Truyện:Cố Tổng Tài Cưng Chiều Thư Ký Trưởng Tận Trời - Chương 099

Cố Tổng Tài Cưng Chiều Thư Ký Trưởng Tận Trời
Hiện có 100 chương (chưa hoàn)
Chương 099
Hai năm giam cầm, đấm cho anh ta một trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-100 )

Trước khi ra khỏi phòng, Cố Thám quay đầu lại nhìn sâu vào giường bệnh nơi Tô Nặc Hiền đang nằm, ánh mắt đầy lưu luyến rồi mới xoay người dặn dò người đang chờ ngoài cửa:
“Lam Quyết, chăm sóc tiểu thiếu gia cho tốt. ”

Lam Quyết nghiêm túc gật đầu, tay phải lặng lẽ sờ ra sau lưng nắm chặt khẩu súng ngắn. Chỉ cần có ai dám đến gần Tô Nặc Hiền nửa bước, anh sẽ lập tức bóp cò, lấy mạng kẻ đó!

Cố Thám liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ hành lang. Hiện đã là ba giờ chiều. Điều này có nghĩa là—Tô Hi đã mất tích hơn bảy tiếng đồng hồ rồi!

“Lôi Ưng, thông báo cho Lam Thất, kỳ nghỉ kết thúc sớm!”
Đi qua hành lang dài, tiếng ra lệnh lạnh lẽo xen lẫn tức giận của Cố Thám truyền đến tai Lôi Ưng đang đứng ở cuối hành lang với tư thế sẵn sàng ↪️●𝐡❗ế●𝖓 đ●ấ●𝖚.

“Rõ!” Giọng Lôi Ưng vang rền như sấm.

Ngay khi tiếng “rõ” ấy vang lên, cả tầng lập tức chìm vào một sự tĩnh lặng rợn người. Lam Quyết dựa lưng vào tường ngoài phòng bệnh của Tô Nặc Hiền, ánh mắt cảnh giác quét liên tục hai bên hành lang. Dù chỉ là một con ruồi, cũng đừng hòng bay lọt vào.

Lúc này trong phòng, tiếng ngáy khe khẽ đột nhiên dừng lại. Đôi mắt vốn nhắm nghiền của Tô Nặc Hiền bất ngờ mở ra, một tia sáng lạnh lóe lên trong đáy mắt cậu. Cậu bật dậy khỏi giường, tay ôm lấy chỗ bị thương trước 𝐧-𝐠-ự-𝒸, cúi người lần mò dưới gầm giường. Chẳng mấy chốc, khoé môi cậu cong lên, từ gầm giường kéo ra một chiếc laptop.

Nhanh chóng bật máy, Tô Nặc Hiền mở một giao diện màu đen. Trên màn hình đen, sau một hồi dừng lại, cuối cùng hình ảnh bắt đầu hiện lên—một bản đồ hoàn chỉnh của thành phố C. Trên bản đồ, mọi góc phố, mọi toà nhà đều được đánh dấu rõ ràng. Những chấm đỏ nhấp nháy liên tục di chuyển trên đó, chính là những người của tổ chức đang ẩn mình trong thành phố.

Tô Nặc Hiền di chuột, bấm vào một chấm đỏ bên cạnh khu “Bán Đảo Tuyền Trang”, gửi đi một dòng lệnh:

“Dẫn toàn bộ người vây quanh Bán Đảo Tuyền Trang, chờ lệnh. ”

Thành phố C, phía bắc trung tâm, khu Sa Long Minh Huyền

Hai chiếc Audi A6 màu bạc đỗ lại trước cổng khu dân cư. Bảo vệ hạ thanh chắn, xe ngoan ngoãn dừng lại.

Bảo vệ gõ lên cửa kính xe đầu tiên, kính xe từ từ hạ xuống, một người phụ nữ ló đầu ra. Gương mặt xinh đẹp, 𝐪●⛎●𝖞ế●𝖓 𝐫●ũ đến mê người khiến bảo vệ nhìn kỹ một chút, có vẻ là cư dân mới của toà nhà số 12 tên là Di Gia.

“Cô gái, họ là bạn của cô sao?” Bảo vệ chỉ vào chiếc xe phía sau hỏi.

“Đều là bạn của tôi, hôm nay là sinh nhật tôi, họ đến nhà tôi mừng sinh nhật. ” Di Gia chớp mắt một cái, khiến bảo vệ luống cuống tay chân. Anh bảo vệ này là người thật thà, từ trước đến giờ chưa từng có mỹ nhân nào 🍳ⓤ𝖞_ế_𝐧 𝓇_ũ anh như thế, lập tức đứng hình.

“Chúng tôi có thể vào chưa?” Di Gia mỉm cười dịu dàng, giọng nói bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn.

“Được ạ!” Bảo vệ bừng tỉnh, vội vàng nhấc thanh chắn. Dù sao cũng là cư dân trong khu, không nên gây khó dễ.

Di Gia khẽ cong môi cười, đóng cửa kính xe lại. Hai chiếc xe tiến vào khu dân cư, một đường thông suốt.

...

Nhưng điểm dừng cuối cùng của họ không phải là toà số 12, mà là toà số 27. Tổng cộng chín người bước xuống xe, ngoài Di Gia còn có một người phụ nữ cao ráo mặc áo khoác xanh đứng đầu hàng. Cô ta rõ ràng là thủ lĩnh của nhóm.

Người phụ nữ mặc áo xanh ngẩng đầu nhìn lên tầng cao. Chiếc mũ lưỡi trai dài che khuất gần hết khuôn mặt, khiến không ai nhìn rõ ánh mắt cô ta. “Lên. ”

Trong thang máy, người phụ nữ áo xanh đứng ở đầu, những người khác giữ khoảng cách, không ai dám đứng gần cô. Trong thang máy rộng chưa tới hai mét vuông, chỉ riêng cô đã chiếm một phần ba diện tích.

“Đinh!”

Tầng 27—tầng cao nhất—đã đến.

Cả nhóm im lặng bước ra, đôi giày cao gót màu trắng dưới chân người phụ nữ gõ lên nền gạch hành lang, từng tiếng “cốc cốc” vang vọng như tiếng câu hồn gọi mệnh.

Cuối hành lang là một cánh cửa sơn đỏ đóng chặt. Người phụ nữ áo xanh đứng trước cửa, tai cô khẽ động, không phát hiện điều gì bất thường. Cô phất tay, Di Gia bước ra từ hàng.

Di Gia thò tay vào túi áo lấy ra một đoạn dây thép dài, ngồi xổm xuống, mắt ngang với ổ khoá. Cô dán sát tai vào cánh cửa, tay trái linh hoạt xoay vặn trong ổ. Cạch!—cửa mở.

Di Gia đứng dậy, kính cẩn nói: “Thất tiểu thư, xong rồi ạ. ”

Người phụ nữ áo xanh khẽ gật đầu, bước vào trước. Những người còn lại lập tức đi theo, mỗi người đều rút ra các thiết bị đặc biệt mang theo, đi quanh từng phòng gắn thiết bị vào các góc tường, sau đó nhanh chóng rút ra ngoài.

Người phụ nữ bước đến trước tivi, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên màn hình hiển thị. Cô cười khẽ, bàn tay thon dài vuốt nhẹ lên màn hình rồi rút ra một chiếc camera siêu nhỏ.

“Thiếu gia Cố, trò mèo như thế này, quá trẻ con rồi đấy. ” Cô ta bật cười, ném chiếc camera xuống đất, dùng gót giày nhọn giẫm nát không thương tiếc.

Ngay sau đó, cả nhóm rời đi. Tổng cộng chỉ mất một phút ba mươi giây.

Đi ngang qua cổng khu dân cư, bảo vệ chỉ liếc xe một cái rồi cho qua. Anh chỉ nghĩ bọn họ đổi ý không tổ chức tiệc trong nhà nữa, hoàn toàn không mảy may nghi ngờ.

Xe chạy một đoạn rất xa, đột ngột dừng lại.

Hai phút sau, cửa xe đồng loạt mở ra, chín người lạ mặt lần lượt bước xuống. Thật ra vẫn là chín người khi nãy, chỉ là họ đã thay đồ và hoá trang thành diện mạo hoàn toàn khác.

Người phụ nữ áo xanh ban nãy giờ đã cởi áo khoác, lộ ra một chiếc váy xanh ngọc dài ngang gối, chân đi đôi giày cao gót mười mấy phân màu hồng phấn, đầu đội kính râm, trông vô cùng thời thượng.

Nếu lúc này Tô Hi có mặt, chắc chắn sẽ sốc đến mức không nói được lời nào. Bởi vì—người phụ nữ ấy chính là đồng nghiệp vẫn làm việc cùng cô mỗi ngày trong văn phòng—Vãn Vi!

Không chỉ là Vãn Vi, cô chính là Lam Thất của Viêm Môn! Là “Thất tiểu thư” mà tất cả người trong Viêm Môn phải cung kính xưng hô! Cũng là vợ của cố môn chủ Dạ Ngữ!

Vãn Vi—chỉ là một phân thân của Lam Thất mà thôi.

Chín người đứng lặng nhìn về phía khu dân cư Sa Long Minh Huyền, vẻ mặt bình tĩnh như người thường, nhưng sau vẻ bình thản ấy, là một làn sóng sát khí mãnh liệt đang cuộn trào.

“Ầm!”

“Ầm! Ầm!”

Ba tiếng nổ vang trời, chấn động cả khu vực mười dặm xung quanh! Trong ánh lửa đỏ ngút trời, khóe môi Lam Thất nở nụ cười ngọt ngào:
“Nhiệm vụ hoàn thành. Di chuyển căn cứ. ”

Nghe vậy, tám người còn lại lặng lẽ theo sau cô, rời khỏi con phố như chẳng có chuyện gì xảy ra. Phía sau họ, chỉ còn tro tàn từ ngọn lửa vẫn đang cháy âm ỉ, như những oan hồn lang thang trong khu phố, cuối cùng tiêu tan trong hư vô.

Giữa ban ngày ban mặt, một nhóm người xa lạ nghênh ngang vào nhà người khác đặt b𝐨-ɱ, thật sự là quá cuồng vọng.

May thay là ban ngày, khu chung cư này phần lớn cư dân đều không ở nhà. Tầng 27 là tầng cao nhất, và vụ nổ lần này cũng cực kỳ kỹ thuật—chỉ đúng mỗi tầng 27 bị sập, không hơn không kém.

Căn biệt thự số 32 của Bán Đảo Tuyền Trang—khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố C—xưa nay luôn yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng gầm giận dữ đến rung trời chuyển đất.

“Cậu nói cái gì, Ngụy Viễn?!”

“Người của Viêm Môn… đánh sập nhà tôi ở Sa Long Minh Huyền ư?”
Cố Diệu nhất thời không phản ứng kịp, chuyện này hoàn toàn khác với những gì hắn dự tính!

Bên cạnh hồ bơi, hắn đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt giận đến tím ngắt. Sau lưng hắn, Torry đang thoải mái nằm dài trên ghế dựa tắm nắng. Cố Diệu tức giận đến phát điên, thế nhưng Torry lại như người điếc, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nhâm nhi nước trái cây dưới ánh mặt trời.

“Thủ lĩnh, chúng tôi thật sự không ngờ người của Viêm Môn lại đột nhiên ra tay, cho 𝐧*ổ 🌴*υ𝐧*🌀 biệt thự của ngài... ”
Ngụy Viễn – thuộc hạ thân cận – đứng trước mặt Cố Diệu, căng thẳng báo cáo. Dưới ánh mắt giận dữ độc ác như rắn độc của hắn, Ngụy Viễn run như cầy sấy.

Nghe vậy, sắc mặt Cố Diệu đen lại như đáy nồi.
Cố gia trang tuy là nhà tổ, nhưng hắn chỉ thỉnh thoảng mới ghé về ở một đêm. Nơi ở chính của hắn ở thành phố C luôn là biệt thự ở Sa Long Minh Huyền. Giờ bị Viêm Môn – đám điên đó – đánh sập… khác nào tổ chim bị đập tan?

Đầu Cố Diệu bắt đầu đau âm ỉ, đây đúng là chuyện khiến hắn không thể vui nổi.
“Hãy nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau khi ngài đưa cô Tô về đây sáng nay, người của Viêm Môn lập tức tản ra tìm tung tích cô ấy khắp nơi. Tôi đoán là bọn họ không tìm thấy, cho nên nóng ruột rồi hóa liều. ”
Không tới một tiếng sau khi Tô Hi bị đưa đi, Viêm Môn đã phát hiện điều bất thường.

“Tôi làm theo lệnh ngài, luôn theo sát nhất cử nhất động của Viêm Môn. Hai tiếng trước, tôi thấy hai chiếc Audi rời khỏi nhà họ Cố, liền lập tức bám theo. Nhưng không được bao lâu thì bị phát hiện và cắt đuôi. Tôi không biết chúng định làm gì, cho đến khi nghe thấy tiếng nổ vang lên thì mới biết chúng đi cho nổ biệt thự của ngài!”

“Cậu chắc chắn là người của Viêm Môn?”
Kẻ thù của Cố Diệu không ít hơn Cố Thám là bao. Cả hai anh em nhà họ Cố đều giống nhau ở chỗ đắc tội không biết bao nhiêu người.

“Theo hình ảnh từ camera an ninh, hôm nay chỉ có hai chiếc xe Audi lạ mặt vào khu. Mà hai chiếc Audi đó, chính là xe xuất phát từ biệt thự của Cố Thám. ”

Cố Diệu nhướng mày, cảm thấy buồn cười.
“Ý cậu là… thuộc hạ của Cố Thám ngang nhiên lái xe từ nhà họ Cố, đến Sa Long Minh Huyền để đánh sập biệt thự của ta? Nếu Cố Thám thật sự làm chuyện ngu xuẩn đó, thì nó điên rồi. ”

“Thật ra... hai chiếc xe đó là xe bị đánh cắp ở thành phố C từ hai tháng trước…”
Ngụy Viễn khi tra được thông tin này cũng vô cùng ngỡ ngàng.

Cố Diệu sửng sốt một lúc, rồi hừ lạnh.
“Ý cậu là, Cố Thám lên kế hoạch cho vụ nổ này từ tận hai tháng trước? Chuyện đó… không giống hắn chút nào. ”

Ngụy Viễn bất đắc dĩ lắc đầu:
“Thủ lĩnh, ngài cũng biết—trong Viêm Môn có một vài người… rất thích sưu tầm ‘đồ của người khác’. ”

“Sưu tầm”? Gọi thẳng là “ăn trộm” thì đúng hơn.
Có kẻ thích sưu tầm đồ lót phụ nữ, có người thích sưu tầm nhẫn, còn có một tên trong Viêm Môn cực kỳ khoái ăn cắp xe hơi để đem về nhà chất như bảo vật.

Cố Diệu trầm mặc. Cái sở thích quái đản đó đã nổi tiếng trong giới từ lâu rồi.
Mà người đó—không ai khác, chính là… Lôi Nặc!

“Thôi vậy. Chỉ là một căn nhà, mất thì mất. Cố Thám muốn chọc giận ta? Ta đây lại không chiều hắn!”
Nói thì nói vậy, nhưng... đã là lễ ra mắt, thì hắn cũng phải đáp lễ!

“Còn cái này. ”
Ngụy Viễn lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ SD.
“Hệ thống giám sát trong biệt thự đã bị phá huỷ, nhưng bên trong này là những đoạn ghi hình trước khi bị phá. ”

Hắn đưa thẻ SD cho Cố Diệu, rồi cúi đầu lui xuống.

“Torry, lấy máy tính lại đây. ”

Nghe gọi, Torry – người nãy giờ còn đang lười biếng nằm dài – lập tức trở nên nghiêm túc, bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng mang máy tính đến cho Cố Diệu.

Cố Diệu cắm thẻ nhớ vào, liếc mắt nhìn lên tầng hai của biệt thự.
“Cô ta vẫn chưa tỉnh?”

“Thuốc vẫn còn hiệu lực. Phải hai tiếng nữa mới hết. ”
Torry nói xong lại nằm xuống, tiếp tục thư giãn như không có chuyện gì.

Cố Diệu có chút bất lực. Người này, lúc không làm việc, còn lười hơn cả rắn ngủ đông.
Hắn mở đoạn video, tua nhanh đến mấy chục giây cuối.
Trong video, một nhóm người ung dung phá khoá biệt thự, chia nhau hành động một cách có tổ chức. Duy chỉ có người phụ nữ áo xanh kia—không làm gì cả, cứ ung dung dạo bước.

Người phụ nữ tiến lại gần tivi, nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó rút ra chính xác một chiếc camera siêu nhỏ, rồi lạnh lùng nói:

“Thiếu gia Cố, trò vặt vãnh thế này, không phải quá trẻ con sao?”

Cố Diệu cau mày, ánh mắt gắt gao dán vào khuôn mặt người phụ nữ trong video—xa lạ mà lại thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

“Cô ta là… Seven?”

Nghe đến cái tên này, Torry đột ngột mở mắt, bước nhanh tới nhìn vào màn hình.
“Đúng là Seven. ”
Dù hóa thành tro, hắn cũng nhận ra cô ta.

“Cô ta không phải đã rút khỏi giới giang hồ rồi sao? Sao lại quay lại?”
Ánh mắt Cố Diệu nhìn về phía Lam Thất (Seven), đầy phẫn nộ.

Seven, cái tên gọn gàng đó chính là tên gốc của cô ta.
Cô từng là người mà Cố Diệu tin tưởng nhất, nhưng sau này phản bội, đầu quân cho Viêm Môn, còn gả cho thủ lĩnh thứ ba của Viêm Môn là Dạ Ngữ, đổi tên thành Lam Thất.

“Ngài quay lại rồi, dĩ nhiên cô ta phải giúp Cố Thám đối phó với ngài. ”
Torry nhìn chăm chú vào Lam Thất trong video, trong ánh mắt ánh lên một tia phức tạp.
Họ từng là những người bạn thân thiết nhất, là đồng đội ăn ý nhất. Nhưng giờ đây, lại thành kẻ địch.

“Lần sau gặp cô ta, cậu biết phải làm gì rồi chứ?”
Cố Diệu quay sang nhìn Torry—người mà hắn coi trọng nhất.

Torry do dự gật đầu, hồi lâu mới thốt ra một từ:
“𝒢𝒾*ế*🌴. ”

G❗ế_🌴?
Thật sự… sẽ 𝐠·ℹ️ế·🌴 sao?

Bên trong căn phòng xa hoa mang phong cách châu Âu, một chiếc giường lớn kiểu cổ đặt ngay chính giữa. Cửa sổ phòng đóng kín, ba lớp rèm chắn hoàn toàn ánh nắng.

Trong phòng, hơn chục chiếc đèn tường ánh vàng nhạt phát ra tia sáng dịu dàng, chiếu rọi lên thân thể trắng trẻo như tuyết của Tô Hi đang ngủ say trên giường. Mái tóc dài xõa ra, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng như sứ, ngủ yên trên chăn nhung 𝖒·ề·Ⓜ️ 〽️ạ·𝐢, như tiên nữ giữa mây trời.

Cố Diệu ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn người con gái trước mắt. Gương mặt hắn vô cảm, chẳng thể đoán được suy nghĩ trong lòng.

“Giá như em là của tôi… thì tốt biết mấy. ”
Tiếng thì thầm rất nhẹ.
Cô gái trên giường vẫn chưa tỉnh, không có bất kỳ phản ứng gì trước lời thì thầm kia.

Cố Diệu quen biết Tô Hi, là từ năm năm trước.

Lúc ấy, Tô Hi mới chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, cao 1m69—một chiều cao không hề thấp ở châu Âu, nhưng vì dáng người gầy gò nên trông lại càng nhỏ nhắn hơn.

Mùa đông tại Đại học Columbia, tuyết phủ trắng cả bầu trời. Sáng thứ Bảy, rất hiếm có người đi lại ngoài phố gần trường.

Hôm đó, Cố Diệu vừa bàn xong một dự án hợp tác, trên đường về thì đột nhiên nảy ra ý định ghé qua trường đại học.

Khuôn viên Đại học Columbia trải dài từ đường 114 đến 120, từ đại lộ Broadway đến Amsterdam—cả một vùng rộng lớn đều là trường.

Sáng sớm mùa đông, đi bộ giữa tuyết rơi đúng là một chuyện đầy thử thách.
Ngôi trường cổ kính luôn tràn ngập chất thơ, dù ở bất kỳ thời điểm nào.

Cố Diệu đang đi bộ ngoài cổng trường thì bất chợt ánh mắt bị thu hút bởi một bóng dáng nhỏ nhắn.
Đó là một cô gái khoác áo lông trắng, giơ cao một tấm biển cầu cứu, đứng ngay cổng trường.

Tuyết trắng rơi dày đặc trên vai cô, hòa vào màu áo trắng, gương mặt cô đỏ bừng vì lạnh, đôi chân trong đôi ủng tuyết liên tục dậm nhẹ xuống đất để làm ấm người.

Cố Diệu đứng từ xa nhìn cô.
Khoảnh khắc đó—trái tim luôn băng giá của hắn… lần đầu tiên khẽ rung động.
Cảm xúc ấy, cả đời hắn chưa từng có.

“Torry, đẩy tôi qua đó. ”

“Vâng. ”

Lần đầu tiên, Cố Diệu vì một cô gái xa lạ mà sinh ra cảm xúc khác thường.

Khi tiến lại gần Tô Hi, hắn mới nhận ra tình trạng của cô tồi tệ đến mức nào.
Đôi môi vốn nên hồng hào giờ lại tái nhợt chuyển sang tím bầm, đôi tay mảnh mai thì chỗ đỏ chỗ tím—là bị tuyết lạnh đông cứng đến tê dại.

Thấy Cố Diệu tới, Tô Hi cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Hi, my—name—is—Serena. I—am—a—student—of—Columbia—University, and—I—need—help. ”
Tô Hi cất tiếng, phát âm chuẩn giọng Mỹ mang đặc trưng vùng New York, còn chuẩn hơn cả tưởng tượng của Cố Diệu.

“Cô là người nước C phải không?”
Ánh mắt Cố Diệu sâu thẳm, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ cứng đờ vì lạnh của cô gái.

Nghe thấy tiếng mẹ đẻ quen thuộc đã lâu không nghe, Tô Hi lập tức đỏ mắt.
“Vâng, tôi là người nước C!”
Gặp được người đồng hương nơi đất khách, cô mừng đến suýt bật khóc.

“Thưa anh, tôi tên là Tô Hi, người thành phố C, nước C. Tôi là sinh viên, xin hỏi… xin hỏi anh có thể… có thể cho tôi mượn năm trăm đô được không?”
Tô Hi run giọng mở lời, khoé môi 𝓇u.ռ 𝓇.ẩ.𝐲 dữ dội.
Cô dè dặt nhìn Cố Diệu, sợ rằng hắn sẽ từ chối.

Lúc đó, Nono bị sốt cao nguy kịch, cần tiền gấp để cấp cứu.
Tô Hi chỉ là sinh viên, học bổng ít ỏi chỉ đủ đóng học phí. Tiền lương thu ngân thì chẳng được bao nhiêu, bán hàng đêm ngoài chợ càng chẳng đáng kể.

Nếu không có ai ra tay giúp đỡ, NoNo chắc chắn không qua khỏi.
Mà Nono mất, Tô Hi cũng không còn muốn sống nữa!

Nghe xong lời cô, Cố Diệu cúi đầu không nói gì.

“Anh ơi, nếu… nếu anh có dư tiền, xin hãy giúp tôi! Tôi cầu xin anh! Tôi thật sự sẽ trả lại! Tôi xin thề! Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh!”
Tô Hi bắt đầu hoảng loạn, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt hắn.

Cố Diệu vẫn cúi đầu không đáp.

Tô Hi tưởng rằng hắn không đồng ý, nỗi lo sợ khiến cô không kìm được nữa, thật sự quỳ sụp xuống trong tuyết.
Tuyết lạnh thấu xương, nhưng cũng không lạnh bằng nỗi tuyệt vọng trong lòng Tô Hi.

Một cô gái trẻ quỳ trước mặt một người đàn ông ngồi xe lăn—cảnh tượng ấy không thể không gây chú ý.
Nhiều người đi ngang qua nhìn một cái rồi nhanh chóng quay mặt rời đi.

Ở nước ngoài, không giống như trong nước. Người nước C còn hay xen chuyện, chứ người bản địa thì lạnh lùng, thờ ơ. Họ liếc mắt một cái, thấy “không liên quan” thì đi luôn.

Tô Hi quỳ trong tuyết, nước mắt to như hạt đậu rơi lộp độp xuống lòng bàn tay mà Cố Diệu vừa đưa ra.

“Anh ơi, xin hãy giúp tôi. Giúp tôi một lần này thôi… Anh muốn tôi làm gì… tôi… tôi đều đồng ý!”
Lời “làm gì cũng được” của cô, dĩ nhiên bao gồm cả việc bán thân.

Chỉ cần cứu được Nono, cô sẵn sàng đánh đổi tất cả—thân thể lẫn 👢1·𝓃·𝖍 ⓗồ·ⓝ!
Danh dự, trước sinh mệnh của đứa trẻ, không đáng một xu!

Cố Diệu nhẹ nhàng xoa ngón tay lên những giọt nước mắt ướt đẫm trong lòng bàn tay.
Cảm giác ấy rất kỳ lạ.

Trước đây cũng từng có một người phụ nữ quỳ trước hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha cho con mình. Nhưng lúc đó, hắn vẫn lạnh lùng vô cảm.

Còn hôm nay, lại có một cô gái yếu đuối, đáng thương quỳ trước hắn, trái tim hắn… lại mềm đi.

“Cô nói, muốn tôi làm gì… cũng được sao?”
Cố Diệu nheo mắt nhìn Tô Hi, hỏi.

Tô Hi khựng lại trong giây lát, rồi п_🌀𝒽_ℹ️ế_п 𝓇ă_n_g gật đầu.
“Vâng, tôi đồng ý! Chỉ cần anh giúp tôi lần này, anh muốn tôi làm gì… tôi cũng chấp nhận!”
Cô gật đầu liên tục như người điên, ánh sáng hy vọng trước mắt không thể để vuột mất.

Cố Diệu đưa tay phải ra, dưới ánh mắt lo lắng sợ hãi của Tô Hi, đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa.

“Tôi muốn cô… cả đời này đừng quỳ gối trước bất kỳ ai nữa. ”

“Đầu gối của con gái… là thứ rất quý giá. ”

Tô Hi sững người, hoài nghi bản thân nghe nhầm.
Nhưng giọng người đàn ông kia vang lên rõ ràng ngay trên đỉnh đầu, từng từ từng chữ đều rành rọt, không thể sai được.

“Anh… chỉ như vậy thôi ạ?”
Tô Hi chớp chớp mắt, đầu óc như ngừng phản ứng.

“Chỉ vậy thôi. Bây giờ, ngay lập tức, đứng lên cho tôi!”

“Và… tôi không muốn thấy cô quỳ trước bất kỳ ai cả, suốt đời! Nhớ kỹ, là bất kỳ ai!”
Cố Diệu nâng cằm Tô Hi lên, nghiêm túc nói từng lời.

Tô Hi gật đầu, từ từ chống tay đứng dậy.
Lúc ấy, hai chân cô đã gần như tê liệt vì lạnh, không còn chút sức lực.

“Cảm ơn anh… Tôi nhất định sẽ trả tiền cho anh. ”
Cô ôm lấy đầu gối, cảm động nghẹn ngào.

Cố Diệu rút ví, lấy ra một ngàn đô đưa cho cô.

“Cái… cái này nhiều quá. Tôi nhất thời không có khả năng hoàn trả…”
Cô chỉ cần năm trăm đô là đủ rồi.

Cố Diệu phất tay, cắt lời:
“Cầm lấy đi. Tuy tôi không biết cô đang gặp khó khăn gì, nhưng có thể khiến một người nước C quỳ gối trước người khác, chắc chắn không phải chuyện nhỏ. ”
Người nước C mà—dù nam hay nữ—luôn coi trọng tự trọng và sĩ diện.

“Cảm ơn anh…”

Giọng nói khẽ khàng nói cảm ơn của cô gái nhút nhát ấy vẫn còn vang vọng trong đầu Cố Diệu.
Hắn vươn tay trái nắm lấy bàn tay người phụ nữ nằm trên giường, ngón tay phải dịu dàng ѵ●𝐮ố●† ѵ●ⓔ gương mặt Tô Hi.

“Tiểu Hi, làm mẹ đứa bé, sao em lại chọn cậu ta, Cố Thám?”
Ngón tay trượt trên làn da ấm áp của Tô Hi, giọng nói của Cố Diệu mang theo một nỗi buồn khó hiểu.
“Nếu đứa trẻ là con của người khác, có lẽ tôi còn có thể vì em mà giữ lại mạng nó. Nhưng vì sao nó lại là con của cái tên Cố Thám ⓒ-♓-ế-t tiệt ấy?”

Ngón tay hắn từng chút từng chút một, từ trán Tô Hi trượt xuống, dừng lại nơi bờ môi đỏ mọng của cô.
“Cả đời này, tôi chỉ rung động vì một mình em. Nhưng sao em lại chọn đúng người mà tôi ghét nhất?”

Nói đến đây, ánh mắt Cố Diệu trở nên lạnh lẽo.
“Mẹ tôi rời bỏ tôi, cha tôi chưa đầy một năm sau khi mẹ mất đã lên giường với người đàn bà khác, còn sinh con với ả! Ông ta cũng đã bỏ rơi tôi.
Bây giờ đến lượt em, cũng muốn rời bỏ tôi sao?”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tô Hi sẽ ở bên Cố Thám, Cố Diệu lần đầu tiên trong đời hiểu được cái gọi là “đau lòng”.
Không phải kiểu đau đớn dữ dội khắc cốt ghi tâm, mà là một cơn đau âm ỉ, nhức nhối tận sâu bên trong.

Cố Diệu vốn là loại người cực đoan, những gì không có được, hắn sẽ phá hủy.
Nhưng riêng với Tô Hi, cái tính cách đó… lại bất lực, không dùng được.

Hủy diệt Tô Hi, hắn làm không nổi.
Bởi vì… cô là người phụ nữ duy nhất hắn từng động lòng!

“Cố Thám… đừng sợ… đừng giày vò bản thân…”
“A Thám… đừng…”
Đột nhiên, người phụ nữ dưới tay hắn khẽ mở miệng, mơ màng gọi ra cái tên mà Cố Diệu ghét nhất.

“Yêu Cố Thám đến vậy sao, Tiểu Hi?”

Cô gái trong mộng khẽ nhíu mày—ai đang hỏi cô vậy?

“Em yêu Cố Thám sao?”
Cố Diệu hỏi, trong mắt ẩn hiện nỗi buồn khó thấy.
Nếu em nói không yêu anh ta, thì tôi vẫn còn cơ hội để theo đuổi em.

“…Yêu… yêu A Thám…”
Trong mơ, Tô Hi lại thấy Cố Thám—là hình ảnh bảy năm trước, người đàn ông ngủ bên cạnh cô với gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp đẽ đến đau lòng.

Dù người ấy đôi lúc nóng nảy, điên cuồng, có lúc lại dịu dàng, cô vẫn yêu anh ấy.

Nghe vậy, ánh mắt Cố Diệu khẽ lóe lên nỗi đau.
Hắn chưa từng nghĩ có một ngày, mình lại biết thế nào là “trái tim tan nát”.

“Thủ lĩnh, hắn tới rồi. ”
Torry đẩy cửa bước vào, không cần nói tên, Cố Diệu cũng đã biết đó là ai.

“Mọi người đã bố trí xong chưa?”

“Tất cả đã vào vị trí. ”

“Tốt lắm. Vậy hôm nay, cứ để căn biệt thự này trở thành nơi chôn xác Cố Thám!”
Cố Diệu cười lạnh, biệt thự này đã bị hắn giăng đầy sát thủ.
Tất nhiên, ngoài sát thủ… còn có thứ khủng khiếp hơn đang chờ Cố Thám!

“Nói người chuẩn bị tiếp đón hắn thật chu đáo! Trước khi 𝖈𝒽ế*𝖙, cũng đừng để hắn chịu thiệt…”

“Rõ. ”

Cố Diệu kéo chăn đắp lại cho Tô Hi, cúi người áp sát cổ cô, như thể đang hôn.
Tô Hi khẽ nhíu mày, vẫn ngỡ đây là mơ, trong giấc mơ… là Cố Thám đang đặt môi lên cổ cô…

Cổng lớn biệt thự nhà họ Cố có một khu vườn rộng, vài cây quế đỏ đang nở rộ, hương thơm nồng nàn.

Cố Thám đứng dưới cây quế, trên người vương mùi hương ấy.
Loại hương này anh không thích.

“Tam thiếu gia, đại thiếu gia đang bận, ngài vui lòng đợi một chút. ”
Quản gia nhà họ Cố nhìn như mới hơn ba mươi tuổi, mặc lễ phục đuôi tôm rất ra dáng.

Cố Thám ngồi xuống, liếc qua ly trà trên bàn. Cổ họng vốn còn khô, giờ lại không thấy khát nữa.

Đồ của nhà họ Cố, cũng như con người của họ—đều có độc!

Ngồi một mình giữa khu vườn rộng lớn, Cố Thám thật sự quá nhàm chán.
Anh đá tung những viên sỏi dưới chân, từng viên đều nện trúng hoa trong vườn nhà họ Cố.
Đáng thương cho mấy bông hoa, bị anh giẫm nát, không còn chút vẻ đẹp nào, chỉ còn là… phân bón.

“Hoa của ta vô tội mà, em ba, cẩn thận bước chân chứ!”
Một giọng nam thanh nhã vang lên từ sau lưng Cố Thám. Anh dừng đá, hai tay vẫn cắm trong túi quần, không buồn quay đầu.

Có một người, chỉ cần nghe thấy giọng thôi đã khiến anh buồn nôn—chính là Cố Diệu!

“Chẳng lẽ em ghét anh cả đến mức anh cả lên tiếng, em cũng chẳng buồn quay lại nhìn lấy một cái?”
Torry đẩy xe lăn từ đại sảnh ra, đến bên Cố Thám, rót cho anh một ly Long Tĩnh, rồi lui xuống.

Cố Thám khinh khỉnh, “Nhìn anh thêm một cái, mắt tôi lại dơ thêm một phần. ”
Anh rút tay khỏi túi, đưa một tay che nắng:
“Tôi quý trọng thân thể mình, sao lại phải làm chuyện tổn thương thân thể như nhìn anh thêm cơ chứ?”

Nghe lời mỉa mai ấy, gương mặt Cố Diệu vẫn giữ vẻ lịch lãm.
Cứ để hắn cười thêm một lúc đi—dù sao hắn cũng sắp 𝒸*ⓗế*𝖙!
Cố Diệu nhấc ly trà, khẽ nhấp một ngụm, ngắm hoàng hôn ở phía xa:
“Hoàng hôn thật đẹp! Ở Mỹ, anh bận đến mức chẳng có thời gian ngắm hoàng hôn. ”
Hắn bận rộn gây dựng tổ chức "Ảnh Tuyến", bận đến chẳng còn tâm trí ngắm cảnh.

Cố Thám khinh khỉnh nhếch môi, “Hoàng hôn tuy đẹp, nhưng đừng quên sau hoàng hôn… là hoàng hôn tàn lụi đấy. ”

Cố Diệu khựng lại, không ngờ em trai lại buông một câu như vậy.

“Tàn lụi thì sao? Sau đó đèn đuốc sẽ rực sáng, chẳng phải càng đẹp hơn sao?”
Cố Diệu liếc nhìn Cố Thám, đáp nhẹ.

Torry đứng sau hai người, ngơ ngác chẳng hiểu gì:
“Các ngài… đang nói cái quái gì thế?”

“Torry, cậu nói xem?”

Torry chớp chớp đôi mắt xanh lục xinh đẹp:
“Sau hoàng hôn… chẳng phải là đêm tối sao?”

“Ha ha ha!”
Nghe câu trả lời, Cố Thám cười to, giơ ngón cái về phía Torry:
“Torry, đúng lắm! Đúng là nở mày nở mặt cho chủ nhân anh đấy!”

Cố Diệu sa sầm mặt, không nhịn được liếc Torry một cái.

Torry vẫn ngơ ngác: sao lại trừng hắn? Hoàng hôn không phải sau đó là đêm đen sao?

Người phương Tây không như người phương Đông, họ không có kiểu ví von đầy thi vị. Trong mắt họ, đen là đen, trắng là trắng—đâu có nhiều ẩn ý như hai anh em nhà họ Cố.

Torry ghét cách nói chuyện của người phương Đông—luôn giấu dao trong lời, nói một đằng nghĩ một nẻo.

Hai người đàn ông đứng nhìn bầu trời đầy ráng đỏ, chẳng ai nói câu nào.
Nhưng… cả hai đều không thực sự ngắm hoàng hôn.

Một lúc lâu trôi qua trong yên lặng.

Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bóng tối tràn về, Cố Thám mới đứng lên.

Người đang đứng nhìn kẻ ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng hỏi:
“Cô ấy đâu?”

Cố Diệu nhướng mày, ra vẻ khó hiểu.
“Ai cơ?”

“Tô Hi. ”

“Cô ấy đâu, sao tôi biết được?”
Cố Diệu cười nhạt, hỏi lại:
“Lẽ nào cậu làm mất Tô Hi rồi?”

“Thật là phiền phức… Tô Hi là một học muội thú vị. Nếu cậu không biết trân trọng, hay là… để tôi đến chăm sóc cô ấy?”
Hắn mỉm cười, nụ cười vừa tao nhã vừa tàn nhẫn, q_𝖚_🍸_ế_п ⓡ_ũ lại đầy tà khí.

Cố Thám 💲ı*ế*✝️ ↪️*ⓗặ*𝖙 tay thành nắm đấm, ánh mắt lạnh đi, mang theo sát khí:
“Tô Hi là con người, không phải món đồ để đem ra đổi chác!”
Từng chữ như lưỡi dao rít qua kẽ răng anh.

“Ha… Nếu tôi nói, tôi đã động vào cô ấy rồi… cậu sẽ làm gì?”
Nụ cười của Cố Diệu càng sâu, ánh mắt khiêu khích hiện rõ.

“Đoàng!”

Cuối cùng, Cố Thám cũng không nhịn được nữa, một quyền ⓗ●υ●𝐧●ⓖ 𝒽●ă●ռ●ɢ nện xuống góc bàn đá!
Tiếng rắc vang lên giòn giã, một góc bàn đá cứng rắn bị anh đập vỡ mất một mảng!
Người phụ nữ đang được anh nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà lại trở thành món đồ để Cố Diệu đem ra trao đổi? Chuyện này, Cố Thám tuyệt đối không thể dung thứ!

“Cố Diệu, tôi không cho phép anh động vào cô ấy!”

Thấy Cố Thám nổi giận, tâm trạng Cố Diệu lại tốt lên không ít. Giày vò Cố Thám – đúng là một việc vô cùng thú vị.
Chỉ nghĩ đến thôi, gương mặt tuấn tú quý phái của hắn bỗng nhiên vặn vẹo, trở nên tà dị và độc ác:
“Cố Thám, mẹ cậu từng rên rỉ dưới thân tôi, thì đàn bà của cậu… cũng vậy!”

“Ha ha, đàn bà của cậu, mùi vị còn ngon hơn cả mẹ cậu. ”
Vừa nói, Cố Diệu vừa đưa ngón tay thon dài chạm khẽ lên môi mình như trêu ngươi.
“Cũng đúng thôi, đóa hoa tàn rụng sao sánh bằng cành ngọc lá vàng đang độ thanh xuân…”

Cố Thám gồng cứng người, khớp xương kêu răng rắc, rõ ràng đã sắp không khống chế nổi mà đấm thẳng vào gương mặt ghê tởm kia.
Nhưng anh vẫn cố ép bản thân phải giữ bình tĩnh—không thể bị những lời đó khiêu khích!
Chẳng phải lần trước trong yến tiệc, Cố Diệu cố tình gọi Tô Hi là “Tiểu Hi” cũng chỉ để chọc giận anh thôi sao?

Bỗng nhiên, bầu không khí âm u trên mặt Cố Thám tan biến, anh đột ngột thả lỏng, dáng vẻ thảnh thơi như mây gió.
“Vậy à? Anh đã đưa được Tô Hi lên giường rồi sao?”
Vừa nói, anh vừa thản nhiên ngồi xuống lại, dáng vẻ chẳng mấy bận tâm.

Cảnh này khiến Cố Diệu thoáng sững người, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Sao lần này Cố Thám lại không bị hắn chọc giận?
Cố Diệu thích nhất là được nhìn thấy bộ dạng phát điên của Cố Thám—giống như nhìn một con sói đói vùng vẫy trong đau đớn, thực sự là mỹ cảnh.

“Ha ha…”
Hắn bật cười, đôi mắt lười biếng bỗng trở nên sáng bừng.
Chính là như vậy! Cố Thám như thế này, mới xứng làm đối thủ sinh tử của hắn!

Trước đây, Cố Thám khiến hắn thấy nhàm chán, muốn bóp 𝒸h_ế_𝖙 thì chẳng khác gì đạp 𝐜-ⓗ-ế-𝐭 một con kiến.
Nhưng bây giờ thì khác… thật sự rất thú vị.

“Cố Diệu, giao Tô Hi ra đây!”
Cố Thám không muốn tiếp tục dây dưa với kẻ ghê tởm này nữa—Nono vẫn còn đang chờ trong bệnh viện.
Tô Hi chỉ ra ngoài mua sách truyện cổ tích, đến giờ vẫn chưa về, chỉ cần có chút đầu óc là biết có chuyện đã xảy ra.

Nono là đứa bé thông minh, chắc chắn đã nhận ra có gì đó bất thường.
Thằng bé chỉ là không muốn gây áp lực cho anh, nên mới cố tỏ ra không biết.
Nghĩ đến sự hiểu chuyện của Tô Nặc Hiền, lòng Cố Thám vừa ấm áp vừa lo lắng.

Cố Diệu mân mê tách trà, giọng hờ hững:
“Nếu anh nói anh không giao người thì sao?”
Lời nói lộ rõ sự khiêu khích, cũng đồng nghĩa hắn thừa nhận Tô Hi đang ở trong tay mình.

Cố Thám cười lạnh, ánh mắt quét qua biệt thự:
“Đến gặp anh, tôi lại có thể không chuẩn bị gì sao?”

Vừa dứt lời, một tia sáng đỏ lóe lên, chiếu thẳng vào giữa trán Cố Diệu!
Cố Diệu lập tức cảnh giác, còn Torry cũng nhanh như chớp rút súng, nòng súng dí thẳng vào sau gáy Cố Thám!

Cục diện bế tắc.
Nếu tay súng bắn tỉa của Viêm Môn khai hỏa—Cố Diệu sẽ 🌜ⓗ_ế_✝️.
Nhưng nếu vậy, Cố Thám cũng sẽ c_𝒽ế_✝️ dưới súng của Torry.
Bên nào hành động trước, đều là thiệt hại cả đôi.

“Ha…”
Cố Diệu nhún vai, tiếp tục nhấp trà, vẻ mặt nhàn nhã như thể tia laser kia chỉ là đồ chơi.
“Cố Thám, người hiểu rõ mình nhất không phải là bạn bè, cũng không phải gia đình, mà là kẻ thù. Cậu nghĩ tôi biết cậu sẽ tới, lại không chuẩn bị gì sao?”

Lời vừa dứt, trên các mái nhà biệt thự bên cạnh, một nhóm sát thủ trang bị vũ khí đầy đủ đã đứng sẵn, tất cả đều nhắm vào Cố Thám!

Giờ đây, nói Cố Thám “tứ bề thọ địch” là hoàn toàn không sai.

“Những năm trốn ở Mỹ, anh cũng xây dựng được tổ chức khá đấy. ”
Cố Thám cười lạnh, anh đã sớm điều tra rõ thân phận Cố Diệu.
Chủ nhân của ‘Tổ chức Ảnh Tuyến’ – tổ chức sát thủ bí ẩn và có sức ảnh hưởng nhất tại Mỹ, thậm chí toàn Bắc Mỹ!

Cố Diệu dám quay lại C thị, tất nhiên là đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhưng nếu nghĩ vậy là có thể kết liễu hắn thì… quá ngây thơ rồi!

“Em trai tài giỏi sáng lập Viêm Môn, làm anh sao có thể thua kém?”
Cố Diệu mỉm cười uống trà.
Sau đó, trước ánh mắt sững sờ của Cố Thám—hắn đứng dậy!

Đúng vậy, Cố Diệu vốn được coi là kẻ tàn phế, vậy mà… hắn đứng dậy!

Trong khoảnh khắc, Cố Thám như ⓒ𝖍ế-✝️ lặng, nhìn người đàn ông có chiều cao gần bằng mình trước mắt.

“Anh… đôi chân anh tàn phế… là giả?”
Cố Thám lạnh giọng, kinh hoàng thốt lên.
Trong nháy mắt, nỗi phẫn nộ ngập trời ập tới!

Hai năm sống trong địa ngục, như dòng nước lũ trào về từ ký ức, phá tan cánh cửa lý trí của Cố Thám!

Cậu bé 12 tuổi bị chính cha ruột giam trong ngục tối dưới lòng đất—vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời!
Ngày ngày bị roi da quất vào lưng, đêm đêm ngủ cùng rắn độc!

Ăn – uống – ngủ – vệ sinh, tất cả đều trong cùng một căn phòng!
Mùi tanh máu và hôi thối mãi mãi ám lấy khứu giác, không cách nào thoát khỏi!

Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, bị nhốt dưới tầng hầm, không được học hành, không được tắm rửa, không được ăn no, không ngủ yên, còn phải chịu đựng những đòn roi mà cả người lớn cũng không chịu nổi!

Bạn có tưởng tượng nổi, giữa mùa đông lạnh cắt da, bị dội một xô nước đá lạnh ngắt, sau đó tiếp tục bị đánh là cảm giác gì không?

Bạn có biết, hai năm dài đăng đẳng, sống mãi trong căn phòng không ánh sáng, sẽ khiến con người ta tuyệt vọng đến mức nào không?

Bạn có biết, một đứa trẻ sợ bò sát đến mức nào, lại phải sống chung với đủ loại rắn độc?
Bạn biết cái cảm giác, thân thể bị những sinh vật trơn nhớt kia bò qua, đầu lưỡi thè ra như đang nếm thử xem có nên cắn hay không là thế nào không?

Bạn vĩnh viễn sẽ không hiểu được… cậu bé co ro nơi góc tường, ôm gối khóc thút thít, trong lòng là bao nhiêu oan ức và tuyệt vọng.

Cũng giống như bạn vĩnh viễn không thể hiểu Cố Thám!

Đúng vậy, cậu bé bị giam cầm năm đó—chính là Cố Thám!
Chính là người đàn ông trước mắt Cố Diệu, cao lớn, anh tuấn, tưởng như chẳng có gì khác biệt với người thường!

Ai từng biết quá khứ thật sự của Cố Thám, đều sẽ đau lòng, đều sẽ thương cảm!
Chỉ có Cố Thám biết—hắn không cần thương hại vô dụng!

Thứ hắn cần—chính là hận!
Nỗi hận khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên, cả đời không tiêu tan!

Chỉ có hận—mới có thể chống đỡ cho hắn tiếp tục sống!

Tất cả ký ức kinh hoàng như sóng dữ ùa về, khiến Cố Thám nghẹn thở.

Cố Diệu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt tràn đầy đắc ý và khoái trá, chói lòa đến mức chói mắt– như muốn thiêu đốt cả lòng anh.

Trái tim Cố Thám đau thắt lại đột ngột.
Ban đầu chỉ là cơn co rút nhẹ, nhưng khi mọi uất ức và hận thù cuộn trào, nỗi đau ấy biến thành hung bạo, như có dao xé toạc từng tấc da thịt, xông thẳng vào thần kinh!

Đó là nỗi đau… con người không thể chịu đựng nổi!

“Cố Diệu… vậy tôi là gì?”

“Tôi mẹ kiếp vì hai cái chân chó của anh, bị nhốt hai năm… HAI NĂM đấy! Anh mẹ nó có biết hai năm ấy tôi đã sống thế nào không?”
Cố Thám gào lên, thân hình cao lớn như mãnh hổ nhào tới, cả 80 cân sức nặng đè thẳng lên Cố Diệu, khiến hắn ngã vật xuống đất!

Cố Thám lao lên, đè chặt hắn xuống sàn, tay phải vung lên, đôi mắt đỏ ngầu, như dã thú bạo nộ muốn phá lồng xông ra!

Từng cú đấm như búa nện lên mặt Cố Diệu, lên đầu hắn, lên ռ●ⓖự●↪️ hắn!

“Cố Diệu! Mẹ kiếp, anh đi 𝐜.h.ế.ⓣ đi!”

“Đồ súc sinh!”

“Anh là đồ súc sinh!!!”

Những tiếng mắng chửi đầy căm hận vang lên từng hồi, khiến Torry cũng phải ngẩn người.
Những tay súng bắn tỉa vốn đã mai phục trên cao, chỉ chờ một tiếng ra lệnh của Cố Diệu là sẽ lập tức nổ súng bắn nát đầu Cố Thám, lúc này đều mang vẻ mặt vô cùng sửng sốt, gần như quên mất mục đích ban đầu của họ là gì.

Gương mặt Cố Diệu bị đánh đến đỏ tím loang lổ, không còn chút nào vẻ tuấn tú tao nhã ngày thường, giờ đây chỉ còn lại một khuôn mặt lợn sưng vù đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Hắn dường như không dám tin—Cố Thám dám ngang nhiên đánh hắn như thế này!

Cho dù là mười bốn năm trước, khi xảy ra chuyện kia, Cố Thám cũng chỉ dám lén thả rắn độc cắn hắn vào nửa đêm.
Mười mấy năm trôi qua, đứa bé yếu đuối năm nào giờ lại… đã lớn mạnh đến mức này!

Còn đang ngẩn người suy nghĩ, lại thêm một cú đấm nện thẳng vào khóe mắt, “Mẹ kiếp! Sớm biết vậy, tao đã độc ⓒ-ⓗ-ế-✝️ mày luôn từ mười bốn năm trước!”
Cố Thám đang cưỡi lên người Cố Diệu chửi bới om sòm, tay lại vung thêm một quyền nữa, lần này giáng thẳng lên chiếc mũi cao thẳng mà Cố Diệu vẫn luôn tự hào.
Năm đó con rắn độc không cắn 𝐜.𝖍ế.ⓣ Cố Diệu, chỉ khiến hắn bị thương tàn, chính là điều mà cả đời này Cố Thám nuối tiếc nhất!
Vừa nãy phát hiện Cố Diệu đã khỏi hẳn đôi chân, lòng hận sâu như vực trong Cố Thám càng trào dâng, không ai có thể hiểu được.

Cố Diệu chính là tâm ma trong lòng anh!
Chỉ cần nhìn thấy Cố Diệu, anh còn có thể gắng gượng giữ bình tĩnh, nhưng nếu người mà anh để tâm nhất có liên quan đến Cố Diệu, bản tính bạo liệt và đa nghi của anh lập tức bùng phát, không thể khống chế được!
Chuyện suýt nữa bóp 𝒸_𝐡ế_† Tô Hi trong buổi tiệc tối hôm trước, chính là vì vậy.

Thương Giai Nhã từng nói:
“Người có thể giúp Cố Thám chiến thắng tâm ma, chỉ có Tô Hi. ”
Nhưng Cố Thám biết, không ai có thể kéo hắn ra khỏi vũng bùn này.
Hắn đã bị giam cầm trong đáy vực sâu suốt mười bốn năm… hắn đã không còn tìm lại được tự do nữa.

Tất cả… đều là do Cố Diệu!

“Đồ đạo đức giả, mất cái mặt này xem mày còn dám lên mặt nữa không!”
“Rầm!”
Một cú đấm dùng toàn lực giáng thẳng xuống, mũi Cố Diệu lập tức bị đập cho sụp xuống!

Nghĩ đến mười bốn năm sống trong †·𝓇·𝒶 ✝️ấ·ⓝ và dằn vặt, Cố Thám không thể nào tha thứ được!
Không tha thứ cho Cố Diệu, cũng không thể tha thứ cho chính mình.

“Con cóc mà cứ muốn làm hoàng tử, mày nghiện làm màu rồi đúng không?!”
“Rầm! Rầm!”
Hai cú đấm liên tiếp, gương mặt Cố Diệu gần như bị nện nát.
Cứ thế để mặc cho Cố Thám đánh suốt hai ba phút, Cố Diệu cuối cùng cũng nhớ ra phản kháng.
Hắn giật ra được cánh tay phải vốn bị chân trái của Cố Thám đè lên, không cần nghĩ ngợi gì, một quyền giáng ngược vào mặt Cố Thám.

Đàn ông đánh nhau không theo quy tắc gì cả, dường như đều nhắm vào mặt mà đấm.
Hai người đàn ông đẹp trai, giờ đây đang đấm thẳng vào mặt nhau…
Nếu cảnh này để mấy cô gái nhìn thấy, chắc chắn sẽ đau lòng thở dài—“Quá lãng phí của trời!”
Giai đẹp vốn đã hiếm, đánh nhau như thế này, thì… tan nát cả hai rồi còn gì!

Cả Cố Diệu và Cố Thám đều không ai nương tay.
Một đấm của người này, liền đổi lại một đấm từ người kia.
Torry đứng bên nhìn mà cũng phải nhướng mày hết lần này đến lần khác.

Cố Diệu bóp lấy cổ Cố Thám, còn Cố Thám thì dùng chân quấn chặt lấy đôi chân hắn.
Hai gương mặt sưng húp, ánh mắt đều tỏa ra sát khí tàn độc.

Đột nhiên, Cố Diệu dồn sức đạ_🅿️ 〽️_ạⓝ_𝐡 xuống đất, cả người bật dậy, thân hình linh hoạt xoay người một cái, ép ngược Cố Thám nằm xuống dưới.

Lúc này, người phải chịu đòn… đổi lại là Cố Thám.

“Rầm!”
“Mẹ mày làm tiểu tam 𝐝·ụ ◗·ỗ ba tao, đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt!”
Cố Diệu vừa đấm xuống, vừa lạnh lùng phun ra từng lời độc ác.
Tiếp theo là một quyền nữa đấm lên mặt Cố Thám.

Cố Thám giãy giụa định lật người giành lại thế chủ động, nhưng Cố Diệu nặng đến bảy chục cân, đâu dễ bị ⓛậ_✝️ đ_ổ?

“Ngay lúc mày bước chân vào nhà họ Cố, mở miệng gọi tao là anh cả, tao đã muốn ɢ.ⓘ.ế.ⓣ mày rồi!”

“Ha ha! Mày trông giống mẹ mày lắm, nhất là lúc cười, nhìn ngứa mắt y chang cái con tiện nhân đó!”

“Lúc tao đè mẹ mày xuống giường, thật sự… quá ⓢướⓝ·🌀!”
Cố Diệu bật cười đắc ý, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dùng hết sức, nện thẳng vào bụng Cố Thám!

Đó là một cú đấm thật sự đầy sát ý.
“A…!”
Cố Thám hét lên đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng lửa hận trong đáy mắt lại càng cháy rực hơn!
“Cố Diệu! Sớm muộn gì… tao cũng sẽ bắt mày trả giá tất cả những gì mày đã làm với mẹ tao!”

Mày dám làm nhục bà ấy, tao sẽ cho mười thằng cùng làm nhục mày!

“Ha! Nực cười!”

“Mày nghĩ… tao sẽ để mày còn sống rời khỏi chỗ này sao?”
Gương mặt heo của Cố Diệu chợt lạnh băng, hắn cười khẩy, dùng cả người đè chặt Cố Thám, rồi quát to một tiếng:

“Torry! Nổ súng!”

Nghe vậy, Torry vươn tay ra sau lưng định rút súng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, động tác của hắn bỗng khựng lại một cách kỳ lạ.

“Torry! Nổ súng!”
Thấy Torry vẫn chưa động tĩnh, Cố Diệu không nhịn được nữa, gào lên thúc giục.

“Thủ lĩnh… súng không còn trên người tôi…”
Torry bất đắc dĩ lên tiếng.
Hắn cũng thấy khó hiểu—từ khi nào mình lại sơ suất thế này?
Chẳng lẽ là do vừa rồi… mải xem hai anh em đánh nhau mà lơ là cảnh giác?

“Cái gì?”
Cố Diệu ngẩn người, ngẩng đầu lên—liền thấy phía sau Torry, Tô Hi đang đứng đó, mặc bộ đồ ngủ màu hồng, hai tay cầm súng, khẩu súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu hắn!

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như sứ, giờ đây tràn đầy giận dữ và lạnh lùng.
Cô giơ súng lên, ánh mắt sắc như dao, tựa như giây tiếp theo sẽ bóp cò, nổ súng bắn 𝖈·h·ế·t hắn ngay tại chỗ!

Ánh mắt Cố Diệu dừng lại trên bóng hồng ấy, cả trái tim hắn lạnh đi quá nửa.
Cố Thám gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người con gái mà anh luôn lo lắng vẫn còn bình an vô sự, lúc này mới khẽ thở phào.

Nhưng anh còn chưa kịp thở ra hết, thì ánh mắt đã khựng lại…
Vì… anh nhìn thấy trên cổ Tô Hi có một vết đỏ, là dấu hôn!

Cố Diệu… đã làm gì cô ấy?!

“Tiểu Hi, bỏ súng xuống đi. ”
Ánh mắt Cố Diệu nhìn chằm chằm vào Tô Hi, trong giọng nói mang theo mấy phần dè dặt. Nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm ra lệnh cho lính bắn tỉa nổ súng 🌀ı·ế·𝖙 c𝐡ế.т cô rồi.

Nghe vậy, Tô Hi vẫn 💰●1ế●𝐭 c𝐡●ặ●† khẩu súng, không hề có ý định buông tay.

“Tiểu Hi, em là một cô gái ngoan, nghe lời một chút, bỏ súng xuống nào!”
Cố Diệu cố gắng kiên nhẫn, dò xét nói.

Nào ngờ, Tô Hi chẳng những không buông súng, ngược lại còn 💰ⓘ*ế*t ch*ặ*✝️ thêm, khẩu súng trong tay được cô cầm chắc hơn, cô lạnh giọng ra lệnh:
“Anh An Diệu, bây giờ, lập tức, cút ra khỏi người Cố Thám cho tôi!”

Khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Cố Diệu, giọng nói của cô lạnh như băng.

Cố Diệu nhíu mày, nhìn Tô Hi thật sâu, sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy rời khỏi người Cố Thám.

Thấy Cố Diệu chịu rút lui, lồng n·🌀·ự·c Tô Hi phập phồng vì hít 𝐭.𝒽.ở 🌀.ấ.🅿️ cũng dần bình ổn lại.

Cố Thám vịn vào bàn đứng dậy, hai cú đấm của Cố Diệu giáng vào bụng suýt nữa khiến lá lách anh vỡ nát.
Không thể phủ nhận, giờ phút này trông Cố Thám thật sự rất thê thảm—áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù, mặt mày tái nhợt, khóe miệng còn dính vết máu.

Dĩ nhiên, ở đây còn có một người thảm hơn anh.

Khuôn mặt vốn tao nhã cao quý của Cố Diệu, chiếc mũi cao thẳng kia đã bị đấm cho sụp xuống, xem ra cú đấm của Cố Thám vừa rồi lực không hề nhẹ.
Bộ mặt này… coi như hủy rồi!
Lông mày và đôi mắt vốn thanh tú giờ đã sưng vù, xanh đỏ lẫn lộn, nhìn mà thấy “rực rỡ”.

Mái tóc ngắn được chải chuốt cẩn thận giờ rối tung như tổ quạ, chỉ thiếu chim đến làm tổ là đủ bộ.

“Tiểu Hi, anh đã làm theo lời em, giờ em có thể bỏ súng xuống chưa?”
Cố Diệu từng bước tiến gần đến Tô Hi, nhưng một bóng người màu đen đã nhanh hơn hắn một bước.

Cố Thám ưỡn thẳng lưng đi về phía Tô Hi.
Trước mặt người con gái của mình, dù có đau đến 𝖈.𝐡ế.✞, anh cũng không thể cau mày lấy một cái.
Đây chính là kiêu hãnh của riêng Cố Thám.

Tô Hi thấy Cố Thám bước về phía mình, trái tim đang căng thẳng cũng dịu lại đôi chút.

“Anh không sao chứ?”
Tô Hi ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn đưa khẩu súng cho anh, nói:
“Dù anh có thế nào đi nữa, chuyện ở đây đều phải do anh giải quyết. ”

“Tin tưởng anh vậy sao?”
Cố Thám nhướng mày, tâm trạng dường như khá tốt.

Tô Hi mỉm cười—còn đùa được, nghĩa là chưa 𝐜·♓ế·t được đâu!
“Em không biết bắn súng…”
Thực ra cô cầm súng cũng chỉ là làm bộ, chưa từng chạm vào súng, thậm chí còn không biết bóp cò thế nào.

“…Yên tâm, anh sẽ đưa em rời khỏi đây an toàn. ”

Tô Hi khẽ gật đầu. Cô tin anh.

“À đúng rồi, Tô Hi…”
Cố Thám cầm khẩu súng trong tay, gọi một tiếng.

“Sao vậy?”

“Nếu lần này chúng ta ra ngoài được bình an, em với Eric dọn về nhà anh ở đi. ”

“Chuyện này…”
Tô Hi do dự, chưa cưới chưa đính hôn mà sống chung thì không hay lắm.

Cố Thám xoa đầu cô, nói:
“Ở nhà anh, anh mới yên tâm. ”
Chuyện như hôm nay, anh tuyệt đối không muốn xảy ra lần thứ hai.

“Để sau rồi tính…”
Chuyện này, Tô Hi cần suy nghĩ kỹ.
Vả lại, hoàn cảnh hiện tại cũng chẳng thích hợp để nói đến vấn đề này.

“Còn nữa…!”

Tô Hi nhìn anh, khó hiểu hỏi:
“Còn gì nữa?”

Cố Thám cúi người, đưa tay lau nhẹ lên cổ cô, khẽ nói:
“Trên người em, không được để lại dấu vết của bất kỳ ai ngoài anh. ”
Nói xong, anh cúi đầu nhẹ hôn lên cổ cô một cái, rồi nở nụ cười:
“Như vậy, nhìn thuận mắt hơn nhiều. ”

Tô Hi ngẩn ra—trên cổ cô có dấu vết gì à?
Rồi mặt cô đỏ ửng, đưa tay sờ sờ cổ.
Trong lòng nghĩ: lại bị tên lưu manh này chiếm tiện nghi rồi…

Lúc này, hai người còn đang tình tứ, Cố Diệu đứng bên nhìn lạnh lùng, trong lòng như sợi dây bị thắt chặt, tức tối đến khó chịu.

Tô Hi nhìn Cố Thám, ánh mắt luôn tràn đầy ý cười.
Điều này hoàn toàn trái ngược với cách cô đối xử với hắn—khi nói chuyện với Cố Diệu, giọng điệu luôn xa cách, nụ cười thì lạnh nhạt, chẳng có chút thật lòng.

“Tiểu Hi, em thật sự muốn rời khỏi đây sao?”

Cố Diệu lên tiếng, cuối cùng cũng cắt đứt được cảnh lãng mạn giữa hai người.

Tô Hi rút lại ánh mắt dừng trên khuôn mặt bầm tím của Cố Thám, gật đầu với Cố Diệu:
“Dĩ nhiên. ”

Thật ra, việc hôm nay Cố Diệu cưỡng ép đưa cô đến nhà, Tô Hi vô cùng bất mãn.

Hành động này hoàn toàn chạm đến ranh giới chịu đựng của cô.
Hắn lấy cô làm mồi nhử để 𝖌❗_ế_t Cố Thám, đó tuyệt đối không phải là điều một người anh hay một người bạn nên làm!

Tô Hi không ngờ, Cố Diệu lại là loại người như vậy.
Dùng từ “tiểu nhân” để miêu tả hắn còn là khen!

Thật ra Tô Hi đã tỉnh từ lâu, cuộc nói chuyện giữa Cố Thám và Cố Diệu, cô đều nghe rõ.

Không trách Cố Thám hận hắn đến thế.
Nếu đổi lại là cô, cô đã sớm cho hắn một viên đạn vào đầu!

Lăng nhục mẹ ruột của em trai mình, còn tồi tệ hơn cả súc sinh!

Cô thật sự đã mù mắt rồi!

Điều khiến Tô Hi đau lòng hơn cả, là Cố Thám của cô.
Cô không thể tưởng tượng nổi hình ảnh ấy—một đứa trẻ mười hai tuổi, bị Cố Tinh Vân nhốt trong địa lao, 𝖙_𝐫_𝐚 t_ấ_n lặp đi lặp lại, chỉ vì cái tên giả tạo kia.

Chỉ cần tưởng tượng thôi, lòng cô đã đau đến nghẹt thở.

“Em muốn đi, được. ”
Cố Diệu ra hiệu cho quản gia mở cửa lớn, ý tứ rất rõ: em có thể đi, không ai cản em.

Tô Hi lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy chán ghét:
“Thả tôi đi, chắc là có điều kiện?”

Tô Hi không ngu—Cố Diệu dày công dẫn Cố Thám đến đây, còn khiến cô hôn mê bất tỉnh, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ để Cố Thám không thể rời khỏi căn nhà này.

Cố Diệu bật cười khẽ hai tiếng, nếu là ngày thường, hành động này của hắn chắc hẳn rất 𝐪ⓤγế_ⓝ 𝓇_ũ và tao nhã.

Nhưng hôm nay—chỉ thấy nực cười.

Bạn có tưởng tượng được một cái đầu heo đang cười không?
Tô Hi thì không tưởng tượng nổi, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảnh 🌀*ℹ️*ế*✝️ lợn.

“Không hổ là sư muội của tôi, thông minh thật!”

Tô Hi chỉ lẳng lặng đảo mắt, nhìn hắn diễn trò.

“Điều kiện là… Cố Thám phải c𝖍ế-ⓣ. ”
Ánh mắt Cố Diệu u ám, nhìn chằm chằm Cố Thám như muốn nuốt chửng.
Dù sao hôm nay, hắn phải 𝐜·𝐡ế·ⓣ.

Tô Hi nghe hắn nói xong, chỉ “Ồ” một tiếng, rồi không nói gì thêm.
Cô biết mà—lại là cái kiểu thoại sáo rỗng kinh điển.

Cố Diệu nhíu mày, cái mặt heo cũng lộ ra chút nghi hoặc:
“Tiểu Hi, em có ý gì?”
Đừng nói Cố Diệu, đến Cố Thám cũng mơ hồ không hiểu.

“Tôi chọn anh 𝒸-𝒽-ế-t, được không?”
Tô Hi nhướng mày, cười khẩy một cái, nụ cười rất chi là xảo quyệt.

Thấy dáng vẻ của cô lúc này, khóe môi của Cố Thám không kìm được mà khẽ cong lên — người phụ nữ này… gan đúng là to thật! Nhưng… anh thích!

Trên gương mặt tuấn tú nhã nhặn, từng dịu dàng với Tô Hi suốt năm năm qua, lần đầu tiên hiện lên phẫn nộ cùng sát ý.
“Tiểu Hi, nếu em ở lại, kết cục chỉ có một… đó là cùng Cố Thám chôn xác tại đây! Em vẫn muốn ở lại sao?”

Tô Hi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi rõ ràng nói với Cố Diệu:
“Ở lại!”

Nghe vậy, mặt Cố Diệu lập tức hiện lên cơn thịnh nộ.

Hắn vốn hy vọng Tô Hi đổi ý, bằng không… hắn cũng chẳng ngại tự tay ra lệnh 🌀●ï●ế●† 🌜*ⓗế*✝️ cô! Hắn yêu Tô Hi, nhưng không có nghĩa yêu đến mức dung túng cô!

Kẻ nào cản trở kế hoạch của hắn — đều phải 🌜●𝒽ế●т!

Cố Diệu 𝖓ɢ.𝖍.❗.ế.𝓃 𝖗ă.𝓃.𝐠, ánh mắt đầy sát ý nhìn Tô Hi, đột nhiên giơ tay phải lên, ra hiệu bắn súng.
Thấy vậy, Cố Thám khẽ cau mày, ôm lấy Tô Hi, nhanh chóng lùi đến sau cột trụ giữa đại sảnh. Hai người vừa tránh đi, một loạt đạn như mưa đã rót xuống nơi họ vừa đứng.

Tô Hi nhìn chằm chằm vào nền đất đầy những lỗ đạn chi chít, lông tơ dựng đứng, sống lưng lạnh toát.
“Không nói tiếng nào đã nổ súng! Định dọa ↪️●𝖍ế●𝖙 người à!” Giọng cô run lên khi tiếng súng vẫn vang vọng bên tai.

Cố Thám cúi đầu liếc qua người cô, xác nhận không bị thương, mới hơi thở phào nhẹ nhõm:
“Chỉ có trong phim mới thông báo trước khi bắn người thôi. Nếu ai cũng như em nghĩ, thì đã chẳng có bao nhiêu người phải ↪️ⓗ.ế.𝐭 vô ích. ”

“Thật uổng phí năm năm em gọi hắn là học trưởng An Diệu, đúng là mù mắt chó!” Tô Hi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, tức đến nɢ●𝒽●𝐢ế●𝖓 ră●𝖓●🌀 ken két.

Cố Thám bật cười, có phần đắc ý:
“Giờ mới thấy anh tốt đến thế nào, phải không?”

Ngay khoảnh khắc ấy, tâm trạng Cố Thám thậm chí có phần nhẹ nhõm. Cố Diệu rõ ràng biết rõ Tô Hi đang ở đây, vậy mà vẫn ra lệnh ⓖ●❗ế●т — điều đó chẳng phải chứng minh hắn chưa từng thật lòng yêu Tô Hi, và cũng không đáng để anh phải đề phòng nữa sao?

Tô Hi vừa định mở miệng phản bác thì bỗng nhiên, một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt cô, nhiệt độ trong không khí đột ngột tăng cao.

“Cẩn thận!” Hai mắt Tô Hi co rút lại, hét lên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn lao vào lòng Cố Thám, đẩy cả hai ngã ra sau.

“ẦM!”

“ẦM! ẦM!”

Ba tiếng nổ vang trời khiến cả căn nhà rung chuyển, ngọn lửa bùng lên dữ dội. Sức ép khủng khiếp từ vụ nổ đẩy cả hai người văng thẳng vào góc tường phía tây bắc. Cố Thám ôm chặt người trong lòng, dùng thân mình che chắn cho cô khỏi sóng xung kích.

Cơ thể hai người bị hất văng vào góc tường, rồi rơi xuống đất.

“Á!”

Tô Hi hoảng sợ hét lên, Cố Thám cũng bật ra một tiếng rên đau, một ngụm máu phun thẳng lên mặt cô.
Tiếng 𝒷*🅾️*𝐦 nổ át cả tiếng kêu của Tô Hi lẫn tiếng rên của Cố Thám. Sau ba giây im lặng, “rầm” một tiếng nữa vang lên — khiến hai người họ lạnh cả tim!

“RẦM!”

Căn nhà sụp đổ trong chớp mắt.

Trong khoảnh khắc đó, Cố Thám chỉ biết ôm chặt người trong lòng, dùng thân thể mình làm lá chắn bằng thịt cho cô.

“Cố Thám!”

Đầu bị anh ép chặt trong п.ⓖ.ự.↪️, lúc nhà sập xuống, Tô Hi chỉ kịp gọi khẽ tên anh, rồi cả khu vực chìm vào yên lặng. Chỉ còn bụi đất mù mịt và đống gạch vụn chứng minh tất cả là thật, không phải ác mộng.

Ai mà ngờ, Cố Diệu lại độc ác đến mức ấy — dám cho nổ 𝐛_ⓞ_Ⓜ️ phá hủy cả biệt thự! Bị chôn vùi dưới lớp đổ nát đó, xác suất sống sót… gần như bằng không!

Ba quả 𝖇o*ɱ này, chính là món quà mà Cố Diệu tỉ mỉ chuẩn bị để “gửi tặng” Cố Thám.

Hắn đã phá tan nhà hắn — thì hắn cũng sẽ cho nổ xác hai người kia! Ăn miếng trả miếng, thù oán phải trả đẫm máu — đó mới là con người thật của Cố Diệu.

Giữa đám bụi mù mịt, áo vest trắng của Cố Diệu đã sớm nhuộm thành màu xám đen. Hắn đứng đó, khóe môi cong lên, nụ cười vừa đắc ý vừa cay đắng.

“Không phải của tôi… thì phải hủy diệt!”
Không ai hiểu được ý hắn muốn nói là gì, cũng chẳng ai biết trong khoảnh khắc này, Cố Diệu đang nghĩ gì.

“Môn chủ!”

Một giọng thét vang lên. Trên tầng cao của một biệt thự gần đó, Lôi Ưng – người vẫn luôn ẩn nấp – đột ngột ném súng, rồi từ độ cao hơn ba mươi mét lao mình nhảy xuống! Một cú nhảy liều lĩnh, thế mà anh không hề bị thương!

Anh lao như bay về phía biệt thự nhà họ Cố, đá tung cánh cửa, thân hình to lớn như gấu với đôi mắt đỏ ngầu, tay không xông thẳng về phía Cố Diệu!

“Cố Diệu, hôm nay ông đây mà không 𝖌·❗·ế·† mày thì không phải là người!”

Cố Diệu quay đầu lại nhìn Lôi Ưng, nở nụ cười tàn độc:

“Đến đây, đến đánh ⓒ*hế*ⓣ tao đi! Tao đợi đây này!”

Hắn dùng ngón tay chỉ vào tim mình, nụ cười tà ác đầy khoái trá:

“Lôi Ưng, chủ của mày 𝒸.𝒽.ế.† rồi, mày – một tên nô tài – cũng đến lúc báo thù rồi nhỉ?”

Giọng điệu đầy chế giễu, hắn cố tình nhấn mạnh chữ “𝒸*♓ế*†”.

Lôi Ưng gầm lên một tiếng, tức giận vô cùng. Cú đấm mang theo uy lực kinh người vung thẳng về phía đầu Cố Diệu. Thế nhưng khi còn chưa kịp chạm đến người hắn, Torry – người trước đó chỉ đứng xem – đã xuất hiện một cách ⓠ·υ·ỷ dị, chắn trước mặt Cố Diệu.

Không ai thấy rõ Torry ra tay lúc nào.

Lôi Ưng giận dữ gằn giọng, rút lui nửa bước, tăng lực vào cánh tay, chuẩn bị ra đòn mạnh hơn:

“Mày, một thằng ẻo lả ngoại quốc mà cũng dám chắn đường ông? Ông đây không có thời gian chơi với mày! Để xem ông không đánh mày răng rơi đầy đất thì ông không mang họ Lôi!”

Lôi Ưng lui về sau vài tấc, hạ tấn vững vàng, tung đòn. Nhưng khi nắm đấm sắp chạm tới, Torry vẫn bình tĩnh như nước, không hề động đậy. Lôi Ưng còn tưởng mình thắng thế, ánh mắt lóe lên chút đắc ý.

Nhưng đúng lúc cú đấm còn cách đầu Torry chưa đến hai tấc, hai tay m_ả_ⓝ_ⓗ 🎋_𝒽_ả_ռ_h kia chợt cử động – mười ngón mở ra, như mang theo một luồng lực vô hình, bắt gọn cú đấm nặng ngàn cân của Lôi Ưng.

Lực đạo biến mất một cách kỳ dị.

Lôi Ưng kinh hãi: Đây là quái vật gì vậy?!

Torry cười khẽ, đôi mắt lục bảo xinh đẹp hiện lên ý khiêu khích.

“Bỏ đi, ba quả b_ⓞ_〽️ đó đã sớm nổ 𝐜♓ế.🌴 hắn rồi. ” Torry lạnh lùng nói. Giọng nói chưa chuẩn hẳn, lại càng khiến Lôi Ưng bực bội.

𝐁ο·𝖒 ban đầu vốn không tính dùng, nhưng khi Cố Diệu nghe tin sào huyệt của mình bị Viêm Môn san bằng, hắn lập tức thay đổi kế hoạch – muốn nổ c𝒽ế*✝️ Cố Thám, không để lại một mảnh xác!

Dù Torry không hiểu "sào huyệt bị san" là gì, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh.

“Phì! Môn chủ Viêm Môn chúng tôi, không phải loại nũng nịu như mấy tên cặn bã trong tổ chức Ảnh Tuyến các người đâu!” Lôi Ưng chẳng ưa Cố Diệu, giờ nhìn Torry cũng thấy ngứa mắt.

Cố Diệu vỗ vỗ bụi bặm trên người, không thèm để ý đến cái danh “ẻo lả” kia.

Torry nhíu mày, vẫn nắm chặt tay Lôi Ưng, hỏi ngơ ngác:

“‘Nũng nịu’ là gì?”

Lôi Ưng ngẩn người, nổi giận nói: “Là mấy đứa như mày đó!”

Torry gật đầu nghiêm túc: “À, thì ra là vậy. ”
Hắn hoàn toàn hiểu sai – cứ tưởng “như mày” nghĩa là “cũng mạnh như mày”. Còn hồn nhiên nói thêm:
“Vậy thì thủ lĩnh tổ chức chúng tôi cũng rất tốt đó chứ. ”

Lôi Ưng: “…” Tên này đúng là dở hơi thật rồi!

“Torry, đừng tốn thời gian nữa, 𝖌𝒾ế●† hắn đi!” Cố Diệu mất kiên nhẫn hét lên – tên này bị người ta chơi rồi mà còn không biết!

Torry nghiêm túc gật đầu, nhìn Lôi Ưng sâu sắc:
“Thủ lĩnh… xin lỗi!”

Nói xong, hắn buông tay Lôi Ưng ra, rồi nhấc chân đá thẳng vào mặt đối phương.

Lôi Ưng thấy hắn nâng chân, còn tưởng hắn định đá vào chỗ hiểm, vội đưa tay che “tam giác vàng” phòng thân. Ai ngờ hắn lại đá vào mặt!

Dù Lôi Ưng cao lớn thế nào cũng bị một cước ấy đạp ngã ra đất.

Chưa kịp đứng dậy, Torry liền dẫm gót giày lên cổ họng anh! Chiếc giày đen với đế cứng như lưỡi cưa ép mạnh, gần như nghiền nát khí quản!

“Đồ ranh con! Mày dám đá vào khuôn mặt uy vũ của ông hả?!”

Lôi Ưng tức giận rít lên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về góc tây bắc của đống đổ nát. Anh mong rằng, Cố Thám có thể từ đó… đứng dậy!

Torry không nói một lời, chỉ dùng toàn lực dẫm mạnh hơn, lực ép khiến cổ Lôi Ưng gần như sắp gãy.

“Khục… khục…”

“Cố Diệu… tao là 🍳υ*ỷ cũng không tha cho mày!”

Lôi Ưng là một đứa trẻ mồ côi, sống lay lắt qua từng ngày. Anh từng là kẻ thất học, một kẻ lang thang đầu đường xó chợ.

(Hồi tưởng)

11 năm trước, trong một con ngõ nhỏ tồi tàn, trước một quán ăn sáng, một thiếu niên mặc áo đen ngồi một mình trước bàn, chậm rãi uống rượu nếp.

Đó chính là Cố Thám – 16 tuổi.
Gương mặt điển trai khiến biết bao nữ sinh xung quanh len lén nhìn ngắm.

Nhưng Cố Thám chỉ im lặng, mỗi khi uống một ngụm lại ngẩng đầu nhìn về một căn nhà gỗ nát đề chữ “phá dỡ”.

Phía sau anh, một thiếu niên mặc áo xanh lam rách rưới – Lôi Ưng, nhìn chằm chằm vào túi quần của anh. Ở đó, một tờ 50 nghìn lộ ra nửa tờ, “Mao chủ tịch” cười tươi rói trên đó, khiến Lôi Ưng cay xót trong lòng.

Khi Cố Thám đứng dậy trả tiền, Lôi Ưng lập tức đi theo anh, ý định cướp giật. Anh thấy Cố Thám bước vào căn nhà bỏ hoang nên mừng thầm – nơi đó quá thích hợp để ra tay!

Nhưng khi vào trong, Cố Thám đã biến mất.

“Người đâu rồi? Rõ ràng mình thấy hắn vào đây mà?” – Lôi Ưng lẩm bẩm, run sợ nhớ lại lời đồn về căn nhà từng có người 𝐜-♓-ế-t thối trong đó…

“Ê, cậu đang tìm tôi à?” – một giọng nói lạ vang lên khiến Lôi Ưng sợ đến nín thở, tim đập thình thịch.

“Người hay ma đấy?!” – Lôi Ưng г·ц·ռ 𝖗·ẩ·𝓎 hỏi.

Một bóng người từ trên xà nhà nhảy xuống, là Cố Thám.

“Cậu… sao biết tôi định trộm?” – Lôi Ưng hỏi.

Cố Thám không đáp, chỉ mỉm cười:
“Tôi cố ý để lộ tiền ra, để cậu thấy. Cậu tin không?”

Rồi rút ra một tấm ảnh đưa cho Lôi Ưng:
“Cậu hãy nhìn kỹ xem – cặp vợ chồng c_♓ế_t trong này, cậu không thấy quen à?”

Nhìn ảnh, Lôi Ưng sắc mặt đại biến:
“Sao cậu biết…?!”

Cố Thám chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Tôi đến tìm cậu. Tôi muốn cậu theo tôi. Làm việc cho tôi… cậu sẽ là anh em của Cố Thám tôi!”

“Cậu biết tên thật của tôi…?”
“Diệt Tuyệt Hạc, đúng chứ?”

Lôi Ưng lặng người.
“Đi theo tôi, cậu sẽ được báo thù!”

“Đi!”

Từ ngày đó, Diệt Tuyệt Hạc đã 𝒸*ⓗế*ⓣ, thế gian này chỉ còn một Lôi Ưng – người mạnh mẽ, giàu có, trung thành với chủ nhân Cố Thám!

Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Cố Thám, đôi mắt Lôi Ưng lúc này ngập tràn tuyệt vọng cùng bất cam. Anh không cam tâm! Không cam tâm bị một tên “ẻo lả” như vậy giẫm dưới chân!

Cảm giác nghẹt thở lan khắp não, như thể không thể hít thở nổi — còn đau hơn cả dao đâm thẳng vào tim. Gương mặt sắc lạnh của Torry phía trên không có chút biểu cảm thừa thãi nào — người đàn ông này, g1ế●✞ người như nghiền nát một con sâu, mặt vẫn không biến sắc. Biểu cảm duy nhất của hắn… là không có biểu cảm.

“Tiểu Ly. ”

Bỗng nhiên, một giọng nữ dịu dàng vang lên ở đằng xa — đối với Torry mà nói, vừa thân quen vừa xa lạ. Cả người hắn run lên, trong mắt hiện lên một chuỗi cảm xúc đan xen giữa nhớ nhung và oán hận. Đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp ấy, lần đầu tiên vương lệ.

“Tiểu Ly…”
Trên đời này, chỉ có một người phụ nữ gọi hắn như thế.

Nghe thấy giọng nói ấy, ánh mắt Cố Diệu cũng thoáng sững lại, rồi lập tức nhìn ra ngoài cánh cửa, nơi có một người phụ nữ mặc váy dài xanh lam đang đứng. Nhìn thấy gương mặt ấy, ánh mắt hắn lập tức biến thành căm ghét, sát ý ẩn hiện.

“Seven?”
Torry ngẩng đầu, ngỡ ngàng gọi một tiếng. Khi hắn nhìn rõ bóng dáng màu lam sau song sắt, sống mũi bỗng cay xè, lực trên chân cũng theo đó mà lơi lỏng.

Thấy thời cơ đến, Lôi Ưng lập tức ôm chặt chân phải Torry, xoay người một cú 180 độ. Torry không kịp phản ứng, bị quật ngã xuống đất.

Lôi Ưng bật dậy thật nhanh, phủi phủi bụi đất, hít lấy hít để từng ngụm không khí. Khi đã thở đều lại, anh lập tức hét lên một tiếng, vung tay định lao đến chỗ Cố Diệu.

“Lôi Ưng, quay lại!”
Seven (Lam Thất) ánh mắt lạnh lùng, quát lớn.

Lôi Ưng sững người:
“Thất tiểu thư! Môn chủ… môn chủ bị tên Cố Diệu kia cho nổ ba quả 🅱️🅾️●ⓜ, chôn vùi trong đống đổ nát rồi!”
Anh vừa nói vừa đấm 𝖓ɢ_ự_↪️ giậm chân, giọng đầy sốt ruột.
“Còn cả cô Tô nữa, cô ấy cũng bị vùi lấp trong đó! Một cô gái yếu đuối như vậy, chịu đau đớn như thế nào chứ…”

Nhìn thì cứng cỏi, Lôi Ưng thực chất lại là người có trái tim mềm nhất.

“Ta biết. ”
Trên đường tới đây, Lam Thất đã nghe tiếng nổ. Đến nơi không thấy bóng Cố Thám, cô đã đoán được tất cả.

“Vậy sao cô còn không lập tức dẫn huynh đệ đi cứu môn chủ?!”

“Lôi Ưng, ta bảo cậu quay lại! Không có lệnh của ta, không ai được tự ý hành động!”
Địa vị và uy danh của Lam Thất trong Viêm Môn, ngay cả Lôi Ưng cũng không dám không nghe.

Lôi Ưng ⓝ.𝐠𝐡𝒾ế.𝐧 𝐫.ă.ռ.🌀, nhìn đống đổ nát rồi lại nhìn Lam Thất, cuối cùng vẫn lựa chọn phục tùng.
“Hừ! Đồ họ Cố, có ngày lão tử sẽ tự tay bắn vỡ đầu mày!”
Nói xong hậm hực quay về bên cạnh Lam Thất. May là không ai cản anh lại bằng súng.

Từ lúc Lam Thất xuất hiện, Cố Diệu vẫn luôn yên lặng, không nói một lời. Người phụ nữ này… từng là thủ hạ hắn tin tưởng nhất!

Cô là người duy nhất phản bội hắn mà vẫn còn sống sót.

Chương (1-100 )