← Ch.15 | Ch.17 → |
Đó là một người phụ nữ trung niên tuổi chừng 50, không cao, hơi béo, bụng ưỡn ra. Làn da ngăm ngăm, mặt trát một lớp phấn, có thể bà ta một lòng muốn trắng cho nên không để ý kĩ, ranh giới giữa mặt và cổ quá rõ ràng
Quần áo của bà ta chất lượng ổn nhưng màu sắc và dáng vẻ thì có chút quê mùa, size cũng bị nhỏ so với cơ thể khiến người bà càng mập mạp. Những ngón tay mũm mĩm chật kín nhẫn vàng kiểu đã lỗi thời, ánh sáng lòe lòe mà chỉ vào mặt Thư Tâm mắng trông rất đáng sợ, lại thêm đôi hoa tai vàng nặng nề, nói cay nghiệt một chút thì chính là trông rất dung tục.
Người nọ ầm ầm chạy vào khiến mọi người trong văn phòng đều chú ý, có người đã đứng lên có lẽ là định hỏi thăm, kết quả chưa kịp mở miệng thì người nọ đã nhìn thấy Thư Tâm, lập tức trở nên kích động, cũng mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, cứ thế mà lao vào chửi bới Thư Tâm
- Con đàn bà xấu xa này! Mày đòi ly hôn? Tao sớm biết mà! Nhất định là mày nuôi đàn ông bên ngoài! Mày đừng cho rằng A Lạc thương mày, không nói những chuyện xấu xa bại hoại của mày thì tao không biết! Mày đừng hòng mà lừa tiền, lừa nhà của A Lạc. Lúc đầu tao đã bảo với A Lạc, phụ nữ hiền thục thì ở nhà sinh con, chăm sóc chồng là được rồi, còn đi làm? Làm cái gì? Ai chẳng biết phụ nữ ra ngoài làm thì sẽ làm gì! Quả nhiên là thế! Không thể quá chiều vợ. Bản thân phóng đãng còn đòi ly hôn! Mày có còn biết xấu hổ không? Mày không cần mặt mũi nhưng A Lạc nhà tao thì cần.
Thư Tâm thoáng sửng sốt rồi ngay lập tức, lửa giận bốc lên, yết hầu nóng như lửa đốt.
Ở đây có khoảng hơn 20 đồng nghiệp của cô, người phụ nữ kia mắng không thèm để ý đến ai khiến tất cả mọi người đều nhìn qua
Bình thường Thư Tâm rất tốt với mọi người, trong công ty cũng có tiền đồ, hơn nữa ngồi trên vị trí trợ lý giám đốc đầy nhạy cảm này đã 4 năm, nhân duyên không tệ.
Lập tức, có một đồng nghiệp nữ cười nhạo mà nói:
- Còn nghĩ là thời cổ đại sao? Giúp chồng dạy con, còn bắt chúng tôi phải tam tòng tứ đức mà cưới cho chồng vài cô vợ bé chắc? Đàn ông mà có bản lĩnh thì cần phụ nữ chúng tôi phải ra ngoài vất vả làm việc sao? Còn chẳng phải vì con của bà quá vô dụng!
Nhiều người vây quanh, Thư Tâm nhìn quanh, hình như còn thấy cả bóng của cô thư ký riêng của Boss đi lướt qua. Không khỏi vừa thẹn vừa giận.
Người phụ nữ trung niên kia như thể bị câu nói xem thường con mình làm cho giận dữ, tay run run, nửa ngày nói không nên lời, mặt xanh mét, phấn cũng không che được.
Cuối cùng có một người đồng nghiệp nam lịch sự nói:
- Xin lỗi bà, đây là công ty, bà có chuyện gì thì nên chú ý một chút, đừng làm ảnh hưởng đến danh dự công ty chúng tôi
Người đàn bà kia thoáng kinh ngạc, mắt trợn trừng, ngón tay đeo đầy nhẫn vàng chỉ quanh một vòng, giọng the thé:
- Nhìn đi! Nhìn đi! Đây là công ty gì chứ? A! Còn không biết thế nào là kính trọng người trên? Còn nữa! Ăn mặc thế nào đây? Tranh vẽ cái gì đây? Ai dà, khó trách người đàn bà này không tuân thủ đạo đức, thì ra là đi làm ở chỗ thế này
Lời của bà rất quá đáng, quả thực là một cây gậy tre lật đổ thuyền người, lập tức có một cô nàng tính tình nóng này ném ngay cặp văn kiện qua một bên mà xông lên cãi cọ.
Người đồng nghiệp kia bình thường luôn nóng tính, lúc này nổi nóng bốc đầu, không thèm thở, cũng chẳng thèm chửi bới một câu thô tục nhưng lại khiến người phụ nữ trung niên kia rối loạn, cuối cùng đã hiểu bị người khác mắng là thế nào, còn chẳng có thời gian cãi lại thì người ta đã lại mắng tiếp, cáu đến độ mặt tím tái.
Thực ra những lời người phụ nữ trung niên kia nói rất quá đáng
Vốn dĩ công ty AC cũng có làm việc liên quan đến thời trang, hơn nữa là công ty nước ngoài nên không có yêu cầu cứng nhắc với nhân viên, mọi người ăn mặc thoải mái, đến mùa hè thì cảm giác như trăm hoa đua nở nhưng tuyệt đối không có chuyện ăn mặc lố lăng như bà ta nói. Dù sao vẫn là đi làm
Bình thường các nhân viên nam còn đùa giỡn, nói vào AC đúng là có lợi cho mắt
Không ngờ hôm nay lại bị người đàn bà trông như nhà giàu mới nổi chỉ trích, cả một đám tinh anh vốn luôn kiêu ngạo sao có thể nhịn được.
Giằng co một chốc, sắc mặt Thư Tâm dần ổn định lại
Cô nhìn người đàn bà trước mắt vốn chỉ gặp qua vài lần mà mỉm cười, thái độ bình thản:
- Cô Trần, giờ tôi và Trần Gia Lạc sắp ly hôn, tiếng "mẹ" thứ cho tôi không gọi. Từ mẹ thì không thể gọi được nhưng từ "cô" thì miễn cưỡng cũng coi là tạm
Mấy người bên cạnh phì cười, mắt tỏa sáng mà nhìn vẻ ôn hòa trước sau như một của Thư Tâm, chờ cô nổi bão.
Không phải thường nói, người càng ôn hòa thì lúc nổi cơn lại càng đáng sợ sao?
Bình thường Thư Tâm rất ôn hòa, nói chuyện chậm rãi, bình tĩnh, nhàn nhã, cảm giác như mọi chuyện đều chắc chắn trong lòng bàn tay, so với bà Trần vừa xông vào đã chửi bới ầm ĩ lại càng có khí thế, càng có thể áp đảo người khác.
- Cô luôn miệng nói nhà, nói tiền, vậy cho cháu hỏi, bà có biết một tháng tiền lương của Trần Gia Lạc là bay nhiêu không? Căn nhà 130m2 đó mỗi người trả bao nhiêu tiền không?
Bà Trần bị khí thế của Thư Tâm đả kích mà bối rối nhưng lại cố cứng đầu cứng cổ mà thở phì phì nhìn Thư Tâm, lớn tiếng nói:
- Có gì mà không biết. Lúc mua nhà, A Lạc nhà tao trả một vạn tệ.
- Phì....
- Hahahaha
- Ối trời ơi! Hôm nay bác đây đến kể chuyện cười à?
Trong văn phòng mọi người cười ầm ỹ, mà ngay cả những đồng nghiệp nam vốn đứng đắn cũng cười, thậm chí cười còn rất to, thậm chí có người còn đập bàn mà cười. Ai bảo bà ta đắc tội với nhiều người như vậy làm gì
Thư Tâm cũng cười rồi không chút khoan dung mà nói:
- Một vạn tệ? Cô chắc đùa. Đã bao lâu rồi cô chưa xem giá cả nhà đất? Một vạn tệ này cho con của cô đi mua nhà nhỏ hơn còn chả được. Coi như là cô ở quê, một vạn tệ cũng chẳng xây xong được một ngôi nhà đúng không?
Lúc trước mua nhà, Thư Tâm mượn tiền của cha mẹ. Thực ra cô vốn nghĩ, hai vợ chồng vay tiền ngân hàng mua nhà rồi từ từ tích cóp là được, tiền trả dần dần nhưng ông bà Thư cảm thấy nợ ngân hàng như vậy rất thiệt. Đã thế hai ông bà chi tiền, việc gì lại để con gái phải chịu khổ?
Vì thế hai ông bà đem tiền cho Thư Tâm và Trần Gia Lạc mua nhà. Nhưng lòng tự trọng của Trần Gia Lạc rất lớn, Thư Tâm cũng thấy như vậy là không ổn, cha mẹ nuôi mình bao năm giờ còn phải lo chuyện nhà cửa cho mình. Vì thế hai vợ chồng thống nhất viết giấy vay nợ.
Năm năm này, hai người cũng như mua nhà trả góp, mỗi tháng trả tiền cho cha mẹ Thư Tâm, chỉ có điều không tính lãi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thư Tâm không muốn bỏ qua ngôi nhà này. Tuy chỉ là mượn tiền cha mẹ mua nhà nhưng trong suy nghĩ của cô, đây mãi là sự quan tâm của cha mẹ dành cho mình.
Ai chẳng biết tiền càng ngày càng mất giá? Ông bà Thư đã chịu thiệt vì con gái biết bao nhiêu.
Về phần một vạn tệ đó là lúc mua nhà để cho Trần Gia Lạc trả. Cũng chẳng phải Thư Tâm không có đủ một vạn tệ mà là nể lòng tự tôn của Trần Gia Lạc, không muốn để anh ta nghĩ rằng đó là nhà của Thư Tâm còn mình là ăn nhờ ở đậu.
Nhà riêng, nhà riêng, là do đôi vợ chồng son cùng cố gắng tích cóp mà xây nên thì mới gọi là nhà riêng đúng không? Nhưng cô không ngờ, đến một ngày, sự quan tâm của mình lại bị người đem ra nói xiên nói vẹo, thậm chí đến quyền sở hữu nhà cũng mất
← Ch. 15 | Ch. 17 → |