Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 075

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 075
Uống say
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 75: Vậy thì anh hôn em đi. “Cô à, nói chuyện có cần thẳng thắn vậy không?” Lý Vân Triết lộ vẻ lúng túng, giọng càng lúc càng nhỏ: “Họ có khi chẳng còn nhớ cháu là ai…” “Sao cháu biết chắc được?” Bà cô Lý không muốn để lỡ cơ hội nào. Dù Ôn Trình Lễ có tiếng là ôn hòa, nhưng khi liên quan đến gia đình, cậu ta luôn rất chú ý. Huống hồ đây còn là thời điểm vừa kết hôn, đúng lúc tân hôn ngọt ngào. Lỡ cậu ta nông nổi, thật sự muốn đòi lại công bằng cho vợ thì sao? “Dù sao cháu ở đây cũng chẳng có ích gì. ” Bà cô Lý thở dài, “Cô còn nghĩ, hay là cả bố mẹ cháu cũng nên về luôn đi. ” Cả nhà toàn những người ngây thơ. Bà ta bây giờ còn cảm thấy may mắn vì chỉ bị cho leo cây chứ không bị sỉ nhục trước mặt mọi người. Dù sao bà ta cũng đã xin lỗi rồi. Lý Vân Triết nhìn về phía người đang tiến lại gần: “… Thôi được. ” Cậu ta không thể đi qua cửa chính, vì Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy đang đi vào đó, thu hút mọi ánh nhìn. Cậu phải rời đi từ cửa phụ. Lúc này, cậu ta bắt đầu trách mấy người bạn đã rủ mình đi uống rượu. Nếu hôm đó chỉ gặp mặt, thấy không ổn là đi luôn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì… Mỗi khi cảm thấy căng thẳng, Chúc Tòng Duy lại nhẹ nhàng bóp tay Ôn Trình Lễ. Tuy nhiên hôm nay anh mặc vest, không giống lúc ở nhà tối qua khi cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp anh qua lớp áo sơ mi. Không mặc áo thì dễ bóp hơn. Dù vậy, trong tình huống thế này, bao nhiêu người đang nhìn, cô lại có những suy nghĩ như thế. Chúc Tòng Duy tự cảm thấy xấu hổ. Nếu Ôn Trình Lễ biết cô đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ nghĩ cô thật ngớ ngẩn. Chúc Tòng Duy bất chợt liếc thấy một bóng dáng: “Em hình như vừa thấy một người quen. ” Trong đám đông, ngoài mấy người quen mặt từ báo chí, gần như cô không biết ai. Vì thế, chỉ cần thấy ai quen quen là cô nhớ ra ngay. Ôn Trình Lễ hỏi: “Ai vậy?” Chúc Tòng Duy khẽ nhếch môi: “Anh còn nhớ lần trước em bị cho leo cây không? Em vừa thấy cậu ấy đấy. ” Người thật chẳng khác gì trong ảnh. Ôn Trình Lễ “ồ” một tiếng, hỏi: “Em vẫn nhớ à?” Chúc Tòng Duy trả lời nhẹ nhàng: “Chỉ đi xem mắt một lần, kết quả là bị cho leo cây, làm sao quên được?” Ôn Trình Lễ cười nhạt: “Thì ra cậu ta chính là người tối nay không biết điều. ” Trước đây anh chẳng để t@m đến đối tượng xem mắt đó. Nếu không phải cậu ta bị loại, có lẽ họ đã chẳng đến với nhau. Tất nhiên, điều này không có nghĩa anh cảm thấy biết ơn. Anh chỉ thấy đối phương không có mắt nhìn, sống thất bại. Nhưng anh không ngờ cô lại nhớ cả mặt mũi cậu ta. Chúc Tòng Duy nghe giọng điệu của anh, không khỏi quay đầu nhìn: “Anh sẽ không làm gì giống như trong phim hay tiểu thuyết chứ?” Ôn Trình Lễ bật cười: “… Anh trong mắt em kém cỏi đến vậy sao?” Chúc Tòng Duy nhỏ giọng: “Vừa rồi nghe như anh muốn trả thù cho em vậy. Đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh nhé. ” Ôn Trình Lễ giọng điềm đạm: “Cách trả thù tốt nhất là cứ coi như không thấy, thể hiện tình cảm ngọt ngào trước mặt cậu ta. ” Tất nhiên, nếu đối phương thật sự không biết điều, anh cũng chẳng ngại dùng một chút thủ đoạn khiến cậu ta phải chịu khổ. Nhưng những chuyện này, không cần phải nói ra. Chúc Tòng Duy cúi nhìn: “Vậy chẳng phải bây giờ chúng ta đã đủ rồi à?” “Đủ cái gì?” Giọng Ôn Trình Lễ hạ thấp: “Em nhìn đi, bao nhiêu cặp vợ chồng chỉ khoác tay nhau thôi. Đây là tư thế phổ biến nhất. ” Chúc Tòng Duy hừ nhẹ: “Chứ không lẽ phải hôn nhau? Như thế lộ liễu quá, bị mọi người nhìn thì chẳng hay chút nào. ” Ôn Trình Lễ gật đầu: “Anh không thích hôn trước mặt người khác. ” Hôn môi là chuyện riêng của hai người, cảm giác của họ mới là quan trọng nhất. Ánh mắt người ngoài chỉ làm giảm đi trải nghiệm của họ. Chúc Tòng Duy thở phào, may mà anh là người bình thường. Ai ngờ, chỉ trong đoạn đường ngắn ngủi, hai người vừa đi vừa thì thầm, kề vai áp má. Trong mắt người ngoài, cảnh tượng đã quá mức phô trương rồi. Mẹ Lý nhẹ nhàng nói: “Cứ nói mãi chẳng dứt chuyện. ” Chưa kịp để cha Lý lên tiếng, cô Lý đã trừng mắt: “Chị sợ nhà mình nhiều tiền quá, muốn phá sản à? Tôi khuyên chị, cứ như Vân Triết, lặng lẽ rời đi là tốt nhất. ” Họ mới nhận ra không biết từ lúc nào con trai mình đã đi mất. Hôm nay không có truyền thông tham gia, nhưng người đông như vậy, chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài. Đây là lần đầu tiên công khai trước đám đông. Khi vào sảnh tiệc, phục vụ tiến lại đưa rượu. Người tổ chức, Phương Địch Tùng, cười niềm nở chào hỏi: “Trình Lễ, cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi. Vị này không định giới thiệu một chút sao?” Ôn Trình Lễ khẽ đặt tay lên eo Chúc Tòng Duy, chỉ chạm nhẹ nhàng bằng đầu ngón tay: “Vợ tôi, Tòng Duy. ” Vợ của Phương Địch Tùng, Từ Như Sương, 71 tuổi, tóc bạc trắng, mặc chiếc sườn xám thêu hoa, vẻ thanh lịch không hề suy giảm. “Quả là trai tài gái sắc, ” bà khen ngợi. Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng mím môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. Phương Địch Tùng nói: “Nghe nói trước đây cậu toàn đi dự tiệc một mình. Lần này phá lệ, không phải cố ý đấy chứ?” Ôn Trình Lễ cụng ly với ông: “Ngài Phương, buổi tiệc với chủ đề như thế này, tôi đúng là cố ý, muốn học theo ông bà. ” Câu nói này khiến cả Phương Địch Tùng lẫn Từ Như Sương đều vui vẻ. 50 năm kỷ niệm vàng, lời khen này không phải là sự ngợi ca tuyệt vời nhất cho vợ chồng họ sao? —- Điều khiến Chúc Tòng Duy bất ngờ nhất là mọi người ở đây đều có thái độ rất thân thiện. Không ai đến phá đám, cũng chẳng có tình tiết cẩu huyết nào. Người thì đến mời rượu, người thì đến chào hỏi làm quen. Cô còn nhìn thấy Trần Tĩnh Nghi và vị hôn phu mới đính hôn không lâu. Giữa hai người hiện rõ sự gượng gạo. Chú ý đến ánh mắt của cô, Trần Tĩnh Nghi thoáng khựng lại, kéo người đàn ông bên cạnh còn đang nói chuyện với người khác lại gần, dựa sát vào, định đút rượu cho anh uống. Triệu Chi Hành nhíu mày, không quen sự thân mật bất ngờ này, cơ thể cô ấy còn dính sát vào người anh, điều mà bình thường cô không bao giờ làm. Anh hạ giọng: “Đây là chỗ công cộng. ” “Con gái mẹ kế tôi đang nhìn. ” Trần Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, biết tính anh cổ hủ, lúc ra ngoài rất chú ý lễ nghi. Cô dịu giọng: “Triệu Chi Hành, cho tôi chút mặt mũi đi, chỉ hôm nay thôi. ” Triệu Chi Hanh theo ánh mắt cô, nhìn cặp đôi đang đứng cùng nhau. Anh cũng vừa thấy Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy cùng vào, biết mối quan hệ giữa họ với Trần gia, nhưng không mấy bận tâm. Với anh, chỉ cần Trần gia không gây chuyện, Ôn Trình Lễ sẽ không để ý đến những người không liên quan. Chỉ là vị hôn thê của anh quá kiêu ngạo. Thậm chí vì chuyện này, lần đầu tiên cô làm nũng với anh. Triệu Chi Hành thu lại ánh mắt, uống một ngụm rượu theo ý cô, rồi học theo Ôn Trình Lễ, vòng tay qua eo cô. Trần Tĩnh Nghi giật mình: “Anh điên à?” Triệu Chi Hành còn đang nghĩ eo cô hóa ra lại nhỏ như vậy. Nghe cô phàn nàn, anh thấy yêu cầu của cô thật nhiều: “Chẳng phải họ cũng như vậy sao? Em còn muốn gì nữa?” Không thân mật thì cô không vui, thân mật rồi cô lại không hài lòng. —- “Em lại thấy người quen. ” Chúc Tòng Duy nhìn Trần Tĩnh Nghi và vị hôn phu ôm nhau, khẽ nói với Ôn Trình Lễ: “Ừm, là người nhà Trần gia. ” Ôn Trình Lễ thoáng nhìn qua, nhận ra biểu cảm của hai người khác biệt, liền hiểu rõ họ không thân quen như anh và vợ mình. “Họ thì đang nhìn nhau, chỉ có em là nhìn người khác. ” Về việc Trần Tĩnh Nghi lườm Triệu Chi Hành, anh nhìn ra nhưng không nói. Góc nhìn của Chúc Tòng Duy hơi lệch hơn anh một chút, vì thế mà không thấy được ánh mắt Trần Tĩnh Nghi. Đương nhiên cô sẽ tin lời anh. “Em không nhìn nữa, được chưa?” Cô lại hỏi: “Nhưng em cứ nhìn anh mãi cũng kỳ lạ mà. ” Ôn Trình Lễ nói thẳng: “Không kỳ lạ. ” Chúc Tòng Duy không thèm nghe anh, nhưng cũng không liếc nhìn xung quanh nữa, tập trung cùng anh giới thiệu và làm quen với những người khác. May mà rượu độ thấp, uống nhiều thế mà không sao. Hôm nay cô còn gặp Tống Hoài Tự và Hứa Nam Âm. Vì họ cũng vừa mới kết hôn nên khi thấy cô, Hứa Nam Âm đã lén vẫy tay. Tống Hoài Tự nói với Ôn Trình Lễ: “Cậu ra mắt hoành tráng thật. ” Ôn Trình Lễ: “Có gì mà hoành tráng?” Tống Hoài Tự: “Tối nay mọi người đều nhìn hai người. ” Ôn Trình Lễ: “Ồ, lẽ nào cướp mất hào quang của cậu?” “Thật trẻ con. ” Hứa Nam Âm lắc đầu, nhìn Chúc Tòng Duy: “Rượu này độ không cao, nhưng đừng uống nhiều quá. ” —- Khi tiệc sắp kết thúc, Phương Địch Tùng và Từ Như Sương lên phát biểu, kể về hành trình từ lúc quen nhau, kết hôn cho đến hiện tại, 50 năm bên nhau. “Tôi hy vọng hôm nay, những ai có mặt ở đây, 50 năm sau cũng có thể tổ chức một buổi tiệc kỷ niệm vàng. Dù tiếc là khi đó, vợ chồng tôi không thể tham gia được nữa. ” “Hoặc, có thể đến trước mộ chúng tôi, đặt một bó hoa hồng. ” Chúc Tòng Duy vỗ tay cho câu chuyện tình yêu của họ. Khi tiệc tan, mọi người chuẩn bị rời đi. Ôn Trình Lễ thấy cô chăm chú lắng nghe, bất ngờ nghiêng đầu hỏi: “Em thích điều thứ nhất hay điều thứ hai hơn?” Chúc Tòng Duy chớp mắt: “50 năm nữa cơ mà, còn xa lắm. ” Cô thật sự chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy. Liệu hôn nhân của họ có thể bền vững lâu dài đến vậy không? Trước đây, cô là một người không tin vào hôn nhân. Nghe câu trả lời của cô, Ôn Trình Lễ khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như phủ đầy ánh sáng ấm áp: “Em chưa từng nghe câu thời gian như bóng câu qua cửa sổ sao?” Anh chậm rãi tiếp lời, giọng nói bình thản nhưng mang theo sự chắc chắn khó tả: “Đừng nghĩ đến năm mươi năm, chúng ta đã đi qua vài tháng rồi. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều là một bước tiến. ” Chúc Tòng Duy không khỏi bật cười: “Nhưng cũng không thể nhảy vọt từ bây giờ đến vài chục năm sau chỉ trong một cái chớp mắt. ” Ôn Trình Lễ nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi sâu hơn: “Nếu bây giờ anh tổ chức một buổi tiệc, tuyên bố đó là kỷ niệm vàng năm mươi năm, cũng sẽ chẳng ai phản đối. ” Cô nheo mắt, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Vậy anh tự làm đi, đừng lôi em vào những cái ngớ ngẩn ấy. ” Phía sau họ, Trần Tĩnh Nghi khẽ nhướng mày, cố tình cao giọng chen vào: “Triệu Chi Hành, chúng ta cũng làm đi! Phải là kỷ niệm vàng! Và nhất định phải đủ chín trăm chín mươi chín đoá hồng!” Triệu Chi Hành ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Hả?” Anh nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của mọi người đều dồn về phía mình. Anh chỉ có thể giữ vẻ nghiêm túc gật đầu: “Được rồi. ” —- Chúc Tòng Duy nghĩ rằng tối nay mình uống không nhiều, từ đầu đến cuối đều giữ được tỉnh táo. Nhưng trên đường trở về Ôn Viên, cô bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng. Lúc này cô mới hiểu lời dặn dò của Hứa Nam Âm, cô ấy nói không nên uống quá nhiều, bởi dù tửu lượng khá đến đâu, hậu vị của rượu vẫn luôn đến chậm. Ngồi trong xe, cô mở điện thoại, trả lời tin nhắn và lướt mạng. Nhưng chính việc này khiến cảm giác chóng mặt tăng lên, giống như cơn say xe khi chơi điện thoại vậy. Một lát sau, chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh. Ôn Trình Lễ vừa trả lời xong tin nhắn từ đối tác nước ngoài, nhận ra cô đang chạm nhẹ vào cánh tay mình. Anh quay sang, ánh mắt chạm phải đôi mắt trong veo của cô: “Em đang làm gì vậy?” “Anh đang làm gì vậy ạ?” Cô hỏi lại, giọng mang chút hiếu kỳ. “Công việc thôi. ” Anh đáp, giọng điệu vẫn như thường lệ. “Quan trọng lắm sao anh?” “Không quan trọng lắm. ” Anh dịu dàng nắm lấy bàn tay đang chạm vào má mình, để lại trong lòng bàn tay anh. “Anh xong rồi, giờ thì không bận nữa. ” Chúc Tòng Duy cố gắng rút tay ra nhưng không được. Cô đành hỏi, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ hiếu kỳ: “Vậy giờ em có thể hôn anh không?” Đầu ngón tay Ôn Trình Lễ thoáng khựng lại. Anh chăm chú nhìn cô, đôi má cô ửng đỏ, sắc hồng như cánh đào đang nở rộ, càng làm cô thêm quyến rũ. Câu hỏi bất ngờ khiến anh sững người. Đây chắc chắn không phải câu hỏi cô sẽ hỏi trong trạng thái bình thường. Cô say mà không giống say, tỉnh táo nhưng không hẳn tỉnh táo. Anh hạ giọng: “Có lẽ em đã uống say…” Nửa chừng, Ôn Trình Lễ thay đổi ý định, giọng anh trở nên trầm thấp: “Nhưng nếu anh nói không thể thì sao?” Anh nhịn xuống mong muốn hôn cô ngay lập tức, chỉ để chờ xem câu trả lời của cô sẽ thế nào. Đôi mắt cô khẽ chớp, ánh nhìn thẳng vào anh, giọng nói ngọt ngào như tơ: “Vậy thì anh hôn em đi. ” Tất cả đều là những gì anh muốn nghe. Tác giả có lời muốn nói: Ôn Trình Lễ: Lại thêm một điểm yếu của vợ tôi. [Cười đắc ý]

Chương (1-100)