← Ch.12 | Ch.14 → |
Cố Phán lúng túng đứng một chỗ, thật lâu vẫn không cách nào khiến tim bình tâm lại.
Trần Thiệu Thần nắm tay cô kéo đi, thoải mái thả bước thong thả.
"Đến chỗ của anh đi." Trần Thiệu Thần cất giọng nói.
Cố Phán dừng chân, mờ mịt nhìn anh."Bây giờ đến ký túc xá nam?"
Trần Thiệu Thần cười khẽ nói, "Không phải ký túc xá nam sinh, mà là nơi anh ở lại mấy ngày nghỉ. Bất quá từ sau khi em đến đại học T, anh cũng chưa có trở lại đó."
Cố Phán ngây ngốc.
Nơi ở củaTrần Thiệu Thần cách đại học T 15 phút, là một chung cư xung quanh nhìn rất tốt.
Lúc hai người đi vào chung cư, bảo vệ nhìn đến mấy lần.
Cố Phán một đường im lặng, rốt cục đến anh cửa nhà, cô căng thẳng mà giơ tay lên ——
"Đang suy nghĩ gì?" Anh lấy chìa khoá ra.
Động tác trên tay Cố Phán chợt ngừng lại "Học trưởng, anh với bảo vệ rất thân à, vừa nãy anh ấy cứ nhìn anh."
Trần Thiệu Thần tiếng cười trầm trầm, "Không!"
Cơ bản là không quen.
"Anh ấy không phải nhìn anh, là nhìn em."
Cố Phán nhìn mũi chân cảm thán, người nào đó nói chuyện đúng là càng ngày càng —— phóng túng. So với sư huynh trầm tĩnh tự tin cô biết lúc cao trung, căn bản không hề giống nhau.
Trần Thiệu Thần hít vào một hơi thật dài, vặn chìa khoá mở cửa."Cố Phán —— "
Cố Phán ngẩng đầu, rơi vào con ngươi sâu thẳm của anh.
"Chỉ là trở về nghỉ ngơi một lúc, em không cần căng thẳng như vậy."
Ai căng thẳng?! Ánh mắt Cố Phán chớp động, nhấc chân đi vào.
Một phòng khách một phòng ngủ, trang trí theo tông màu trắng đen, đơn giản. Trần Thiệu Thần từ trong tủ lấy ra một đôi dép bông.
Ban đầu, Cố Phán là không có chú ý. Chờ cô ngồi trên ghế salông, ôm lấy cái chén Trần Thiệu Thần đưa cho, ánh mắt mới rơi vào đôi dép trên chân.
Màu hoa anh đào, dép con gái, không lớn không nhỏ.
Rốt cuộc chuẩn bị từ lúc nào a?
Trần Thiệu Thần ngồi một bên, nhìn theo ánh mắt cô, "Lúc Quốc Khánh định đưa em tới, Hoa Tử đến lại làm hỏng kế hoạch ban đầu của anh ——" anh khẽ ho một cái.
Trong lòng Cố Phán nhảy lên, có hạnh phúc ngọt ngào, còn có băn khoăn phức tạp.
"Dép là mua lúc nghỉ hè, lúc thấy ở siêu thị liền cảm thấy rất dễ nhìn." Rất hợp với cô. Anh cười cười, lúc mua, bên cạnh có hai cô bé nhìn anh chằm chằm.
Cô gái nói nhỏ: Chắc chắn là mua cho bạn gái, quá yêu thương rồi!
Trần Thiệu Thần cười cười, khi đó cô còn chưa là bạn gái của anh.
Cố Phán thả chén xuống, khoa tay nói, "Rất vừa, không lớn không nhỏ."
Trần Thiệu Thần dựa vào ghế salông, "Đây là đang khen anh phải không?" Anh cười khẽ, vẻ mặt nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người cô, anh nói, "Cố Phán, lại gần đây một chút." Thanh âm hơi khàn.
Cố Phán nhìn anh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng không thể chống lại sự cám dỗ của anh.
Tới gần một chút, một chút lại một chút.
Trần Thiệu Thần rốt cuộc cũng không cho cô nhiều thời gian, cánh tay dài duỗi ra kéo lại, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt người kia là hình ảnh chính mình.
"Uh, ngoan ——" hơi thở lưu động."Hôm đó anh nói anh rất nhớ em, em thì sao?" Đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười.
Cố Phán không có tiền đồ nuốt nước bọt, tâm nhảy loạn. Dựa vào anh, giờ phút này biểu hiện của cô còn không rõ ràng sao?.
Trần Thiệu Thần tựa đầu vào cổ cô, hô hấp tựa hồ thay đổi. Cố Phán cảm giác khóe môi ấm áp của anh nhẹ nhàng đảo qua da thịt nơi cổ, giống như có luồng điện chạy qua."Bánh mì nhỏ, anh muốn hôn em ——" anh lẩm bẩm, nụ hôn rơi xuống khóa lại cánh môi của cô, Cố Phán dĩ nhiên mất đi toàn bộ ý thức.
Bánh mì nhỏ đại khái bị nướng chín rồi.
Cố Phán chỉ biết nháy mắt kia, đầu óc trống rỗng. Cảm giác được bên hông có một bàn tay đang ôm cô thật chặt, sức mạnh rất lớn, nhưng không hề làm cô cảm thấy một chút đau đớn nào.
Nụ hôn dịu dàng lưu luyến, sự bá đạo của anh, sự nhẫn nhịn của anh, sự cẩn thận của anh, tất cả đều dung nhập vào trong nụ hôn kéo dài này.
Nhiệt độ liên tục không ngừng đánh úp lại, tay cô chậm rãi đặt lên hông anh, đột nhiên cô cảm giác anh bỗng cứng đờ, Cố Phán khẩn trương thu tay về. Trần Thiệu Thần dừng nụ hôn lại, thoáng cái cắn khóe môi cô, rất nhẹ, "Bánh mì nhỏ, anh thích em như thế —— chạm vào anh."
Cố Phán giống như tôm luộc, tùy ý người nào đó xâu xé.
Chờ nụ hôn cuối cùng kết thúc, hô hấp hai người hỗn loạn. Đầu cô vùi vào ngực anh, có thể nhận ra nhịp tim của anh đập rất nhanh.
Tiếp tục im lặng thật lâu, dựa vào nhau.
"Thật là nụ hôn đầu của anh sao?"
Trần Thiệu Thần cân nhắc, "Khi nhỏ cũng bị người thân hôn, chỉ là một chút, rất bị động. Này hẳn không tính đi." Anh giải thích.
Cố Phán cười khẽ.
Trần Thiệu Thần mắt sắc bắt đầu tối lại, "Anh cũng không biết em nhảy múa đẹp mắt như vậy."
Anh hỏi, Cố Phán tự nhiên không thể giả bộ làm rùa nhỏ, hơi giật giật thân mình, ngẩng đầu lên khoa tay nói, "Bởi vì khó giao tiếp cùng các bạn, sau sáu tuổi, mẹ hỏi em có muốn đi học múa hay không, em lúc đó cũng không có ý tưởng khác nên đồng ý. Cha em ban đầu rất không tán thành, học múa thật sự rất mệt, bất quá khi đó em rất vui vẻ, liền tiếp tục kiên trì, học tới sơ trung."
Trần Thiệu Thần đáp một tiếng, "Ba ba rất thương em."
Cố Phán hé miệng cười, mắt sáng lên, "Ba ba rất yêu thương mẹ."
Trần Thiệu Thần cười cười, "Cha anh cũng thế."
Hai người nhìn nhau cười khẽ.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần dần buông xuống.
Trần Thiệu Thần đứng dậy, "Em trước tiên đi tắm đi, anh đi gọi món ăn."
Đi tắm?!
Cố Phán trong nháy mắt đông cứng.
Trần Thiệu Thần tự nhiên nói, "Múa ra nhiều mồ hôi, vừa nãy cũng nóng như thế, đi tắm một chút đi."
Nhắc tới vừa nãy, mặt của cô không cách nào tránh được lại đỏ bừng. Cố Phán nghi hoặc, lẽ nào quần áo thay thế anh cũng chuẩn bị sao?
Trần Thiệu Thần đi vào phòng ngủ, "Đồ thể thao của anh, em mặc tạm đi. Lát sau quần áo em khô thì đổi lại."
Cố Phán xấu hổ, "Học trưởng, em cảm thấy kinh nghiệm của anh rất —— phong phú." Đúng là lần đầu nói chuyện yêu đương với cô sao? Sao lại có loại chăm sóc tự nhiên thế này?
Trần Thiệu Thần đầu tiên là sững sờ, suy tư nhìn cô, khóe mắt chậm chạp kéo ra. Anh khoa tay nói, "Đại khái anh xem phim diễn theo hơi đạt, vô sự tự thông đi."
Cố Phán ngây ngốc nửa nhịp.
Cố Phán xoay người tiến vào phòng tắm. Cô hít vài hơi thật sâu, nhìn mình trong gương, bừng tỉnh nhớ ra mình chưa tẩy trang. Không thể không đi ra, Trần Thiệu Thần thật đang cầm điện thoại di động, "Sao vậy?"
"Không có nước tẩy trang(*)." Cô chỉ chỉ mặt mình.
(*): Dung dịch chuyên dụng dùng để tẩy sạch lớp trang điểm, bạn nào hay trang điểm sẽ biết.
Trần Thiệu Thần bật cười, "Em chờ một chút, dưới chung cư có cửa hàng tiện lợi." Anh vừa nói vừa cầm ví tiền đi xuống lầu.
Cố Phán ngồi ở trên ghế salông, mở ti vi, lại là lúc phát bản tin thời sự. Điện thoại thoáng vang lên, là tin nhắn của Hoa Tử.
Hoa Tử: Học sinh bây giờ thật cởi mở a, vừa nãy mình đi thư viện liền nhìn thấy một đôi đang hôn nhau ở đó.
Cố Phán: Tình cảm đến lúc thì không tự kìm hãm được.
Hoa Tử: Aizz, giới trẻ bây giờ a.
Cố Phán: Cậu biết hôn môi là cảm giác gì sao?
Bên kia không lập tức trả lời, sau một hồi lâu, Hoa Tử mới gửi đến một đoạn tin.
"Mình làm sao biết được? Mình lại không có bạn trai. Cậu có bạn trai, cậu nói một chút xem cảm giác gì?"
"A! Cố Phán, các cậu không phải hôn rồi chứ?"
"Cố Phán!"
"Phán Phán!"
Cố Phán: Ân. Hôn.
Hoa Tử cầm điện thoại di động một tiếng kêu gào, kích động hỏi: Cảm giác làm sao?
Cố Phán: Rất tốt.
Hoa Tử: Cho phép mình quan tâm hỏi một chút —— có thiệt hôn sao?
Cố Phán mặt đỏ như muốn nhỏ máu, vừa nãy là anh tiến tới, cẩn thận ôn nhu, cô hoàn toàn là theo cảm giác bị anh dắt đi a. Cho nên nói, anh căn bản là không giống lần đầu? Cô xoa xoa mặt, nếu như ba ba biết đến chuyện này này sẽ phản ứng ra sao?
Hình ảnh kia Cố Phán đã không dám nghĩ.
Cửa lớn mở ra. Trần Thiệu Thần đi tới, "Nhân viên bán hàng đề cử loại dầu này."
Cố Phán nhìn vào túi to, nước dầu tẩy trang, sữa rửa mặt, nước với sữa đều có. Nhân viên bán hàng nhất định là nữ.
Cô đi vào phòng tắm, mới vừa cởi áo khoác, trên cửa vang lên âm thanh. Cố Phán sững người căng thẳng.
"Cố Phán, máy sấy ở ngăn kéo phía dưới bồn rửa mặt."
Cố Phán đưa tay gõ lên cửa ba cái, biểu thị "Biết rồi".
Tắm rửa sạch sẽ, cả người thực sự thoải mái rất nhiều, tóc thổi gần khô, cô mới đi ra. Trên người trùm quần áo thể thao của anh, chóp mũi ngập hương thơm nhàn nhạt, rất thoải mái.
"Tầm 15 phút nữa, cơm tối mới giao lại đây." Trần Thiệu Thần nhẹ nói."Điện thoại của em hình như có tin nhắn."
Cố Phán vội vàng cầm lên, Hoa Tử gửi đến hơn 10 tin nhắn, hỏi han vấn đề càng ngày càng sâu.
"Sao vậy?" Trần Thiệu Thần thấy cô nhíu mày.
Cố Phán xua tay, "Không có chuyện gì, tin nhắn của ba ba." Mới không nói là Hoa Tử gửi đến các loại tra hỏi đầy lưu manh!
Trần Thiệu Thần đứng thẳng một bên, tư thái nhàn nhã, anh cũng không nói lời nào, nhăm chú nhìn cô. Đuôi tóc còn nhỏ nước, quần áo thể thao của anh mặc trên người cô, rất lớn, bất quá lại có hương vị khó tả.
So với cao nhất (lớp10), cô cao lên một chút, học sinh năm đó không nhiều đứa cao lớn, cô cũng đã từng vô cùng trầm tĩnh, bây giờ linh động xinh đẹp hơn nhiều, mà những chuyện này chỉ có anh biết.
Anh biết cô tươi đẹp đến mức nào, đối với Trần Thiệu Thần mà nói, cô là một người đặc biệt.
"Biệt hiệu của ba ba em cũng rất thú vị, Hoa Hoa ——" anh cười cười nói.
Vẻ mặt Cố phán vô cùng đặc sắc, sắc mặt càng thêm hồng hào. Anh đã nhìn thấy tin nhắn, thể diện cô cũng vứt xuống sàn nhà rồi.
May là, người giao bữa tối đến, để Cố Phán rốt cuộc thoát khỏi lúng túng.
Đèn treo phòng ăn tỏa ra tia sáng ấm áp, hai người yên tĩnh dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Cố Phán làm ổ trên ghế salông, lười biếng như con mèo nhỏ, trong ti vi đang chiếu một bộ phim cung đình.
Trần Thiệu Thần đáy mắt nổi lên ý cười, "Trong phòng có truyện tranh, không thì em qua đó xem?"
Cố Phán sáng mắt lên.
Thư phòng trang trí rất đơn giản, giá sách dựa vào một mặt tường, chất đầy sách, tất cả đều là sách chuyên ngành của anh. Ở kia một loạt sách truyện tranh bày ở đây có vẻ có chút không hợp.
Cô đặc biệt thích đọc truyện tranh, Trần Thiệu Thần cũng không biết từ đâu tìm được, đều rất đúng sở thích của cô. Chăm chú đọc cư nhiên đến hơn chín giờ.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn về phía cô, nồng đậm như mực giống như sẽ không rời đi, anh khẽ nở nụ cười."Cố Phán, muốn đi ra ngoài ăn không?"
Đi ăn khuya!
Cố Phán bừng tỉnh nghĩ tới điều gì đó! Vô cùng nghiêm trọng!
"Học trưởng, câu lạc bộ thủ ngữ tối nay có hoạt động sinh hoạt!" Cô quên mất, hoàn toàn quăng chuyện này lên chín tầng mây.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |