Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 090

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 090
Ngoại truyện: Hôn lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 90: hôn lễ Nhân viên vừa bị đổi chỗ mở to mắt, cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nãy lại cảm thấy quen quen. Hóa ra là do ảnh của Chúc Tòng Duy đã từng xuất hiện trên mạng và nội bộ công ty, chỉ là ánh sáng phía sau không rực rỡ như trên sân khấu, nên anh ta nhất thời không nhận ra ngay. … Liệu lúc nãy có bị hiểu nhầm là đang cố tình bắt chuyện không nhỉ? Dù đúng là anh ta có ý đó thật, nhưng vốn cứ tưởng cô là nhân viên của bộ phận nào đó, trước giờ chưa từng gặp qua mà thôi… Người đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng trêu: “Cậu tiêu rồi, vừa rồi còn ngồi gần thế, đến khi sếp tới mới nhường chỗ. ” “Im đi. ” Anh ta nhăn nhó. Trên sân khấu, các tiết mục vẫn tiếp tục, nhưng ánh mắt của máy quay lại luôn dõi theo Ôn Trình Lễ. Dù gì anh cũng là tổng giám đốc. Nhưng lúc này, trong khung hình không chỉ có một mình anh nữa. Chúc Tòng Duy bỗng nhiên cảm giác được mọi người xung quanh đều đang nhìn mình. Giọng cô khẽ khàng, chỉ đủ để người bên cạnh nghe thấy: “Anh làm gì vậy?” Ánh mắt Ôn Trình Lễ điềm nhiên: “Họ đang hỏi anh, cũng đang hỏi em. ” Ý anh là chuyện này sao? Chúc Tòng Duy không muốn tranh luận về vấn đề này, cô thoáng nhìn xung quanh rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Vậy phải xem lần sau Ôn tiên sinh có biểu hiện thế nào đã. ” Anh nhướng mày: “Mọi người nghe rõ rồi chứ?” Đám nhân viên ngồi trước hưng phấn gật đầu lia lịa. Ai mà ngờ được sếp phu nhân lại ngồi ngay sau lưng mình chứ, bảo sao sếp tổng lại bất ngờ chuyển chỗ! Chúc Tòng Duy liếc anh: “Anh cố ý đúng không?” Ôn Trình Lễ nhàn nhạt đáp: “Có thể bỏ chữ cuối đi. ” Anh chẳng thèm giấu giếm chút nào. Chúc Tòng Duy vươn tay đánh nhẹ lên cánh tay anh: “Nếu em ngồi hàng đầu tiên, có khi còn bị kéo lên sân khấu ấy chứ. ” Ôn Trình Lễ khẽ cười: “Em đang nghĩ gì vậy?” Cô nhìn về sân khấu, lúc này đang diễn ra chương trình bốc thăm trúng thưởng. Năm nay, Tập đoàn Ôn Thành tổ chức khá nhiều hoạt động thú vị, giải thưởng đều rất hấp dẫn—kỳ nghỉ, tiền thưởng, xe hơi, đồ điện tử… Ngay cả giải an ủi cũng là một bữa buffet xa hoa. Cô chợt tò mò: “Em thấy trên mạng có công ty còn cho bốc thăm trúng thưởng được ăn tối hoặc chụp ảnh chung với sếp. Ở đây không có à?” Ôn Trình Lễ bình thản đáp lại: “Em thử hỏi xem có ai muốn ăn tối với sếp không?” Nhân viên xung quanh, những người nãy giờ vẫn đang hóng chuyện, lập tức đồng thanh: “Tôi muốn!” “Sếp, tôi cũng muốn!” “Tôi cũng—” Ôn Trình Lễ đảo mắt nhìn một lượt, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi thì không muốn. ” Chúc Tòng Duy bật cười, cố tình trêu: “Sao anh có thể lạnh nhạt với nhân viên của mình như vậy chứ?” Anh điềm nhiên đáp: “Nếu có thời gian, anh thà dành cho em và gia đình còn hơn. ” Cô chớp mắt, giọng nói mềm mại như làn gió nhẹ: “Trùng hợp thật, em cũng muốn ăn tối cùng Ôn tổng. ” Ôn Trình Lễ nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng: “Vinh hạnh vô cùng. ” Sau tất cả các tiết mục, buổi tiệc tất niên của Tập đoàn Ôn Thành khép lại bằng một bữa dạ tiệc. Nhân viên có thể lựa chọn ở lại hoặc ra về, sự kiện kết thúc vào lúc 22:00. Nhưng đến 21:00, Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy đã rời đi. Tối hôm đó, trong khi video chính thức của bữa tiệc vẫn đang được biên tập, thì hàng loạt video do nhân viên tự quay đã xuất hiện trên các nền tảng mạng xã hội và nhanh chóng leo lên top tìm kiếm. Bên cạnh những phần thưởng giá trị, đoạn video có lượt xem cao nhất chính là khoảnh khắc tương tác giữa Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy. “Có một vị sếp đẹp trai thế này, tôi tình nguyện trúng giải này!” “Cười xỉu, nhân viên bị lừa rồi. ” “Không thể ăn tối cùng sếp và phu nhân à? Tôi chỉ muốn im lặng làm một người ăn ké và quắn quéo. ” “Chỉ vài câu đối thoại thôi mà tôi đã bị cuốn vào câu chuyện của họ rồi. ” “Ôn tổng: Ai mà muốn ăn cùng nhân viên chứ, ăn tối với vợ không vui hơn sao?” Đây cũng là lần xuất hiện công khai hiếm hoi của Ôn Trình Lễ sau một khoảng thời gian dài. Chúc Tòng Duy hiện tại đã quen với những phản ứng của cư dân mạng, thậm chí còn thoải mái chia sẻ những bình luận thú vị với Ôn Trình Lễ. Sau khi tiệc tất niên kết thúc, Tập đoàn Ôn Thành chính thức bước vào kỳ nghỉ lễ. Tết Nguyên Đán đã cận kề. Năm nay, họ sẽ đón năm mới tại Ôn Viên. Chúc Tòng Duy không chắc sẽ có hoạt động gì đặc biệt, nhưng cô biết chắc chắn một điều—bữa cơm giao thừa nhất định sẽ rất ngon. Những ngày nghỉ ngơi trong khuôn viên Ôn Viên thanh bình khiến cô cảm thấy sau Tết cũng chẳng muốn đi làm nữa. Nằm dài hưởng thụ đúng là quá tuyệt vời… Một ngày nọ, sau trận tuyết lớn trước Tết, Ôn Trình Lễ bỗng hỏi: “Mùa xuân năm sau, mình tổ chức hôn lễ, được không em?” Lúc ấy, Chúc Tòng Duy đang ngồi xem người ta đập băng trên hồ. Nguyên do là vì Ôn Cảnh Thư—cô nhóc này vừa trở về, dạo này lại mê mẩn mấy tiểu thuyết xuyên không, trong đó nữ chính thường câu cá bằng cách đập băng. Dĩ nhiên, hồ nước trong Ôn Viên chủ yếu là để nuôi cá koi, nhưng cảm giác trải nghiệm vẫn rất quan trọng. Nghe thấy giọng anh, cô quay đầu lại: “Gì cơ?” Ôn Trình Lễ kiên nhẫn lặp lại: “Mùa xuân năm sau, tổ chức hôn lễ. Em đồng ý chứ?” Hôn lễ? Chúc Tòng Duy lập tức buông tay khỏi lan can, quay lại ghế ngồi. Cá gì chứ, sao có thể hấp dẫn bằng hai chữ này được! “Mùa xuân? Nhanh vậy sao ạ?” Ôn Trình Lễ đưa cho cô ly trà nóng, giọng ôn hòa: “Cũng đâu có nhanh, chúng ta lấy giấy đăng ký đã lâu. Từ giờ đến mùa xuân cũng còn mấy tháng nữa. ” Anh dừng một chút, rồi nhẹ giọng bổ sung: “Kinh Niên cũng tổ chức đám cưới vào mùa xuân, làm cậu thì phải đi trước một bước chứ. ” “…” Chúc Tòng Duy ôm lấy tách trà, để hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay, rồi ngập ngừng hỏi: “Vậy đám cưới phải chuẩn bị thế nào đây?” Ôn Trình Lễ nhẹ giọng: “Em thích kiểu nào? Thực ra, lễ phục đã bắt đầu chuẩn bị từ vài tháng trước rồi. ” Cô ngẩn người: “Mấy tháng trước?” Anh bình thản nhấp một ngụm trà: “Từ thiết kế đến hoàn thiện đều cần thời gian. Đến mùa xuân năm sau cũng đã là gấp gáp rồi. ” Chúc Tòng Duy đột nhiên nhớ lại, trước đây anh có hỏi qua số đo của cô, không lẽ lúc đó đã bắt đầu chuẩn bị rồi? Cô hỏi tiếp: “Sẽ là một đám cưới truyền thống sao ạ?” Ôn Trình Lễ gật đầu: “Có thể. Trước tiên, váy cưới sẽ được gửi đến trước. ” So với bộ Phượng Quan Hạ Bì của hôn lễ Trung Hoa, thiết kế và may đo váy cưới đơn giản hơn, nên có thể hoàn thành nhanh hơn. Anh cười cười: “Em không cần bận tâm gì cả, chỉ cần chờ đến ngày đó thôi. Nếu không ưng ý với lễ phục, vẫn có thể thay đổi. ” Lúc này, Ôn Cảnh Thư vừa bước vào đình hóng mát, tò mò hỏi: “Chú thím đang nói gì vậy?” Sau đó, cô bé lập tức đổi chủ đề: “Chú, mùa xuân năm sau thả thêm cá có thể ăn được vào hồ đi. ” Ôn Trình Lễ nhìn đôi tay đỏ ửng vì lạnh của cô nhóc, nhắc nhở: “Con bớt đọc mấy quyển tiểu thuyết lại đi. ” Anh tiếp tục: “Những nơi khác đã có ao nuôi cá riêng, tại sao nhất định phải đào trong nhà?” Ôn Cảnh Thư nghiêm túc trả lời: “Tại vì gần mà! Hồ lớn như vậy, lũ cá chép này toàn bị nuôi đến béo ú rồi. ” Chúc Tòng Duy gật đầu, đúng là đám cá chép này so với trước kia đã tròn trịa hơn hẳn. Ngày hôm sau, bản thiết kế lễ phục được gửi đến tay Chúc Tòng Duy. Vừa nhìn qua váy cưới, cô đã có thể nhận ra phong cách và trang sức đều mang vẻ đẹp xa hoa nhưng vẫn tinh tế. Có lẽ đây chính là khoảnh khắc Ôn Trình Lễ phô trương nhất rồi. Nhưng đến khi nhìn thấy bộ hỷ phục Trung Hoa, cô lập tức rút lại suy nghĩ trước đó. Bộ này còn lộng lẫy hơn nhiều. Đọc Full Tại . vision Dù thiết kế hỷ phục truyền thống có kết cấu cố định, nhưng điểm khác biệt chính là họa tiết thêu trên đó, đều mang ý nghĩa cát tường. Bộ lễ phục của bọn họ được thêu bằng kim tuyến, với sự tham gia của vô số nghệ nhân thêu thủ công. Phượng Quan Hạ Bì là phiên bản phục dựng được chế tác bởi bậc thầy danh tiếng, chất liệu đều thuộc hàng thượng phẩm. Chỉ nhìn bản vẽ thôi cũng khiến tim Chúc Tòng Duy đập nhanh hơn. Lộng lẫy quá, đẹp đến choáng ngợp. Không biết đội lên có nặng lắm không nhỉ? Nghi vấn này mãi đến sau Tết mới có câu trả lời, khi Phượng Quan được gửi đến Ôn Viên trước. Quả thực có hơi nặng. Nhưng vẫn nằm trong mức chịu đựng được. Chúc Tòng Duy thử đội riêng một lần, tay khẽ vuốt dọc theo tua rua hai bên, nhẹ giọng nói: “Cảm giác không giống với lúc đội vương miện. ” Hà Thục Hoa đứng bên cạnh thì đặc biệt thích thú, khen ngợi: “Đẹp quá, bé con của bà đội lên thật đẹp! Bà thấy tổ chức hôn lễ theo phong cách truyền thống cũng hay đấy. ” Bà lại hỏi: “Hai đứa chụp ảnh cưới chưa?” Chúc Tòng Duy lắc đầu. Ôn Trình Lễ dịu giọng đáp: “Chờ thời tiết ấm áp hơn rồi chụp ạ. ” Sự chờ đợi này kéo dài đến tháng tư. Thực ra, tháng ba hoa xuân đã nở rộ, nhưng phải đến tháng tư nhiệt độ mới thực sự ổn định, có thể ăn mặc nhẹ nhàng hơn. Trước đó, Ôn Trình Lễ đã tham dự một đám cưới khác. Trước khi đi, anh hỏi: “Hôm nay lại là mình anh đi dự hôn lễ sao?” Chúc Tòng Duy gật đầu: “Đúng vậy, Ôn tiên sinh. ” Anh nhắc nhở: “Lần trước lễ đầy tháng cũng vậy. ” Cô vỗ nhẹ tay anh, mặt không hề có chút áy náy nào: “Ai bảo anh cưới em chứ, những dịp vui thế này chỉ có thể để anh đi một mình thôi. ” Ôn Trình Lễ nhướng mày, thấp giọng nói: “Cũng có ngoại lệ. Ví dụ như đám cưới của chúng ta, của con chúng ta, của cháu chúng ta…” Chúc Tòng Duy ngượng ngùng: “Cái đó còn xa lắm mà!” Xa thì xa, nhưng chuyện trước mắt lại đang đến rất gần. Chúc Tòng Duy được nghỉ phép cưới 15 ngày. So với hôn lễ chính thức, việc chụp ảnh cưới dễ dàng hơn nhiều, nên được sắp xếp trong thời gian này, mà cô cũng không cần phải ra nước ngoài. Lễ phục cưới có đến mấy bộ, còn trang phục chụp ảnh cưới lại càng nhiều kiểu dáng hơn. Cô nhìn đến hoa mắt, bèn quay sang Ôn Trình Lễ, phát hiện lễ phục của anh hầu hết là vest, không khỏi phàn nàn: “Sao của anh đơn giản quá vậy?” Ngoại trừ một số bộ có màu sắc và kiểu dáng thay đổi rõ ràng, những bộ còn lại nếu không nhìn kỹ thì khó mà phân biệt. Cô được nghỉ 15 ngày, đương nhiên Ôn Trình Lễ cũng phải nghỉ ít nhất 15 ngày. Vì thế, khi nhân viên trong tập đoàn hai ba ngày liền không thấy bóng dáng sếp đâu, cả công ty bắt đầu đồn đoán rằng anh đang chuẩn bị một sự kiện quan trọng. Vì hai người đã đăng ký kết hôn từ năm ngoái, nên phần lớn mọi người không nghĩ đến việc tổ chức hôn lễ, mà đoán rằng có lẽ họ đang đi hưởng tuần trăng mật. Thậm chí, có người còn mở cuộc bình chọn xem sếp sẽ mất bao lâu mới quay lại làm việc. Lựa chọn có lượt bình chọn cao nhất là—“Vui quên lối về. ” Tống Ngôn chụp màn hình kết quả gửi cho Ôn Trình Lễ: 【Sếp, đây là sự mong đợi chân thành của nhân viên đối với ngài. 】 Ôn Trình Lễ nhìn lướt qua, chỉ nhắn lại một câu: 【Bình chọn trong giờ làm việc?】 Tống Ngôn lập tức thu hồi tin nhắn: 【Ngài nhìn nhầm rồi. 】 Tống Ngôn thấy tin nhắn của sếp, âm thầm nghĩ: Lẽ ra nên chỉnh thời gian gửi tin nhắn để tránh bị phát hiện… Nhưng cậu ta cũng biết, Ôn Trình Lễ chỉ nói vậy thôi, sẽ không thực sự bắt bẻ chuyện nhỏ này. Việc chụp ảnh cưới được thực hiện tại nhiều địa điểm khác nhau, trong đó có khu vườn ngoại ô mà Chúc Tòng Duy rất thích. Cô bận rộn đến mức không có thời gian lo lắng gì cả, chỉ riêng làm tóc, thay lễ phục đã chiếm trọn cả ngày. Chỉ đến buổi tối mới có thể thư giãn một chút. Dù sao thì, trên đời này, đi đâu cũng có khán giả. Chẳng ai là ngoại lệ. Ngày thứ hai sau khi rời khỏi vườn ngoại ô, họ chuyển sang địa điểm chụp tiếp theo, nhưng không ngờ lại bị người qua đường chụp lại ảnh từ xa. Ban đầu, người chụp không nhận ra họ là ai, chỉ vì cảm thán nhan sắc của hai người mà đăng lên mạng xã hội. Ai ngờ bài đăng nhanh chóng lan truyền, đến mức toàn bộ nhân viên tập đoàn đều biết—sếp đang chụp ảnh cưới! Lập tức, mọi phiếu bầu đoán rằng Ôn Trình Lễ đi hưởng tuần trăng mật đều thất bại thảm hại. Khi họ nhận được tin tức này, cả hai vẫn đang bận rộn trong buổi chụp. Lúc đó, trên bãi cỏ xuất hiện một con sóc nhỏ, nhảy nhót trên tà váy dài của Chúc Tòng Duy rồi nhanh chóng rời đi. Cô lập tức bị thu hút, chọc chọc vào cánh tay Ôn Trình Lễ, vui vẻ nói: “Anh thấy chưa? Vừa có con sóc nhảy qua váy em đấy, đáng yêu quá!” Ôn Trình Lễ bình thản đáp: “Anh thấy rồi. Nó vừa giẫm lên váy em. ” Chúc Tòng Duy chẳng hề bận tâm: “Giẫm thì giẫm thôi, có thể chỉnh sửa hậu kỳ mà. ” Cô lại chăm chú nhìn con sóc, phấn khích nói: “Tai nó dựng đứng lên, trông còn hơi xù lông nữa kìa!” Ôn Trình Lễ suy nghĩ mấy giây, chậm rãi nói: “Sóc hình như có thể nuôi làm thú cưng. ” Chúc Tòng Duy lập tức hiểu ý, anh đang nói đến việc nuôi nó trong nhà, giống như bầy thiên nga đen đã an cư ở Ôn Viên, hiện giờ còn thường xuyên dẫn theo mấy con thiên nga con bơi lội trong hồ. Cô vội vàng lắc đầu: “Vẫn là thôi đi. Nếu nuôi nhiều quá, em chẳng muốn đi làm nữa mất!” Ôn Trình Lễ không ép buộc, chỉ bảo người mang hạt dẻ đến, giúp cô dụ sóc con lại gần, nhân tiện để nhiếp ảnh gia chụp thêm mấy bức hình. Đào Mạn ở bên cạnh than thở: “Kế hoạch chụp ảnh hôm nay chắc phải lùi lại rồi. ” Ôn Trình Lễ thản nhiên đáp: “Không sao, chậm một chút cũng được. ” Anh suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: “Ngày mai đổi địa điểm khác, chỗ đó có gấu trúc đỏ chạy tự do. ” Đào Mạn: “……” Đây là chụp ảnh cưới, hay quay phiên bản tình yêu của Thế Giới Động Vật vậy? Chúc Tòng Duy thích thú đăng liền mấy đoạn video về sóc con và gấu trúc đỏ lên vòng bạn bè. Điều này lập tức khiến Phạm Trúc bất mãn. “Sư tỷ! Chị cố tình phải không?!” Chúc Tòng Duy nằm ườn trên giường, lười biếng hỏi: “Cố tình cái gì?” Phạm Trúc oán giận: “Chị đăng mấy cái này, làm em cũng muốn đến chơi với đám gấu trúc đỏ luôn! Chẳng phải chị đang chụp ảnh cưới sao?” Chúc Tòng Duy thản nhiên đáp: “Chị có bỏ chụp đâu. ” Phạm Trúc: “Anh rể đúng là biết chọn địa điểm. ” Chúc Tòng Duy đoán: “Có lẽ là nhiếp ảnh gia đề xuất?” Lúc này, Ôn Trình Lễ bất ngờ xuất hiện từ phía sau, ôm lấy chú gấu trúc đỏ nhỏ đang ở trước mặt cô. Anh trầm giọng nói: “Công lao của anh mà lại bị quy cho người khác sao?” Chúc Tòng Duy ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là anh chọn?” Cô vốn biết Ôn Trình Lễ không hứng thú mấy với động vật, hiện tại trong nhà chỉ có một chú chó nhỏ đã đủ náo loạn rồi. Anh điềm nhiên đáp: “Thấy em thích. ” Chúc Tòng Duy “A” một tiếng, vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Cô chẳng còn tâm trí trò chuyện với Phạm Trúc nữa, lập tức cúp máy, níu lấy tay anh, tò mò hỏi về quá trình chọn địa điểm, còn muốn biết lần sau có thể đi nơi nào khác không. “Chưa có kế hoạch. ” “Thật sự là chưa có. ” Ôn Trình Lễ chỉ đáp đúng hai câu này. Nghe giọng cô dịu dàng như vậy, anh không nhịn được mà nhéo nhẹ má cô, chậm rãi nói: “Nếu có, cũng chỉ là Loki thôi. Em không được cái mới nới cái cũ. ” Chúc Tòng Duy bật cười: “Cái này cũng tính là thích mới nới cũ?” Ôn Trình Lễ gật đầu chắc nịch: “Trong mắt Loki, chắc chắn là thế. ” Cô cười trêu: “Nếu anh không nói, em không nói, ai mà biết được?” Ôn Trình Lễ thấp giọng: “Nó sẽ ngửi ra. ” Cô vỗ vỗ ngực: “Vậy tắm sạch là được rồi. ” Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Vậy anh cũng muốn tắm sạch cùng em. ” “……” Việc chụp ảnh cưới kéo dài bảy ngày mới hoàn thành. Khi trở về Ôn Viên, Loki lập tức chạy ra đón, như thường lệ, hít hít mùi trên người hai chủ nhân của nó. Chúc Tòng Duy bỗng nhớ đến câu nói trước đó của Ôn Trình Lễ. Ừm… Loki chắc chắn không ngửi ra gì đâu. Dù sao thì đêm đó đã tắm ba lần rồi. Trong lúc họ bận rộn chụp ảnh cưới, công tác chuẩn bị cho hôn lễ tại nhà vẫn tiếp tục diễn ra. Thiệp mời đã được gửi đi từ sớm, danh sách khách mời gồm cả người thân, bạn bè, đối tác làm ăn… Những bộ lễ phục cưới cũng đã chuyển đến, được treo trang trọng trong phòng thay đồ rộng lớn. Mỗi lần bật đèn, những sợi kim tuyến trên váy đều ánh lên lấp lánh. Chúc Tòng Duy thử mặc vào dưới sự giúp đỡ của các chuyên gia, lập tức cảm nhận được sự trang trọng vô cùng. Cô không nhịn được than nhẹ: “Hơi nặng một chút. ” Đào Mạn bật cười: “Chỉ cần mặc nửa ngày thôi mà, xong nghi thức là có thể đổi sang bộ khác nhẹ nhàng hơn. ” Hôn lễ sẽ tổ chức ngay tại Ôn Viên. Vài ngày trước, Chúc Tòng Duy mới biết từ bà nội rằng danh sách sính lễ đã được bàn bạc xong. Khi mở danh sách ra, cô mới phát hiện—trời ạ, hóa ra từ lâu bà nội đã thảo luận với nhà họ Ôn rồi. Danh sách sính lễ dài như một quyển sớ, mở ra có thể trải rộng cả đoạn đường, được viết bằng bút lông, liệt kê từ bất động sản đến trang sức, châu báu… Hà Thục Hoa than thở: “Họ đọc danh sách cho bà nghe, nghe đến mức bà hoa cả mắt. Sao mà nhiều thế này, nào là đá quý, nào là… đủ thứ hết…” Cô vẫn còn do dự, liệu có phải quá nhiều rồi không. Nhưng La Thụy Chi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói rằng đây là thành ý của nhà họ Ôn. Ai kết hôn vào nhà này cũng đều có những điều như thế, nếu thiếu đi thì lại không đẹp. Sau khi chuyển vào Ôn Viên, Hà Thục Hoa cũng hiểu rõ sự giàu có của nhà họ Ôn. Chỉ là, những thứ này đối với bà mà nói vẫn có phần choáng ngợp. Dù đã quen với việc Ôn Trình Lễ tùy tiện cầm một món đồ là đã vô giá, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những món quà xa xỉ chỉ cần nghe tên đã đủ khiến người ta kinh ngạc, Chúc Tòng Duy vẫn không khỏi hít một hơi sâu. Cô bình tĩnh lại, cười nhẹ: “Lần sau, con sẽ khảm thêm một viên đá quý lớn lên mũ của bà, đảm bảo lấp lánh vô cùng. ” Hà Thục Hoa bật cười: “Bà già như ta cần lấp lánh như vậy làm gì?” “Già thì sao chứ? Cũng có quyền được tỏa sáng. ” Chúc Tòng Duy cố tình kéo Ôn Trình Lễ vào cuộc, “Không tin thì bà cứ hỏi cháu rể của bà xem. ” Mà hỏi Ôn Trình Lễ, thì chắc chắn sẽ nhận được cùng một câu trả lời. Ngay cả lễ phục trong hôn lễ lần này, nhà họ Ôn cũng đã chuẩn bị một bộ riêng cho Hà Thục Hoa. Bộ váy sang trọng, quý phái, còn được thêu hoa văn mang ý nghĩa trường thọ. Hôn lễ lần này đã giản lược một số thủ tục, chỉ giữ lại những nghi thức quan trọng nhất. Trước ngày cưới, Ôn Viên đã được trang hoàng rực rỡ, khắp nơi tràn ngập không khí hân hoan. Những con thiên nga đen vỗ cánh trên hồ cũng được buộc thêm dải lụa đỏ. Chưa kể đến Loki, con chó nhỏ tinh nghịch chạy quanh suốt ngày. Còn nói gì đến căn nhà cũ của Chúc Tòng Duy. Dù có cũ kỹ thế nào đi chăng nữa, đó vẫn là nơi cô đã sống hơn hai mươi năm. Và cô cũng sẽ xuất giá từ chính nơi này. So với Ôn Viên, nó thực sự nhỏ bé vô cùng. Nhưng Chúc Tòng Duy chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn. Nhà không lớn, vì vậy mọi ngóc ngách đều đầy ắp người. Hạ Quân lần này đứng về phía nhà họ Chúc, thậm chí đêm hôm trước còn ở lại ngủ cùng Chúc Tòng Duy. Ngôi nhà nhỏ chật kín người. Hạ Quân quan sát một lúc, rồi quay sang nói với Chúc Tòng Duy: “Được rồi, chỗ này nhỏ quá, Ôn Trình Lễ vào đây dễ dàng quá. ” Không có đủ không gian để đặt nhiều thử thách cản trở anh. Chúc Tòng Duy nhìn cô ấy qua gương, nở nụ cười: “Dù có đặt nhiều thử thách cũng chẳng cản được anh ấy. ” Phạm Trúc chen vào: “Đúng là thế thật, nhưng kéo dài thời gian một chút vẫn thú vị mà. Em vẫn muốn xem anh rể sốt ruột ra sao, có điều, hình như em trai của anh ấy còn nôn nóng hơn. ” Chúc Tòng Duy đoán ngay người đó chắc chắn là Dung Tiễn. Bởi vì Ôn Trình Lễ từng nói với cô, lần sau Dung Tiễn sẽ lại làm phù rể cho Thẩm Kinh Niên, rồi sau đó là cho Tống Hoài Tự. Lúc đó, Chúc Tòng Duy đã cười mãi không thôi. Đường đường là Dung tổng, cuối cùng lại trở thành “phù rể chuyên nghiệp”. Hạ Quân cũng bật cười: “Tiểu Phạm nói đúng, người ta sắp đến rồi. ” Cô ấy đưa cho Chúc Tòng Duy một chiếc quạt tròn, tua rua va vào nhau tạo nên tiếng leng keng thanh thoát. Chúc Tòng Duy cầm lấy, khẽ che trước mặt. Đây là một chiếc quạt hai mặt, mỗi mặt đều mang nét đẹp xa hoa khác biệt, nhưng đều rực rỡ lộng lẫy. Không phải loại quạt mỏng nhẹ bằng lụa, vì vậy khi che đi, cô không thể nhìn thấy ai ở trước mặt. Cô chỉ có thể nhìn thấy phần mép áo và thân hình của Ôn Trình Lễ. Còn anh, đứng ở trên cao nhìn xuống, lại có thể thấy vầng trán trắng nõn dưới lớp mũ phượng, hàng mi dài cong vút, cùng đôi tai đính hồng ngọc của cô. Trước khi ra khỏi phòng, Chúc Tòng Duy lén liếc nhìn anh. Cửa đối với anh mà nói có hơi thấp, nên anh phải cúi đầu để bước qua. Cũng chính khoảnh khắc đó, cô tranh thủ ngắm anh thêm chút nữa, đúng là kiếm mi tinh mục, ôn nhuận như ngọc. Ôn Trình Lễ bước qua bậc cửa, quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp khoảnh khắc cô chưa kịp chỉnh lại quạt. Anh nở một nụ cười. Chúc Tòng Duy lập tức lấy quạt che mặt. Từ khu phố cũ đến Ôn Viên có một đoạn đường. Dọc đường đi, mỗi nơi đoàn xe đi qua, người dân đều được phát miễn phí kẹo cưới và quà mừng. Có những người may mắn còn nhận được bao lì xì, bên trong có thể là hạt vàng, tiền mặt, hoặc một món quà đặc biệt. Mỗi khi mở ra, đều khiến cả đám đông reo hò. Tại Ôn Viên, mọi thứ đã sẵn sàng. Lễ cưới đã được tổng duyệt trước đó, Chúc Tòng Duy có trí nhớ tốt, nhưng vẫn lo lắng mình sẽ mắc lỗi vào thời khắc quan trọng, nên trong lòng không ngừng lẩm nhẩm lại trình tự. Chỉ đến khi nghi thức quan trọng nhất hoàn thành, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó là tiệc mừng. Cô thay một bộ váy nhẹ nhàng hơn để đi mời rượu. Đó là một chiếc sườn xám, hoa văn thêu tinh xảo, kết hợp cùng nhiều món trang sức vàng. Ly rượu của cô chỉ là nước lọc, nên uống một cách tự nhiên, thoải mái đến mức khách khứa đều trầm trồ: “Ôi chao, tửu lượng của bà Ôn thật tốt. ” Nghe vậy, Chúc Tòng Duy chỉ khẽ mím môi cười— Dù sao thì người đã đổi rượu của cô thành nước lọc là Ôn Trình Lễ cũng không hề cảm thấy áy náy. Sau khi tiệc tối kết thúc, Ôn Viên cuối cùng cũng lấy lại được một chút yên tĩnh. Nhưng trong một vài sân nhỏ, tiếng cười nói vẫn còn vang vọng. Ví dụ như La Thụy Chi, bà muốn giữ vài người lại đánh mạt chược. Nhưng cuối cùng vẫn bị Tạ Thiệu khuyên can, bởi cô ấy lo lắng bà sẽ quá mệt sau một ngày dài bận rộn. Ngay cả Hà Thục Hoa cũng được sắp xếp nghỉ ngơi từ sớm, bởi vì hôm nay Chúc Tòng Duy là cô dâu mới, có nhiều việc phải lo. Tạ Thiệu đã dặn người làm từ sáng rằng: “Bà phải uống thuốc rồi đi nghỉ ngay. ” Bà không cho phép bất kỳ bà cụ nào thức khuya, kể cả chính mình cũng vậy. — Ngược lại, phía Ôn Trình Lễ lại vô cùng yên tĩnh. Chúc Tòng Duy cuối cùng cũng có thể tẩy trang, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Hôm nay cười quá nhiều, cô còn phải xoa xoa hai bên má. Sau khi rửa mặt xong, cô bước ra thì phát hiện Ôn Trình Lễ không có trong phòng, nhưng điện thoại lại có một tin nhắn— [Bà xã, mở cửa sổ ra nào. ] Cô ngẩn người, rồi chầm chậm đẩy cửa sổ tầng hai ra. Vườn hoa mùa xuân đang nở rộ, cảnh sắc vốn đã đẹp mắt. Ngay khi cửa sổ mở ra, những ngọn đèn trong vườn đột nhiên vụt sáng, một loạt pháo hoa rực rỡ bung nở ngay trước mắt cô. Không phải loại pháo hoa bắn lên trời cao, mà là những đóa sáng bừng lên ngay trong tầm mắt. Ánh sáng lung linh phản chiếu trong đôi mắt cô. Pháo hoa có lãng mạn không? Có chứ. Nhưng người lãng mạn nhất vẫn là Ôn Trình Lễ. Khói pháo hoa chưa tan, anh lại châm thêm một loạt nữa. Khi ngước lên lần nữa, người đứng bên cửa sổ đã không còn ở đó, mà tin nhắn anh vừa gửi đi cũng chưa nhận được hồi âm. Pháo hoa vẫn rực rỡ trong đêm, nhưng Ôn Trình Lễ thu tay lại. Anh còn chưa kịp xoay người, cánh tay mềm mại đã vòng qua eo anh, ôm chặt lấy. Anh nghiêng đầu, và cô gái mà anh vừa nhớ đến đang ở ngay phía sau. Cô buông mái tóc dài, dáng vẻ như một bức tranh sống động. Bộ váy ngủ mỏng manh càng khiến cô trông nhẹ nhàng, dịu dàng hơn trong ánh sáng mờ ảo. Không cần lời nói, chỉ bằng hành động này, cô đã cho anh câu trả lời—cô rất thích. “Em xuống đây làm gì?” Dù ban ngày tháng Tư đã có chút ấm áp, nhưng về đêm đôi khi vẫn còn chút gió lạnh. Anh không mặc áo khoác, nếu có, anh đã khoác ngay lên người cô. Chúc Tòng Duy tựa sát vào lưng anh. Không khí đêm xuân hơi se lạnh, nhưng hơi ấm trên người anh lại khiến cô cảm thấy rất dễ chịu. “Em xuống đây không được à?” “Được chứ. ” Ôn Trình Lễ nắm lấy đôi tay đang ôm eo mình, “Trên đó không ấm hơn sao? Với lại, pháo hoa sắp hết rồi. ” “Em chỉ muốn xuống đây thôi, cũng không lạnh lắm. ” Ôn Trình Lễ cười nhẹ, tay luồn vào cánh tay cô, rồi xoay người, bế cô lên ngang người một cách dứt khoát. Bị nhấc bổng một cách bất ngờ, Chúc Tòng Duy chưa kịp phản ứng thì đôi dép đã tuột khỏi chân, rơi xuống nền đá. “Giày của em…” Câu nói này quen thuộc đến mức khiến Ôn Trình Lễ nhớ ra điều gì đó, không nhịn được bật cười trầm thấp: “Giờ là lúc nào rồi, không cần lo giày nữa. ” Người biết chuyện đều rõ, cả buổi tối nay cô chỉ uống nước lọc. Nhưng anh, với tư cách chú rể, lại không thể né tránh rượu mừng. Tuy không có dấu hiệu say, nhưng men rượu ít nhiều vẫn còn đọng lại. Ôn Trình Lễ siết chặt vòng tay, cúi đầu đặt một nụ hôn lên gò má cô, giọng khàn khàn: “Tối nay, hãy lo cho anh nhiều một chút. ” Tác giả có lời muốn nói: Chúc hai người tân hôn vui vẻ ~

Chương (1-100)