Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 021

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 021
Tắm
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 21

Chuyển đến ở với anh Khi Chúc Tòng Duy nhận được tin nhắn của anh, cô vừa mới ra khỏi khu điều trị. Cô không muốn làm phiền Ôn Trình Lễ, nên đã nói với anh rằng mình đã gọi xe. “Cái mà bà vừa nói với con, con có nghe không đấy?” La Thuỵ Chi hỏi. “Con nghe rồi. ” Ôn Trình Lễ nhấc cằm, lơ đãng nhìn quanh sân vườn. La Thụy Chi nhìn anh, “Bây giờ hai đứa đã đăng ký kết hôn mà vẫn sống riêng, là có ý gì?” Lúc đầu, gian nhà được sắp xếp cho Chúc Tòng Duy gần chỗ ở của Hạ Quân, khá yên tĩnh, cách xa khu vực hoạt động chính và khu của anh một đoạn. Ôn Trình Lễ đã đoán trước bà sẽ hỏi, “Hai ngày nữa sẽ chuyển ạ. ” La Thuỵ Chi thở dài, dù trước đây chúng nói là có tình cảm, nhưng vốn hai gia đình cũng không quá quen biết, nên bà vẫn có chút lo lắng. Cặp vợ chồng này vẫn nên sống cùng nhau, sống riêng thì khó mà phát triển tình cảm. “Vậy thì tốt rồi. ” La Thuỵ Chi nhớ ra đây là lần đầu tiên anh có tình cảm, nhắc nhở: “Con bé còn trẻ, chắc chắn có kỳ vọng với hôn nhân, con đừng có mà lơ là, sau này cũng đừng chỉ chăm chăm vào công việc, phải dành thời gian cho gia đình nữa. ” “Biết rồi ạ. ” Ôn Trình Lễ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế mây mà bà vẫn thường ngồi, “Con nào có lơ là đâu, cô ấy không cần người đón ấy chứ. ” La Thuỵ Chi không nhịn được cười: “Để con bé lái xe trong nhà đi, trước đây nó từ chối bà không quản, nhưng bây giờ là không từ chối nữa đâu nhé. ” Ôn Trình Lễ suy nghĩ, “Hình như cô ấy chưa học lái. ” La Thuỵ Chi “ồ” một tiếng: “Vậy thì chỉ có thể tập xe thôi, nhưng như vậy con cũng chưa chu đáo lắm đâu. ” Ôn Trình Lễ chỉ biết cười. _ Khu vực xung quanh Ôn Viên, từ cổng vào cho đến tận ngã tư rẽ vào trong, ngoại trừ vài căn nhà cổ của người dân địa phương được giữ lại từ đời tổ tiên, còn lại đều là bất động sản của nhà họ Ôn. Vì thế, người dân địa phương hiếm khi không biết mà đi vào trong, ngược lại, du khách từ các nơi khác đến thăm quan, thường xuyên lầm tưởng là điểm du lịch, cuối cùng được bảo vệ nhắc nhở mới biết đây là khu nhà riêng, vội vàng rời đi. Cuối tuần này cũng không ngoại lệ. Mấy cặp đôi tay cầm máy ảnh và điện thoại đứng ở cổng, đang bàn tán không biết nhà nào mới có thể đủ khả năng sống trong khu vườn kiểu Trung Quốc rộng lớn như vậy. Chiếc xe thể thao của Ôn Cảnh Hữu bị chặn lại ngay tại cổng, một người trong nhóm lên tiếng nhắc nhở: “Anh đẹp trai, bên trong không phải điểm du lịch đâu nhé. ” Cậu vẫn đeo kính râm, dáng vẻ rất phong trần, “Cảm ơn, tôi biết rồi. ” Trong xe, Ôn Cảnh Thư gọi điện thoại tới: “Anh, anh đã về đến nhà chưa? Có thấy thím nhỏ trông thế nào chưa?” Ôn Cảnh Hữu trả lời em họ: “Vừa đến cổng nhà, đừng vội, anh sắp thấy rồi, chắc chắn sẽ kể cho em nghe. ” Chú nhỏ của họ tính cách dễ chịu như vậy, chắc thím nhỏ cũng sẽ hiền hòa. Chiếc xe thể thao của cậu không có mui, cuộc trò chuyện vừa rồi lọt vào tai những người xung quanh, họ liền cảm thấy lời nhắc nhở của mình trở thành dư thừa. Hóa ra đây chính là nhà người ta! Mấy người vội vàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi cổng, quay lại hướng trung tâm thành phố nhộn nhịp. Chúc Tòng Duy cũng xuống xe ở đây. Nhìn chiếc xe thể thao nổi bật, cô đoán chắc là cháu trai của Ôn Trình Lễ, nhưng không biết là ai trong cặp sinh đôi. Đợi khi những người đi đường rời đi, Ôn Cảnh Hữu mới chuẩn bị vào trong, lại nhìn thấy Chúc Tòng Duy vừa xuống xe. Cậu hô một tiếng, lùi chiếc xe thể thao lại gần Chúc Tòng Duy. “Chị Chúc?” Họ đã gặp cô một lần trong bữa tiệc gia đình sau khi ba cậu và Hạ Quân tái hôn, giờ vẫn còn nhớ, huống chi cậu rất khó quên những cô gái xinh đẹp. Chúc Tòng Duy theo bản năng lùi lại một bước, cô cảm thấy tiếng xe thể thao quá ồn ào, không hiểu sao họ lại thích nó đến vậy. Chàng trai trước mặt rất trẻ, hành động tùy kiêu ngạo nhưng lời nói lại rất ngọt ngào. Trái ngược hoàn toàn với Ôn Trình Lễ, cậu chàng rõ ràng còn chưa trưởng thành. Ôn Cảnh Hữu cười, tay khoác lên cửa xe, “Chị vừa về à? Tối nay về nhà ăn cơm cùng mọi người nhé? Tiện đường em cũng đang trên đường về, để em trai chở chị về luôn. ” Chúc Tòng Duy nhận ra có một điểm khác: “Cậu vừa gọi tôi là gì?” Ôn Cảnh Hữu hỏi: “Chị Chúc? Không phải chị lớn hơn em một tuổi sao?” Cậu biết cô gọi Hạ Quân là dì, hơn nữa cô và cậu cũng sêm sêm tuổi, gọi một tiếng “chị” có gì sai đâu. “Vậy lên xe đi, em cũng chuẩn bị về gặp thím nhỏ rồi, chú em cứ giấu giấu diếm diếm, không chịu nói thím nhỏ như thế nào. ” Ôn Cảnh Hữu thúc giục cô lên xe, bỗng nhớ ra điều gì đó, “Dạo này chị vẫn ở Ôn Viên mà nhỉ, chắc chắn gặp thím nhỏ rồi đúng không?” “……” Mỗi ngày soi gương, chắc là có gặp rồi. Chúc Tòng Duy nhìn vẻ mặt mong đợi của cậu ấy, không biết khi nói ra sự thật sẽ có phản ứng thế nào, bỗng nhiên cảm thấy thích thú kỳ quái này. Ôn Trình Lễ không nói gì, không biết có phải cũng có suy nghĩ giống vậy không. Chúc Tòng Duy lên xe, trả lời nghiêm túc: “Có gặp. ” Khi xe thể thao gần đến, cổng Ôn Viên rộng mở, đó là cổng dành riêng cho phương tiện, Ôn Cảnh Hữu chuyển hướng vào bãi đỗ xe. “Em cũng đoán chị gặp rồi, vậy chị có thể nói cho em biết thím nhỏ trông thế nào không? Hay nếu chị không biết, có thể nói tên không?” Chúc Tòng Duy nhận ra cậu ta nói rất nhiều. Hóa ra cháu trai thứ hai của Ôn Trình Lễ lại là kiểu người nói nhiều, cũng có chút nghịch ngợm. Cô mở miệng: “Lát gặp rồi thì biết thôi. ” Ôn Cảnh Hữu nhìn cô, “Chị Chúc, chúng ta giờ cũng là người một nhà rồi, sao chị còn tiếp tay với chú em?” Chúc Tòng Duy bất đắc dĩ: “Tôi có giúp anh ấy đâu. ” Cô mỉm cười, “Tôi có thể gọi cậu là Cảnh Hữu được không, tôi cũng không giúp anh ấy, chỉ là không muốn cậu biết rồi lại lái xe không được. ” Ôn Cảnh Hữu huýt sáo: “Đừng nghi ngờ tay lái của em. ” Chúc Tòng Duy lắc đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Được, là tôi, thế nào?” Ôn Cảnh Hữu không nghe ra ý, tưởng cô đang thừa nhận là đã đánh giá sai tay lái của cậu, hài lòng gật đầu: “Được rồi. ” ……? Chỉ đơn giản vậy sao? Vừa nãy chẳng phải còn liên tục hỏi sao? Chúc Tòng Duy thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của mấy cậu thiếu gia này, chỉ đơn giản là muốn biết câu trả lời thôi sao? —- Hạ Quân hôm nay hẹn bạn đi dạo phố, vừa về thì thấy Ôn Viên đang bận rộn, nghe nói buổi tối sẽ có tiệc gia đình và còn có hai cậu con trai kế về, bà không khỏi thở dài. Cảm giác như hai đứa trẻ này có thể sẽ ở lại đây lâu dài. Chưa kịp liên lạc với Ôn Trình Quân, bà đã thấy Ôn Cảnh Hữu và Chúc Tòng Duy cùng đi vào trong sân, ngẩn người một chút. Mắt La Thụy Chi không tốt nên vẫn chưa nhìn thấy. “Các con sao lại đi cùng nhau?” bà hỏi. Ôn Cảnh Hữu bảo người hầu chuẩn bị chút đồ ăn, tiện miệng nói: “Con thấy chị Chúc ở cổng, nên đưa chị ấy về cùng. ” Hạ Quân nghe thấy cách gọi của cậu, sắc mặt có chút kỳ lạ. “Trùng hợp vậy, nhưng con không thể gọi thế nữa đâu. ” Ôn Cảnh Hữu ngạc nhiên, có phải họ nghĩ cách gọi ấy quá suồng sã không, có vẻ như đúng là hơi thiếu tôn trọng, “Vâng, vậy con sẽ không gọi như thế nữa. ” Cậu lại hỏi: “Vậy gọi thế nào?” Hạ Quân sờ trán, “Sau này gọi là thím nhỏ. ” Ôn Cảnh Hữu “?” Có phải bà ấy gọi nhầm người không? Cậu nhìn Chúc Tòng Duy rồi lại nhìn Hạ Quân, khuôn mặt điển trai đầy vẻ bối rối và nghi ngờ, lặp lại: “ Thím nhỏ?” Hạ Quân nhịn cười, “Ừ, gọi vậy đi, rất lễ phép. ” Ôn Cảnh Hữu: “?” Bà ấy đang nói chuyện nghiêm túc à, hay là đang bày tỏ sự nghi ngờ? Vừa lúc này, cậu liếc qua nhìn thấy người đàn ông từ ngoài đi vào, Ôn Cảnh Hữu lập tức nở nụ cười: “Chú ơi, bọn họ lập nhóm trêu con kìa. ” Ôn Trình Lễ thảnh thơi bước vào, ánh mắt sâu thẳm rơi vào ba người trong vườn. Con chó nhỏ đi theo chân anh, thấy Chúc Tòng Duy liền chạy đến quấn quýt, li3m chân cô thân mật. Chúc Tòng Duy cúi xuống xoa đầu nó. Thật là một chú chó dễ thương. Chú chó hôm nay vui vẻ, há miệng ra như muốn nghịch ngợm li3m cô. Ôn Trình Lễ mắng một tiếng: “Loki. ” Anh chỉ đơn giản gọi tên nó, chú chó cũng ngoan ngoãn quay lại nhìn anh, không còn ngốc nghếch như lúc nãy. “Cưng chiều nó quá, sau này sẽ chỉ quấn quýt quanh em thôi. ” Mặt anh không đổi sắc, ánh mắt sâu thẳm, quay sang nói với Chúc Tòng Duy trước. Sau đó mới hỏi cháu trai: “Làm sao mà lại trêu con thế?” Ôn Cảnh Hữu chỉ tay về phía Chúc Tòng Duy kể lể: “ Dì bảo con gọi chị ấy là thím nhỏ. ” Ôn Trình Lễ nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh: “Ai bảo con chỉ thế? Trong nhà có dạy con như vậy không, không có phép tắc. ” Anh dừng một chút, “ Chị ấy không sai, phải gọi cho đúng. ” Ôn Cảnh Hữu bị khiển trách cũng rụt tay lại, nhưng khi nghe câu sau, mọi hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Thế là trước đó, khi cô trả lời trong xe, thật sự là cô ấy sao? Chính là cô ấy! Không phải đang khen tay lái của cậu? Chú không thể nào cùng chị ấy lừa cậu chuyện này được. Nhưng… ánh mắt cậu nhìn Ôn Trình Lễ bắt đầu khác biệt, chú lại gặm cỏ non, lại còn là chị ấy. ” Thím nhỏ. ” Dù trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ, cậu vẫn rất lễ phép gọi. Chúc Tòng Duy cảm thấy cậu bé này khá ngây thơ, bật cười đáp: “Ừ. ” Ôn Cảnh Hữu chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, vội vàng chạy ra khỏi sân, tìm bà cố nội, bà cố là người tốt. Hạ Quân lắc đầu, cũng đi theo sau. Chỉ còn lại vợ chồng mới cưới và chú chó ngoan ngoãn ngồi im đợi chủ yêu thương. Chúc Tòng Duy mở miệng: “Anh làm cậu ấy sợ chạy mất rồi. ” Ôn Trình Lễ nhìn cô. Có lẽ là vì chuyện này quá thú vị, nét mặt cô tràn đầy vui vẻ, ánh mắt cong cong như trăng non. “Thằng bé không yếu đuối vậy đâu, chỉ đang giả vờ thôi. ” Giọng anh ôn hòa: “ Cảnh Hữu từ nhỏ đã quen thể hiện mình dễ thương. ” “……” Còn có người nói về cháu trai mình như vậy sao? Trời vẫn chưa tối hẳn, Ôn Cảnh Thâm đã trở về Ôn Viên. So với em trai, cậu ấy rất ra dáng một người anh trai, dù chỉ sinh trước vài phút, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, điềm tĩnh hơn hẳn. Khi gặp gỡ gia đình tại phòng khách, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ ngạc nhiên, nghiêm túc chào hỏi: “ Thím nhỏ. ” Chúc Tòng Duy đưa món quà gặp mặt mà Ôn Trình Lễ chuẩn bị cho mình — Một bao lì xì cho hai đứa nhỏ. Mà cô cũng rất thích phát lì xì. Hai đứa cháu trai tặng cô quà là mỹ phẩm và khăn lụa. Khi Ôn Cảnh Thâm nói sẽ đi thay đồ, Ôn Cảnh Hữu theo anh trai rời đi, tránh xa những người khác. “Anh, em không biết chú nghĩ gì nữa, có vẻ hơi sốc quá. ” Cậu ấy lẩm bẩm: “Thậm chí thỏ còn không ăn cỏ gần hang cơ mà. ” Ôn Cảnh Thâm đáp một cách bình thản: “Là do em hiểu sai, chú đâu phải là thỏ. ” Giống thỏ phải là em trai cậu mới đúng, cả ngày ngốc nghếch ngờ nghệch. Ngay cả cô em gái Cảnh Thư cũng thế, ngoài trừ gương mặt dữ dằn như một con báo con. Cậu nhắc nhở: “Dù sao thì, từ nay em đừng gọi thím ấy là chị nữa. ” Ôn Cảnh Hữu bật cười: “Chú giờ đã kết hôn rồi, cô kia chẳng phải làm công cốc sao?” Giang Duyệt đã đi du lịch với bà nội mấy tháng nay, chuyện này ai cũng biết, chẳng ai không hiểu mục đích của cô ấy. Ôn Cảnh Thâm nhíu mày: “Đừng xen vào chuyện của người khác. ” Cậu không rõ chuyện kết hôn của chú như thế nào, nhưng Chúc Tòng Duy mới sống ở Ôn Viên nửa tháng, thời gian ngắn ngủi mà mọi chuyện lại tiến triển nhanh chóng như vậy. Cuộc hôn nhân có thể còn có ẩn tình gì đó, cũng có thể chỉ do chú ấy sau 29 năm không động lòng bỗng nhiên cảm thấy trái tim nhộn nhạo, vội vàng cưới người về. Dù sao đi nữa, thím nhỏ thật sự đã tồn tại. —- Khi trời vừa sẩm tối, bữa ăn chính thức bắt đầu. Chúc Tòng Duy cứ nghĩ chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường, dù có thêm hai đứa cháu trai trở về, nhưng khi cô bước vào phòng ăn, đã phải đứng hình vài giây. Nhìn quanh một lượt, bàn ăn đầy những món ăn, dù chỉ là nhà làm nhưng các món đều được trang trí đẹp mắt. Cô khẽ hỏi Ôn Trình Lễ: “Đây là bữa cơm gia đình sao?” Ôn Trình Lễ cũng khẽ đáp lại: “Rõ ràng là vậy, đều là người nhà mà. ” Ôn Cảnh Hữu chụp một bức ảnh và gửi vào nhóm ba người, kèm lời nhắn: [Bữa ăn đầu tiên với thím nhỏ. ] Cảnh Thư: [Sao em chỉ thấy cơm vậy, có thấy thím nhỏ đâu. ] Ôn Cảnh Hữu: [Đợi lần sau về là sẽ thấy thôi. ] Cảnh Thư: [Anh sao lại lật lọng vậy?] Ôn Cảnh Hữu: [Vì không thể chỉ có mình anh ăn khổ. ] Cảnh Thư: [??] La Thụy Chi được đỡ ngồi xuống, nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ, cảm thấy rất hài lòng: “Mau ngồi đi, hôm nay còn gấp gáp, chuẩn bị chưa đủ đâu. ” “……” Chúc Tòng Duy thưởng thức hải từ “chưa đủ”, bắt đầu có cái nhìn khác về bữa cơm gia đình của Ôn gia, cô nghĩ rằng sau này gặp bất kỳ bữa tiệc nào, chắc chắn sẽ không còn ngạc nhiên nữa. Nhiều món ăn trong đó đều là món cô thích, trong lòng cô ấm áp, gia đình họ Ôn thật sự tốt với cô, dường như họ chưa bao giờ có thành kiến gì. Thực ra, cô đã chuẩn bị tâm lý là người giàu sẽ khó tính, giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh, người giàu lúc nào cũng có thái độ kiêu ngạo, cô còn không biết tới lúc đó Ôn Trình Lễ sẽ nói đỡ cô thế nào. Nhưng không, hoàn toàn không có gì. Tất nhiên, cũng có thể là Ôn Trình Lễ đã giải quyết từ trước, anh luôn rất chu đáo. Nghĩ đến đây, Chúc Tòng Duy liếc nhìn người đàn ông sắc mặt bình thản bên cạnh. Ôn Trình Lễ rất nhạy cảm với ánh mắt, anh lập tức quay sang cô, không biết cô đang nghĩ gì, chỉ đặt một đ ĩa “củ sen đường quế” trước mặt cô. Giọng anh rất nhẹ và thấp: “Là mứt hoa quế. ” “……” Lúc này, đôi vợ chồng plastic đang có những suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Nhưng lại vô tình phù hợp với nhận định của Chúc Tòng Duy trước đó, anh nhớ cô không ăn hoa quế. Mọi người trên bàn nhìn nhau một cái. La Thụy Chi trước đó còn hơi thắc mắc vì sao củ sen đường quế lại không có hoa quế, vì gần đây hoa quế trong Ôn Viên đã nở, chị Chu làm món này năm nào cũng rắc hoa quế tươi lên. Ôn Cảnh Hữu dưới bàn khẽ chọc anh trai: “Anh, nhìn kìa, chú đang thể hiện tình cảm. ” Ôn Cảnh Thâm lẳng lặng gắp một miếng sườn cho em trai: “Đừng nhìn nữa, ăn đi. ” Ôn Cảnh Hữu chu miệng. La Thụy Chi lên tiếng: “Một thời gian nữa hoa quế nở hết, bà định bảo chị Chu chuẩn bị bữa tiệc hoa quế cho Trung Thu, mà Tử Duy* không thích ăn hoa quế, thế thì bỏ đi, đổi món khác cũng được, ăn mãi cũng ngán. ” *Vì là người một nhà rồi nên gọi là “Tử Duy” nhé Ôn gia có thể làm mọi loại món ăn, nhưng thích làm các món theo mùa, là thói quen từ thế hệ trước, mùa nào thức nấy. Mỗi năm vào Trung Thu khi hoa quế nở, cả nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc hoa quế, cả gia đình quây quần bên nhau ăn uống. Chúc Tòng Duy giải thích: “Không phải đâu bà, còn cũng thích ăn mấy món làm từ hoa quế, chỉ là không ăn được hoa quế rắc trên mặt thôi, con sẽ bỏ ra mà. ” “À, thì ra là vậy. ” La Thụy Chi thấy sở thích ăn uống của cô khá thú vị, “Vậy lần sau bảo chị Chu đừng rắc hoa quế lên, đảm bảo không có một cánh hoa nào xuất hiện. ” Chúc Tòng Duy bất đắc dĩ nói: “ Bà ơi không cần phải như vậy đâu. ” La Thụy Chi mỉm cười lắc đầu: “Cần chứ, chúng ta là người một nhà mà. ” Chúc Tòng Duy nhìn Ôn Trình Lễ, anh khẽ gật đầu. Cô không từ chối nữa, có lẽ đó chính là lý do mà quan hệ trong gia đình Ôn gia lại tốt đến vậy? —- Sau bữa tối, mọi người quay lại phòng khách trò chuyện. Không ai hỏi về chuyện giữa Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ. Thứ nhất là vì La Thụy Chi đã biết chuyện, hai đứa cháu trai cũng không cần tìm hiểu làm gì, thứ hai là vì thân phận của Ôn Trình Lễ. Chúc Tòng Duy phải dậy sớm vào sáng mai, nên cô quay về phòng rất sớm. Cô tắm xong, lau tóc, vừa bước ra thì nhìn thấy chú chó nhỏ đang nằm chờ cô trong phòng, thấy cô nó liền chạy đến cắn chiếc dép của cô. “Muốn chị đưa em ra ngoài chơi à?” Thấy nó vội vã như vậy, cô mềm lòng: “Được, nhưng chỉ được chơi trong khu vườn nhỏ này thôi, và thời gian cũng ngắn đó. ” Lý do cô nói vậy là vì mỗi khu vườn trong Ôn Viên đều độc lập với nhau, đêm nay trời chưa quá lạnh, cô mặc đồ ngủ đi ra ngoài chơi cùng chó cũng không sao. Chúc Tòng Duy lau khô tóc, quấn lại và khoác một chiếc áo ngoài, rồi mang theo một ít đồ ăn vặt của chó xuống lầu. Vừa bước ra khỏi cửa tầng một, cô định quay lại. Bên cạnh chiếc bàn đá trong vườn có một bóng dáng cao ráo, đêm tối dần, vài ngọn đèn vườn sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của anh. Chú chó kêu lên một tiếng về phía chủ. Chúc Tòng Duy không nghĩ sẽ gặp anh trong vườn của mình, có chút ngạc nhiên: “Anh sao lại ở đây? Đến lúc nào vậy?” Ôn Trình Lễ quay đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, vốn dĩ da cô rất trắng giờ đang ửng hồng vì hơi nước, cổ và xương quai xanh lộ ra dưới lớp áo ngoài, ướt một mảng áo. “Mới đến thôi. ” Ban đầu anh không biết cô đang làm gì, nhưng giờ thì anh hiểu, trong khi anh ngồi trong vườn này, cô ở ngay căn phòng cách một bức tường đang tắm rửa. “Là đến để bắt chó về sao?” Chúc Tòng Duy định quay lại thay bộ đồ ngủ rồi ra ngoài. Câu hỏi của cô có vẻ bất ngờ nhưng rất dễ thương, còn Ôn Trình Lễ lại chẳng quan t@m đến việc bắt chó, anh nhẹ nhàng nói: “Không cần phải bắt nó. ” Anh dừng lại một chút, rồi hỏi: “Khi nào em chuyển đến ở với anh?”

HẾT CHƯƠNG 21

Chương (1-100)