← Ch.05 | Ch.07 → |
Mẫu thân Cố Niệm của Cố Phán là họa sĩ nổi tiếng trong nước, phong cách vẽ tranh của bà đã trở thành một trường phái, năm đó bà dựa vào tác phẩm "Thính Thuyết" nổi tiếng ở cả nước ngoài, đưa bà từ họa sĩ trẻ vô danh ra trước toàn công chúng thế giới. Bất quá Cố Niệm là người khiêm tốn, ít tham gia hoạt động, trong giới mỹ thuật rất nhiều người không nhận ra bà.
Nghe đồn bà kết hôn với một doanh nhân, có một cô con gái đáng yêu, chuyện khác đều không biết, có thể thấy được sự bảo vệ của chồng đối với bà.
Không ai biết mẹ Cố Phán là ai, người quen đại khái chỉ biết mẹ của cô cũng là họa sĩ, chỉ là chưa từng nghĩ tới mẹ cô lại chính là —— Cố Niệm.
Năm đó, Cố Niệm cùng chồng đang phải chấp nhận thực tế con gái không thể nói chuyện, vẫn hao tâm tổn trí dẫn dắt xây dựng tính cách cho con gái, nhiều năm như vậy, Cố Phán một đường lớn lên có thể nói là vô cùng hạnh phúc.
Cô cũng không vì khiếm khuyết bản thân mà trở nên tự ti. Cố Phán học vẽ, một là vì lợi thế gia đình, họ hàng có đến ba người trong ngành này, nghe quen tai, nhìn quen mắt, cô từ lúc rất nhỏ đã cầm bút vẽ nguệch ngoạc. Một lí do khác là bản thân cô, không thể nói chuyện, nên cuộc sống của cô mang đến rất nhiều bất tiện. Không thể cùng bạn bè cùng lứa chơi đùa vui vẻ thoải mái, cô độc hiu quạnh, vẽ vời liền trở thành cách giết thời gian duy nhất của cô.
Có thể nói, cha mẹ đã giáo dục cô rất tốt, không kiêu không vội, rất đúng mực.
Khoảng chừng hơn mười giờ, người trong phòng đã về hơn nửa. Áp phích cũng đã gần hoàn thiện, Cố Phán cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú dộng lòng người.
"Giờ mình mới thực sự hiểu, nữ nhân khi nghiêm túc quả thực rất —— mê người. Trần Thiệu Thần cậu nói xem có đúng hay không?" một nhóm trưởng trong hội học sinh nói một cách đầy ý vị sâu xa.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần rơi về phía trước, thấy cô cúi đầu vẽ tranh, anh hơi nhíu mày, "Mình qua đó nhìn một chút."
Nhóm trưởng cười khẽ, "Đi đi, có khi đã xong việc rồi đấy."
"Hôm nay chưa xong cũng không sao, vẫn còn nhiều thời gian." Trần Thiệu Thần liếc nhìn áp phích, sáng mắt lên.
Cố Phán không có ngẩng đầu, khoa tay "Còn có một chút là xong rồi, anh xem cái này đã được chưa? Nếu không được, em sửa lại."
Trần Thiệu Thần đứng ở đó, ánh đèn neon chiếu lên người anh, quanh thân tràn đầy ánh sáng ấm áp rực rỡ."Rất tốt." Ý là, em làm gì trong mắt anh cũng đều tốt.
Cố Phán nghiêng tay, khóe miệng hơi kéo lên, một ý cười dịu dàng xẹt qua.
Trần Thiệu Thần choáng váng, khoảng cách bên cạnh rất gần, một ý cười này của cô đánh thẳng vào tâm anh.
"Nếu đem ảnh người tranh cử để vào áp phích này, bảo đảm chói mắt hơn bất kỳ loại tuyên truyền nào." Cô khoa tay, có chút trêu chọc, thấy Trần Thiệu Thần thất thần, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy.
Cô chậm rãi thả tay xuống, đôi mắt lấp lánh. Kỳ thực anh thật sự rất thu hút ánh nhìn.
Trần Thiệu Thần động động mắt, vẻ mặt khôi phục bình thường, anh lắc đầu, "Ảnh của anh phải là độc quyền." Môi mỏng khẽ mở, lời nói tràn đầy ấm áp.
Cố Phán chẳng qua là cảm thấy lời này có hơi chút vấn đề, giống như thiếu một chủ ngữ.
Tỷ như: Ảnh của anh phải là XX độc quyền.
XX——
Cô thoáng hoảng hốt, Trần Thiệu Thần chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay đặt lên má cô, Cố Phán nháy mắt cứng đờ người, gần như nín thở.
Có lẽ bản thân cúi đầu quá lâu, có chút hoa mắt.
"Mọi người-—!" Nàng gấp gáp khoa tay.
Trần Thiệu Thần nhịn không được bỗng bật cười khẽ, "Chỗ này dính thuốc màu." Ngón tay mềm mại của anh kề sát má cô.
Mặt Cố Phán bống đỏ bừng, vừa rồi cô thật sự không nghĩ được gì.
Anh cười ôn hòa, nhưng nụ cười kia trong mắt Cố Phán không hề có ý tốt. anh vừa rồi nhất định là cố ý, cố ý không nói sớm với mình.
Mọi người lục tục ra về.
Mấy bạn gái lại chào Trần Thiệu Thần, "Học trưởng, bọn em về trước." Lúc nói chuyện, ánh mắt của các cô không khỏi nhìn thêm Cố Phán vài lần, đối với cô mọi người vô cùng hiếu kỳ.
Trần Thiệu Thần nói vài câu xã giao, cuối cùng dặn, "Đi đường cẩn thận."
Trong phòng học cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ. Bầu không khí yên tĩnh, Cố Phán vội làm xong nốt phần cuối cùng. Trần Thiệu Thần bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc.
"Không cần vội, ngày mai trở lại làm tiếp. Hôm nay em về nghỉ trước đi."
Cố Phán vừa nghe vừa đưa tay xoa xoa cổ.
"Làm sao?" Trần Thiệu Thần hỏi.
"Giữ nguyên lâu quá nên cổ hơi nhức, sinh viên mỹ thuật bọn em đều gặp phải dạng này."
Trần Thiệu Thần trầm tư, "Như vậy không tốt." anh thoáng nhíu mi suy tư, "Chơi cầu lông có thể tình trạng nhức mỏi vai gáy, nếu rảnh em nên đi chơi cầu lông." anh dừng một chút, "Anh với em."
Anh với em. Khụ khụ ——
Ánh mắt Cố Phán chìm vào mắt anh, chơi cầu lông đương nhiên được, hơn nữa còn là với anh.
Hai người dọn đồ xong, tắt đèn ra khỏi tòa nhà.
Bóng đêm dịu dàng, đèn đường tỏa ra ánh sáng loang loáng. Thỉnh thoảng có vài học sinh hò hét đạp xe qua.
Trần Thiệu Thần đi bên phải cô, một đường trầm mặc đến năm phút.
"Cố Phán ——" anh đột nhiên gọi tên cô.
Cố Phán quay đầu, chờ anh.
Trần Thiệu Thần dừng lại, "Anh có một vấn đề —— "
Cố Phán nhìn anh, con ngươi sáng trong, "Vâng?"
Vẻ mặtTrần Thiệu Thần thản nhiên bình tĩnh, hơi nhíu mày. anh không nhanh không chậm giơ tay, "Thế tay này là ý gì?"
Một chút một chút động tác bàn tay ấy, giống như một khung hình quay chậm.
Lần thứ hai trong tối nay, đầu cô lại bỗng nổ ầm."Em — thích — anh." Cô choáng váng, tưởng như khí lực toàn thân thời khắc ấy đều bị rút hết đi.
Trần Thiệu Thần hơi kéo khóe miệng, "Đêm đó, anh thấy em ra dấu." Lại còn ra dấu với cái bóng của anh.
Cố Phán đứng đó, tóc dài tung bay theo gió, kinh ngạc mất đi khả năng phản ứng.
Anh vốn đang căng thẳng lại dần dần thả lỏng, "Em nghe anh nói." anh ra dấu lần thứ hai, "Anh — thích — em." Động tác ưu mĩ của anh giống như múa, mỗi một động tác đều như chất chứa tiếng lòng rung động lòng người.
Mỗi một từ đều khắc thật sâu vào tâm khảm Cố Phán.
"Cố Phán, anh thích em." Thanh âm mượt mà của anh quanh quẩn bên tai cô.
Cố Phán vẻ mặt dại ra, ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt đen phủ một tầng sương mù. Một giây hai giây —— thời gian lặng yên trôi qua, này quả thật làm Trần Thiệu Thần có chút luống cuống.
Anh không khỏi tự giễu, trong học tập làm việc anh có thể bày mưu nghĩ kế, nhưng lần đầu tiên thổ lộ với một cô gái, đến cùng sẽ phản ứng ra sao, kỳ thực anh cũng không biết chắc được.
Kiên nhẫn chờ đợi.
"Cố Phán ——" anh nhẹ giọng gọi, tuyệt không có ý giục.
Tay Cố Phán dừng một chút, mười ngón mới chậm rãi giơ lên."Học trưởng, anh đây là đang thổ lộ với em sao?" Cô cũng căng thẳng, bất an, bàng hoàng, đương nhiên còn có vui sướng.
Thực sự là một vấn đề ngây ngốc mà ngọt ngào.
Mi tâmTrần Thiệu Thần hơi động, "Anh không ngại làm lại thế tay kia, cũng không ngại nói lại ý nghĩa của nó."
Cố Phán ngượng chín mặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, lòng đầy hoảng hốt vọi vàng nói."Học trưởng, anh thế này có phải nhanh quá không? Em —— vẫn chưa chuẩn bị tâm lý."
"Vậy làm sao? Chúng ta quen biết cũng đã ba năm. Từ lúc em lớp 10 anh lớp 12 đến khi đại học em năm nhất anh năm ba. Anh đã chuẩn bị kỹ, còn em có thể từ từ cũng được."
Ba năm, hơn một ngàn ngày. Ai nói nhanh?
Em không biết, bản tin ngày hôm đó, anh đã vẫn luôn đứng nơi đó chờ em đến.
Trần Thiệu Thần nhìn cô chăm chú, ánh mắt không rời gương mặt của cô, khẽ mỉm cười."Đi thôi. Từ từ hiểu." anh rất tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô.
Cố Phán nhận ra, tay của anh hóa ra cũng ẩm ướt. Cô không khỏi thoáng cười khổ, nhưng trong lòng lại ấm áp, rất ấm áp.
Trần Thiệu Thần đưa cô về ký túc xá nữa. Đoạn đường kia bình thường chỉ cần đi khoảng 15 phút, kết quả buổi tối đó bọn họ đi hơn nửa giờ đồng hồ.
Đến lầu dưới ký túc xá.
Trong lòng Cố Phán bỗng nhảy ra một câu thán, nhanh như vậy đã đến rồi a.
"Em lên trước đi." anh nói.
"Học trưởng, tạm biệt." Cô vẫy tay.
Bước vào trước hiên, Cố Phán ngoảnh lại, anh vẫn đang đứng đó nhìn cô.
Cô nở nụ cười thật tươi.
Em hơi cười, không giống anh nói nói cái gì, mà lại cảm thấy, giống như, vì nụ cười ấy, anh đã chờ đợi rất lâu.
Trần Thiệu Thần thở một hơi dài, quả thực anh đã đợi rất lâu.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |