Làm sao ở trên một cái giường
← Ch.066 | Ch.068 → |
Khuynh Anh tỉnh lại, mắt còn mơ mơ màng màng mở không ra. Đầu có chút đau, mắt cũng sưng.
Hơn nửa ngày, nàng mới nhớ tới ngày hôm qua tham gia yến hội chuẩn bị cho công chúa Toàn Cơ, uống hơi nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, hẹn với công chúa hôm nay sẽ tham gia huấn luyện, hậu quả trễ nãi sẽ có bao nhiêu nghiêm trọng —— Khuynh Anh chợt mở mắt ra, một cỗ mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vội vã xuống giường mặc quần áo.
Nhưng ngay một khắc kia, một tay đột nhiên vòng qua hông của nàng, lại ôm nàng vào ổ chăn.
Cái giường này giống đám mây, cũng rộng lớn thái quá —— đó cũng không phải giường của nàng! Khuynh Anh không kịp nghĩ nhiều, trong nháy mắt phía sau lưng nàng đã chạm vào một lồng ngực ấm áp, không có bất kỳ cách trở nào, làm cho nàng lập tức hóa đá thành một bức tượng, sau đó cảm nhận được hô hấp của đối phương, từng chút từng chút vỡ vụn.
"Nàng đã tỉnh?" Giọng nói mang chút buồn ngủ, biếng nhác.
Mà chủ nhân của cái giọng này cho dù cho hóa thành hơi Khuynh Anh cũng nhất định nhận ra, ngón tay của nàng cứng ngắc sờ sờ mình, không có một bộ y phục, đến che đậy đơn giản nhất cũng không có!!!
"Nàng sao nóng quá." Cái giọng kia tựa hồ hơi chút thanh tỉnh, sau đó tay hắn chậm rãi nắm lên bả vai của nàng, xoay nàng qua, cực kỳ tự nhiên dùng trán của mình để lên trán nàng: "Chẳng lẽ lại phát sốt?"
Không khí ngưng kết mấy giây.
Gào khóc gào khóc gào khóc —— Khuynh Anh đẩy hắn ra, cả người dựng lên, chụp chăn bao lấy mình, liền nhảy xuống giường.
Thế nhưng, chăn nệm vướng víu, nàng chạy được mấy bước liền vấp ngã. Tương phản, nam nhân kia vẫn để lộ ngực trần lõa lồ ung dung chống đầu nhìn nàng.
"Ngươi... ngươi..." Khuynh Anh nói lắp.
"Nàng như vậy liền muốn chạy trốn? Vậy chuyện tối ngày hôm qua nàng phụ trách thế nào?" Khóe môi Lam Tranh hơi cong lên, tỏa ra yêu khí như hoa anh túc.
Khuynh Anh lại chỉ vào mình: "Hôm qua, tối hôm qua... phụ... phụ..."
"Đúng vậy, tối hôm qua nàng ói đầy thân ta." Lam Tranh nói tiếp.
"Ói?"
"Nàng biết nàng uống bao nhiêu rượu sao? Trở lại cung Thiên Xu, nàng liền bắt đầu vừa khóc vừa náo, còn bẻ chết thật nhiều giỏ hoa lan bạc trân quý của ta, bất quá, cũng đã ghi vào sổ nợ của nàng."
"..."
Khuynh Anh ngây ra chỉ chốc lát, lại đột nhiên nhớ tới cái này không phải trọng điểm, nàng nắm chăn thật chặt, "Nhưng... nhưng ta thế nào..." Thế nào một bộ y phục cũng không mặc, còn có thể nằm ở trên giường của hắn a!
"Nàng đều quên sao?" Lam Tranh tựa ở trên gối.
Tóc màu hoàng kim rủ xuống, tán loạn ở nên nệm giường, bởi vì vừa mới rời giường, môi hắn hiện ra một màu hồng nhạt, ngũ quan xinh xắn, toàn thân được bao phủ bởi một loại kinh diễm khắc cốt ghi xương.
Trong đầu Khuynh Anh là một mảnh trống không.
"Ta mang nàng về tẩm cung, nàng liền bắt đầu ói trên người ta, sau đó phát điên cởi quần áo."
"... Sao... sao có thể..."
"Không chỉ như vậy, nàng cởi đến phân nửa, lại bắt ta đi tắm."
"..." Khuynh Anh đã hoàn toàn hỗn loạn.
"Nàng ép buộc ta tắm cùng nàng, ta không muốn, nàng liền vừa khóc vừa kêu loạn, còn đập đầu vào tường." Lam Tranh chậm rãi nói: "Khuynh Anh, kỳ thực đây mới là bản tính của nàng sao?"
"..." Nàng quả thực muốn ngất đi.
Đầu của nàng đích xác rất đau, vậy hắn nói đều là thật sao? Mà nếu đều là thật, nàng liền thực sự, thực sự muốn đi chết a...
Nhìn nàng đã bị dọa sắp điên rồi, khóe môi Lam Tranh cong càng sâu, lúc này mới thong thả phun ra ba chữ: "Lừa nàng thôi."
"... Ai... Ai?!"
"Lời nói vừa rồi, đều là chọc nàng chơi."
Ở trong nháy mắt, sắc mặt Khuynh Anh biến hóa.
"Ngươi... ngươi tên hỗn đản này!" Nàng bi phẫn xông lên muốn giẫm nát mặt chó của hắn, Lam Tranh khẽ nhúc nhích ngón tay, chăn tựa như rắn quấn vào chân nàng, rục rịch một chút, nàng té vào trong ngực của hắn.
"Thế nhưng, nàng làm cũng không khác mấy lời ta kể bao nhiêu." Hắn giữ hông của nàng, làm cho nàng dán trên người của hắn, không thể động đậy, sau đó chậm rì rì kéo chăn qua, đắp kín hai người bọn họ: "Bằng không, nàng nghĩ ta làm sao sẽ làm ột con quỷ mê rượu ngủ trên giường của ta?"
"..."
Khuynh Anh giãy giụa mấy cái, không giãy ra nổi.
Hoàn hảo chính là, hung thần này chỉ là không có mặc áo, còn quần đã mặc rồi, cảm giác chạm vào lụa mềm làm cho trong lòng nàng hơi bình tĩnh một chút, chí ít, sự tình xấu nhất còn chưa có xảy ra.
"Nàng tựa hồ là thở dài một hơi?" Lam Tranh nhìn nàng, ngón tay từ trên mái tóc đen của nàng trượt xuống lưng của nàng.
"Không, không thể nào..."
"Đêm qua nàng thật sự vừa khóc vừa náo, giày xéo hoa viên của ta, nôn mửa đầy thân ta, còn không muốn ngủ ở trên giường mình, mà muốn ôm ta ngủ." Lam Tranh cười tỏa nắng: "Ta chê nàng bẩn, cho nên muốn tắm rửa cho nàng, bất quá, nàng kiên trì muốn tự mình tắm, y phục cũng là chính nàng cởi, ta không chạm qua nàng. Thế nhưng nàng biết không, nàng uống say như vậy, chỉ có thể bò đi, tìm không được cửa liền đâm vào tường, nàng muốn xuyên tường sao? Cuối cùng, nàng bò thẳng vào hồ nước, lại vẫn ngủ, nàng là ngu ngốc sao?"
"..."
"Ta gọi tới thị nữ thay quần áo cho nàng, bất quá vừa mới đụng nàng một chút, nàng cư nhiên nhắm mắt lại liền đánh ngất xỉu thị nữ." Lam Tranh dừng một chút, tựa hồ còn ngại sắc mặt Khuynh Anh không đủ tái nhợt, bổ sung: "Còn không tính, nàng ôm cái thị nữ kia học mèo kêu, thiếu chút nữa còn hôn lên... Nàng đây là rượu say loạn tính sao?"
"..."
"Nếu như không phải ta xóa đi ký ức thị nữ kia, hôm nay toàn bộ thành Dao Quang sẽ biết đức hạnh của nàng."
"..."
Khuynh Anh ra một thân mồ hôi lạnh, học mèo kêu là gì... Nhà nàng từng nuôi một con mèo cái, tên là Meo Meo, nàng và nó tình cảm rất tốt, thường xuyên đùa giỡn hôn nó, chỉ con mèo đó ba năm trước đã chết già.
Mấy chuyện này nàng chưa bao giờ nói với Lam Tranh, vì thế, lời hắn nói coi như chân thật rồi.
Nghĩ tới đây, nàng lại càng muốn chết.
"Nàng hành hạ ta cả đêm, nàng nói, nàng nên phụ trách thế nào?" Cuối cùng, Lam Tranh nâng cằm của nàng lên, ép buộc nàng nhìn hắn.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |