← Ch.0413 | Ch.0415 → |
Nhâm Thiên Tường là thành phần địa chủ, vốn đã bị khinh bỉ, nói nghiêm trọng hơn thì chính là giai cấp thù địch.
Mặc dù giữa Nhâm Thiên Tường và Điền Tĩnh trong sạch nhưng vẫn còn Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, thậm chí những người lớn nhỏ trong đại đội cũng có thể làm chứng cho cô. Điền Tĩnh bởi vì làm hỏng vườn rau của nhà họ Cố, bêu xấu đồng chí, bị đưa vào trại lao động cải tạo để giáo dục lao động.
Thù hận giữa hai người bọn họ đã nảy sinh, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, Điền Tĩnh giết cô cũng quá bình thường.
Còn cô thì sao? Cùng lắm chỉ là chán ghét Điền Tĩnh, nhưng lý do giết cô ta bắt đầu từ đâu? Không ai cảm thấy cô muốn giết Điền Tĩnh, dù sao giữa cô và Điền Tĩnh, vẫn luôn là người kia đi tìm rắc rối, cô chưa bao giờ gây sự vô cớ, ít nhất đại chúng cũng không nhìn thấy.
Hơn nữa, cho tới nay Điền Tĩnh cũng chưa bao giờ chiếm được chút lợi lộc nào từ trong tay cô, cô cũng không có lý do gì để giết cô ta.
Cố Tiểu Tây lẳng lặng suy tư, ngẫm nghĩ trong đầu một hồi, cho đến khi không còn sơ hở.
Yến Thiếu Ngu quan sát Cố Tiểu Tây không nói lời nào, đưa thịt nướng sang: "Ăn đi."
Cố Tiểu Tây chớp chớp con ngươi trắng đen rõ ràng, nhếch khóe môi tái nhợt lên nói: "Cảm ơn."
Cô nhận lấy thịt nướng, yên tâm thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của Yến Thiếu Ngu. Hoặc là nói, cô đã sớm quen với sự chăm sóc của anh, chỉ là không quen với những lời nói lạnh nhạt của anh mà thôi. Cũng không biết khi nào anh mới có thể biến thành Yến Thiếu Ngu ở trong mơ.
Cố Tiểu Tây ăn thấy ngon lại muốn ăn nữa, Yến Thiếu Ngu lại nhíu mày suy nghĩ tỉ mỉ.
Một hồi lâu, Cố Tiểu Tây ăn đã no nê, Yến Thiếu Ngu nói: "Trước đó Điền Tĩnh có ý định giết người, hại cô ngã xuống sườn núi suýt nữa mất mạng. Cô giết cô ta là nhân quả báo ứng, oan có đầu nợ có chủ thôi, không có gì để nói. Chờ đến khi trở về đại đội, tôi sẽ làm chứng cho cô, chỉ nói cô dùng dao đuổi sói, ngộ thương chính mình, cô chỉ khăng khăng không nhận mình giết Điền Tĩnh là được."
Yến Thiếu Ngu nhíu chặt lông mày, môi mỏng khẽ mở, phun ra giọng nói lạnh lùng trầm thấp.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, nhìn thẳng về phía Yến Thiếu Ngu.
Ánh mắt của cô quá chăm chú, khiến Yến Thiếu Ngu có chút mất tự nhiên mà nhíu mày: "Cô nhìn cái gì vậy?"
Đôi mắt Cố Tiểu Tây cong cong, nở nụ cười: "Nhìn anh, thật đẹp trai."
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Thiếu Ngu thổ lộ thẳng thắn không một chút khách sáo, nhưng anh vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, cổ họng có chút căng thẳng, anh ra vẻ lạnh nhạt nói: "Tôi không phải vì cô, chỉ là không ưa hành động của Điền Tĩnh mà thôi."
"Vậy sao." Cố Tiểu Tây cười nói, hiển nhiên không tin.
Khóe miệng Yến Thiếu Ngu hơi co rút, bên tai lại có hơi nóng lên.
Từ khi anh gặp Cố Tiểu Tây, càng ngày càng không giống mình nữa.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại có mưa thưa thớt, từ nhỏ dần đến lớn dần.
Yến Thiếu Ngu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại.
Trong lòng anh đã đào một phần mộ cho Tống Kim An, hoàn cảnh càng thêm gian nguy, trừ khi anh ta và Điền Tĩnh có khả năng đặc biệt nào đó, nếu không thì không thể nào bình yên rời khỏi khe núi có nguy hiểm khắp bốn phía này.
Cố Tiểu Tây cũng nhìn thoáng qua mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, chống cằm nói: "Anh đang lo lắng cho Tống Kim An sao?"
Yến Thiếu Ngu không nói gì, nhưng biểu hiện của anh đã nói rõ vấn đề.
Cố Tiểu Tây dịch mông sang đó, ngồi bên cạnh Yến Thiếu Ngu, vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng trấn an nói: "Đừng lo lắng, anh ta nhất định sẽ bình an trở về đại đội thôi."
Nói xong, trong đáy lòng cô lại âm thầm nói thêm một câu: Giống như kiếp trước.
Cô vẫn cảm thấy kiếp trước Điền Tĩnh may mắn đế bất ngờ, mà Tống Kim An lại càng miễn bàn, như đứa con của trời, chưa bao giờ trải qua sự tra tấn và cực khổ của cuộc sống. Giống như hai người này được thần linh che chở, có vận may đầy rẫy.
Cho nên, hẳn là kiếp này hai người họ vẫn sẽ giống như kiếp trước, thuận lợi trở về đại đội thôi.
← Ch. 0413 | Ch. 0415 → |