Nghiệt duyên năm năm trước
← Ch.08 | Ch.10 → |
Edit: Hinh
Hai giờ chiều, mặt trời rất gắt, ánh sáng chói mắt chiếu xuống xuyên qua thủy tinh sạch sẽ, khiến mỗi bậc thang đều hơi sáng lên.
Lục Nghi Ninh cố nhịn sự đau đớn dưới chân, khập khiễng đi xuống lầu, bực bội dẫm lên cái bóng, bước xuống bậc thang kế tiếp, cô dừng chân lại, dùng chân không bị thương hung hăng đạp lên bậc thang bên cạnh, "Ngay cả anh cũng bắt nạt tôi!"
"..." Chu Từ Lễ đứng phía sau cô, nghe thấy câu giận dỗi đó thì biểu cảm trên mặt hơi bất đắc dĩ.
Đi đến hai bước, lên tiếng gọi cô lại, "Lục Nghi Ninh."
Âm thanh của người đàn ông vừa trầm vừa khàn, không đem theo chút cảm giác áp bách nào, mà giống như vì dỗ dành chút cảm xúc trong lòng cô nên cố ý mềm giọng hơn.
Lưng Lục Nghi Ninh cứng đờ, dừng lại ở chỗ nối tiếp hai tầng..
Cô lấy tay lau mắt, bây giờ lớp trang điểm trên mặt nhất định đã nhòe rồi, quần áo cũng đứt, không muốn gặp người khác nữa.
Rất xấu, rất chật vật.
Lục Nghi Ninh điều chỉnh cảm xúc trên mặt, quay đầu lại nhìn anh, "Giáo sư Chu, tôi phải trở về đổi quần áo, phần chụp ảnh hôm nay có thể sẽ phải kéo dài thời hạn."
Chu Từ Lễ khẽ ừm, cởi áo khoác trên người ra, tiến lên phủ cho cô.
Mùi gỗ trên cơ thể người đàn ông bay vào mũi, áo khoác rộng thùng thình che khuất phần lớn cảnh sắc trước ngực. Trên lớp vải mềm mại dường như còn chứa đựng nhiệt độ cơ thể của anh.
Lục Nghi Ninh cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, "Tôi đi trước đây."
Chu Từ Lễ đưa một bàn tay ra, "Cần giúp không?"
Lục Nghi Ninh là dạng người rất cậy mạnh, không đến trình độ không đi được đường thì cô tuyệt đối sẽ không mở miệng xin giúp đỡ. Cô lắc đầu, đỡ tay vịn chậm rãi đi, cảm thấy người phía sau vẫn còn không yên tâm đi theo mình thì vô cùng kiên cường buông tay vịn ra, bước chân nhanh hơn.
Giây tiếp theo, lập tức xảy ra bi kịch.
Giày cao gót cứ như đang đối nghịch với cô vậy, gót giày bị sứt ra, Lục Nghi Ninh không kịp phản ứng nên bị chao đảo một chút, cơ thể nghiêng về phía trước theo quán tính.
Chu Từ Lễ đứng cách cô không xa, anh vươn tay nắm lấy tay cô, tránh để xảy ra một màn hôn đất mẹ.
Lục Nghi Ninh lập tức cảm giác có một viên đá lớn tiến vào lòng ngực mình, làm tim gan cũng rung động theo, hôm nay những chuyện không hay ho nhất, đều trùng hợp bị người này nhìn thấy.
Cô lặng lẽ dời tầm mắt lên phía trên, nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của người đàn ông, khẽ rút cánh tay đang bị anh nắm về.
Chu Từ Lễ nhăn mặt, tay vẫn không buông.
Biểu cảm bình tĩnh trên mặt Lục Nghi Ninh biến mất, cô rũ mắt nhìn giày da bóng lưỡng trên chân anh, có tật giật mình nhìn gương mặt ung dung của anh.
Chu Từ Lễ chậm rãi nói: "Lần này định đạp chân nào của tôi?"
Giọng điệu ôn hòa lại bình tĩnh, nhưng mang theo lực sát thương vô hạn.
Lục Nghi Ninh mơ màng, không khỏi thốt ra: "Tôi đạp chân anh hồi nào?"
Khóe miệng Chu Từ Lễ cong lên, có lòng tốt nhắc nhở, "Năm năm trước, trại hè Kinh Đại."
Lục Nghi Ninh nhíu mày nhớ lại, năm năm trước cô vẫn còn học cấp ba, vì thành tích các môn tự nhiên vô cùng ưu tú nên bị trường học chọn đi trại hè bồi dưỡng môn tự nhiên ở Kinh Đại, lúc đó những người cô tiếp xúc đều là mọt sách một lòng nhào vào học tập, rất ít người có thể trò chuyện, càng đừng nói là duyên phận.
Có điều, dựa theo tuổi tác của Chu Từ Lễ hiện tại mà quay về năm năm trước, bọn cô nhất định không phải bạn học, hơn nữa anh là sinh viên khoa Văn, sao có thể rảnh rỗi đi tham gia trại hè môn tự nhiên chứ.
Đột nhiên.
Lục Nghi Ninh trợn to mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng khắc sâu trong trí nhớ, cô đến gần anh vài bước, từ từ vươn tay che khuất gương mặt anh, chỉ chừa lại đôi mắt đen trong trẻo.
Chu Từ Lễ tùy ý cô đùa nghịch, nhướng mày lên, "Nhớ rồi?"
Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay cô, có một dòng điện chạy theo từng mạch đập đến từng tế bào của cơ thể.
Cơn chấn động đi qua, Lục Nghi Ninh dùng sức che đôi môi cứ đóng mở của anh, giãy giụa, "Xin lỗi, tôi mất trí nhớ rồi."
***
Hồi Lục Nghi Ninh học trung học chính là cô gái nửa 3 tốt, cô từng làm không ít chuyện như ngủ trên lớp, không giao bài tập, thế nhưng thành tích lại tốt, các giáo viên cũng không có cách nào.
Sự phản nghịch đọng lại hồi lâu bùng nổ vào ngày Lục Bá Nguyên muốn tái hôn.
Đối tượng tái hôn là Kỳ Huệ vừa mới ra khỏi cổng đại học, chỉ lớn hơn cô 5 tuổi, mà Lục Bá Nguyễn đã sắp 45 tuổi rồi, sự kém tuổi tác này Lục Nghi Ninh không chấp nhận được.
Lục Bá Nguyên đã sớm đoán được con gái sẽ phản đối nên đã thông đồng với chủ nhiệm lớp trước đó, đưa Lục Nghi Ninh vào trại hè tập huấn khép kín.
Ngày tổ chức hôn lễ, tất cả các học sinh đều ở trong phòng học làm bài kiểm tra, đề toán Olympic, thời gian quy định 120 phút.
Bắt đầu từ sáng sớm, bầu trời giống như một cái miệng to bị xé rách, màn mưa dày đặc rơi xuống, giọt mưa tí tách và tiếng chuột máy tính hòa lẫn vào nhau, cuối cùng cũng bào mòn hết chút kiên nhẫn còn sót lại của Lục Nghi Ninh.
Thời gian suy nghĩ của câu cuối cùng quá dài, cô dứt khoát chọn bừa rồi nộp bài, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi trường thi, chạy đến sân thể dục có thể trèo tường đi ra ngoài mà mình dò xét hồi lâu.
Trại hè quy định, không được xin phép ra ngoài, nếu bị phát hiện vô cớ ra ngoài sẽ bị coi là chủ động bỏ cuộc.
Nước mưa trút vào cổ áo, sự ẩm ướt lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Mặt tường bị mưa xối dính mấy vết màu xanh biếc, nhìn bên ngoài giống như lớp sơn mới.
Thoạt nhìn rất trơn, cô nhất định không leo lên được.
Lục Nghi Ninh thử bắt lấy lan can, một chân đạp vào vách tường, lại đẩy cơ thể lên từng chút một, khi đã sắp thành công, phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Em đang làm gì đó?" Một giọng nam mát lạnh sạch sẽ, yên lặng trong màn mưa, có thêm vài phần ẩm ướt.
Ngày mưa yên tĩnh, âm thanh của người này tựa như bị phóng đại hơn, khi vọt vào tai cô đã lớn thêm mấy phần.
Trong lòng Lục Nghi Ninh run lên, tay không bám chắc liền ngã xuống khỏi bức tường chưa đến nửa mét, té xuống mặt đất.
Tầm nhìn bị đảo ngược, cô thấy được chàng trai phía sau. Người nọ mặc một chiếc áo khoác của đội tình nguyện viên đại học Bắc Kinh, bên trong là áo thun màu đen, trên mặt đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đen.
Áo thun đen đứng ở đó, sống lưng rất thẳng, rõ ràng là tư thế nghiêm chỉnh, nhưng cô lại nhìn ra một chút thờ ơ.
Trong đầu Lục Nghi Ninh hiện lên mấy chữ to bự sáng chói: Xong rồi, bị bắt quả tang!
Nhìn dáng vẻ của người này không giống người dễ nói chuyện lắm, cô nắm góc áo đứng lên, phần áo phía sau lưng đều bị nước mưa làm ướt nhẹp cả rồi.
Áo thun đen tiến lên hai bước, tán dù cầm trong tay hơi hạ xuống, chắn hết mưa cho cả hai. Cổ tay chàng trai rất trắng, phía dưới hiện lên đường gân màu xanh.
Bộ dáng tốt bụng này rơi vào trong mắt Lục Nghi Ninh lại bị nghĩ thành: Nhất định là anh ta đang dụ địch, rồi bắt cô lại!
Chàng trai nửa ngồi xổm xuống, hỏi: "Em muốn trèo tường đi ra ngoài à?"
Lục Nghi Ninh lắc đầu theo bản năng, thật cẩn thận nâng mắt nhìn mặt anh, sau khi tầm mắt hai người chạm nhau, cô có tật giật mình dời mắt đi.
Chàng trai cong khóe môi, nói tiếp: "Nhưng mà tôi nhìn thấy em muốn trèo trường đi ra ngoài."
"Em..." Lục Nghi Ninh phảng phất như bị những lời của anh nắm lấy sau gáy, âm thanh dần yếu ớt hơn, "Muốn trèo tường đi ra ngoài."
Lục Nghi Ninh mím môi, những tủi thân nén dưới đáy lòng đột nhiên bị những lời này của anh cạy ra một khe hở, cô muốn trèo tường đi ra ngoài đến chỗ Lục Bá Nguyên để quậy banh hôn lễ của bọn họ, chỉ vào mặt Kỳ Huệ chất vấn cô ta rằng chỉ như cô mà cũng xứng gả cho ba tôi à.
Nghĩ nghĩ, cô lại nhớ đến dáng vẻ của mẹ nằm trên giường bệnh trước khi mất, hốc mắt chua xót, nước mắt lạch bạch rơi xuống.
Chàng trai sợ run hai giây, lời nói không khỏi tạm dừng, "Bạn học, là do quá áp lực hả?"
Lục Nghi Ninh lắc đầu, cắn chặt môi dưới không nói lời nào, muốn chịu hết sự tủi thân của chính mình.
Chàng trai rất có kiên nhẫn chờ cô, vẫn duy trì động tác che dù, đợi cô ngừng khóc thì nửa đùa giỡn nói: "Em khóc như vậy, người ta nhìn thấy còn tưởng tôi bắt nạt em đó."
Anh đeo khẩu trang, cẩn thận nghe thì hình như trong giọng nói có hơi chút giọng mũi, chắc là bị cảm.
Lục Nghi Ninh hít mũi, bắt lấy cổ tay anh, "Anh ơi, anh cho em ra ngoài được không, ba em muốn cưới mẹ kế cho em, nhưng mà mẹ em chỉ mới mất không lâu thôi."
"..."
Không biết có phải do bị sự đau thương của cô làm xúc động không, chàng trai im lặng hai giây, rồi vươn tay kéo cô, "Em đi theo tôi."
Lục Nghi Ninh thở phào một hơi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, thật ra cô không muốn người khác đồng cảm với mình một chút nào.
Cái ánh mắt thương hại đó rất khó chịu.
Lục Nghi Ninh đứng bên cạnh anh, cả đường đi đều cúi người đờ đững, mãi cho đến khi chàng trai dừng chân lại, cô ngẩng đầu nhìn khu hành chính trước mặt — Đây là khu làm việc của giáo viên phụ trách trại hè.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghi Ninh suy sụp hẳn, cô cảnh giác xoay người muốn chạy, nhưng cổ tay lại bị chàng trai tóm lấy.
Cô quay đầu lại, hốc mắt đỏ tươi, cái bàn tay to kia mạnh mẽ nắm lấy cô, sức lực lớn đến nỗi cô không thể tránh được.
Lục Nghi Ninh làm không lại anh, "Anh buông ra — Nếu anh không buông, em sẽ..."
Chàng trai không nhịn được nhíu mày, vừa định nói chuyện, chân trái đã bị người ta hung hăng đạp lấy, anh dời mắt xuống, nhìn vào vết giày thê thảm trên giày mình.
Cô gái mang đôi giày bata ướt đẫm, mà đôi giày trên chân anh, ban nãy ngay cả chút nước mưa cũng không dính.
Lục Nghi Ninh cũng ngẩn ra, cô nhìn theo tầm mắt của anh, phía trên mặt giày dính một vết giày không sạch sẽ, cô gần như là lập tức cảm nhận được bầu không khí xung quanh trở nên kỳ lạ.
Mặc kệ là con trai bao nhiêu tuổi đều vô cùng để ý đến hình tượng của mình, đặc biệt là giày.
Lực trên cổ tay buông lỏng, cô nhân cơ hội rút tay ra, lui về phía sau hai bước, sau đó vô cùng cung kính cúi người.
"— Chúc anh Trung Thu vui vẻ trước!"
Nói xong, Lục Nghi Ninh nhìn thấy chàng trai nhíu mày, liền tiến lên nửa bước.
Cô chớp mắt mấy cái, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó rồi xoay người chạy mất.
***
Hôm nay đúng là xui xẻo cực kỳ.
Không chỉ chạm mặt tình nhân của ba, mà ngay cả nghiệt duyên năm năm trước cũng dính vào, Lục Nghi Ninh thở dài: "Giáo sư Chu, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ*."
[*] Có duyên ngàn dặm xa vẫn gặp.
Chu Từ Lễ híp mắt, chờ cô nói hết.
Lục Nghi Ninh cúi đầu nhìn đôi giày da trên chân anh đến đôi chân thon dài rồi dời lên phía trên, hôm nay giáo sư Chu không đeo cà vạt, áo sơ mi trắng được là phẳng cởi bỏ hai nút, yết hầu rõ ràng đang chậm rãi di chuyển một chút, da trên cổ lập tức căng ra.
Bỏ đi, chỉ thừa nhận một câu thôi mà.
Lục Nghi Ninh ngửa đầu nhìn anh, giọng điệu hơi chần chừ: "... Tôi bồi thường anh một đôi nhé?"
Chu Từ Lễ hứng thú hỏi cô: "Không muốn biết sao tôi lại nhận ra em à?"
Lục Nghi Ninh im lặng một lát, sau đó thở dài: "Có thể là do anh nhất kiến chung tình với tôi, qua năm năm rồi còn nhớ rõ."
Chu Từ Lễ: "..."
Lục Nghi Ninh không đùa nữa, đứng đắn hỏi: "Đương nhiên, nhất kiến chung tình là không có khả năng, cho nên sao anh lại nhận ra tôi thế?"
Lúc ấy cô chật vật hơn hiện tại nhiều, mái tóc ướt nhẹp áp sát vào mặt, áo sơ mi trắng cũng nhăn nhó, hơn nữa cả người ủ rũ, không người đàn ông nào lại nhất kiến chung tình với cô gái như vậy hết.
Chu Từ Lễ rũ mắt chăm chú nhìn cô, lấy điện thoại mở cái tin nhắn cô vừa gửi không lâu ra: Chúc anh Trung Thu vui vẻ trước.
Rồi sau đó, Lục Nghi Ninh nghe anh cười như không cười nói: "Tháng 5 là Tết Đoan ngọ, giữa tháng 8 là Trung Thu. Trong những người tôi quen, không ai là không phân biệt được hết."
Cái này có coi như cười nhạo không?
Nhất định là vậy.
Lục Nghi Ninh kéo áo khoác tây trang trên người, biểu cảm đầy lúng túng, ngón tay nắm vạt áo từ từ nắm chặt lại, muốn tìm một cái lổ để chui vào.
Một lúc lâu sau, cô ho nhẹ hai tiếng, muốn làm dịu sự xấu hổ, "Có lẽ là do tôi hơi đặc biệt một chút."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |