Ghen tuông
← Ch.082 | Ch.084 → |
Biên tập: Ross
Chương 83: Vợ hôn chồng là lẽ hiển nhiên
Chúc Tòng Duy chợt vỡ lẽ: “Vậy anh cố tình dẫn em đến đây là để mua đồ tặng em à?”
Không thể phủ nhận, khi hoàn toàn không hay biết gì mà nhận được món quà như vậy, đương nhiên có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Ôn Trình Lễ khẽ nhếch môi, dưới ánh sáng lấp lánh của chiếc đèn chùm pha lê trong biệt thự, rực rỡ như ban ngày: “Đó là mục đích chính. ”
Chúc Tòng Duy tò mò: “Vậy còn mục đích phụ?”
Ôn Trình Lễ nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: “Cứ coi như là một buổi hẹn hò đặc biệt. ”
Với Chúc Tòng Duy mà nói, đây là những điều mà chín phần mười trong cuộc đời cô chưa từng trải qua. Nhiều nhất cũng chỉ là đi bảo tàng, nhìn những món cổ vật bị nhốt sau lớp kính.
Nhưng ở đây, cô có thể nhìn, thậm chí có thể chạm vào.
Chỉ cần cô muốn, sẽ không ai ngăn cản.
Chúc Tòng Duy không hiểu về giám định cổ vật, chỉ biết rằng, so với những món đồ quý giá này, người trước mặt cô mới là báu vật lớn nhất mà cô có được.
Chiếc vương miện này bình thường không thể đội ra ngoài, nhưng cô cũng chẳng từ chối.
“Có nhiều người không thích hẹn hò ở bảo tàng, anh biết vì sao không?” Cô vừa hỏi, vừa cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
“Anh không biết, em nói xem nào. ” Ôn Trình Lễ thuận theo hỏi lại.
“Có người nghĩ đó là vì không có tiền mới đi. Nhưng lý do lớn nhất là, nếu không am hiểu thì sẽ dễ để lộ sự thiếu hiểu biết của mình. ”
Ôn Trình Lễ thực ra hiểu rõ, nhưng vẫn muốn nghe cô nói.
Có những chuyện không phải lúc nào cũng cần thể hiện sự hiểu biết của mình, đôi khi đặt câu hỏi cũng có thể làm tăng sự thân mật.
Anh điềm nhiên cười: “Vậy chắc anh không nằm trong số đó. ”
Chúc Tòng Duy gật đầu.
Cô lại nhìn xung quanh một lượt: “Nếu một người đủ giàu, có thể mang hết mọi thứ ở đây đi không?”
Ôn Trình Lễ hờ hững đáp: “Nếu chủ nhân đồng ý. ”
Hiển nhiên, chủ nhân không đồng ý.
Mục đích của ông ta là để nhiều người được chiêm ngưỡng hơn, mỗi người chỉ có thể mang theo tối đa hai món.
Người trợ lý của chủ buổi triển lãm biết anh sắp đi, liền hỏi lại hai lần: “Ngài Ôn không muốn xem thêm chút nữa sao?”
Anh quay sang nhìn Chúc Tòng Duy: “Bà Ôn có thích thứ gì không?”
Chúc Tòng Duy chỉ vào chiếc vương miện đang được đóng gói cẩn thận: “Thứ em thích đã chọn rồi. ”
Trợ lý lập tức hiểu ý.
Buổi triển lãm cổ vật này, họ đến sớm và cũng rời đi sớm.
Những người đến đây hầu hết đều đam mê cổ vật, món mà họ chọn mang về thường có giá trị không nhỏ, thậm chí có thể đem đấu giá để kiếm lời.
Dựa vào sự hiểu biết của mọi người về Ôn Trình Lễ, chí ít trong buổi triển lãm hôm nay, có một bộ cổ thư thời Minh chắc chắn hợp ý anh. Nhưng anh lại không chọn nó ngay từ đầu, thậm chí suýt nữa thì bỏ qua luôn.
Ra đến ngoài, Chúc Tòng Duy hạ giọng: “Chắc người ta hy vọng anh mua món khác. ”
Ôn Trình Lễ bình thản: “Đó là hy vọng của họ, không liên quan gì đến anh. ”
Bên ngoài lạnh hơn nhiều so với bên trong, thời tiết năm nay thay đổi thất thường, mãi mới trở lạnh, nhưng khi lạnh rồi thì còn khắc nghiệt hơn những năm trước.
Biệt thự này không nằm ở khu quá xa, sát rìa khu phố cũ, gần khu trung tâm mới, đi một đoạn là đến những tòa cao ốc.
Chúc Tòng Duy bỗng nhớ ra điều gì đó quan trọng: “Sao chúng ta lại đi bộ vậy ạ?”
Ra ngoài không thấy ai nhắc đến chuyện đi xe, thế là hai người cứ thế đi bộ ra đường cái.
Cô chợt tưởng tượng ra một tình huống, ánh mắt lướt qua người đàn ông bên cạnh, đánh giá từ trên xuống dưới: “Hơn nữa, nếu bây giờ có ai đó muốn cướp…”
Hôm nay Chúc Tòng Duy mặc một chiếc váy nhung dài, khoác ngoài một chiếc áo măng tô hơi rộng, dài quá đầu gối một chút.
Ôn Trình Lễ cũng vậy, một chiếc áo khoác dài màu đen, như một giá treo đồ di động, vai rộng, chân dài.
Trên đường không có nhiều người qua lại, nhưng mỗi khi họ đi ngang qua ai đó, dù người đó đang làm gì, ánh mắt cũng đều bị họ thu hút.
“Ai cướp anh sao?” Ôn Trình Lễ tiếp lời, nét mặt thanh thoát, khẽ nhướn mày: “Vậy chắc phải nhờ bà Ôn cứu anh rồi. ”
Chúc Tòng Duy cười tủm tỉm: “Vậy em lấy tiền của anh để cứu anh nhé. ”
Ôn Trình Lễ nhắc nhở: “Đó là tài sản chung của hai vợ chồng, cũng là của em. ”
Chúc Tòng Duy lém lỉnh: “Nhưng em có thể dùng phần của anh. ”
Ôn Trình Lễ hỏi lại: “Nếu hắn không muốn tiền thì sao?”
Chúc Tòng Duy chớp mắt, dưới ánh đèn neon, đôi mắt long lanh rạng rỡ: “Vậy thì chẳng phải em sẽ một mình sở hữu hết tài sản sao?”
Ôn Trình Lễ khẽ hừ một tiếng: “Mặc dù không trực tiếp nói ra câu trước đó, nhưng lời này nghe không dễ chịu chút nào. ”
Chúc Tòng Duy cố ý mím môi cười.
Họ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Chúc Tòng Duy ra hiệu bảo anh vào mua cho cô một cốc oden, còn mình thì đứng ngoài, trò chuyện với ông lão bán kẹo hồ lô bên đường.
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, rất hay lướt mạng, vừa thấy Ôn Trình Lễ bước vào đã cảm thấy hơi quen mắt.
Chưa đầy nửa phút sau, cô ấy giật mình nhận ra—đây chẳng phải là người đang được bàn tán rầm rộ mấy hôm nay sao?
Một người giàu đến mức ấy, vậy mà lại một mình đi mua oden vào buổi tối ư?
Ôn Trình Lễ đã quen với những ánh nhìn dò xét, chẳng mảy may để tâm, cầm cốc đồ ăn nóng hổi bước ra ngoài, dừng chân nơi bậc thềm.
Bên ngoài, có một chàng trai đang đứng chắn trước mặt Chúc Tòng Duy.
Anh không nghe rõ họ nói gì, nhưng chỉ cần nhìn ngôn ngữ cơ thể là đủ hiểu, cậu ta đang muốn lấy lòng vợ anh.
Chúc Tòng Duy vốn dĩ đang phân vân không biết chọn loại nào, hồ lô truyền thống hay xiên hoa quả, thì bỗng nhiên có người xuất hiện, chủ động muốn mời cô.
Cô biết lý do là vì ngoại hình của mình, nhưng vẫn cảm thấy hơi vô lý.
Cô từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn, nhưng tôi tự trả được. ”
Nhưng mã QR thanh toán thì lại hướng về phía tất cả mọi người, cậu trai kia không chút do dự quét mã, thanh toán trước một bước.
Giờ thì khỏi cần chọn nữa rồi.
“Anh thanh toán rồi, không sao đâu, cứ chọn món em thích đi. ”
Chúc Tòng Duy hiểu chuyện theo đuổi tình cảm, nhưng cô không thích kiểu người chỉ chăm chăm làm theo ý mình, hoàn toàn không để t@m đến cảm nhận của đối phương.
Tại sao lại không cho cô quyền từ chối?
Cô nhất định phải nhận lòng tốt của người khác sao?
Là thật lòng muốn lấy lòng, hay chỉ đơn giản là muốn thể hiện bản thân?
Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhiên mất hết hứng thú với kẹo hồ lô.
Chúc Tòng Duy ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình, cô liền gọi: “Ông xã. ”
Cốc oden trong tay anh vẫn còn bốc hơi nghi ngút, mùi hương thơm phức.
Cô hít mũi, hỏi: “Anh có bảo nhân viên cắt củ cải ra không?”
Ôn Trình Lễ chẳng hề ngạc nhiên trước cách cô gọi mình, giọng trầm ổn: “Có. ”
Để tránh cô bị cay, anh còn mua thêm một chai nước.
Ánh mắt anh từ Chúc Tòng Duy dời sang chàng trai đối diện, giọng điềm nhiên:
“Cảm ơn cậu đã có lòng với vợ tôi. ”
“Nhưng tôi vẫn có thể trả được tiền một xiên kẹo hồ lô. ”
Cậu trai kia vẫn còn đang sững sờ vì hai chữ “ông xã”.
So với một người đàn ông từng trải như Ôn Trình Lễ, không cần phải nói gì nhiều, chênh lệch giữa họ đã quá rõ ràng.
Biết theo đuổi là một chuyện tốt.
Đáng tiếc, cậu ta lại nhắm sai người rồi.
Ôn Trình Lễ không chỉ mua xiên kẹo đó, mà còn mua luôn cả quầy hàng nhỏ của ông lão.
Ông lão vui vẻ không thôi, thậm chí còn sợ anh đổi ý, suýt nữa bỏ luôn cả xe hàng lại. Cũng may là ông vẫn còn muốn tiếp tục bán sau này.
Cuối cùng, tài xế riêng của anh đến mang hết chỗ kẹo đi, chỉ giữ lại một ít cho gia đình, còn lại gửi vào viện phúc lợi để trẻ con có thể ăn.
Chàng trai kia trợn tròn mắt, im lặng vài giây rồi quay người rời đi.
Thật ra, ngay từ khoảnh khắc Ôn Trình Lễ xuất hiện, lại được Chúc Tòng Duy gọi là “ông xã”, cậu ta đã có ý định rút lui rồi.
Một người đàn ông có ngoại hình, khí chất như vậy, làm sao có thể so bì được?
Đàn ông vốn dĩ có lòng so sánh, nhưng cũng rất biết nhìn nhận tình thế. Nói khó nghe thì là thực tế, nhưng cũng đồng thời biết tiến biết lùi.
Người không vui đã đi, Chúc Tòng Duy liền cắn một viên bò viên, giọng mơ hồ: “Anh cũng bắt đầu thích khoe khoang rồi sao?”
Anh vốn dĩ đã thắng ngay từ đầu, đây chẳng khác nào một cuộc đấu không cùng đẳng cấp.
Số tiền vừa tiêu chẳng ảnh hưởng gì đến tài sản của anh, thậm chí có khi còn chẳng đáng để hệ thống ngân hàng gửi thông báo giao dịch.
Nhưng lợi ích là, cô không cần phải lăn tăn chọn lựa nữa.
Ôn Trình Lễ khẽ nhướng mày, vòng tay ôm lấy eo cô: “Sao không nghĩ đây là cách anh truyền động lực cho giới trẻ?”
Giọng anh bình thản: “Muốn dùng tiền để theo đuổi ai đó, thì phải chuẩn bị tinh thần rằng sẽ có người khác còn giàu hơn mình. ”
Cô cười, ngước nhìn anh: “Anh nói như thể mình không còn trẻ nữa ấy. ”
Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt anh, muốn tìm kiếm chút biểu cảm dao động, bèn hỏi: “Vậy khi nãy anh có khó chịu không?”
Ôn Trình Lễ vẫn còn đang cảm thấy thích thú với câu nói trước đó của cô.
“Không. ”
Một cậu trai chưa bước ra xã hội, không đáng để bận tâm.
“Cậu ta muốn lấy lòng em, chứng tỏ thẩm mỹ cũng ổn đấy. ”
Chúc Tòng Duy chưa bao giờ nghe ai khen như vậy, lời khen thẳng thắn về ngoại hình cô đã nghe nhiều, nhưng kiểu nói này lại khiến cô cảm thấy thú vị, hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào.
Anh hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp rơi xuống bên tai cô:
“Nhưng nếu em chấp nhận, thì lại là chuyện khác. ”
Một khi nhận lấy, nếu không có lý do đặc biệt, thì nghĩa là cả hai bên đều có ý, không chỉ còn là sự theo đuổi đơn phương.
Cô cố tình hỏi: “Vậy em không thể nhận sao?”
Lòng bàn tay anh đặt trên eo cô qua lớp áo khoác, rõ ràng không hề siết chặt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó một cách rõ ràng.
Anh cúi người, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, chậm rãi nói:
“Có thể chứ. ”
Ôn Trình Lễ khẽ siết lấy tay cô, giọng trầm thấp, mang theo ý cười:
“Chỉ là… anh sẽ không vui thôi. ”
Chúc Tòng Duy “ồ” một tiếng, rồi chớp mắt, tỏ vẻ được đằng chân lân đằng đầu:
“Nhưng mà đó là anh không vui, đâu phải em không vui. Em vui là được rồi. ”
Ôn Trình Lễ bật cười.
Rất đúng với nguyên tắc hành động của cô—luôn lấy cảm xúc của bản thân làm tiêu chuẩn.
Anh cũng rất phối hợp với lối suy nghĩ của cô, nhàn nhạt tiếp lời:
“Có điều, nếu anh đã không vui rồi… thì anh cũng chẳng dám chắc mình sẽ làm gì nữa đâu. ”
“…”
Chúc Tòng Duy chớp mắt, cảm giác lời này sao mà quen tai quá… Giống hệt những tình tiết trong tiểu thuyết mà cô từng đọc.
Anh đã từng có “tiền án” kiểu này rồi, đọc sách của cô rồi thuận miệng nói lại.
Nhưng mà, với tính cách của anh, chắc cũng không làm gì quá đáng đâu. Cùng lắm chỉ đổi một cách khác để “lấy lại” mà thôi.
Huống hồ, cảm xúc của anh lúc nào cũng bình ổn, hiếm lắm mới thấy một lần dao động.
Nếu thực sự có thể vì ghen mà “phát điên”… hẳn sẽ thú vị lắm đây.
Chúc Tòng Duy chợt nghĩ, mình lại có thể vì một chuyện như vậy mà muốn thử thách giới hạn của anh.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
“Tại sao?”
Anh cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đáp lại:
“Ghen thì cần lý do sao?”
Ôn Trình Lễ chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình.
Từ đầu đến cuối, chuyện xảy ra tối nay chẳng hề nhắc đến hai chữ “thích” hay “yêu”.
Nhưng từng câu từng chữ, dường như đều đang ngầm thể hiện điều đó.
Một cơn gió đêm thổi qua.
“Mau ăn đi, nguội mất rồi. ”
Anh cúi đầu, tùy ý xoay xoay mấy que xiên trong cốc oden.
Vốn dĩ không có thói quen ám ảnh cưỡng chế, nhưng nhìn mấy xiên que lộn xộn bên trong, tay anh cũng chẳng có việc gì làm, bèn sắp xếp lại.
Trừ những năm sống ở nước ngoài, thực đơn của anh đa phần là món Trung, rất ít khi ăn oden.
Nhưng nhìn cô ăn có vẻ ngon lành như vậy, có lẽ cũng không tệ.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó mềm mềm chạm nhẹ lên má.
Ôn Trình Lễ sững lại, ngay lập tức nghiêng đầu nhìn cô.
Khoảng cách gần trong gang tấc, cô còn chưa kịp rời đi.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khẽ khàng:
“Vì sao?”
Tại sao lại đột nhiên hôn anh?
Chúc Tòng Duy mỉm cười, lặp lại câu anh vừa nói ban nãy:
“Em muốn, thì cần lý do sao?”
Vợ hôn chồng, vốn dĩ là chuyện đương nhiên.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |