Truyện:Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ - Chương 101

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Hiện có 150 chương (chưa hoàn)
Chương 101
0.00
(0 votes)


Chương (1-150 )

Tằng Trạm say mê 👢ℹ️ế-Ⓜ️ láp, đột nhiên há mồm không nặng không nhẹ cắn một ngụm lên ⓝ●🌀●ự●ⓒ trái của Uý Lam, đúng là mật đào, mọng nước, tươi ngon, thật đáng yêu nha!

Uý Lam 🌜·ắ·𝖓 ɱô·ⓘ ngăn lại tiếng 𝖗ê_n ⓡ_ỉ chực chờ thoát ra. Tằng Trạm kéo tay cô, đặt vào vị trí giữa hai chân mình, nơi đó dựng thẳng một cây gậy, chống lên lớp vải quần ngủ hợp thành cái liều trại thật lớn. Cây gậy thịt kia cũng rất không an phận, nhúc nhích cạ cạ lên lớp vải quần như muốn phá kén chui ra ngoài.

" Của tôi cứng ngắc!" Tằng Trạm †●ⓗ●ở 🌀●ấ●𝖕, dẫn đường cho bàn tay Uý Lam tiến vào bên trong quần ngủ, nắm lấy phần nam tính đang phấn chấn bừng bừng.

Uý Lam ngồi trên đùi anh, hai mắt mở to hết mức, hơi nghiêng người về phía trước để sờ nắn côn thịt dễ hơn, giọng điệu hâm mộ.

" Chú thật lợi hại, muốn cứng rắn liền cứng rắn..." Muốn mềm liền mềm! Cô rất bội phục chú, thứ này đúng là cực kỳ nghe lời.

Tằng Trạm khẽ vuốt mồ hôi lạnh trên trán, miệng cô bé luôn thốt ra những lời kỳ cục, Tằng Trạm có chút buồn bực cắn lên môi Uý Lam mấy cái, hỏi " Em hài lòng chỗ đó của tôi không?" Không phải anh khoe khoang, mà thực tế cho thấy, chẳng có bao nhiêu người so được với anh!

Uý Lam nghe hiểu, cũng nhanh trả lời " Lớn quá, còn dài nữa " Nhíu mày nhìn anh, ấp úng " Lúc làm... có chút đau "

Bàn tay nhỏ bé vẫn đang nắm lấy côn thịt di chuyển lên xuống.

" Tôi muốn em đêm nay, được không?" Tằng Trạm có chút xấu hổ, liếc nhìn cô bé trêu chọc huynh đệ của mình, anh kéo cô dựa sát vào 𝓃-g-ự-c mình, nói " Để tôi ôm em, sẽ không lạnh nữa!"

Uý Lam gật gật đầu, quả thật không lạnh chút nào.

𝐓𝐡-â-п t-ⓗ-ể cao ngất của Tằng Trạm bao bọc lấy Uý Lam, bàn tay thô ráp lần xuống hạ thân cô bé, ngón trỏ nhắm ngay khe hở bé xíu chọc thẳng vào trong.

" Chú..." Uý Lam níu giữ tay anh, làm nũng " Nhẹ chút "

Tằng Trạm muốn đứng lên bật đèn, để xem 𝖇.❗.ể.⛎ 𝐭.ì.ռ.♓ hiện giờ trên mặt Uý Lam ra sao, bất quá hoa huyệt Ⓜ️*ề*𝖒 Ⓜ️*ạ*𝖎 hút chặt lấy anh, khiến anh không thể động đậy.

" Ừ "

Tằng Trạm đáp lời, ngón tay bị bao vây trong dũng đạo êm dịu nhẹ nhàng ⓡú·ⓣ г·𝐚, tiếp đó chậm rãi tiến vào, động tác liên tục lặp đi lặp lại. Uý Lam cố gắng kiềm chế tiếng rê*n 𝐫*ỉ, hô hấp ồ ồ hỗn loạn.

" Thích không?" Giọng nói dịu dàng, khẽ khàn vang lên trong bóng tối, т●𝐡●â●п 𝐭𝖍●ể Uý Lam bắt đầu vặn vẹo, lý trí hơi mơ hồ, ngượng ngùng c_ắ_ⓝ ɱô_1 gật đầu thừa nhận. Ngón tay như con rắn nước, chui vào, trườn ra, lúc cạn lúc sâu, không ngừng chọc khuấy, ⓠ⛎𝓎ế_ռ 𝓇_ũ mật dịch xuất cốc, â·ⓜ đ·ạ·0 một mảnh ẩm ướt, khiến cô ngứa ngáy khó chịu.

Cảm thấy thời điểm không sai biệt, Tằng Trạm cầm lấy cự vật thô to, chống lên cửa huyệt mịn màng từ tốn 𝐱â·𝖒 ռ·♓ậ·ρ, Uý Lam thở hắt một hơi, nỗ lực giang rộng hai chân, nửa mong đợi nửa sợ hãi, phối hợp nâng ⓜô_n_ℊ đè ép đi xuống.

Tiểu huyệt chật hẹp, nóng rực, siết nghẹn côn thịt, khuôn mặt Tằng Trạm nhăn nhó vì đau, có chút hối hận, lẽ ra anh phải dạo đầu thêm một lúc, giúp lối vào rộng mở trơn tru hơn. Tằng Trạm thích nhất khi nhìn cự vật tiến vào khe thịt bé xíu, ↪️*ưỡ*𝓃*𝐠 ⓒ𝒽*ế hai bối thịt đỏ hồng căng tràn, 𝖗𝖚.𝖓 ⓡẩ.ⓨ tiếp nhận từng đợt tấn công của anh.

" Xem ra sau này phải làm thật nhiều, có như vậy em mới không bị đau "

Anh quan tâm an ủi, động tác cũng không ngừng nghỉ, rất nhanh đã nhét toàn bộ gậy thô dài vào bên trong hoa huyệt ɱề.〽️ ɱạ.𝖎.

Tường thịt khít khao chèn ép làm anh suýt như bắn ra, cộng thêm Uý Lam mải miết dây dưa, hết dời sang trái, lại nghiêng qua phải, nhấc lên trên, ấn xuống dưới... không nhịn nổi, lỗ tròn ở quy đầu phun ra một ít dịch trắng, hoà vào dũng đạo non mềm.

Mật dịch trong suốt hoà lẫn т●❗●n●h 𝐝●ị●🌜●♓ trắng sữa, tưới lên cự vật n*óп*𝐠 𝐛ỏ*𝐧*ℊ, vẻ mặt Tằng Trạm nhu hoà, cả người cực kỳ thoải mái, cảm giác â·m đạ·🔴 thông thuận, anh đặt cô nằm xuống giường, cơ thể cao ngất đè lên, vòng eo săn chắt luật động, mạnh mẽ đâ●Ⓜ️ rút.

Trướng quá! Uý Lam khó chịu thầm hô, ôm lấy cổ Tằng Trạm, cắn lên lỗ tai của anh " Đừng đ*â*ɱ mạnh như vậy..." Cổ họng khàn khàn, khô rát.


Tằng Trạm chỉ thích nhấn một cú sâu tới đáy, anh nghĩ làm quen cô cũng sẽ thích giống mình, loại tư vị này... quả thực muốn mạng của anh! Tằng Trạm cúi xuống, ngậm lấy đỉnh nhọn dựng đứng, hai bờ môi vân vê, kết hợp với đầu lưỡi càn quét, thích thú chơi đùa. ✝️*♓â*ⓝ ✝️𝒽*ể cô bé trẻ tuổi, đặc biệt co dãn, chậm rãi huấn luyện rồi sẽ tốt thôi.

" Chú..."

Chú cắm rất sâu, còn dùng sức thật lớn, tuy rằng bên trong đủ ướt, nhưng cô vẫn thấy đau, chú vừa dài vừa thô, lại không biết tiết chế... mồ hôi trên trán Uý Lam ngày càng nhiều... ngay cả n·𝐠ự·c, lưng đều lấm tấm mồ hôi lạnh.

Dưới thân vẫn mãnh liệt chuyển động, miệng cắn duyệt đầu nhũ mê người, hết dây rồi cắn, ngẫu nhiên chia đều hai bên ռ.ɢự.↪️. Trong cơn khoái hoạt anh không biết tốc độ bản thân có bao nhiêu nhanh, chỉ híp mắt hưởng thụ cơn sóng tình.

Qua một lúc lâu... đầu óc Uý Lam lâm vào mơ hồ, hạ thân không còn đau như trước, một cổ tê dại đột ngột đánh úp, thậm chí... cảm giác †♓●â●ⓝ 𝖙●𝐡●ể trôi bồng bềnh! Cô muốn chú, khao khát chú nhiều hơn.

Đầu vừa suy nghĩ, tay đã động đậy, ấn đầu Tằng Trạm lên 𝐧·ℊự·𝖈 cô, nhỏ giọng " Hút tiếp..."

Tằng Trạm mỉm cười vui vẻ, bàn tay tìm đến viên hạch tâm bé nhỏ, dùng sức nhấn nhấn, dẫn tới cơ thể Uý Lam kịch liệt 𝐫.𝖚.п rẩ.ⓨ, muốn mắng chú lưu manh, lại thốt không thành câu. Âm thanh ư a phản đối của cô phá lệ chọc người, như liều thuốc 🎋í↪️*♓ ⓣ*𝐡*íc*h Tằng Trạm thêm càng rỡ, hai ngón tay kẹp lấy viên trân châu, kéo căng rồi thả ra, lực đạo rất lớn, nhưng Uý Lam tuyệt không đau chút nào.

Xem ra cô bé đã đ*ộ*𝓃*🌀 𝖙*ì*ռ*ⓗ, Tằng Trạm xoay người Uý Lam lại, chỉnh đầu gối cô quỳ trên giường, hai tay chống đỡ, bản thân anh quỳ phía sau, vỗ vỗ cặp ɱô·ռ·ɢ tuyết trắng mượt mà, dùng tay tách hai mảnh ɱ.ô.𝖓.🌀 đầy đặn, nâng cự vật hướng khe huyệt còn đang há ra hình chữ O cắm đi vào.

Tư thế này tiến sâu nhất, Uý Lam bật ra tiếng kêu thản thốt, lòng bàn tay đập đập lên ván giường, chờ Tằng Trạm ⓡú●𝐭 г●𝐚 ngoài, đầu lắc lắc không ngừng. Tằng Trạm cười cười, cô bé này động tác thật sự vô cùng phong phú.

Anh cứ vậy thúc vào, mỗi cú nhấp đều đụng vào viên hoa tâm ⓜề·Ⓜ️ m·ạ·i, còn sử dụng kỷ xảo xoay trái xoay phải điên cuồng khuấy động, Uý Lam cũng không rõ bản thân 𝐥*ê*ռ đ*ỉⓝ*ⓗ mấy lần... mỗi lần đến thời khắc tiết ra cô đều muốn ⓒⓗ_ế_ⓣ ngất.

Tằng Trạm chạy nước rút một hồi, lại thả chậm tốc độ, đem cự vật cọ cọ lên tường thịt ấm áp, thi thoảng thúc sâu vào, bị vây trong tầng tầng lớp lớp êm dịu, giống như trải qua cực hạn núi đao biển lửa, Tằng Trạm cảm thấy c-♓-ế-𝖙 trên người Uý Lam cũng đáng giá.

Phía dưới Uý Lam bị đánh đau, lỗ tai đều quanh quẩn âm thanh chan chát do hai túi thịt của chú phát lên vùng nữ tính mỏng manh của cô... tiếng vang thật xấu xa lại vô sỉ. Tằng Trạm nói được làm được, anh thật sự 🌜●ⓗiế●𝐧 đấ●⛎ cả đêm, trên giường hỗn loạn, tất cả đều là dấu vết ♓·🅾️𝖆·𝓃 á·ℹ️... Uý Lam đã 𝐡●ô●ռ mê từ lúc nào, chỉ có người đàn ông bị cấm dục lâu ngày vẫn đang ra sức cày cấy, thầm nghĩ phải tiếp tục làm, tốt nhất đến khi hai người mệt 𝖈𝖍●ế●† thì thôi.

Chương (1-150 )