← Ch.052 | Ch.054 → |
Hai má Tằng Trạm đau nhói, cô bé dùng lực thật mạnh, bốn mắt nhìn nhau, cơ thể cả hai đều trần trụi, từ trên xuống dưới ướt sũng, nói không tức giận là giả... nhưng dù sao lỗi cũng do anh, anh nhẫn nhịn, hạ giọng nói.
" Để tôi bế em về phòng " Nói xong, anh cầm lấy quần áo phủ lên người cô, Uý Lam ôm bụng vừa đau vừa lạnh, vô cùng thống khổ, ho khan mấy cái, cảm thấy hạ thân càng chảy ra nhiều nước, liền đưa tay sờ vào, không ngờ tới tất cả toàn là 𝐦á●ⓤ.
Uý Lam hoảng sợ, sao cô ra nhiều 〽️á●u như vậy? Cô ngẩng đầu nhìn Tằng Trạm, đưa bàn tay cho anh xem " Tôi chảy 𝐦á*⛎?"
Tằng Trạm ngây người, cô bé không biết đây là 𝐦á●⛎ gì sao? Nhưng anh vẫn cúi đầu quan sát bàn tay trắng nõn ɱ_ề_ɱ 〽️_ạ_1 của cô, ở bên trong dính đầy chất lỏng màu đỏ, cũng không hiểu tại sao, rõ ràng rất dơ, lại có mùi tanh khó ngửi, vậy mà côn thịt giữa hai chân anh lại cực kỳ phấn chấn, ngóc đầu đung đưa qua lại, thân cây gậy thịt sẫm màu còn mang theo hỗn hợp sền sệt lấy từ bên trong khe huyệt của cô.
Hai mắt Uý Lam trợn tròn, nhìn chằm chằm cự vậy to lớn, Tằng Trạm bỗng nhịn không nổi, làm ra động tác đáng nhất khinh trong cuộc đời, côn thịt 𝐫-u-𝖓 ⓡ-ẩ-ⓨ, phốc phốc đem тı*𝓃*ⓗ d*ị*↪️*♓ bắn ra ngoài... Uý Lam tức tối, chú muốn bắn cũng được thôi, nhưng tại sao lại bắn đầy lên người cô, nhất là trước 𝓃ɢ_ự_𝖈, một mảnh trắng đục... Uý Lam ghê tởm, dạ dày sôi trào, quay đầu qua một bên nôn khan, cả người Tằng Trạm thư thái, dù gì cũng được phóng ra, nhưng mà... cô bé này hình như có chút quá đáng, nhìn anh mà muốn ói?
Tằng Trạm vỗ 〽️ô·𝐧·𝐠 cô, ôm đặt lên đùi mình, nhéo má cô mắng " Mẹ nó, ăn cũng ăn qua rồi, còn bày đặt ói cái gì "
Uý Lam nhìn vào trong ao nước, một màu hồng hồng, tất cả đều là ⓜá*υ của cô. Lo lắng, sợ hãi, cô mở miệng khóc lóc thảm thiết, một tay ôm bụng, tay còn lại che đậy hạ thể, không để nó chảy má.𝐮 thêm nữa.
" Khóc cái gì?" Tằng Trạm nghe cô khóc đến ruột gan rối bời, trời thật lạnh, một người đàn ông cao lớn cường tráng như anh cũng bắt đầu run lên.
" Tôi sắp 𝐜𝒽ế.ⓣ, sao có thể không khóc "
Uý Lam không chút lưu tình giơ tay tát về phía mắt anh, Tằng Trạm nổi giận, bắt lấy tay cô, lực đạo không nhẹ, cổ tay cô bé phút chốc đỏ rực, khoan đã... Tằng Trạm suy nghĩ, từ lúc gặp cô bé tới giờ chưa từng thấy qua cô bé dùng băng vệ sinh... anh có chút nhức đầu, hiện tại sắp mười sáu rồi, sao giờ mới bị?
Nhìn khuôn mặt sướt mướt của Uý Lam, lòng anh mềm xuống, đặt nụ 𝒽·ô·ⓝ lên trán cô rồi nhẹ giọng dỗ giành " Không có việc gì hết, chỉ là cái kia tới thôi, sẽ không ⓒ*hế*𝐭 " Dứt lời còn v*𝖚*ố*🌴 ✔️*ⓔ mặt cô, khẳng định " Có tôi ở đây, sẽ không để em 𝒸_h_ế_✝️ "
Uý Lam mếu máo " Tôi đau lắm "
Tằng Trạm bất đắc dĩ ôm Uý Lam trở về phòng, gọi điện cho một người bạn của anh, để người ấy nửa đêm chạy xe tới đây, Tằng Trạm cười cười lấy lòng " Do cô ở gần đây nhất, nên tôi nhờ cô lần này "
Đầu bên kia cũng không phàn nàn, nói sẽ tới liền, tuy bạn anh cách làng du lịch không xa nhưng lái xe cũng mất nửa tiếng... Uý Lam được anh lau khô, đặt 🦵.ê.n ɢ.❗ườ.𝓃.ⓖ, cả người úp sấp nằm trên chiếc chăn, cặp 𝐦ô·𝓃·ℊ vểnh lên, cửa huyệt đỏ hồng giống như còn bị trầy xước, thỉnh thoảng từ bên trong chảy ra ⓜá_u, Tằng Trạm cũng không biết phải làm gì, đành ngồi kế bên, lâu lâu dùng khăn giấy lau sạch... Một lúc sau, bạn Tằng Trạm liền chạy tới, là cô gái khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mang theo hòm thuốc đi vào, Tằng Trạm chỉ vào Uý Lam.
" Nhanh xem cho cô bé "
Cô gái trừng mắt nhìn anh một cái, rồi quay qua Uý Lam đang nằm trên giường, tay cô nắm lại đấm lên п🌀ự●𝖈 anh, mắng " Tên cầm thú này, nhỏ như vậy mà cậu cũng xuống tay được "
Tằng Trạm thở dài " Đừng nói nữa, mau khám cho em ấy "
Cô gái bất lực thở dài, vội đi qua nhìn, bởi vì kinh nguyệt vừa tới nên lúc q⛎_@_п 𝐡_ệ cũng đủ ướ·т á·✝️, hoàn hảo không bị rách chỗ nào, chỉ là... do vật kia quá lớn, làm cửa huyệt cô bé sưng đỏ, bên trong â●𝐦 đạ●𝖔 bị xước một chút... cuối cùng vị bác sĩ kết luận, Tằng Trạm thật là cầm thú. Cho Uý Lam lau dọn, bôi thuốc, uống thuốc xong, cô bé chậm rãi thiếp đi, cô gái đứng cạnh liếc mắt nhìn Tằng Trạm nói thêm.
" Tôi nói nhé, cậu không thể tìm người trưởng thành hay sao "
Trùng hợp cô gái cũng đang tới kỳ sinh lý, có mang theo một gói băng vệ sinh, nên để lại cho Uý Lam " Nếu thuốc của tôi không sai thì ngày mai sẽ khỏi "
Tằng Trạm gật đầu " Cám ơn cô "
Vẻ mặt cô gái thất vọng, nhìn Tằng Trạm, nhỏ giọng nói " Cậu cũng biết tôi không cách nào cự tuyệt được cậu "
Tằng Trạm ho khan, né tránh " Tốt lắm, cô về được rồi "
Cô gái hừ nhẹ một tiếng " Cậu đó, về sau đừng đùa giỡn mạnh bạo như vậy "
Đưa cô gái ra cửa, Tằng Trạm ngồi xuống giường than thở, anh đã hết sức dịu dàng... vậy... sau này phải nhẹ cỡ nào mới không làm tổn thương cô bé của anh đây.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |