← Ch.19 | Ch.21 → |
"Vương gia, kế tiếp ngài muốn hồi phủ sao?"
Trì Nguyệt Hằng tức giận trừng mắt nhìn thư đồng đi theo phía sau một cái:"Thập Nguyệt, ta đã nói bao nhiêu lần, bên ngoài phải gọi ta là công tử, ngươi đây là đầu gỗ phải không, đi theo ta bên người lâu như vậy, sao cũng không thấy ghi vào trí nhớ."
"Nô tài...... tiểu nhân biết sai." Thiếu niên bị gọi là Thập Nguyệt cúi đầu, nói xong lại ngẩng đầu vụng trộm nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, thấy dáng vẻ hắn dương dương tự đắc, không khỏi nhăn mặt nhăn mày.
Trì Nguyệt Hằng dừng lại cước bộ, bất đắc dĩ nói:"Ngươi lại muốn nói gì?"
Thập Nguyệt lắc đầu:"Không có gì." Quay đầu lại nhìn cửa lớn tướng phủ phía sau, nghẹn hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói:"Công tử không tức giận sao? Nghiêm tướng từ đầu tới đuôi đều là thái độ vô lễ như vậy, ngài có lòng tốt đi thăm bệnh, nhưng hắn......"
"Ai nói với ngươi là ta đi thăm bệnh?" Trì Nguyệt Hằng trợn mi, sau đó cười càng lúc càng lớn tiếng:"Ta là ấp ủ đã lâu, đi qua chế nhạo hắn, có điều nhìn sắc mặt hắn là được."
Nhớ tới mới vừa rồi tư thái Nghiêm Tử Trạm lạnh như băng hắn liền cảm thấy dị thường vui mừng khôn xiết, ngày thường khi người này tâm tình tốt luôn một bộ cười như không cười, chỉ có khi chân chính kinh ngạc mới có thể bày ra bộ mặt thối sinh ra chớ gần, có thể thấy được lần này hắn tức giận cỡ nào khi mình không mời mà đến.
"Công tử đừng cười." Thập Nguyệt thở dài, khắp đường cái mọi người đều đang nhìn hai người bọn họ, quá mất mặt.
"Ngươi cũng không nghe được, khi ta luôn mãi lặp lại hai chữ phong hàn mặt hắn thối bao nhiêu, hận không thể đuổi ta ra khỏi nhà." Trì Nguyệt Hằng phe phẩy quạt giấy, trong mắt tràn đầy ý cười:"Nếu không phải từ chỗ Hoàng Thượng nghe được tin tức, ta làm sao biết được hắn bị hái hoa tặc theo dõi, không khéo thật đúng là nghĩ hắn ốm đau liệt giường."
Thập Nguyệt chớp mắt, nhẹ giọng nói:"Nhưng ngài xác định như thế nào?"
Trì Nguyệt Hằng phất tay:"Lúc trước hỏi thăm quản gia nhà Nghiêm tướng, nói là thiếu gia nhà bọn họ dùng bữa tối xong liền muốn đi dược trì ngoài kinh thành, dược trì kia là nơi tuyệt hảo trị liệu da thịt bị thương, nếu bị phong hàn cũng đâu cần qua bên đó?"
"Vậy...... vậy......" Thập Nguyệt ấp úng, nghẹn cổ họng nói:"Sau khi gặp hái hoa tặc vì sao phải đi dược trì?"
Trì Nguyệt Hằng sững lại, sau một lúc lâu mới ảo não nói:"Trẻ con chưa mọc lông hỏi nhiều như vậy làm gì, câm miệng, không được miệng lưỡi nữa." Dứt lời đi thẳng về phía trước. Cước bộ hắn nhẹ nhàng, vạt áo tím hơi hơi tung bay trong sắc ngày hạ cực kì rõ ràng, hơn nữa đây vốn là vẻ ngoài xuất chúng cùng quý khí bẩm sinh, dẫn tới các cô gái chung quanh đều ghé mắt.
Thập Nguyệt cuống quít theo sau:"Công tử, công tử, chúng ta đây là muốn đi đâu? Tốt xấu thuê cái kiệu chứ, ngài......"
"Sao trước kia ta không phát hiện ngươi ồn ào như vậy?" Trì Nguyệt Hằng đột nhiên xoay người, nhìn sắc trời nói:"Khó được hôm nay đẹp trời, đừng phụ ngày tốt, ta đi hiệu cầm đồ ngồi một lát."
Thập Nguyệt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy vầng mặt trời độc ác kia gần như muốn chọc mù ánh mắt hắn, một chút hắn cũng không cảm nhận được cái gọi là đẹp trời mà chủ tử nói, có điều mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được tâm tình đối phương. Mỗi lần ra cung, chủ tử tựa như thay đổi thành một người khác, mặt nạ âm trầm hoàn toàn dỡ xuống, bộ dáng lười nhác nhã nhặn thoạt nhìn không khác gì cậu ấm nhà phú quý.
Đương nhiên, hắn vẫn ưa đứng bên cạnh một chủ nhân hay nói vui đùa, nếu cả đời có thể ở trong hiệu cầm đồ thì tốt rồi......
Chủ tớ hai người vừa tản bộ vừa du lãm cảnh phố, nhoáng lên một cái đã là nửa ngày, đợi đến khi tới hiệu cầm đồ, đã qua buổi trưa. Trì Nguyệt Hằng chân trước vừa bước vào cửa lớn, còn chưa đứng vững, đối diện đã có một tiểu nhị vội vàng chạy đến, lo lắng nói:"Công tử, có việc bẩm báo."
"Chuyện gì?" Hắn không chút hoang mang ngồi vào chiếc ghế phía sau quầy, lập tức nhàn nhã dựa vào lưng ghế.
Bên cạnh Thập Nguyệt săn sóc phân phó nô bộc dâng trà lạnh, tiếp đó tiếp nhận cây quạt đứng thổi gió.
"Bắt đầu nói từ đâu nhỉ......" Tiểu nhị gãi gãi da đầu, giống như rất phức tạp nói:"Công tử còn nhớ người đàn ông trung niên nửa tháng trước đến tìm ngọc giám sư hay không......"
Ngọc giám sư? Đàn ông trung niên?
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một chút hình ảnh linh tinh -
Cô gái không hẹn mà gặp trong biệt viện, trong ánh mắt hàm chứa hận ý mãnh liệt; Người đàn ông dáng vẻ mập mạp đến muốn xem xét chữ viết bên trong nhẫn ngọc; Nửa đêm lục tìm khách sạn. Rồi sau đó cấp dưới trình lên bức họa......
Trì Nguyệt Hằng mạnh mẽ ngồi thẳng thân mình, hắn cư nhiên đem chuyện hay ho có lợi cho tiêu khiển như vậy ném ra sau đầu, hứng thú nổi lên, khó có thể ức chế, hắn gần như cấp tốc không kịp mở miệng:"Như thế nào? Vị khách kia đã tìm tới?"
"Đúng vậy." Tiểu nhị vẻ mặt cầu xin:"Vị khách kia cách ba năm ngày sẽ đến gây sự một lần, nói là chúng ta cầm vật của hắn không trả, khiến cho việc làm ăn gần đây so với lúc trước kém rất nhiều."
Trì Nguyệt Hằng nghe xong nửa câu đầu xem nhẹ nửa câu sau, truy vấn nói:"Vậy hôm nay hắn có đến hay không?"
Tiểu nhị sửng sốt, vì sao thoạt nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình có vẻ rất chờ mong, không kiếm được tiền chẳng phải hẳn nên buồn rầu sao...... Thật cẩn thận đánh giá thần sắc đối phương, hắn thận trọng mở miệng:"Tiểu nhân không rõ lắm, có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không đến."
"Vô nghĩa." Trì Nguyệt Hằng không kiên nhẫn, suy nghĩ nửa khắc lại nói:"Như vậy đi, nếu lần sau hắn đến đây, ngươi liền......"
"Công tử!" Tiểu nhị bỗng nhiên hô to, ngón tay chỉ ra phía ngoài.
Trì Nguyệt Hằng nhíu mày, nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thấy có một người nổi giận đùng đùng đi nhanh về phía hắn, diện mạo rất quen thuộc. Hắn nhìn chăm chú trong chốc lát, môi mỏng không hiểu sao nhếch lên độ cong nhợt nhạt.
"Ngươi được lắm, lại còn dám xuất hiện!" Tô Khởi Vượng một chưởng hung tợn đập trên mặt bàn, quát:"Trả lại nhẫn ngọc của con rể tương lai cho ta!"
Trì Nguyệt Hằng nhún vai:"Đã đánh mất."
"Đã đánh mất?!" Tô Khởi Vượng bị thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương chọc giận, bước một bước xa định nhảy vào sau quầy, nhanh chóng bị vài người thân hình cao lớn ngăn lại, hắn cố gắng vươn dài cổ, thăm dò giữa khe hở mấy người:"Ngươi chờ đấy cho ta, ngươi đánh mất đồ vật của khách nhân, ta xem sau này ngươi còn mở cửa buôn bán như thế nào."
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:"Vị đại gia này, an tâm một chút chớ giận, tại hạ tuy rằng đánh mất nhẫn ngọc, nhưng có thể nói cho ngươi tên của người đó, ngay từ đầu chẳng phải ngươi vì chuyện này mà đến sao?"
Sắc mặt Tô Khởi Vượng khó coi hừ hừ hai tiếng, tâm không cam lòng không nguyện nói:"Vậy ba chữ kia khắc cái gì?"
"Nghiêm Tử Trạm."
Nghiêm Tử Trạm là ai? Tô Khởi Vượng buồn bực xoa xoa tay.
"Ta nghĩ ngươi nhất định không biết, kỳ thật......" Trì Nguyệt Hằng cười tủm tỉm cung cấp một tin tức chấn động:"Người trong lòng lệnh thiên kim chính là Tể tướng đương triều của chúng ta, nhân danh Nghiêm tướng."
Tô Khởi Vượng ngơ ngác đứng ở nơi đó, không thể nói gì.
Nghiêm tướng? Nghiêm tướng!
Chẳng phải là nhân vật lớn khoan thai đến chậm trong phủ Thái Thú ngày đó sao...... Người đàn ông kiêu ngạo cao cao tại thượng duy ngã độc tôn ấy lại là người trong lòng con gái hắn sao? Nhớ lại gương mặt xinh đẹp quá phận cùng ánh mắt không chút nào che dấu tính xâm lược đó, lòng Tô Khởi Vượng không tự chủ được run run một chút......
Này, như thế này bảo hắn đi cầu hôn như thế nào đây?
"Công tử, ta thay ngài rót một ly." Thập Nguyệt bất động thanh sắc lấy đi chiếc bát nạm vàng Trì Nguyệt Hằng nắm chặt, theo góc độ của hắn nhìn qua, gương mặt người nào đó họ Trì đang nhịn cười mà thoáng có chút vặn vẹo thật sự khiến người ta không thể nói gì, hắn thật đúng là sợ chiếc bát kia sẽ thi cốt vô tồn dưới sức mạnh ẩn nhẫn này.
[thi cốt vô tồn: chết mà tan biến không còn thi thể xương cốt => hóa thành tro bụi]
Trì Nguyệt Hằng thu hồi ý cười đứng dậy, hai tay đặt trên mặt quầy, nhìn chằm chằm Tô Khở Vượng biểu tình phong phú trước mắt, đè thấp giọng nói:"Ngươi có biết, ta vì thay ngươi hỏi thăm chiếc nhẫn ngọc này mà thiếu chút nữa bỏ mạng."
Tô Khởi Vượng khẽ nhếch miệng, khẩn trương nói:"Chỉ giáo cho?"
Trì Nguyệt Hằng vẫy tay:"Cẩn thận tai vách mạch rừng, chúng ta nhỏ giọng một chút." Đợi đến khi đối phương đưa lỗ tai lại đây, hắn mới thấp giọng nói:"Thẳng thắn mà nói, chiếc kính lúp trên tay ngọc giám sư ta đây không coi là tinh vi, cho nên ngày ấy mang theo chiếc nhẫn phỉ thúy kia tới nhà sư phụ dạy ta vào nghề, muốn người hỗ trợ. Ai ngờ đợi xem xong đang muốn cho ngươi câu trả lời thuyết phục, một đội quan binh đã tới rồi, không phân trần gì bắt ta giam vào trong đại lao......"
"Sau đó thế nào?" Trái tim Tô Khởi Vượng bị treo cao tới cổ họng.
Trì Nguyệt Hằng vô cùng đau đớn, nức nở nói:"Sau đó ta bị hung hăng ăn đòn hiểm một chút, lúc ta còn chưa rõ tình trạng, chỉ thấy Nghiêm tướng, hắn cầm lấy vũ khí làm người ta run sợ nhất trong hình bộ......"
"Ta không muốn nghe điều này đâu!" Tô Khởi Vượng không kiên nhẫn ngắt lời, gấp đến độ túm lấy cổ áo hắn, quát:"Ngươi nói trọng điểm đi chứ!"
Trì Nguyệt Hằng vung khỏi tay hắn, bả vai giật giật, đồng thời cố gắng nghiêng đầu về phía sau.
Lại bắt đầu đóng kịch...... Thập Nguyệt hừ mũi xem thường, thấy trên đường đã có người nghỉ chân quan khán hai kẻ dở hơi hình thái khoa trương này, liền bất chợt tựa đầu xâm nhập vào giữa hai người: "Đại gia, vào nhà nói chuyện đi, sợ là ngọc giám sư nhà ta không khống chế được cảm xúc."
Vào thời khắc nguy cấp Tô Khởi Vượng hành động dị thường mau lẹ, từ trên quầy nhảy qua, kích động nói:"Sau đó Nghiêm tướng nói gì?"
Trì Nguyệt Hằng nhíu mày, ai oán nói:"Hắn hoài nghi ta là con gái ngươi ......" Hai chữ cuối cùng nhẹ nhàng nói ra bên tai đối phương.
Tô Khởi Vượng hít một ngụm khí lạnh:"Gian phu?" Sau một lúc lâu lại ý thức được mình nói lỡ, che miệng nhỏ giọng nói:"Sao có thể, sao có thể, rất vớ vẩn."
Trì Nguyệt Hằng híp mắt:"Ta đoán chắc hai người bọn họ đã coi nhau như người xa lạ, lệnh thiên kim đối với Nghiêm tướng không còn gì lưu luyến, chỉ sợ Nghiêm tướng vẫn đang buồn bực không vui, tưởng niệm thành tật miên man suy nghĩ, cho rằng cô gái mình yêu nay Tần mai Sở, yêu người khác. Mà chiếc nhẫn này đột nhiên xuất hiện trong tay ta, cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như thế......"
"......" Tô Khởi Vượng buồn bực giắt cổ họng, trầm mặc sau một hồi đột nhiên ngẩng đầu nói như chém đinh chặt sắt:"Không có khả năng, Cẩm Dạ nhà ta tất không phải người con gái phụ lòng."
Nay nghĩ đến, rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng, lần đó trong thọ yến, Cẩm Dạ nhìn thấy Nghiêm tướng sau không hề báo trước đã nói muốn rời đi, rồi sau đó lại mất tích hơn nửa đêm, cho đến khi trời sắp sáng mới hồi phủ, nói vậy hai người đã gặp gỡ ở nơi nào đó.
Trách người cha như hắn không đủ quan tâm con gái, mới có thể không chú ý tới những dấu vết để lại này, làm cho vợ chồng son không công mất đi rất nhiều cơ hội gặp mặt.
"Nếu con gái ngươi không phải người phụ lòng, vì sao Nghiêm tướng phải hoài nghi nàng có...... ừm, người mới?" Trì Nguyệt Hằng muốn giúp đỡ, thử nói:"Hay là, gần đây lệnh thiên kim quả thật chọc giận hắn."
Tô Khởi Vượng mờ mịt:"Này...... Cẩm Dạ vẫn luôn cùng ta ở Dao Châu, ngay cả việc hai người bọn họ tình đầu ý hợp khi nào ta cũng không rõ ràng, ngày thường nàng xuất môn cũng không nhiều, thật sự không nhìn ra được."
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:"Nói như thế nào đây, chuyện này người ngoài cũng không nên nhúng tay, còn phải làm cho chính bọn họ xử lý, có điều Nghiêm tướng công vụ bận rộn, lệnh thiên kim muốn gặp mặt hắn một lần cũng không dễ dàng." Dừng một chút, hắn phiền muộn: "Chỉ sợ một đoạn thời gian dài sau này cũng không thể gặp nhau."
"Vì sao?" Tô Khởi Vượng truy vấn.
"Nghe nói hắn trọng thương, đêm nay đi dược trì chữa trị, sau đó phải ở nhà tĩnh dưỡng." Trì Nguyệt Hằng giống như buồn rầu kéo dài ngữ điệu:"Lệnh thiên kim cũng không phải vương công quý tộc, phủ Tể tướng thủ vệ sâm nghiêm sợ là không vào được." Hắn bước xuống cạm bẫy, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa khắc, lời nói trong dự kiến vang lên -"Vậy dược trì kia ở chỗ nào?"
Trì Nguyệt Hằng giả vờ kinh ngạc:"Vạn lần không thể đâu, kia là dược trì hoàng gia, không phải hoàng tộc cùng trọng thần triều đình thì không thể, dân chúng tầm thường ngay cả cửa cũng không cho vào."
Bị người nhìn thấu tâm tư, Tô Khởi Vượng nghẹn đỏ mặt, buồn bực nói:"Ta, ta cũng chỉ muốn vì Cẩm Dạ......"
"Ta hiểu được ta hiểu được!" Trì Nguyệt Hằng trịnh trọng gật đầu, thần bí nói:"Cũng đúng, nhìn ngươi sốt ruột vì con gái như vậy, ta liền giúp ngươi một phen, có điều, việc này không phải là việc nhỏ, đừng cao giọng tuyên dương." Nói xong, hắn gọi thư đồng, nháy mắt mấy cái: "Thập Nguyệt, ngọc bài hai ngày trước khách nhân gởi lại ở chỗ chúng ta đâu?"
Thập Nguyệt khó xử:"Công tử, không hay lắm đâu." Đây chính là vật tượng trưng thân phận Vương gia đó, có thể tùy tiện cho người khác mượn sao được!
"Lấy đến!" Ngữ khí nặng thêm.
"Vâng." Thập Nguyệt bất đắc dĩ, giả vờ giả vịt đi một vòng ở sau nhà, lập tức đi tới bên cạnh Trì Nguyệt Hằng, thừa dịp Tô Khởi Vượng không chú ý từ trong tay chủ tử nhà mình tiếp nhận ngọc bài, lại lui vài bước, cung kính trình lên:"Ở chỗ này."
Tô Khởi Vượng nhìn ngọc bội màu đỏ sậm, phía trên còn ấn hai chữ "Đại Trì" đại biểu huy chương hoàng gia, nửa là kinh ngạc nửa là cảm kích nói:"Vật quý trọng như vậy, có thể tùy tiện mượn sao? Có phiền tới ngươi...... hay không."
Trì Nguyệt Hằng lơ đễnh:"Vị khách kia ra quan ngoại, chắc là một vị tướng quân, bởi vì thua sạch của cải mới lấy vật này đến mượn nợ vay tiền, nếu không thì tội lớn mất đầu này ai dám phạm. Ngươi cũng không cần kích động, việc này ngươi biết ta biết, đêm nay dùng xong ngày mai ngươi nhanh chóng đưa cho ta là được."
"Ta......" Hai mắt Tô Khởi Vượng nước mắt lưng tròng.
Trì Nguyệt Hằng vỗ vỗ vai hắn:"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lòng ta nhận." Đem ngọc bài nhét vào trong lòng hắn, sau đó nói:"Nhớ kỹ, ra cửa Tây đi dọc theo đại lộ, nhìn thấy một lối rẽ thì rẽ trái, ra năm dặm chính là dược trì, Nghiêm tướng ước chừng sẽ tới vào bữa tối."
Tô Khởi Vượng vuốt cằm:"Xin cho ta gọi ngươi một tiếng ân công, sau này nếu có thể thành chuyện tốt, ắt sẽ mời ngươi uống một ly rượu mừng."
Trì Nguyệt Hằng cười khẽ:"Đó là đương nhiên, ngươi không mời ta ta cũng phải tới cửa đòi, sắc trời không còn sớm, ngươi nên nhanh chóng trở về chuẩn bị xe ngựa đi, cần phải đốc xúc lệnh thiên kim xuất môn, chớ để lãng phí thời cơ khó được này."
"Được." Tô Khởi Vượng khom người thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Thấy đối phương đi xa, Thập Nguyệt nhìn người nào đó tươi cười đầy mặt, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói:"Ngài tốn nhiều thời gian như vậy đi tới bước này, rốt cuộc vì cái gì?"
"Chơi vui a." Hắn nhanh chóng nói tiếp:"Trong cung quá buồn tẻ, duy có bên ngoài mới có thể tìm chút việc vui, ngươi chưa từng thấy Tô Cẩm Dạ kia, mặt ngoài xem ra là một cô gái thanh tú dịu dàng đàng hoàng, nhưng vẫn làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, gặp đại nạn vẫn bình tĩnh, nói vậy lúc có thể báo thù rửa hận cũng sẽ không ra tay lưu tình."
Thập Nguyệt giật mình:"Có phải ngày ấy ngài tốn công lục tìm khách là vì nàng? Vậy cô gái trong bức họa chính là Tô Cẩm Dạ trong miệng ngài?" Chính mình từng thấy cuộn tranh kia một lần, người bên trong có dung mạo bình thường, làm cho hắn giờ phút này mặc dù nhớ lại cũng không có quá nhiều hứng thú.
Trì Nguyệt Hằng gật gật đầu:"Đúng vậy."
Thập Nguyệt có chút đăm chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói:"Nhưng tiểu nhân vẫn cảm thấy không ổn, Tô gia tiểu thư cố gắng báo thù, nhưng nếu Nghiêm tướng thực sự nóng giận, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn."
"Việc này ngươi sẽ không hiểu, ta từng tìm người điều tra Tô Cẩm Dạ, nha đầu kia hiển nhiên biết võ, mà tên Nghiêm Tử Trạm kia bình thường đi dược trì cũng chỉ mang một mình Tích Kì, đến lúc đó Tích Kì canh giữ bên ngoài, bên trong thế nào hắn cũng sẽ không biết." Trong mắt Trì Nguyệt Hằng tràn đầy hứng thú.
"Vậy lỡ may hai người không gặp thì làm sao bây giờ, nam nữ vốn là phân ra hai dược trì." Thập Nguyệt lải nhải phân tích nói:"Tiểu nhân nghĩ vẫn có sơ hở."
"Ngươi không thể ngậm miệng lại hay sao." Trì Nguyệt Hằng đỡ trán, khẩu khí tức giận:"Chỉ cách hai tấm bình phong mà thôi, ngươi không cần tranh luận nữa, tâm tình muốn nhìn trò hay của bổn vương đều bị ngươi phá hủy!"
Thập Nguyệt bĩu môi, mắt to đầy ủy khuất.
Trì Nguyệt Hằng cũng không để ý đến hắn, đi tới nội thất gọi:"Người đâu, tìm một cao thủ đêm nay qua bên kia mai phục, bảo vệ Tô gia tiểu thư an toàn, đồng thời sau khi tình huống xảy ra nhanh chóng hồi phủ bẩm báo."
← Ch. 19 | Ch. 21 → |