Chạm khẽ
← Ch.075 | Ch.077 → |
Biên tập: Ross
Chương 76 Đồ chơi của em, em chạm vào không đã bằng anh. “Vậy so với trước đây, em thích cái nào hơn?” Giọng của Ôn Trình Lễ khẽ vang lên, mang theo ý cười đầy kiên nhẫn. Anh ngồi gần thêm một chút, đôi mắt sắc sảo khóa chặt lấy cô. Nếu là bình thường, anh đã chẳng nói thêm lời nào, chỉ trực tiếp hành động. Nhưng bây giờ, với dáng vẻ ngà ngà say của cô, Ôn Trình Lễ lại không vội, như đang chờ đợi điều gì đó thú vị. Thích cái nào hơn hả? Chúc Tòng Duy lặp lại câu hỏi, đôi mắt khẽ chớp như đang suy tư. “Em hôn anh, hay anh hôn em?” Anh dịu dàng nhắc lại, như muốn dẫn dắt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt gần kề của anh. Đôi môi đỏ mọng, đường nét gọn gàng hoàn mỹ, như thể mời gọi người ta tiếp cận. “Em hôn anh. ” Đáp án không nằm ngoài dự đoán, nhưng vẫn khiến Ôn Trình Lễ cong nhẹ môi. Anh bất giác nghĩ, nếu sớm biết cô uống rượu vào lại đáng yêu đến thế này, anh đã chẳng để lỡ cơ hội trước đây. Anh cúi đầu, tay khẽ nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp như ve vuốt tâm hồn: “Vậy em thử xem. ” Chúc Tòng Duy ngoan ngoãn ngẩng đầu, ánh mắt ngừng lại ở đôi môi của anh, chẳng chút chần chừ mà hôn tới. Nụ hôn của cô rất tùy ý, chẳng theo quy tắc nào, chỉ đơn giản là hôn nơi cô thích. Nhưng đối với Ôn Trình Lễ, như thế chẳng thể đủ. Anh nắm lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn, cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn nằm trong vòng tay anh. Không gian trong xe ấm áp như mùa xuân, chiếc khăn choàng cô đang khoác hờ bị anh nhẹ nhàng gỡ xuống, lộ ra dáng người yểu điệu trong chiếc đầm đỏ kiêu sa. Khi cô vừa định rời khỏi môi anh, anh cất giọng hỏi khẽ: “Như thế đã đủ chưa?” Đôi môi anh ánh lên chút sắc nước, càng tôn lên nét quyến rũ khó cưỡng. Chúc Tòng Duy thoáng chần chừ, rồi lắc đầu: “Vẫn chưa đủ… muốn thêm chút nữa. ” Anh cười khẽ, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai cô: “Vậy thử nơi khác đi. ” Cô hơi giật mình, rồi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngây thơ nhưng xen lẫn chút tò mò: “Nơi khác là chỗ nào?” “Chỗ nào cũng được. ” Giọng anh thấp trầm, như từng nhịp gió lướt qua mang hơi ấm. Dưới ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ, đôi mắt cô long lanh như chứa cả dải ngân hà. Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, dừng lại nơi cổ áo sơ mi của anh. Lúc lên xe, anh đã nới lỏng cà vạt, để lộ phần cổ áo gợi cảm. “Bên trong…” Cô thì thầm, ánh mắt ngập ngừng. Anh nhướn mày, cố tình hỏi lại: “Anh không biết bên trong của em ở đâu? Hay em tự tay chỉ anh thử?” Nói rồi, anh khẽ nâng cánh tay cô, dẫn dắt từng chút một. Đọc Full Tại . vision Cô nhìn cổ áo sơ mi một hồi, rồi quyết định chậm rãi gỡ từng chiếc cúc áo. Cử chỉ của cô không vội vàng, như một cách trêu đùa, làm tim anh cũng chậm lại vài nhịp. Đến khi cúc áo cuối cùng được tháo ra, Ôn Trình Lễ nhấc tay cởi luôn chiếc áo gile bên ngoài, để lộ bờ ngực rắn chắc và chiếc cà vạt đỏ rũ hờ, ánh lên vẻ đẹp ma mị. Cô đặt tay lên ngực anh, lòng bàn tay mềm mại chạm đến làn da nóng ấm, cảm giác được từng nhịp tim dồn dập. Anh bất ngờ bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình. Chiếc đầm đỏ xòe rộng, như những cánh hoa kiêu sa nở rộ trên nền quần âu đen. “Tư thế này có phải thoải mái hơn không?” “Dạ. ” Cô gật đầu, gò má hồng nhuận sắc xuân. Cô cúi đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, nghe rõ từng nhịp đập mạnh mẽ bên dưới lớp da thịt. Nóng bỏng, mãnh liệt, như một điệu trống từ sâu trong tâm khảm anh, lan tỏa đến tận trái tim cô. Tim anh đập nhanh, nhưng tim cô còn nhanh hơn. Cô nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Giữa không gian nhỏ bé này, hai người như hòa vào làm một, mọi xúc cảm trở nên sâu lắng đến không lời nào tả xiết. Chúc Tòng Duy không kìm được mà đỏ mặt. Mùi hương nhè nhẹ phảng phất quanh anh không phải loại cô thường quen, thay vào đó là một nốt hương gỗ đầy quyến rũ, vừa dịu dàng lại vừa k1ch thích như đang mời gọi cô tiến gần hơn. Không cưỡng lại được sự hấp dẫn, cô nhón người hôn lên vùng da nơi cổ anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, một cảm giác mới mẻ lạ thường. Bình thường, những nụ hôn cô dành cho anh chỉ dừng lại ở những dấu ấn nhẹ nhàng trên vai và cổ. Nhưng lần này, cô bất giác tìm đến nơi ngực anh, nơi mà hơi thở và nhịp tim hòa làm một. “Cứng hơn môi anh…” Cô nghĩ thầm, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác. Bên dưới đầu ngón tay mềm mại, cô cảm nhận được sự co giãn mạnh mẽ, như một thế giới đầy sinh động đang ẩn giấu trong anh. Bất ngờ, cô chạm vào hai điểm nhạy cảm, thứ làm cô nhớ đến đôi môi anh nhưng lại mang một cảm giác không giống nhau. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng thử nghiệm, như hôn lên những cánh hoa. Sau đó, cô mím môi, làm như cách cô từng nghịch ngợm với đôi môi anh, chỉ khác lần này, cảm giác của anh không còn yên lặng nữa. “Hừm…” Anh khẽ hít một hơi, hơi thở anh trầm hẳn xuống, lồ ng ngực phập phồng áp vào khuôn mặt cô, khiến cô bất ngờ khẽ cắn lên anh. “Em còn cắn nữa?” Anh khàn giọng hỏi, đôi mắt thấp thoáng ánh cười, nhưng giọng điệu lại đầy trách móc dịu dàng. Cô ngẩng lên, đôi mắt long lanh trong ánh sáng mờ nhạt, giọng thì thầm như đang tự trách: “Giống như đang ăn đậu ấy. ” Anh bật cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ yêu chiều. Cô đỏ mặt quay đi, nhưng không kìm được lại hạ người xuống thêm một lần nữa. Không gian như ngừng lại khi tay cô khẽ đụng đến vạt váy bị vướng vào đùi anh. Dù trong cơn chếnh choáng, cô vẫn hiểu đó là gì, cảm giác lạnh lẽo của chiếc thắt lưng ban đầu giờ đây đã được thay thế bằng thứ gì khác, ấm nóng hơn nhiều. “Anh đúng là đồ lưu manh. ” Cô nhỏ giọng trách. Anh không phủ nhận, cúi xuống, hơi thở phả nhẹ vào tai cô: “Phải, nhưng em bây giờ còn quá đáng hơn anh. Em là gì? Bé bi3n thái?” Từ trước đến nay, anh chưa từng ngại khi trêu cô bằng những lời như thế. Cô lập tức phản bác, giọng đầy ấm ức: “Không phải mà!” Anh không tranh cãi, chỉ mỉm cười nhè nhẹ, giọng nói trầm ấm như đang dẫn dụ: “Nếu không phải, thì sao em không thử quá đáng thêm chút nữa?” Lời anh như một điệu nhạc vang vọng, tay anh nhẹ nhàng di chuyển từ eo cô lên phần lưng, từng ngón tay khẽ chạm vào ranh giới của chiếc váy, như muốn phá vỡ sự ngăn cách mỏng manh. Bàn tay còn lại của anh dắt tay cô, đặt lên chiếc thắt lưng. Anh cúi đầu, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy sức nặng: “Mở nó ra. ”
—-
Tài xế hoàn toàn không biết gì.
Chiếc xe lặng lẽ băng qua màn đêm, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, pha lẫn tiếng thở khẽ mà nóng bỏng trong không gian chật hẹp.
“Đi đến Vân Cẩm Loan. ”
Giọng nói trầm thấp của Ôn Trình Lễ vang lên từ phía sau, phá vỡ sự yên tĩnh.
Vân Cẩm Loan là căn biệt thự khác của anh, một nơi anh ít khi đến, đặc biệt là sau khi kết hôn. Nơi đó chỉ cách Ôn viên một khoảng ngắn, chưa đến mấy phút đã tới nơi.
Tài xế không hỏi nhiều, nhanh chóng thay đổi lộ trình.
Không hề hay biết phía sau là cảnh tượng vô cùng sống động.
Cứ thẳng tiến đến Vân Cẩm Loan, khi xe vừa dừng lại trong sân biệt thự, tài xế chưa kịp xuống xe thì đã nghe thấy một mệnh lệnh khác.
“Ông có thể đi rồi. ”
Từ đầu đến cuối, ông vẫn chưa nhìn thấy người ra lệnh.
Thông thường, tài xế sẽ phải mở cửa xe.
Ông làm việc cho nhà họ Ôn nhiều năm, không phải là người hiểu sâu biết rộng, nhưng ông biết đâu là điều cần hỏi, đâu là điều không, trong đầu suy nghĩ nhiều, đôi khi có những chuyện không cần phải rõ ràng, chỉ cần làm tốt bổn phận là đủ.
“Dạ”
Ông mở cửa xe, bước chân nhanh hơn gấp đôi so với bình thường, rất nhanh đã khuất bóng khỏi tầm mắt.
Bên trong xe, không khí trở nên ngột ngạt hơn.
Một âm thanh nhỏ vang lên, khóa thắt lưng bật mở. Bàn tay Ôn Trình Lễ bao bọc lấy tay cô, dẫn dắt từng cử động. Đôi mắt anh trầm ngâm, ánh nhìn đầy sức nặng.
Bàn tay nhỏ nhắn của Chúc Tòng Duy vô thức chạm vào lớp vải dày nóng rẫy, cảm giác đó làm cô muốn rụt tay lại, nhưng anh lại nắm chặt, dẫn dắt cô lần nữa.
Cô chỉ đành dùng móng tay khẽ cào qua lớp vải.
Ôn Trình Lễ thở ra hơi nóng, nheo mắt lại, chậm rãi kéo khóa ở phía sau lưng cô. Hôm nay cô không mặc áo ng ực như thường ngày, phía sau hoàn toàn trống trơn.
Bàn tay anh từ vạt váy đang mở rộng theo vòng eo thon ra phía trước.
Chiếc váy đỏ vốn ôm sát giờ đây cũng phồng lên, in hằn dấu vết của cánh tay, như một con cá bơi lội lộn xộn bên trong.
“Em chơi với nó đi. ” Anh dụ dỗ cô.
Đã từng gặp qua, dường như lại quen thuộc như từ kiếp trước, trong ký ức còn đọng lại hình ảnh người đàn ông trước mắt đang nắm lấy nó.
Những mảnh ký ức vụn vặt, dù cô chưa từng chạm vào, giờ đây đều đang từng chút một kéo lấy tâm trí cô, khiến cô không cảnh giác như lẽ ra nên vậy.
”Chẳng thú vị chút nào. ” Ngón tay Chu Tòng Duy dừng lại.
“Không thích?” Anh trầm giọng hỏi, môi khẽ cong lên như đang cười.
Cô do dự, nhưng vẫn thành thật: “Không mềm mại như đồ chơi của em. ”
Nụ cười của Ôn Trình Lễ trở nên sâu hơn, lồ ng ngực phập phồng trong bóng tối mờ mịt. “Đồ chơi chỉ là giả. Đây mới là thật. ”
Cô nhíu mày, cảm giác được nhịp đập nhỏ nơi lòng bàn tay mình. Khiến cô không khỏi so sánh với những lần trước.
Thấy cô bắt đầu lộn xộn, anh nắm chắt lấy tay cô dắt cô đi theo tiết tấu của mình.
“Đau tay em. ” Cô lẩm bẩm, giọng nói mang theo chút bực bội trẻ con.
“Một lát nữa sẽ không còn đau nữa. ” Anh trấn an, như đang dẫn dắt cô vào một mê cung không lối thoát.
Nhưng dù chờ đợi mãi, cô vẫn không thấy hồi kết, chỉ cảm nhận bàn tay còn lại của anh đang di chuyển dưới làn váy, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Cô nhận ra nơi ấy đã bắt đầu có chút ẩm ướt.
Khi cô bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, anh bỗng nhiên buông tay, nhưng cũng không cho cô cơ hội phản kháng. Lớp váy đỏ được kéo cao, chất thành từng lớp trên quần âu.
Anh vừa khéo léo lại vừa quyết liệt, sự phối hợp ấy mang lại hiệu quả bất ngờ. Nơi đó giờ đây đã mềm mại như mật ngọt, hoàn toàn sẵn sàng để anh chìm đắm vào.
Chúc Tòng Duy định bật ra một tiếng rên khẽ, nhưng ngay lập tức bị anh bịt kín môi. Dòng suy nghĩ vốn đã phiêu lãng của cô lập tức chẳng còn nơi để neo đậu
Lớp sương mờ mờ vương trên cửa kính phản chiếu ánh đèn nhấp nháy từ xa, hòa lẫn với hơi thở nặng nề và nhịp điệu gấp gáp của trái tim. Cô ngập ngừng, rồi siết chặt lấy chiếc cà vạt đỏ trên cổ anh, vô thức kéo xuống.
Chủ nhân chiếc cà vạt cúi đầu, hơi thở phả nhẹ từ tai xuống cổ cô.
Ánh sáng từ bên ngoài hắt qua khe hở nhỏ, chiếu vào màu đỏ thẫm của cà vạt, như ngọn lửa cháy âm ỉ trong bóng tối. Cô cảm nhận được những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt từ anh, mỗi cái đều như để lại dấu ấn sâu đậm, khiến cô chẳng thể nào thoát khỏi cơn mê man dịu dàng mà say đắm này.
—-
“Trước đây con cứ nghĩ Tống Hoài Tự kết hôn vì trách nhiệm, nhưng tối nay nhìn lại, hóa ra những lời đồn bên ngoài cũng chẳng đáng tin. ”
“Anh sống trong giới này, mà đến lời đồn cũng không nắm rõ. ”
Vợ chồng Ôn Trình Quân từ lâu đã về tới Ôn Viên, nhấp chén trà giải rượu, rồi ngồi lại trong trà thất trò chuyện cùng Tạ Thiệu.
Tạ Thiệu vì đã có giấc ngủ trưa nên buổi tối không vội đi nghỉ.
Tới khi chuẩn bị về viện, bà phát hiện một cặp đôi khác đi dự tiệc cùng đã vắng mặt hơn nửa giờ mà vẫn chưa trở về.
“Trình Lễ tối nay chắc là không về rồi. ”
Tạ Thiệu hiểu rõ con trai mình, có lẽ lại đưa Chúc Tòng Duy đi đâu đó hẹn hò.
Dù bà không rõ sau một buổi tiệc tàn thì còn hẹn hò được gì, chẳng bằng chọn một ngày khác riêng tư hơn, nhưng bà không can thiệp vào cuộc sống của con trai và con dâu.
Lúc nãy, chú Trang gửi một tin nhắn cho Ôn Trình Lễ, không nhận được hồi âm, bèn hỏi tài xế mới biết rõ tình hình.
“Bọn trẻ tối nay nghỉ lại ở Vân Cẩm Loan rồi. ”
“Vân Cẩm Loan cách nhà chỉ vài cây số, vậy mà lười về. Chắc ở nhà mãi cũng chán. Để nó về rồi nói sau. ” Ôn Trình Quân thản nhiên buông lời phàn nàn, nhấp thêm một ngụm trà.
Hạ Quân dưới gầm bàn nhẹ nhàng đá chân ông một cái. Đọc Full Tại . vision
Tạ Thiệu không tiếp lời, chỉ đứng dậy dặn dò:
“Không còn sớm nữa, hai đứa cũng nghỉ ngơi đi. Mẹ về phòng ngủ đây. ”
Chờ bà đi rồi, Hạ Quân nói:
“Anh quản chuyện chúng nó ngủ đâu làm gì. ”
Ôn Trình Quân ngập ngừng:
“…Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi. ”
Thực ra ông hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Hạ Quân liếc nhìn ông, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
“Dùng cái đầu mà nghĩ, cách nhà gần như thế, tại sao không về? Tối nay anh ngủ phòng khách luôn đi. ”
← Ch. 075 | Ch. 077 → |