Xem mắt
← Ch.011 | Ch.013 → |
Biên tập: Ross
Chương 12
Sao em không thử cân nhắc tôi? Sau câu nói của Ôn Trình Lễ, Chúc Tòng Duy như không còn nghe thấy tiếng mưa, không gian dường như cũng ngưng đọng. Trong đầu cô vang vọng mãi câu nói: “Ông ấy chúc chúng ta tân hôn vui vẻ. ” Cả gương mặt cô không tránh khỏi đỏ bừng lên. Tân hôn vui vẻ! Chúng ta! Bất cứ từ nào trong câu nói đó cũng đủ khiến cô muốn chôn mình ngay tại chỗ. Chúc Tòng Duy hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhịp tim dần ổn định. Cô liếc mắt nhìn phản ứng của Ôn Trình Lễ. Anh không có vẻ gì là giận dữ. Đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính không gọng đang nhìn thẳng vào cô. Ánh đèn và màn mưa khiến đôi lông mày của anh như phủ thêm chút lạnh lùng. Chúc Tòng Duy khẽ mở lời: “Tôi chưa từng nói với ông ta, cũng không nói những lời như vậy… Tôi cũng chưa bao giờ kể cho ai, ngoài bà nội tôi, về mối quan hệ giữa tôi và anh. Vậy nên, tôi thật sự không biết tại sao phó giám đốc lại nói thế. ” Nói xong, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh tin tôi không?” Ánh mắt Ôn Trình Lễ hơi nheo lại. Cô gái trước mặt ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt thanh tú sạch sẽ, đôi mắt như một hồ nước trong, toát lên vẻ nghiêm túc đến lạ thường. “Tin. ” Ôn Trình Lễ chỉ thốt ra một chữ. Nghe qua thì giống như phó giám đốc họ Tôn tự suy đoán, sau đó lại đến trước mặt anh nói bừa. Nếu truy cứu thêm, chẳng khác nào thể hiện bản thân nhỏ nhen. Chúc Tòng Duy lập tức thở phào nhẹ nhõm. Còn anh có tin thật hay không, cô cũng chẳng quan tâm, miễn anh nói ra chữ “tin” là đủ. “Hôm nay tôi chỉ nói chuyện kết hôn với sư huynh. Có lẽ phó giám đốc nghe nhầm rồi hiểu sai ý. ” Cô giải thích. Nhưng cô cũng thắc mắc, làm sao chuyện này lại biến thành chúc mừng cô và Ôn Trình Lễ tân hôn hạnh phúc được? Chắc chắn cô phải hỏi rõ khi quay lại làm việc. “Nhưng danh tiếng của tôi đã bị ảnh hưởng. Cô Chúc định bù đắp thế nào đây?” Ôn Trình Lễ thản nhiên hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc. Dưới chiếc ô lớn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở dường như quấn quýt lấy nhau. Chúc Tòng Duy cúi đầu, đáp nhỏ: “Ngày mai tôi sẽ giải thích rõ ràng. ” Dù chuyện này không phải do cô gây ra, nhưng cũng không thể nói là không liên quan đến cô. Nếu phải bồi thường Ôn Trình Lễ, cô cũng không biết phải làm thế nào. Lần trước mời anh uống trà sữa, anh nhận lời đã khiến cô bất ngờ. Tất nhiên không thể không bù đắp, dù sao danh tiếng của anh cũng bị liên lụy. “Vậy sau đó thì sao?” Người đàn ông khẽ nhắc, giọng điệu nhàn nhạt. “Lại mời trà sữa à?” “Không phải. ” Chúc Tòng Duy phủ nhận ngay. Ôn Trình Lễ cầm ô, đôi mắt khẽ cụp xuống, nhìn cô bằng ánh mắt lười biếng. Cằm hơi nhếch lên, anh hỏi: “Vậy là gì?” Cô thử thăm dò: “Tôi mời anh ăn cơm được không?” Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cách này là phù hợp nhất. Ôn Trình Lễ nhìn cô, cuối cùng trầm giọng: “Được. ” Chúc Tòng Duy không kìm được mà khẽ mỉm cười, nét mặt lạnh lùng trở nên động lòng người. Giọng cô dịu dàng: “Vậy tôi có cần đặt lịch qua thư ký của anh không?” Người đàn ông trả lời đúng lúc: “Em muốn để thư ký của tôi biết à?” Câu hỏi của anh khiến Chúc Tòng Duy nghẹn lời. Cô vốn dĩ đã rất sợ chuyện nhờ Ôn Trình Lễ giả làm bạn trai bị người khác phát hiện. “Vậy thì cảm ơn anh. ” Cô nhỏ giọng hỏi tiếp: “Phó giám đốc thật sự nói vậy sao?” Tình cờ gặp phó giám đốc Tôn vào chiều nay là việc ngoài ý muốn. Hai giờ trước. Buổi tối nay, Ôn Trình Lễ có một cuộc gặp gỡ với các lãnh đạo từ cơ quan chính phủ. Vì vậy anh trở về Ôn viên sớm hơn mọi ngày. Tập đoàn Ôn Thành và chính phủ đã hợp tác từ nhiều năm trước. Gần đây, một dự án riêng biệt vừa hoàn thành tốt đẹp. Địa điểm dùng bữa do phía cơ quan sắp xếp. Phó giám đốc Tôn của nhà tang lễ, đồng thời cũng là một trong những lãnh đạo của cơ quan dân chính, tình cờ cũng tham dự bữa tiệc này cùng các đồng nghiệp. Khi Ôn Trình Lễ đến nhà hàng, anh không báo trước với bất kỳ ai, chỉ mang theo thư ký Tống. Phó giám đốc Tôn đang nghe điện thoại bên ngoài, vừa nhìn đã nhận ra anh ngay. Dù sao, trong cơ quan cũng hiếm thấy ai cao ráo phong nhã như vậy. Nhớ lại chuyện chiều nay do Từ Hành kể, ông ta cúp máy, chủ động bước tới chào hỏi: “Ôn tổng!” Ôn Trình Lễ quay lại, gật đầu chào. Phó giám đốc Tôn cười ha hả: “Nếu tôi không ra ngoài nghe điện thoại, chắc chẳng gặp được Ôn tổng. Trùng hợp quá, hôm nay nghe mọi người bàn tán, tôi mới biết Ôn tổng sắp có tin vui. ” Ôn Trình Lễ ngạc nhiên: “Tin vui?” Thấy vậy, phó giám đốc Tôn mỉm cười trêu chọc, hạ giọng: “Chúc anh tân hôn vui vẻ, Ôn tổng. ” Một câu ngắn gọn, nhưng đầy ẩn ý. “Tân hôn vui vẻ?” Ôn Trình Lễ nhíu mày rất nhẹ, gần như không ai nhận ra, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên bình tĩnh. Giọng anh vang lên rõ ràng: “Phó giám đốc Tôn nghe ai nói vậy?” Anh hỏi thế, thay vì muốn xác nhận người còn lại là ai. Nếu Chúc Tòng Duy có lý do nào đó phải dùng chuyện này để tránh né, thì một câu hỏi của anh sẽ khiến cô khó xử. Phó giám đốc Tôn không có ý định giấu giếm: “Chiều nay tôi gặp Tiểu Từ trong cơ quan, cậu ấy vô tình nhắc đến. Chẳng lẽ không phải sự thật?” Ôn Trình Lễ vẫn giữ vẻ điềm nhiên, không trực tiếp phủ nhận. Anh chỉ khẽ cười, nói: “Nếu kết hôn, tôi chắc chắn sẽ mời Phó giám đốc Tôn. Nhưng trước mắt, mong ông đừng tiết lộ ra ngoài. ” Phó giám đốc Tôn không đoán được thái độ của anh, có vẻ như thừa nhận, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn. Tuy nhiên, nếu nhà họ Ôn thật sự có tin vui, chắc chắn cũng không giấu được lâu. Ông ta gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Chuyện này tôi tuyệt đối không tiết lộ, dù chỉ một chữ. ” Dù sao, chỉ mình ông ta biết cũng là một loại đặc quyền, thậm chí cấp trên của ông ta cũng chưa chắc có mối quan hệ thân thiết với Ôn Trình Lễ như vậy. Khi Phó giám đốc Tôn rời đi, thư ký Tống lập tức hỏi: “Sếp, chuyện kết hôn của ngài sao tôi lại không biết gì?” Ôn Trình Lễ liếc cậu ta một cái, lạnh nhạt: “Lẽ nào tôi là chú rể thì phải biết chắc chắn sao?” “… “ Cũng đúng. Tống Ngôn cố nhịn cười, lẩm bẩm: “Nhìn vẻ mặt phó giám đốc Tôn, chắc ông ta còn nghĩ mình biết rõ anh định kết hôn với ai. ” Đến cả chuyện này mà lại được truyền ra từ nhà tang lễ… Không lẽ bên phía Chúc Tòng Duy nói ra? Lần trước, sếp nói quan hệ của họ không có hiệu lực pháp lý. Chẳng lẽ trong mấy ngày này, lúc cậu ta không biết, nó đã trở thành hợp pháp rồi? Tống Ngôn thăm dò: “Có cần hỏi Chúc tiểu thư không?” Ôn Trình Lễ cân nhắc, cảm thấy chuyện này không thể không liên quan đến Chúc Tòng Duy. Anh nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: “Để lát nữa. ” Vào giờ này, chắc cô ấy đang ở bệnh viện. Anh vốn nghĩ phải đến ngày mai mới gặp được cô, nhưng không ngờ vừa bước ra ngoài lại đụng mặt Chúc Tòng Duy đang trở về. Tống Ngôn cầm ô đến, đưa cho cô. Chúc Tòng Duy hơi ngỡ ngàng. Cô cứ nghĩ cậu ta đi lấy tài liệu, không ngờ lại lấy ô cho mình. Cô cảm kích cảm ơn. Thư ký của Ôn Trình Lễ quay lại, không tiện nhắc đến chuyện cũ. Cô mở ô, rời khỏi chiếc ô của anh, đi qua cổng trăng, bóng dáng nhanh chóng biến mất. Ôn Trình Lễ tiếp tục bước đi, dáng vẻ thong dong. Tống Ngôn theo sau, lại hỏi: “Sếp, hai người bàn xong chưa?” Anh thản nhiên đáp: “Xong rồi. ” Tống Ngôn tò mò: “Vậy hai người vẫn kết hôn chứ?” Những chuyện thế này đúng là thú vị nhất, huống chi nó còn liên quan đến “bà chủ tương lai”. Phía trước, Ôn Trình Lễ không quay đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu muốn biết, có thể đi hỏi cô ấy. ” Trở về nơi ở, chú chó nhỏ đang nằm dưới hành lang, tránh xa những chỗ nước mưa bẩn. Chúc Tòng Duy cúi xuống chơi đùa với nó, nhưng tâm trí rõ ràng để đâu đâu. Tay cô cầm điện thoại, mở khóa màn hình, gửi tin nhắn WeChat cho Từ Hành, dùng tính năng chuyển giọng nói thành văn bản: [Sư huynh, hôm nay anh nói gì với phó giám đốc vậy?] Từ Hành nhanh chóng trả lời: [Em gặp phó giám đốc Tôn rồi à?] Ngay sau đó, anhấy gửi một tin nhắn thoại: “Chiều nay hai chúng ta nói chuyện xong, tình cờ bị phó giám đốc Tôn nhìn thấy. Anh nghĩ em sắp kết hôn rồi, nhân tiện cắt đứt ý định của ông ta muốn giới thiệu đối tượng cho em. Vậy sau này em đỡ phải lo nữa. ” Chúc Tòng Duy lại hỏi: [Anh có nói em kết hôn với ai không?] Từ Hành trả lời: [Sư muội, em chỉ nói anh rằng người đó dịu dàng, chu đáo thôi, đâu có tiết lộ gì thêm. Anh có muốn nói cũng không nói được. ] Hình như đúng là vậy. Chúc Tòng Duy xoa trán, vẻ mặt bất lực. Đây đúng là chuyện tốt hóa chuyện hỏng. Ai ngờ phó giám đốc Tôn lại tự động thay thế cái tên đó bằng Ôn Trình Lễ, rồi còn mang cả chuyện này đến nói trước mặt anh nữa chứ! Thật sự quá xấu hổ. Cô rầu rĩ kêu lên một tiếng. Trong lòng nghĩ, tối nay, trong khoảng thời gian không gặp cô, Ôn Trình Lễ chắc chắn sẽ nghĩ đây là do cô lan truyền ra ngoài. Thật ngượng chết đi được. Cô xoa lông chú chó nhỏ, nó ngốc nghếch để mặc cô nghịch, rồi lẩm bẩm: “Nếu chủ nhân của mày ngốc được như mày thì tốt rồi. ” Chú chó sủa hai tiếng. Cô lại nghĩ đến việc làm sao để bù đắp cho Ôn Trình Lễ. Sau khi chơi với chó một lát, người giúp việc mang nó đi. Chúc Tòng Duy vào nhà, thấy trên bàn có một xấp tài liệu được chặn lại bằng một thanh chặn giấy. Cô lật lên xem, hóa ra là một danh sách giống như hồ sơ lý lịch. Nghĩ ngợi một lúc, cô đoán chắc là Hạ Quân chuẩn bị. Cô nhắn tin hỏi thăm. Không ngờ Hạ Quân gọi điện trực tiếp: “Con về rồi à?” “Vâng, con vừa thấy danh sách trên bàn, đoán là dì chuẩn bị. ” Hạ Quân bật cười: “Dì định đích thân đưa cho con, nhưng hôm nay con về hơi muộn nên để ở phòng con luôn. ” “Con xem thử có ai gây ấn tượng ngay từ đầu không. Nếu có, dì sẽ tiếp tục sàng lọc sâu hơn. ” “Những người này phần lớn đều từng đi du học. Có lẽ họ sẽ không quá phản đối chuyện hôn nhân hợp đồng. Thậm chí, biết đâu sau này còn thành vợ chồng thật. ” Chúc Tòng Duy hoàn toàn không ngại ngùng: “Được, làm phiền dì Quân rồi. ” Hạ Quân liền kêu lên: “Không phiền, làm chuyện này cũng khá thú vị, chẳng trách người ta thích làm ông Tơ bà Nguyệt. Giờ thì dì hiểu rồi. ” Chúc Tòng Duy: “…” Kết thúc cuộc gọi, cô lật xem danh sách. Có đến mười hai người, bên cạnh ảnh chụp còn có thông tin gia đình và sở thích. Những bức ảnh đời thường của các chàng trai này không giống nhau, có người trông bình thường, có người khá ổn, nhưng hầu hết sở thích đều thuộc dạng tốn kém. Chúc Tòng Duy nhìn không có ai đặc biệt thích, cuối cùng chọn một người có ảnh chụp đời thường trông tự nhiên nhất. Anh ta tên là Lý Vân Triết, gia đình tương đối đơn giản và có một người anh trai. Cô chọn anh ta vì nếu là con một, khi cả hai đồng ý kết hôn vì hợp tác, chắc chắn họ sẽ bị thúc ép sinh con ngay sau cưới. Nếu vài năm mà chưa có con, e rằng khó mà yên ổn. Cô gửi thông tin người này cho Hạ Quân. Hạ Quân nhận được liền trả lời: [Tòng Duy, hai ngày tới dì sẽ gặp mẹ cậu ta thử bàn xem. Khi nào có cơ hội, hai người gặp nhau nói chuyện nhé. ] Chúc Tòng Duy trả lời: [Được ạ. ] Cô xoa mặt, thở ra một hơi, vẻ mặt lạnh lùng thoáng qua nét thản nhiên — chuyện đã quyết định từ trước, không có gì đáng ngại. _ Hôm sau. Cơn nghiện mạt chược của La Thuỵ Chi lại nổi lên, bà cụ liền bảo Hạ Quân tổ chức một bàn. Những người đến Ôn Viên hôm nay đều là người quen, trong đó có một người là cô của Lý Vân Triết, chồng bà ta là một trong những đối tác làm ăn của nhà họ Ôn. Hạ Quân thực ra không quen biết cha mẹ của Lý Vân Triết. Ai cũng tranh giành để được vào Ôn Viên chơi mạt chược cùng lão phu nhân, nhưng việc chọn người cũng có tiêu chí riêng. La Thuỵ Chi lớn tuổi rồi, tuy thích chơi nhưng tinh thần không thể kéo dài quá lâu. Đến gần chiều tối, ván bài kết thúc. Khi tiễn khách, Hạ Quân giữ cô của Lý Vân Triết lại nói chuyện. Nghe đến chuyện mai mối, cô của Lý Vân Triết liền tươi như hoa: “Vậy để tôi về hỏi thử, xem ngày nào phù hợp, rồi hẹn một chỗ cho hai bên gặp mặt. ” Mặc dù gia đình Hạ Quân đơn giản, nhưng hiện nay bà ấy đã có chỗ dựa là nhà họ Ôn, chẳng ai dám có ý kiến, mà bà ta cũng thế. Hạ Quân không trả lời ngay mà hỏi: “Tôi cũng không hiểu rõ về Vân Triết lắm, chị có thể kể thêm không?” Cô của cậu Lý đương nhiên chỉ nói những điều tốt đẹp: “Thằng bé không hút thuốc, không uống rượu, cũng không chơi hoa, rất hiếu thảo với cha mẹ. ” Hạ Quân nghe xong cảm thấy hài lòng, đàn ông ngày nay không thay lòng đã là rất hiếm. “Vậy nhược điểm thì sao?” “Chắc chắn không thể không có nhược điểm. ” Bà cô ngượng ngùng cười, “Thằng bé hơi trầm tính, dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, nhưng sẽ không tự ý làm bậy. ” Bà ta không dám không nói thật, dù sao đây cũng là nhà họ Ôn. Hạ Quân mỉm cười nhẹ, trầm tính thì cũng được, ít ra không lo cãi nhau với Tử Duy. Còn chuyện dễ bị ảnh hưởng, miễn cưỡng chấp nhận được, hôn nhân theo hợp đồng có thể dễ dàng thỏa thuận, còn phải gặp mặt để rõ hơn. “Đừng có lừa tôi, mặc dù Tòng Duy không phải con ruột của tôi, nhưng chúng tôi rất gần gũi như mẹ con, chồng tôi cũng rất thích con bé, ngay cả lão phu nhân cũng nói sẽ tặng quà cưới. ” Bà cô Lý không khỏi nghiêm túc lại. Ôn Trình Quân và lão phu nhân đều đánh giá cao Chúc Tòng Duy, có vẻ quan hệ của nhà họ Ôn và cô ấy rất tốt, nên bà càng phải để gia đình chú trọng hơn. Hạ Quân đã nói rõ: “Có thành hay không cũng là duyên phận, nếu thấy phù hợp kết hôn rồi, chưa chắc sẽ lâu dài. ” Bà cô Lý gật đầu: “Điều này thì chắc chắn. ” Sau khi ra ngoài, bà ta gửi cuộc trò chuyện với Hạ Quân cho gia đình mình: “Vân Triết mấy hôm nữa vẫn ở Ninh Thành, khi nào gặp được cô gái đó thì bảo nó đi gặp thử đi. ” Bố Lý nói: “Nếu thực sự là người nhà họ Ôn thì tốt quá. ” Bà cô Lý không nói gì: “Nếu là người có quan hệ huyết thống với nhà họ Ôn thì ai rảnh tìm đến anh, có xem xem nhà mình có xứng đáng chưa, chẳng qua lão phu nhân và cậu cả đều rất thích cô ấy, đã thế thì cũng tạm chấp nhận rồi. ” Mẹ Lý chú ý đến Chúc Tòng Duy: “Cô có gặp cô gái đó chưa?” “Mới gặp một lần, cô ấy khá xinh đẹp. ” Bà cô Lý nói, “Chỉ có điều nghề nghiệp hơi đặc biệt, em nói trước với mọi người, cô ấy làm việc ở nhà tang lễ. ” Mẹ Lý nghe vậy không mấy hài lòng: “Cái này không được đâu. ” Bà cô Lý cười nhạt: “Nghe có vẻ không may mắn, nhưng bây giờ còn ai phân biệt nghề nghiệp nữa? Em thấy nhà họ Ôn cũng khá chấp nhận, cô ấy gần đây còn sống ở nhà họ Ôn, hơn nữa sau này chưa chắc làm nghề này cả đời. ” Bà ta nhắc nhở: “Chị dâu suốt ngày ghen tị em lấy chồng tốt, giờ cơ hội đến rồi, liệu có nắm bắt được không thì phải xem hai người thôi. ” “…” Mẹ Lý không muốn đồng ý, công việc này nghe có vẻ đáng sợ, làm sao con trai bà ta dám chọn lấy một người như vậy. Nhưng Bố Lý lại cảm thấy không có gì to tát. Nghe em gái nói đối phương quan hệ rất tốt với nhà họ Ôn, nếu kết hôn với con trai ông ta, thì ngược lại, nhà ông cũng là thân thích của nhà họ Ôn. Ninh Thành này chẳng phải đi đâu cũng được sao? Cô gái đó nếu cưới về thì cứ lo mà cung phụng là được. _ Khi nhận được tin từ Hạ Quân, Chúc Tòng Duy vẫn đang làm việc. Mấy hôm nay bên nhà tang lễ không bận lắm, nên phó giám đốc cũng hầu như không xuất hiện trong viện, cô cũng không gặp được, trong văn phòng cũng không có ai. Hôm nay, Chúc Tòng Duy chỉ tiếp nhận một ca mai táng, sau khi xong việc không lâu, gia đình người quá cố lập tức cãi nhau. Phạm Trúc ngồi cắn hạt dưa: “Mọi người đều nói công việc ở nhà tang lễ rất yên tĩnh, nhưng sự thật thì không phải vậy chút nào. ” “Là tranh chấp tài sản. ” Chúc Tòng Duy ngay lập tức đưa ra kết luận. Phạm Trúc bật cười: “Đúng là đời người trăm trạng. Người đã mất rồi mà gia đình vẫn tranh giành cãi vã vì tiền, thật chẳng biết nói sao. ” Chúc Tòng Duy mặt không biến sắc, giọng bình thản: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nhưng tài sản thì khác. Một khi liên quan đến tiền bạc, mâu thuẫn luôn bị phóng đại. Đôi khi, nơi này chẳng khác nào chiếc kính lúp cho những chuyện như vậy. ” Nghe vậy, ánh mắt của Phạm Trúc lóe lên sự tò mò, cô ấy ngừng nhai hạt dưa, ngả người về phía trước, thì thầm: “Thế còn chuyện hôm trước, phó giám đốc tìm chị là vì gì vậy? Có phải liên quan đến tin đồn chị sắp kết hôn không?” Câu hỏi khiến Chúc Tòng Duy khẽ cau mày, ánh mắt thoáng qua chút bất đắc dĩ. Cô hờ hững đáp: “Không phải chuyện quan trọng. ” Phạm Trúc lại bĩu môi, tỏ vẻ không tin: “Tin đồn mà đến tai phó giám đốc thì chắc chắn không phải nhỏ đâu. Chị không tò mò ông ta nghĩ gì à?” Chúc Tòng Duy hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh: “Chuyện gì cần biết thì sớm muộn cũng sẽ rõ thôi. Làm việc đi, đừng nhiều lời. ” Phạm Trúc le lưỡi, nhưng không tiếp tục truy hỏi. Trong lòng cô ấy không khỏi cảm thán: “Chị Duy đúng là người của công việc, cả ngày chỉ toàn giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy. ” Chúc Tòng Duy quay lại với tài liệu trên bàn, ánh mắt trở nên sắc sảo. Dù ngoài mặt cô không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng không thể hoàn toàn phớt lờ những lời đồn đại gần đây. Việc này vốn dĩ không liên quan đến cô, nhưng lại bị người ta thêu dệt thành một câu chuyện tưởng chừng như thật. “Lần này về, có lẽ phải sớm làm rõ với Ôn Trình Lễ, ” cô thầm nghĩ. Khi Từ Hành vừa từ bên ngoài trở về, nghe được lời này liền bật cười: “Sư muội, quả nhiên ánh mắt cô sắc bén như đuốc. Đúng thế, bây giờ người ta đang tranh cãi xem ai được giữ giấy chứng tử. ” Chúc Tòng Duy cụp mắt: “Mười lần cãi vã thì có năm lần vì chuyện thừa kế tài sản. ” Người ta thường nói bệnh viện là nơi chứng kiến đủ loại cảnh đời, nhưng nhà tang lễ cũng không khác mấy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những điều mới lạ. Trong đó, tranh chấp về tài sản là một đề tài muôn thuở. Gia đình bình thường đã vậy, huống hồ là những gia tộc lớn như nhà họ Ôn. Người bình thường cùng lắm chỉ là ẩu đả, còn kẻ giàu có thì sự tranh giành thường đi kèm với âm mưu và thủ đoạn, hoàn toàn không thể lường trước được. Bản thân cô nói không cần tài sản, liệu người khác có tin không? Thậm chí, có khả năng mọi người trong nhà sẽ cho rằng bọn họ tranh tài sản là chuyện bình thường, nhưng nếu có người ngoài xen vào, có khi lại đoàn kết để chống lại. Hạ Quân không có con ruột, chỉ có hai người con trai sinh đôi là con riêng của chồng. Từ trước đến giờ cô chưa từng gặp họ, giờ lại thêm sự xuất hiện của cô, chắc chắn càng khó để họ chấp nhận Hạ Quân. Ý chí từ chối việc nhận nuôi của Chúc Tòng Duy ngày càng mạnh mẽ hơn. Đối với Hạ Quân, dù không mang danh nghĩa mẹ con, cô vẫn sẽ chăm sóc bà như cách bà từng chăm sóc cô ngày xưa. Nhưng Chúc Tòng Duy biết, việc cô từ chối chắc chắn sẽ khiến Hạ Quân và Ôn Trình Quân tổn thương. “Tổ chức tang lễ xong rồi, vừa rồi trong sảnh còn có một gia đình đánh nhau nữa. ” Từ Hành ngồi đối diện Chúc Tòng Duy, kể lại: “Con trai con gái túm tóc nhau, tát vào mặt…” Chúc Tòng Duy không muốn nghe chuyện phiếm, thật sự không hứng thú. Từ Hành đành đổi chủ đề: “Cuối cùng, họ nói sẽ khiếu nại nhà tang lễ. ” Ai không lấy được giấy chứng tử thì đi kiện. Nhưng sáu, bảy người trong gia đình đó, chẳng lẽ nhà tang lễ cấp cho mỗi người một bản sao? Nghe xong chuyện, văn phòng lại trở nên yên ắng. Phạm Trúc tiếp tục xem phim của mình, còn Chúc Tòng Duy xác nhận lại với Hạ Quân thời gian gặp Lý Vân Triết. Buổi hẹn là vào 6 giờ tối mai, nhà hàng đã đặt xong. Chúc Tòng Duy không ngờ rằng, trước khi xử lý chuyện bồi thường với Ôn Trình Lễ, cô lại phải đi xem mắt trước. Nhưng nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ chẳng bao lâu sau cô có thể thông báo chuyện kết hôn ngay tại nhà tang lễ. Phó giám đốc cũng không cần phải lan truyền những tin đồn nhảm nữa. _ Liên tục hai ngày nay, cô không gặp Ôn Trình Lễ, đoán rằng anh bận rộn, vừa hay cũng làm dịu đi sự lúng túng trước đó. Nghĩ vậy, cô chủ động nhắn tin: ZCW: [Ôn tiên sinh, tối mốt ngài rảnh không?] Tối nay chắc chắn không được. Ai đời lại hẹn gặp hai người ngay trong ngày chứ? Lúc đó, Ôn Trình Lễ đang ở văn phòng. Anh vừa xem tài liệu do thư ký gửi tới, vừa trả lời tin nhắn của cô bằng một tay: Zephyr: [Chắc là có. ] Lịch trình của Ôn Trình Lễ mỗi ngày đều kín. ZCW: [Vậy ngài xác nhận rồi hãy nói nhé. ] Zephyr: [Em dùng từ “ngài” với tôi?] Anh nhấn mạnh cách xưng hô. Chúc Tòng Duy gửi một biểu cảm: [Lịch sự. jpg] Anh lại đáp: Zephyr: [Không hỏi tôi thích ăn gì sao?] ZCW: [Anh thích ăn gì?] Nhìn ba chữ này, Ôn Trình Lễ khẽ mỉm cười, thản nhiên nhắc nhở: Zephyr: [Bồi thường mà còn để tôi lên thực đơn sao?] ZCW: [Nhỡ tôi chọn phải món anh không ăn thì sao?] Anh trả lời: Zephyr: [Tôi không kén ăn. ] Chúc Tòng Duy nghẹn lời. Cô cảm thấy câu này cũng khó y như câu “tùy ý” vậy. Không biết thư ký của Ôn Trình Lễ thường sắp xếp bữa ăn cho anh thế nào. Thật sự không kén ăn chút nào? Thế giới này thật sự có người ăn được mọi thứ sao? Chúc Tòng Duy nghi ngờ. _ Nơi gặp Lý Vân Triết là nhà hàng Vân Hồ, do nhà họ Lý chủ động đặt. Cô tra địa chỉ và đánh giá, thấy mức giá không hề rẻ. Hạ Quân còn hỏi cô có cần ai đi cùng không. Dĩ nhiên, cô từ chối, một mình là đủ. Chúc Tòng Duy không sợ người chết, huống hồ là người sống. Buổi tối, cô không ở lại nhà tang lễ lâu, thay một chiếc váy dài thanh nhã và đến nhà hàng trước giờ hẹn vài phút. Đối phương vẫn chưa tới. Có lẽ nhà họ Lý đã nói gì đó khi đặt bàn, vì trên bàn có cả hoa hồng và các phụ kiện trang trí tương tự. Nhân viên phục vụ hỏi: “Cô có muốn gọi món trước không?” Chúc Tòng Duy xem qua thực đơn, cuối cùng chỉ gọi một ly nước ép trái cây và nhẹ nhàng giải thích: “Đợi đủ người rồi gọi sau. ” Cô không biết Lý tiên sinh liệu có đồng ý với chuyện kết hôn hợp đồng không. Cô chống tay lên má ngắm nhìn đài phun nước ngoài cửa sổ. Các nhân viên phục vụ đi ngang qua thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt nghiêng thanh tú của cô, không khỏi thắc mắc, rốt cuộc là ai lại để một mỹ nhân như vậy phải chờ. Mà người khiến cô phải đợi lại đang ở một nơi khác. “Cậu thật sự không đi à?” Trong phòng riêng, Nghiêm Văn Duệ không nhịn được hỏi: “Không đi liệu có đắc tội không? Nghe nói là người của nhà họ Ôn đấy. ” Lý Vân Triết đáp: “Không, hoàn toàn không phải. ” Trong lòng anh ta cực kỳ bài xích sự sắp đặt này, ban đầu vốn nghĩ là cô con gái của anh hai nhà họ Ôn. Hoá ra lại chỉ là tiểu bối có quan hệ tương đối tốt với cô con dâu lớn mới tái hôn, thậm chí còn chẳng phải ruột thịt. Đặc biệt là mẹ anh ta còn nói rằng người phụ nữ ấy làm việc trong nhà tang lễ, hàng ngày tiếp xúc với người chết, ai mà dám chấp nhận cho nổi? “Eo” Thang Tử Nghiêu sờ lên cánh tay “Nếu hôm nay đi gặp cô ta chắc trên người toàn mùi tử thi mất. ” Da gà của Lý Vân Triết lập tức nổi lên: “Chắc không đến nỗi vậy?” Họ hoàn toàn không hiểu gì về nghề này, lên mạng tìm thử thì tưởng tượng càng xa vời. Lý Vân Triết càng tỏ vẻ chán ghét, uống thêm một ly rượu: “Dù sao tôi cũng không muốn đi. ” “Không đi thì thôi, nghe cậu nói cứ như chuyện đó chẳng xứng đáng với cậu vậy. ” Thang Tử Nghiêu rót thêm rượu cho anh ta, cười nhạo: “Thiếu gia nhà họ Lý của chúng ta thật là thiệt thòi. ” Nghiêm Văn Duệ lại không lạc quan như họ: “Dù sao cũng là do trưởng bối sắp xếp, cậu từ chối vẫn tốt hơn là thất hứa. ” Lý Vân Triết nhìn anh ta: “Tôi từ chối mà có ích thì đã tốt. ” Thang Tử Nghiêu châm chọc: “Văn Duệ, nếu cậu hứng thú thì đi thay Vân Triết đi. Không phải cậu ấy nói người ta rất xinh đẹp sao? Biết đâu là thật đấy. ” Nghiêm Văn Duệ lắc đầu: “Cậu nghĩ tôi đi thay lại không thành trò cười à? Chuyện này đâu phải dành cho tôi. ” “Cũng chưa nhìn thấy ảnh, chỉ là mẹ tôi nói thôi. ” Lý Vân Triết nói. “Các bậc trưởng bối thấy người đoan trang chút đều khen là đẹp. Nếu thật sự là đại mỹ nhân thì thiếu gì người theo đuổi, làm sao phải đến mức nhờ mai mối thế này?” Thang Tử nghiêu nghĩ ra cách: “Hay bây giờ tìm ai đó qua bảo cô ấy tối nay cậu không rảnh, tôi có thể gọi một cô gái đến ngay. ” “Tôi thấy cách đó không ổn. Lại còn để người khác đi thay, không phải sẽ khiến đối phương khó xử sao? Chắc chắn sẽ đắc tội với người ta. ” Lý Vân Triết uống không ít, nhưng nghe đến hai chữ “đắc tội” thì cũng tỉnh táo hơn phần nào. Hôm qua, lời nói bóng gió của Bố Lý ám chỉ muốn anh cưới cô gái đó, làm con rể nhà họ Ôn. Nếu anh làm phật ý nhà họ Ôn, về nhà kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Nghiêm Văn Duệ nhắc nhở: “Cậu chẳng thà đi một chuyến, rồi nói không có cảm giác, thế là xong. Cũng đâu bắt buộc phải cưới. ” “Chẳng lẽ nhà họ Ôn lại đi mách lẻo?” “Chuyện này cậu phải hỏi đối phương thôi. ” Lý Vân Triết bắt đầu do dự. Anh ta thậm chí không có cách liên lạc với cô gái đó, nhìn đồng hồ thì đã trễ hơn nửa tiếng. Không biết cô ấy đã đi chưa. _ Nhà hàng Vân Hồ. * Tống Ngôn bước xuống xe, mở cửa sau. Ôn Trình Lễ từ trong xe bước ra, tháo áo vest, vắt qua tay, bước chậm rãi về phía thang máy. “Thư ký của Tổng giám đốc Tống vừa gọi nói rằng họ đang trên đường, chắc sẽ trễ khoảng mười phút, ” Tống Ngôn nhận lấy áo vest từ tay anh. Ôn Trình Lễ không để tâm: “Không sao. ” Tống Ngôn lại hỏi: “Ngài muốn xem tối nay ăn gì không? Quản lý nhà hàng nói họ vừa ra vài món mới, tôi thấy thực đơn có vẻ hợp khẩu vị của ngài. ” “Cậu chưa thử à?” “Sếp chưa ăn, tôi nào dám thử. ” Ôn Trình Lễ liếc mắt nhìn cậu ta, thờ ơ nói một câu: “Nghe cứ như tôi là một ông chủ hà khắc lắm vậy. Có vẻ bình thường tôi để cậu quá thoải mái rồi nhỉ. ” Tống Ngôn còn chưa kịp tâng bốc thì điện thoại của ông chủ đã đổ chuông. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Ôn Trình Lễ nhíu mày, bóp nhẹ giữa chân mày trước khi nhận cuộc gọi: “Mẹ. ” Phía đầu dây bên kia vẫn là ban ngày. Mẹ Ôn nói: “Trình Lễ, tuần sau mẹ sẽ về nhà. ” Ôn Trình Lễ ừ một tiếng: “Mẹ không định tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới nữa à?” “Chơi bời sao quan trọng bằng chuyện cả đời của con. ” Mẹ Ôn luôn mạnh mẽ. “Tiểu Giang lần này đi cùng mẹ lâu như vậy, giờ cũng đã học xong và bắt đầu sự nghiệp. Hai đứa chắc sẽ có nhiều chủ đề chung. Vừa hay sau khi mẹ về, hai đứa gặp nhau đi. ” Mỗi cuộc gọi đều không thiếu chuyện này. Dù là người nho nhã, ánh mắt Ôn Trình Lễ cũng lộ chút không kiên nhẫn, giọng nói trầm hẳn: “Con có chừng mực, mẹ không cần lo. ” Mẹ Ôn đáp: “Nếu có chừng mực thì đã không đến giờ còn chưa có bạn gái. ” Cuộc trò chuyện không kéo dài, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Ôn Trình Lễ ném điện thoại cho Tống Ngôn phía sau. Tống Ngôn bắt lấy, thở dài: “Mẹ ngài trước đây chỉ thúc giục qua lời nói, giờ còn muốn mang người về tận nhà. ” Là thư ký của Ôn Trình Lễ, anh ta tất nhiên rõ chuyện gia đình nhà Ôn. Mấy tháng nay mẹ Ôn ở nước ngoài, tiểu thư Giang luôn đi cùng, ảnh chụp còn lên cả tin tức. Cuộc chiến giữa mẹ con mới chỉ bắt đầu. Tin tức vừa đăng đã bị ông chủ cho gỡ ngay. Tống Ngôn suy nghĩ rồi nói: “Trừ khi ngài kết hôn trước khi bà ấy về, nếu không chắc chắn sẽ bị đeo bám mãi. ” Ôn Trình Lễ ngước mắt nhìn cậu ta: “Cậu đang vui sướng khi thấy tôi gặp nạn đấy à?” “Tất nhiên không phải. Tôi đang đưa ra ý kiến. ” Tống Ngôn nghiêm túc phủ nhận, nhanh trí đề xuất: “Không kết hôn cũng được, tung tin giả hoặc tìm ai đó giả làm bạn gái của ngài. ” Cậu ta theo bước Ôn Trình Lễ, nói tiếp: “Nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời. ” Giả làm bạn gái? Trong đầu Ôn Trình Lễ lóe lên hình ảnh Chúc Tòng Duy từng khẩn cầu anh. Anh khẽ cười. Quản lý nhà hàng Vân Hồ đã nhận được thông báo, đứng đợi sẵn ở cửa thang máy. Vừa chào hỏi, anh ta đã cảm nhận được khí thế áp đảo từ Ôn Trình Lễ, nhưng ngay lập tức khí thế ấy biến mất như chưa từng xuất hiện. “Chào Ôn tổng. ” Nhà hàng có ba tầng, tầng ba là sân thượng, tầng hai là phòng riêng, còn tầng một là hành lang dài vòng cung. Ôn Trình Lễ chào lại quản lý, ánh mắt lại vô tình nhìn ra phía sau anh ta, xuống phía dưới. Một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt. Nhận ra ánh nhìn của Ôn Trình Lễ, quản lý nhà hàng lập tức quay lại. Lúc này, nhà hàng khá đông khách, đa số là từng nhóm ba người hoặc hai người. Chỉ có bàn gần cửa sổ là một cô gái ngồi một mình. Từ tầng hai nhìn xuống, nửa khuôn mặt nghiêng của cô gái như một bức tranh tuyệt mỹ. Tư thế ngồi đoan trang, mái tóc dài thướt tha, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước ép trong ly thủy tinh. Chỉ một cái nhìn, quản lý nhà hàng đã biết chính diện cô ấy chắc chắn không hề kém cạnh. Quản lý suy nghĩ, liền gọi một phục vụ: “Bàn đó là sao?” Phục vụ thật thà đáp: “Hình như bạn trai của cô gái đó đã cho cô ấy leo cây. Cô ấy ngồi đây gần nửa tiếng rồi. ” Anh ta định nói thêm vài câu, nhưng nhận ra người bên cạnh quản lý là nhân vật lớn, liền lập tức ngậm miệng. Tống Ngôn lén nhìn Ôn Trình Lễ. Cô Chúc lấy đâu ra bạn trai chứ, nhưng có một “chồng tin đồn” đang ở đây… không lẽ người cho cổ leo cây là ông chủ? Chúc Tòng Duy nhìn đồng hồ. Không ngờ đã hơn nửa tiếng kể từ giờ hẹn sáu giờ, nhưng vẫn không thấy đối phương đến. Rõ ràng là cô bị cố tình cho leo cây, hoặc cũng có thể phía Lý Vân Triết gặp sự cố nên không thể đến. Nhưng bất kể lý do, cô không thể tiếp tục chờ. Chúc Tòng Duy từng nghĩ đến việc cuộc gặp sẽ thất bại, nhưng không ngờ lại là kiểu “không có ai đến”. Tâm trạng không hẳn tệ, nhưng vẫn thoáng chút thất vọng. Cô khẽ thở dài, định vẫy tay gọi phục vụ để gọi món. Chưa kịp hành động, một bóng người xuất hiện, che khuất ánh sáng trên bàn. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người đàn ông dáng cao gầy, gương mặt điển trai, ánh sáng hắt ngược làm nổi bật đường nét sắc sảo. Là Ôn Trình Lễ, người hai ngày nay cô không gặp. Chúc Tòng Duy khẽ ngẩn ra, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây. Cô hôm nay trang điểm nhẹ, màu son như mật ngọt, chút phấn hồng trên má khiến nét lạnh lùng của cô thêm phần quyến rũ. Hai ánh mắt chạm nhau vài giây, Ôn Trình Lễ chủ động dời ánh mắt trước, tự nhiên ngồi xuống đối diện cô, thản nhiên nói: “Không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?” “…Không phiền. ” “Đã có bạn trai mới rồi sao?” “…Chưa. ” Chúc Tòng Duy không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy. “Vậy sao em ngồi đây đợi lâu thế?” Anh tự nhiên cầm lấy thực đơn. Chúc Tòng Duy nghĩ ngợi, cảm thấy không cần giấu diếm, nhưng việc nói với “bạn trai tin đồn” lại hơi kỳ lạ. “Đợi người hẹn xem mắt, ” giọng cô dịu dàng, “Có lẽ anh ấy gặp chuyện gì đó. ” Ngón tay Ôn Trình Lễ đang lật thực đơn khựng lại. Anh ngước lên, nhìn cô gái đối diện. Gương mặt không tỏ ra buồn rầu, nhưng ánh mắt lộ nét u sầu, mơ hồ khiến người ta liên tưởng đến cơn mưa phùn dịu nhẹ. Người đàn ông đặt thực đơn xuống, bàn tay khẽ gõ lên bàn, dựa lưng vào ghế, thái độ thoải mái ung dung: “Vậy, em thật sự sắp kết hôn chỉ vì chuyện này sao?” “…Ừ. ” Cô không thể giữ bình tĩnh trước ánh mắt sắc bén của anh, cúi đầu tránh né. Bàn tay anh đặt trên bàn khẽ cong ngón, từng đốt xương như tạc, gân xanh ẩn hiện qua lớp áo sơ mi, thu hút ánh nhìn. Hóa ra, lời chúc của Phó giám đốc Tôn không phải nhầm lẫn, chỉ là “người gặp may mắn” không phải anh. “Vậy sao trước đây không nói với tôi?” Anh hỏi. “Nói chuyện này làm gì, ” cô cụp mắt, “Vì đâu phải chuyện liên quan đến anh. ” Ôn Trình Lễ khẽ cười, nhướn mày: “Bây giờ người em hẹn xem mắt không đến, định làm gì?” Anh nhấn mạnh bốn chữ “người hẹn xem mắt. ” Chúc Tòng Duy dời mắt khỏi đôi tay đẹp của anh, giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm nước ép: “Không đến thì thôi, không có anh ta thì còn người khác. ” “Còn người khác?” “…Cũng tầm mười mấy người. ” “Tầm mười mấy?” Anh nhấn vào cách cô nói. Chúc Tòng Duy cảm thấy hơi ngượng, nghe như đang khoe khoang, giọng nhỏ dần: “Dù khó chọn, nhưng chắc chắn sẽ có một người phù hợp. ” Không gian như chìm vào tĩnh lặng. Ôn Trình Lễ nhìn cô hồi lâu. Đến khi cô không chịu nổi ánh mắt ấy, định quay mặt đi, anh cuối cùng trầm giọng nói: “Nếu những người khác khó chọn đến vậy…” “Sao em không cân nhắc tôi?” Chúc Tòng Duy bỗng cứng đờ, tay siết chặt ly nước, kinh ngạc nhìn anh. Tác giả có lời muốn nói: Nếu đã khó chọn, thì đừng chọn nữa!
HẾT CHƯƠNG 12
← Ch. 011 | Ch. 013 → |