Hối tiếc
← Ch.073 | Ch.075 → |
Biên tập: Ross
Chương 74: Khách mời trong lễ cưới sẽ đông hơn.
Khi Chúc Tòng Duy tỉnh dậy, ánh sáng ban mai đã tràn ngập căn phòng.
Hôm nay cô không phải đi làm sớm, trời lại lạnh, đêm qua còn mệt mỏi, nên cô cứ an tâm cuộn mình trong chăn, tận hưởng chút lười biếng hiếm hoi.
Mãi đến khi Ôn Trình Lễ bưng một bình hoa hải đường vào phòng.
Những cành hoa hồng phấn khẽ chạm vào quai hàm anh, từ sau tấm bình phong hiện ra trước mắt cô. Gương mặt anh, trong sắc hoa dịu dàng ấy, tựa làn gió mát lành.
Chúc Tòng Duy cứ nhìn anh mãi.
Dù sao, anh chắc cũng rất thích được cô nhìn như vậy.
Ôn Trình Lễ biết ánh mắt cô chưa từng rời khỏi mình. Anh đặt chiếc bình cổ cao bên tủ đầu giường, nhẹ hỏi:
“Vẫn muốn ngủ tiếp à em?”
“Không muốn dậy đâu. ” Chúc Tòng Duy trả lời: “Em sẽ xin nghỉ buổi sáng. ”
Nếu thực sự có việc gấp, cơ quan sẽ gọi cho cô. Còn bây giờ, đi làm cũng chỉ ngồi không.
Ôn Trình Lễ nhướng mày, lần đầu thấy cô chủ động xin nghỉ mà không vì lý do công việc. Nhưng anh cũng không can thiệp vào quyết định của cô.
Anh nói: “Vài hôm nữa có tiệc tối, em đi cùng anh nhé. ”
“Tiệc mừng kỷ niệm kim hôn. ” Anh nói rõ hơn, “Chủ tiệc là một cặp vợ chồng đã bên nhau nhiều năm. Họ mong muốn các cặp đôi tham dự đều là những cặp vợ chồng hòa thuận. ”
Đây là lần đầu Chúc Tòng Duy nghe nói về buổi tiệc kỉ niệm ngày cưới kiểu này.
Thực ra, tiệc cưới hay mừng thọ đều là những sự kiện cô ít khi tham gia. Nhưng tiệc này, dường như cô khó có thể từ chối.
Chỉ cần nghe yêu cầu thôi, cũng đủ hiểu đây là nơi để thể hiện tình cảm hạnh phúc.
Cô còn chưa kịp trả lời, thì Ôn Trình Lễ tiếp lời:
“Thiệp mời đã được gửi đến ba lần rồi. ”
“Ba lần ạ?”
“Ừ. ”
Ôn Trình Lễ đứng dậy, khi quay lại, trên tay là ba tấm thiệp giống hệt nhau, chỉ khác ngày gửi. Có thể thấy chủ tiệc rất coi trọng anh.
Chúc Tòng Duy mở một tấm thiệp ra, nét bút thư pháp tinh tế hiện lên trên nền giấy, khiến cô đoán rằng đây chắc chắn là một gia đình rất coi trọng lễ nghi.
“Có phiền phức lắm không anh?” Cô hỏi. “Em chưa từng tham gia những bữa tiệc như thế này. ”
Ôn Trình Lễ mỉm cười nhẹ nhàng: “Chỉ là đi ăn thôi, có gì mà phiền. ”
Chúc Tòng Duy liên tưởng đến những cảnh trong phim truyền hình và tiểu thuyết: “Như kiểu phải tiếp chuyện với người khác, uống rượu, hoặc gặp những kẻ không biết điều…”
“…”
Ôn Trình Lễ đặt tay lên trán cô búng một cái: “Đừng nhập tiểu thuyết vào đời thực. ”
Chúc Tòng Duy chậm rãi đáp: “Chẳng phải anh cũng nhập vào sao?”
Lại còn muốn thử nữa chứ.
“Không giống nhau. ”
“Khác gì đâu, cũng là tình tiết trong tiểu thuyết cả. ”
“Được rồi. ” Ôn Trình Lễ không tranh cãi, “Nếu gặp kẻ không biết điều, cứ để anh lo. Anh từng nói rồi, mọi chuyện anh sẽ giải quyết. ”
Chúc Tòng Duy hài lòng.
Ôn Trình Lễ nói tiếp: “Không lâu nữa sẽ có lễ phục gửi đến, em chọn một bộ. ”
—-
Chúc Tòng Duy cứ nghĩ “không lâu” theo lời anh chí ít cũng phải là ngày mai, vì tiệc tổ chức vào tối ngày kia.
Vậy mà, chiều nay sau giờ làm về Ôn Viên, vừa trò chuyện với bà nội được đôi câu, đã nghe Đào Mạn thông báo lễ phục đã đến.
Đào Mạn nói: “Hôm nay muộn quá, tạm thời chỉ có mười bộ, kèm vài món trang sức. Nếu cô không hài lòng, ngày mai sẽ có thêm. ”
Mười bộ vẫn chưa đủ sao?
Chúc Tòng Duy nghĩ bụng, chỉ thử thôi chắc cũng mất nhiều thời gian rồi.
Cô thậm chí thấy rằng số váy trong phòng thay đồ mà Ôn Trình Lễ từng chuẩn bị cho cô cũng đủ dùng cho buổi tiệc này.
Nhưng nghĩ đến thân phận của anh, có lẽ nên chu đáo một chút. Lỡ người khác cho rằng anh keo kiệt với vợ thì không hay.
Chúc Tòng Duy vội nói: “Để tôi xem trước, nếu có bộ phù hợp, ngày mai khỏi cần chuẩn bị thêm. ”
Đào Mạn mỉm cười gật đầu, lại hỏi Hà Thục Hoa: “Bà có muốn qua xem cùng không ạ?”
Hà Thục Hoa cười đáp: “Được. ”
Bà cũng rất muốn thấy cháu gái mình mặc những chiếc váy xinh đẹp.
Trước đây, phần lớn lương của Chúc Tòng Duy đều dành cho gia đình và chi phí thuốc thang của bà nội. Thêm nữa, công việc của cô không cho phép ăn mặc quá nổi bật, nên phong cách thường rất giản dị.
Mười bộ lễ phục đều đã được gửi tới viện của cô và Ôn Trình Lễ.
Khi Chúc Tòng Duy bước vào phòng, nhìn thấy những bộ lễ phục treo ngay ngắn, mỗi bộ một sắc màu, cô có cảm giác như đang đứng giữa một buổi trình diễn thời trang.
Hồi đi học, cô từng rất thích chơi trò thay đồ cho nhân vật trong game, mê mẩn khoác lên những chiếc váy lộng lẫy. Giờ đây, cô cũng có cơ hội tự biến mình thành nhân vật ấy.
Các mẫu váy có đủ phong cách: từ thanh lịch, lạnh lùng, ngọt ngào, trẻ trung, đến phong cách tựa tiên nữ.
Chúc Tòng Duy thấy bộ nào cũng đẹp, nhân lúc đang rảnh, lại có bà nội ở đây, cô quyết định thử hết từng bộ.
Chiếc đầu tiên cô chọn là một chiếc váy đuôi cá màu đen, xẻ tà nơi đùi, với hai tay áo bồng bềnh bằng voan nhẹ.
Lễ phục đều được may đúng theo số đo của cô, nên vừa vặn hoàn hảo. Đào Mạn cầm điện thoại quay video, nói:
“Quay lại rồi so sánh, cô sẽ không cần thử lại lần nữa. ”
Bộ thứ hai là váy dài sát đất, cổ yếm, màu xanh khói nhạt, với đường cắt sâu hình chữ V giao thoa ở eo.
“Cảm giác bộ nào cũng hợp, bà nội, bà thấy cái nào đẹp nhất?” Chúc Tòng Duy lần hiếm hoi rơi vào tình trạng khó chọn.
Hà Thục Hoa cười nhìn cháu gái: “Bộ nào cũng đẹp! Bà không chọn được, nhìn thôi cũng hoa mắt rồi. ”
Đào Mạn đề xuất:
“Hay là, cô gửi cho cậu Tư xem, để cậu ấy chọn giúp?”
Chúc Tòng Duy nghĩ cũng đúng, dù gì đi nữa, cô cũng đi cùng anh.
Những video Đào Mạn quay lập tức phát huy tác dụng. Cô gửi liền mười đoạn video kèm theo một tin nhắn:
【Anh định mặc gì vậy ạ? Xem giúp em cái nào hợp với lễ phục của anh vào ngày kia với. 】
Mỗi đoạn video chỉ ngắn gọn quay lại toàn thân, đủ để thấy rõ từng chi tiết của lễ phục.
Lúc này, ánh đèn đã rực rỡ trên phố.
Ôn Trình Lễ đang trên đường về nhà thì điện thoại rung liên tục. Anh mở ra, thấy mười đoạn video được gửi đến.
Anh ngả người dựa vào lưng ghế, mở từng đoạn xem, đôi mắt chăm chú như đang thưởng thức một bộ phim điện ảnh đỉnh cao mà anh có thể tua lại hàng trăm lần.
Chúc Tòng Duy nghĩ chắc anh sẽ mất một lúc mới hồi âm, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Đào Mạn vừa rời đi thì cô đã nhận được hồi đáp.
Cũng mười tin nhắn, từng cái tương ứng với mỗi video. Ôn Trình Lễ trích dẫn từng đoạn, kèm theo lời khen khác nhau. Tin nhắn thứ mười một là lựa chọn của anh:
【Anh thích chiếc này nhất. 】
Chúc Tòng Duy mở ra, đó là bộ lễ phục đỏ duy nhất, thiết kế lệch vai, làm nổi bật đường cong eo và hông, với những họa tiết thêu tinh tế trên váy.
Cô hỏi:
【Tại sao?】
Ôn Trình Lễ:
【Vì em chưa từng mặc màu này. 】
Trong tủ váy của cô có quá nhiều màu sắc giống với những bộ lễ phục khác. Đen rất đẹp, nhưng anh muốn thấy cô trong sắc đỏ nổi bật.
Ôn Trình Lễ:
【Sao không đợi anh về rồi thử?】
Chúc Tòng Duy:
【Ai biết được tối nay anh về lúc nào chứ. 】
Ôn Trình Lễ:
【Trang sức thì đợi anh về rồi chọn. 】
Chúc Tòng Duy:
【Em định dùng chiếc vòng cổ lần trước mẹ tặng, phối đỏ và xanh, anh thấy sao?】
Cô chưa kịp thử qua những món trang sức hôm nay, nhưng chiếc vòng đó vẫn còn rõ trong trí nhớ anh. Lần ấy, chính anh đã đeo cho cô. Khóe môi anh khẽ cong lên:
【Rất hợp. 】
Anh thoát khỏi khung trò chuyện, lập tức bảo Đào Mạn để lại tất cả trang phục và trang sức.
Đào Mạn như đã đoán trước được điều này.
Ngày diễn ra buổi tiệc
Hôm ấy, Chúc Tòng Duy thậm chí vẫn đi làm như thường. Khi cô về đến nhà, stylist đã đợi sẵn tại Ôn Viên. Không thấy bóng dáng Ôn Trình Lễ, cô ngồi xuống trước gương để chuẩn bị.
Trời dần tối, cánh cửa khẽ mở.
Chúc Tòng Duy nhìn qua gương, thấy anh bước vào.
Hôm nay, Ôn Trình Lễ vẫn diện bộ vest ba mảnh quen thuộc. Áo khoác ngoài màu đen tuyền, áo ghi-lê bên trong là họa tiết kẻ sọc, tạo nét cổ điển và thanh lịch. Điểm nhấn nổi bật nhất là chiếc cà vạt màu đỏ và trâm cài hình thiên nga đỏ nơi ngực áo.
Vẻ trầm ổn thường ngày của anh nay lại thêm phần xa hoa và kiêu hãnh.
Stylist đang đeo cho Chúc Tòng Duy đôi khuyên tai ngọc lục bảo hình giọt nước. Cô khẽ nói:
“Ôn tiên sinh đã chọn phụ kiện đồng điệu với váy của cô. ”
Nghe vậy, Chúc Tòng Duy bất giác nhận ra màu sắc của chiếc cà vạt anh đang đeo thực sự rất hợp với chiếc váy đỏ của mình, một sắc độ đỏ rực rỡ, nổi bật. Anh ít khi sử dụng màu sắc táo bạo như vậy, trừ những dịp đặc biệt.
Cô đùa:
“Vậy có phải em nên chọn trang sức màu đen để hợp với anh không?”
Stylist mỉm cười:
“Có thể, nhưng cô chắc chứ?”
Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng lên tiếng:
“Không cần thay. ”
Anh đã nói vậy, Chúc Tòng Duy cũng không cố chấp. Tóc cô hôm nay được búi cao, để tôn lên nét tinh tế của bộ trang sức lớn mà không gây rườm rà. Ngoài ra, cô còn chuẩn bị thêm một chiếc khăn choàng lớn và đôi găng tay nhung dài để giữ ấm khi ra ngoài.
Ôn Trình Lễ cúi đầu, thì thầm:
“Sau này có thể tham gia nhiều buổi tiệc hơn. ”
Chúc Tòng Duy lắc đầu:
“Rắc rối lắm. ”
Anh khẽ cười:
“Em không cần làm gì cả. ”
Cô nhỏ giọng:
“Chỉ sợ tối nay em ngủ gật mất. ”
Lớp trang điểm của cô nhẹ nhàng, tự nhiên, không khác biệt nhiều so với thường ngày, nhưng từng đường nét lại trở nên tinh xảo và rạng rỡ hơn.
Ôn Trình Lễ đưa tay về phía cô:
“Đi thôi. ”
Do yêu cầu của chủ tiệc không quá cao, chỉ mong muốn các cặp vợ chồng hòa hợp tham gia, số lượng người đến rất đông, có cả trẻ nhỏ.
Cha mẹ của Lý gia cũng đến từ sớm, hy vọng tận dụng cơ hội để mở rộng mối quan hệ trong giới.
Lý Vân Triết, con trai của họ, đang đứng nói chuyện với vài thiếu gia cùng thế hệ thì bỗng nhiên không khí xung quanh xôn xao.
“Ôn Trình Lễ đến rồi. ” Ai đó nói nhỏ. “Hôm nay anh ấy không đi một mình, Ôn phu nhân cũng đến. ”
Cả nhóm lập tức ngừng trò chuyện, quay nhìn ra cửa.
Không chỉ vì danh tiếng của Ôn Trình Lễ, mà còn bởi đây là lần đầu tiên Ôn phu nhân xuất hiện công khai, xóa tan mọi tò mò bấy lâu.
Rất nhiều người rời khỏi hội trường, hướng ra phía cửa chính.
Đoạn đường từ cổng chính vào sảnh tiệc khá dài, xe không thể chạy thẳng tới nơi.
Gia đình Lý gia cũng hòa vào dòng người ra ngoài đón.
Ánh đèn trong biệt thự sáng trưng, sân vườn rực rỡ ánh sáng, chỉ có bóng tối phía sau lưng họ là dần tan biến.
Khi nhân viên mở cửa xe, sắc đỏ rực rỡ lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Trai tài gái sắc.
Đó là ấn tượng đầu tiên của mọi người.
Trước khi thấy rõ gương mặt của Chúc Tòng Duy, những suy đoán của họ về Ôn phu nhân vẫn chưa có hồi kết. Nhưng khoảnh khắc cô bước xuống, mọi giả thuyết đều trở nên thừa thãi.
“Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta. ”
Chúc Tòng Duy không phải lần đầu trở thành tâm điểm chú ý, nhưng đây là lần đầu cô xuất hiện với tư cách Ôn phu nhân, khó tránh khỏi chút căng thẳng.
Cô nắm chặt tay Ôn Trình Lễ hơn.
Anh cúi xuống, giọng trầm ấm:
“Đừng lo, họ chỉ vì em hôm nay quá đẹp thôi. ”
Anh chỉnh lại khăn choàng trên vai cô một cách tự nhiên, rồi nhẹ giọng bổ sung:
“Sau này, khách mời trong hôn lễ của chúng ta sẽ còn nhiều hơn thế. ”
Chúc Tòng Duy không khỏi đỏ mặt. Bỗng nhiên anh nhắc đến hôn lễ làm gì cơ chứ!
Sự chú ý của Chúc Tòng Duy quả nhiên bị vài câu nói của Ôn Trình Lễ cuốn đi, nỗi hồi hộp vừa rồi cũng theo đó tan biến. Hai người cúi đầu trò chuyện, ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm, động tác nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục cho cô lại càng toát lên vẻ thân mật tự nhiên. Đám đông đứng nhìn mà chẳng thể đoán ra họ đang nói gì, chỉ cảm thấy đôi vợ chồng này thật sự rất hợp ý nhau.
“Đây là Ôn phu nhân sao?”
“Không phải trước đây người ta đồn là nhan sắc bình thường nên không xuất hiện trước công chúng sao?”
“Mấy lần trước Ôn tổng đi dự tiệc đều chỉ có một mình, tôi còn tưởng vợ chồng không hợp, bây giờ xem ra không phải thế. ”
Trong số những người đến dự tiệc hôm nay, có cả cô của Lý gia. Khi nhìn thấy hai người bước vào, bà như bị ánh sáng chói lòa làm cho bối rối, người con gái mà cháu trai bà từng suýt nữa gặp mặt xem mắt, giờ đã trở thành Ôn phu nhân.
Bà ta hoàn toàn không biết chuyện này, từ ngày ấy đến giờ không còn bước chân vào Ôn viên, cũng chẳng có cơ hội đánh bài với Ôn lão phu nhân nữa. Nghĩ lại, Lý gia từng đối xử lạnh nhạt với Chúc Tòng Duy như vậy, giờ có được người ta không tìm đến tính sổ đã là may lắm rồi.
Trong đầu bà cô Lý, Ôn thiếu phu nhân từ trước đến giờ luôn là tiểu thư con nhà quyền quý nào đó. Nhưng nhìn cảnh tượng này, bà không khỏi kinh ngạc và lập tức bước nhanh đến chỗ anh trai và chị dâu.
“Đẹp không?” bà hỏi.
Hai người trước mắt không giấu nổi sự tán thưởng, gật đầu đồng ý:
“Đẹp lắm, rất xứng đôi. ”
Bà cô Lý cười lạnh một tiếng:
“Phải, một cô gái xinh đẹp thế này, mà các người lại để thằng con trai mình cho người ta leo cây!”
Hai vợ chồng lập tức quay ngoắt sang nhìn bà. Họ nào có biết chuyện gì, trước giờ còn chưa nhìn thấy ảnh của Chúc Tòng Duy.
Bố Lý chép miệng thở dài:
“…Chắc cũng may chưa thành. ”
Mẹ Lý tiếp lời:
“Nhỡ mà nó lấy thằng Vân Triết nhà mình rồi lại còn nhớ thương người khác thì sao? Với lại, nếu Vân Triết không cho leo cây, người ta sao gặp được Ôn tổng?”
Bà cô Lý sửng sốt:
“Cái đầu các người nghĩ gì vậy? Với mối quan hệ này, người ta mang lại lợi ích không ngớt cho nhà mình. Mà các người nghĩ Ôn Trình Lễ là kiểu người gì, có thể làm kẻ thứ ba cướp vợ sao?”
“Giờ thì không chỉ vợ chồng Ôn Trình Quân không vui mà ngay cả Ôn Trình Lễ cũng khó chịu rồi! Ai mà thích người làm vợ mình không vui chứ?”
Bà ta nghĩ đến đây, lại không khỏi nghi ngờ nhà họ Lý bị “thất sủng” trong vài tháng qua có khi nào cũng vì lý do này.
Đứng cách đó không xa, Lý Vân Triết đã nghe thấy hết lời của cô. Ánh mắt anh ta lúc này dán chặt vào cặp đôi đang sánh bước tiến lại gần. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không khỏi tự hỏi:
“Đây thật sự là đối tượng xem mắt của mình trước kia sao?”
Anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao mình lại không đi buổi hẹn đó. Chỉ vì mấy đứa bạn thân bảo cô làm việc ở nhà tang lễ, suốt ngày tiếp xúc với người chết, kiểu gì cũng nhan sắc bình thường, tính cách lại tẻ nhạt. Nghĩ lại, anh chỉ muốn quay về đấm cho đám bạn kia một trận.
Bà cô Lý nhìn vẻ mặt thất thần của cháu trai mà phát bực, thấp giọng nói:
“Lúc đó cô bảo cháu đi, cháu không chịu, nhất quyết không nghe. ”
Lý Vân Triết chỉ còn biết hối hận vì đã cố tình đến trễ buổi xem mắt. Người xinh đẹp thế này, làm việc ở đâu thì có sao, bảo anh mỗi ngày đóng giả người chết cũng được!
Nhưng giờ thì đã muộn, dì Lý chỉ sợ kéo dài thêm ở đây lại gây rắc rối. Bà ta nhìn cháu trai, nghiêm túc nói:
“Vân Triết, hay là cháu về nhà đi? Dù sao cũng đang độc thân, không hợp với chủ đề hôm nay đâu. ”
Lý Vân Triết lúng túng:
“Nhưng mà tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu…”
Bà cô Lý dứt khoát:
“Cô sợ cháu làm phiền đến họ. ”
Tác giả có lời muốn nói:
Bà cô: [khóc ròng] Mau đi về đi!
← Ch. 073 | Ch. 075 → |