| ← Ch.04 | Ch.06 → |
Sau khi hàn huyên cùng hoàng hậu một hồi, thời điểm hai người trở lại phủ đệ sắc trời cũng đã tối, đã đến giờ dùng bữa. Tôn quản gia đi ra đón, thi lễ rồi hỏi: "Vương gia, có truyền lệnh hay không?" Hai người tuy rằng đã thành thân được nửa năm, nhưng kì thật rất ít khi cùng dùng bữa, Bách Lý Hạo Triết quay đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Vô Song một cái, hơi chút trầm ngâm rồi nói: "Truyền lệnh đi"
Tôn quản gia vội sai bảo kẻ dưới. Bách Lý Hạo Triết đã lại nói: "Từ đã, sắp xếp dùng bữa tại Hàm Hinh trai." Hàm Hinh trai ở bên phía đông của vương phủ rất gần với lầu ở của Nguyễn Vô Song. Chung quanh Hàm Hinh trai đều có hoa cỏ, bốn mùa không ngớt nở rộ. Lúc này hồng mai đang nở rộ, là một cảnh thiên nhiên tươi đẹp.
Cánh hoa khẽ đung đưa theo gió, không khí phảng phất hương hoa mai thơm ngát. Xung quanh Hàm Hinh trai, chỉ cảm thấy mùi thơm ngào ngạt. Nguyễn Vô Song từ phía trong hành lang chậm rãi bước qua, sắc trời càng lúc càng tối, thị nữa cầm đèn lồng bát giác đi phía trước, một mảnh ánh sáng mờ ảo màu vàng phủ dưới chân nhưng vẫn có thể nhìn rõ được đóa hoa mẫu đơn thêu trên mũi giày, như nở rộ trên đường đi.
Bốn phía tiếng gió gào thét, nhẹ nhàng xuyên qua áo choàng mà len lỏi vào người, rất lạnh nhưng lại giống như mang theo hương vị ngọt ngào. Nàng nắm chặt lò sưởi nhỏ trên tay, thế nhưng vẫn cảm thấy lạnh, đầu ngón tay vẫn là lạnh như băng.
Thị vệ cùng chúng nha hoàn đang đứng trrước cửa Hàm Hinh trai, thấy nàng đến, vội hành lễ rồi giúp nàng mở cửa. Bên trong đã có sẵn lò than, một mảnh ấm áp. Hắn đang đứng phía trước cửa sổ, đã thay đổi một bộ cẩm bào màu xanh, như hoa như cỏ đứng đón gió. Theo bóng dáng đó nhìn lại có một cảm giác cô độc hiu quạnh.
Mặc Trúc cùng Mặc Lan giúp nàng 𝐜ở-ℹ️ á-𝖔 choàng xong mới lui xuống. Nguyễn Vô Song đến gần chút mới nói: "Vương gia!" Bách Lý Hạo Triết quay đầu lại, thần sắc bình thường, ôn hòa mà nói: "Đến đây, dùng bữa đi!" Trên chiếc bàn mài bóng đã bầy sẵn chén đĩa, đũa thìa, hoa quả cùng mứt cũng có mấy thứ.
Bách Lý Hạo Triết vỗ tay, người hầu ấn theo quy củ nhà quan mà đem từng thứ từng thứ đồ ăn dâng lên. Theo thứ tự là cải trắng san hô, gà tần thuốc bắc, cá chép hấp, ... tổ yến hầm thuốc bắc, đậu phụ chiên vàng, ..... Nguyễn Vô Song nhìn vài lần, trong lòng không khỏi gợn sóng, đây đúng là những món ăn mà nàng thích nhất khi còn ở phủ Tể tướng.
Nàng chọn món gà tần, nếm thử một chút, thế nhưng hương vị vẫn giống y như trước đây ở phủ Tể tướng. Nàng kinh ngạc mà ngẩng đầu, chỉ thấy Bách Lý Hạo Triết cũng đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt hắn đen láy như ngọc lưu ly, một mảnh trong sáng, sâu không thấy đáy.
Bách Lý Hạo Triết mỉm cười: "Ăn nhiều một chút! Tay nghề của Lương sư phụ quả là danh bất hư truyền!" Kinh ngạc trong lòng Nguyễn Vô Song cuối cùng cũng có đáp án. Những lời này của hắn là có ý gì? Chính là hắn làm thế nào có thể đem Lương Bính từ vương phủ tới đây? Cha mẹ có biết không? Chẳng lẽ là vì hắn thấy mấy ngày nay nàng nôn nghén quá độ, cơ hồ là không muốn ăn gì. Nhưng rõ ràng thời gian hắn ở trong phủ là rất ít a.... .
Nàng vẫn là thản nhiên cười, nói: "Tay nghề cao siêu gì đó đều là giả thôi. Chẳng qua là Vô Song từ nhỏ đã ăn như vậy, cho nên trở thành thói quen." Khi nói chuyện, gắp một miếng cá hấp đưa tới bát của hắn. Ngẩng đầu, nói: "Vương gia cũng nếm thử chút xem!" Chỉ thấy hắn cười, giơ đũa gắp lấy, cho vào miệng, nếm thử.
Tuy rằng cửa sổ đã đóng chặt, nhưng vẫn có chút gió lạnh len vào, trong phòng không thắp lô hương mà là hương hoa mai thanh đạm thản nhiên. Hai người lặng im không nói gì. Nguyễn Vô Song tuy chỉ nếm qua mấy miếng, cũng đã không muốn ăn nữa, nhưng chung quy là so với ngày thường đã ăn nhiều lắm. Thấy có món mứt mơ hoa hồng, liền cầm lên ăn. Rất chua! Nàng nhịn không được mà nhíu mày. Nhưng cực thích hương vị này! Nghe mẫu thân nói nữ nhân mang thai bình thường đều thích ăn chua. Nếu như ngày thường chua như vậy chỉ sợ là cũng kiến người ta sợ muốn chết.
Bách Lý Hạo Triết nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của nàng, cho tới giờ đều chỉ thấy nàng tao nhã đoan trang, không thể tưởng được nàng lại có vẻ mặt đáng yêu như thế, trong lòng có chút rung động, chưa kịp nghĩ đã thốt ra lời: "Rất chua sao?" 'Vô nghĩa, đương nhiên là chua rồi!' Nàng trong lòng nói, nhưng vẫn là dùng tay áo che miệng, ôn nhu mà nói: "Đúng là hơi chua."
Hắn cũng lấy một miếng, dùng sức nuốt xuống, thần sắc không đổi mà gật gật đầu: "Đúng là hơi chua thật!" Nguyễn Vô Song nhìn thấy hắn ẩn nhẫn, mặt không đổi sắc, bỗng nhiên trong nháy mắt cảm thấy hắn rất giống một hài nhi bướng bỉnh, có điểm muốn cười lại không thể cười, chỉ có thể nhịn xuống. Bách Lý Hạo Triết đem rượu một hơi uống cạn, trôi đi tất cả vị chua trong miệng. Ngón tay bắt đầu thưởng thức chén bạch ngọc tinh xảo, ánh mắt tựa hồ có một tia mê hoặc: "Mới trước đây khi còn chơi đùa cùng đại ca. Khi đó, hậu viện có mấy cây dương mai (mơ) lớn. Tới mùa hè, dương mai đều chín, đại ca liền mang ta đi hái quả.... . chúng ta hai người đi hái, ở trên cây ăn.... Đại ca luôn ăn trước, làm bộ như rất ngon, sau đó gạt ta ăn. Kỳ thật quả còn chưa có chín hẳn, tất nhiên là vừa chua vừa chát rồi, chính là khi đó còn nhỏ quá, đâu có hiểu được đạo lý này........." trong giọng nói có vài tia tiếc hận cùng phiền muộn.
Nguyễn Vô Song lặng nghe, trong đầu nghĩ tới ngày còn nhỏ. Bởi vì phụ thân đến trung niên mới có con gái, trước đó đều là hai đứa con trai, bởi vậy từ nhỏ đã sủng nàng tận trời. Mà đại ca cùng nhị ca lại hơn nàng thiệt nhiều tuổi, lúc nàng còn nhỏ thì hai người kia đều đã trưởng thành, đem muội muội là nàng yêu thương cưng chiều như con gái. Làm gì có chuyện cùng nhau chơi đùa, trong trí nhớ của nàng cũng là một đám nha hoàn, thị nữ vây quanh cho tới lúc lớn lên.
Mà lúc Bách Lý Hạo Triết còn đang quấn tã, mẫu thân đã nhiễm bệnh qua đời. Tuy nói là cho làm con thừa tự của bác, nhưng thật ra thế nào cũng không so được với mẫu thân đứt ruột sinh ra. Huống chi, nghe nói bác khi còn trẻ xinh đẹp như hoa, nhưng tính tình so với hiện tại còn cứng rắn hơn. Phủ thái tử năm đó, cũng thê thiếp đẹp như tiên, không thể thiếu được những màn tranh giành tình cảm. Rốt cuộc bác đặt bao nhiêu tâm tư ở Bách Lý Hạo Đình cùng Bách Lý Hạo Triết cũng chỉ có bác tự mình hiểu rõ.
Bách Lý Hạo Triết ngửa đầu đem chén rượu mới rót đầy uống một hơi cạn sạch, lại liên tiếp uống liền mấy chén, chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa sổ, dùng sức đẩy cửa sổ ra. Một trận hàn phong ập vào, làm cho tà áo hắn bay phần phật. Nguyễn Vô Song chậm rãi đỡ thắt lưng đứng lên, nói: "Vương gia, đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Bách Lý Hạo Triết vỗ vỗ tay, thị nữ đẩy cửa mà vào. Hắn không quay đầu lại, phân phó: "Đưa Vương phi trở về phòng!" Mặc Trúc và Mặc Lan tiến vào, giúp Nguyễn Vô Song khoác áo choàng, lại đưa tới một lò sưởi cầm tay. Nguyễn Vô Song bước ra cửa, vừa quay đầu lại, Bách Lý Hạo Triết vẫn còn đứng ở cửa sổ đón gió, giống như lúc nàng tới, cảm giác cô độc hiu quạnh vẫn quanh quẩn trong lòng.....
Nam Thánh Gia thứ hai mươi mốt, ngày hội nguyên tiêu - mười lăm
