nhiếp tiên sinh- ngài muốn làm gì?"
Điền Mật còn chưa kịp phản ứng, Quân Ngạo liền nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, cũng đem cô kéo lại trước người.
Trên người hắn trộn lẫn hương trà cùng mùi thuốc lá đàn ông hơi thở như lửa nóng phun trên mặt cô, khiến cô không tự chủ được cảm thấy mặt đỏ tim đập.
"Nhiếp tiên sinh?"
"Một người phụ nữ cùng người đàn ông xa lạ có tình một đêm, cô làm thế nào để chứng minh đứa bé trong bụng cô ấy nhất định là của tôi?"
Ngay cả A Thần cũng không dám khẳng định.
Điền Mật từ từ tràn ra một loại đau đớn bị cô cố sức quên đi.
Lại có một đứa trẻ bởi người lớn nhất thời ham vui phóng túng mà bị hại. Trong chớp nhoáng này cô mới hiểu được việc mình đứng ra đại diện đàm phán nguyên nhân không phải vì đứa trẻ chưa ra đời.
Bởi vì cô vĩnh viễn cũng không quên được buổi tối trời mưa mười năm trước, cô ở trên đường khóc thút thít không người nào giúp đỡ.
Mà tất cả chỉ vì cha ruột không chịu trách nhiệm, vì tư lợi mà bỏ rơi cô, mà không hề quan tâm tâm hồn nhỏ bé của cô chịu bao nhiêu tổn thương.
Quân Ngạo phát hiên đáy mắt cô một chút nước mắt đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất.
Vì sao cô lại có vẻ mặt bi thương như vậy đây?
Khiến hắn càng thêm kinh ngạc chính là mình đối với cô gái lần đầu tiên gặp mặt để ý như thế.
"Không nghĩ tới ở trong hắc đạo oai phong một cõi, Đường chủ Tứ Long Đường kêu mưa gọi gió cũng chỉ là người đàn ông dám làm không dám chịu, anh thật là nỗi sỉ nhục của đàn ông khắp thiên hạ!" Điền Mật nghiến răng nghiến lợi nói, đè nén xúc động muốn hung hăng đánh hắn một cái.
Quân Ngạo đột nhiên tăng thêm lực đạo ở cổ tay cô, đem cô kéo lại gần, khiến cho tim cô muốn nhảy ra ngoài.
"Tôi có lẽ nên nói rõ cho cô biết một chuyện, không nên vọng tưởng khiêu chiến tính khí của tôi."
"Tôi không có vọng tưởng, mà là khiêu chiến thật." Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Quân Ngạo lẳng lặng nhìn vẻ mặt quật cường cùng không chút sợ hãi nào trên mặt cô, đột nhiên một trận hương thơm đánh úp lại hướng hắn, là mùi của phái nữ, là hương trà cùng hương lài trộn lẫn nhau tạo thành mùi thơm mê người.
Cô thật sự là người phụ nữ rất hấp dẫn.
Mặc dù lần đầu tiên nhìn không phải là kinh diễm, nhưng dũng khí của cô khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Khiến cho hắn rất muốn đem cô đẩy ngã trên giường, sau đó hôn thật sâu, bất kỳ người đàn ông nào đều khát vọng đòi hỏi hết thảy trên người cô, dò xét từng tấc da thịt nhẵn mịn trên người cô.
Hắn càng muốn tìm ra nguyên nhân mình hành động khác thường.
Giống như trên người cô có loại khí chất riêng hấp dẫn hắn mãnh liệt.
"Cô thật hướng tôi khiêu chiến sao?"
Trong tròng mắt đen nhánh của Quân Ngạo dấy lên hai ngọn lửa nóng rực, kéo cô đến gần hơn, cho đến khi hô hấp gần như quấn quít.
"Tôi kêu to, thủ hạ của tôi sẽ xông vào."
"Cô có thể kêu to, thủ hạ của tôi cũng sẽ cùng xông tới." Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Trong phút chốc, Điền Mật có chút hối hận khi thốt ra khí thế anh hùng phô trương này, dù sao Quân Ngạo cũng là lão Đại xã hội đen giết người không chớp mắt này, cũng không phải là người dân lương thiện.
"Tôi đối với sự dũng cảm của em nên cảm thấy kính nể, hay nên cảm thấy đồng tình đối với sự vô lý của em đây?" Nói xong tay Quân Ngạo chậm rãi vuốt ve cổ của cô, giọng nói mang theo địch ý khiến người ta không rét mà run.
Điền Mật thân thể nhịn không được co rúm lại một cái, muốn tránh thoát khỏi kìm cặp của hắn nhưng tốn công vô ích, cánh tay của hắn nhốt cô thật chặt, cơ thể hai người dính chặt vào nhau.
"Thế nào, tôi nói ra lời đả thương lòng tự ái của ngài sao? Đừng quên, không phải là tôi có ý vũ nhục ngài, mà chính là ngài hành động càn quấy tự vũ nhục chính mình, lúc ở trên người cô gái vô tội phát tiết thú tính, nên nghĩ đến hậu quả tương lai có thể có. Nếu như ngài có khí phách, nên chịu trách nhiệm vì hành động của mình, cưới Diệp Phân làm vợ, cho đứa trẻ một mái nhà đầy đủ, không muốn làm một người vô trách nhiệm, một người đàn ông không có ích lợi gì, vậy sẽ khiến người khác cười Nhiếp Quân Ngạo ngài là một kẻ lâm trận bỏ chạy, là kẻ đàn ông dám làm không dám chịu." Vừa nói xong Điền Mật cảm giác được tim đập thật nhanh, một nửa bởi vì quá mức tức giận, một nửa kia bởi vì thấy đáy mắt hắn ngọn lửa cuồng liệt.
"Cô hiểu mình nói gì sao?"
Quân Ngạo đột nhiên dùng sức kháp cái cổ mảnh khảnh của cô, làm cô cảm thấy không cách nào thở được.
"Không... buông tôi ra" Cô thử giãy dụa nhưng không cách nào tránh được bàn tay cứng như thép của hắn.
"Tôi không có khí phách? Cô thật sự dám nói ra?" Vẻ mặt lạnh lùng của hắn toát ra một tia sát khí, lực đạo kháp ở cổ cô cũng từ từ tăng lên, cơn thịnh nộ của hắn tỏ rõ đã khống chế lý tính.
Hắn thật muốn bóp chết cô, Điền Mật trong lòng không tự chủ được suy nghĩ.
Mặc dù cô không cách nào thở được nhưng ngạo khí một thân không cho phép cô khuất phục.
Nhất là cô không cam lòng mình vì bạo lực mà khuất phục.
Vừa lúc đó, cô đột nhiên dùng sức mà cắn cánh tay phải của hắn.
"Cô dám cắn tôi?"
Điền Mật dùng hết sức cắn hắn, dòng máu đỏ tươi từ cánh tay phải chậm rãi chảy ra. Nói giỡn! Hắn cũng có thể bóp chết cô, cắn hắn một cái thì coi là cái gì?
Hai người khẩn trương giằng co hết sức, ai cũng không muốn buông tay trước hoặc nhả ra.
Điền Mật thầm nghĩ nếu như cô thật sự bị hắn bóp chết tươi, ít nhất cũng phải trước lúc tắt thở cắn một miếng thịt trên người hắn xuống cô mới cam tâm.
Bộ dáng như vừa mới nhìn thấy Diêm Vương chính là bằng chứng nói hắn là hung thủ giết người.
Nhưng mà Quân Ngạo vốn chỉ muốn dọa cô một chút, trừng phạt việc nói năng lỗ mãng cảu cô, không phải muốn bóp chết cô thật, mặc dù lúc đầu cô thật sự làm cho hắn có loại kích động đấy.
Thế nhưng cô lại có phản ứng dữ dội như vậy, thật khiến hắn không lường trước được.
"Nhả ra!" Quân Ngạo cáu kỉnh ra lệnh.
Điền Mật chẳng những không thả ra, ngược lại còn dùng thêm sức.
Quân Ngạo theo cánh tay truyền tới đau nhức mà nhíu mày một cái, con người đen trừng mắt nhìn thẳng ánh mắt khinh bỉ phẫn nộ của cô.
Người phụ nữ ghê tởm!
Hắn muốn bóp cô chết tươi, cô hẳn là bị dọa đến phát khóc lên mới đúng.
Nhưng vì sao cô không có phản ứng sợ hãi hay gào khóc đây?
Nhìn đôi môi cô vốn là hồng nộn chậm rãi tái nhợt, trong lòng hắn không tự chủ dâng lên đau lòng cùng thươc tiếc.
Quân Ngạo buông tay ra, Điền Mật đồng thời nhả miệng, cả người đột nhiên ho khan không dứt.
Đầu gối cô mềm nhũn, cũng may hắn ôm lấy cô mới không bị ngã trên mặt đất.
"Cô thật là sợ tôi, có đúng hay không?" Quân Ngạo vỗ nhẹ lưng cô.
"Sợ! Tôi sợ chết cho nên mới phải hù dọa cắn anh không thả." Điền Mật chê cười nói, thầm nghĩ sao vừa thấy hắn cô liền trở nên chanh chua như thế, một chút cũng không giống mình bình thường đây?
Người đàn ông ghê tởm này thiếu chút nữa bóp chết cô, cô nhất định phải tố cáo hắn tội danh mưu sát không thành!
Vừa lúc đó tay Quân Ngạo đột nhiên kháp ở cằm cô, ép cô không thể không giương mắt nhìn hắn.
"Anh muốn làm cái gì?"
Thời điểm hai người bốn mắt nhìn nhau, Điền Mật cảm giác được trong mắt hắn lóe ra một tia sáng quái dị, một loại ánh mắt giống như là kẻ cướp gặp được con mồi vừa ý.
"Em thật là một người phụ nữ đặc biệt!"
Cô cũng thành thật không khách khí tiếp nhận lời khen của hắn.
Chỉ thấy khóe môi Quân Ngạo chậm rãi giơ lên một nụ cười gợi cảm, khiến cho người ta không tự chủ được tim đập rộn lên.
"Tôi muốn em!"
Cặp mắt Điền Mật đột nhiên trợn to lên: "Anh muốn tôi?"
"Không sai"
"Anh là nói đùa sao?"
Nụ cười Quân Ngạo lập tức biến mất, ngưng mắt nhìn vẻ mặt cô chuyển sang hết sức nghiêm túc.
"Tôi Nhiếp Quân Ngạo chưa bao giờ nói đùa"
Tất cả phát sinh quá nhanh, Điền Mật cũng chưa hiểu chuyện là như thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt tôi sầm, sau gáy bị hắn đánh một chưởng.
Tiếp theo chớp mắt, cô tựa như búp bê không có sinh mạng ngã vào trong ngực hắn.
Giờ phút này trong mắt Quân Ngạo lóe ra một ia sáng hưng phấn cùng chinh phục.
Hắn cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ xứng đôi cùng hắn.
Nhìn cô dưới ánh đèn càng lộ ra tóc đen lóng lánh động lòng người, thân thể xinh đẹp mềm mại, khiến người ta không nhịn được muốn trầm mình vào trong đó, ngửi thật sâu mùi hương mê người, hắn không khỏi xao lãng tinh thần.
Điền Mật a Điền Mật, từ nay về sau, cả người cũng giống như tên, trở thành cô gái nhỏ ngọt ngào nhất của bạo quân.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |