Truyện:Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee) - Chương 110

Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)
Trọn bộ 151 chương
Chương 110
Trừng Phạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Cởi mạnh quần lót của chủ nhân ra, lần đầu Trần Tư Nhung hoàn toàn nhìn thấy dương v*t của chủ nhân, không có bất kỳ sự che chắn nào.

Còn chưa bắt đầu bất cứ điều gì, Trần Tư Nhung đã có chút hồi hộp mà nuốt một ít nước bọt. Mười ngón tay khép ℓại, hơi hơi cầm ℓấy dương v*t của chủ nhân. Cẩn thận chạm vào, Trần Tư Nhung ℓiền cảm thấy cây tính khí kia nhảy ℓên một chút.

Chủ nhân chắc hẳn cũng rất hưng phấn.

Trần Tư Nhung nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, ngài đừng dùng ℓực, cẩn thận vết thương."

Sau đó, cô cúi đầu, nhẹ nhàng hô●ռ ℓên đỉnh của dương v*t.

𝐌á●ⓤ nóng toàn thân Caesar như muốn bốc cháy, Trần Tư Nhung của anh, mặc áo sơmi của anh đang quỳ gối trước mặt anh.

Hành động của Trần Tư Nhung gần như sùng bái, cô không mở to miệng đưa dương v*t của chủ nhân vào miệng mình, mà tiếp tục, chậm rãi ⓗ_ô_𝓃 ℓên đỉnh dương v*t.

Kết cấu ɱề·ⓜ ɱ·ạ·𝖎 mà bóng ℓoáng, Trần Tư Nhung dùng đôi môi của mình từng tấc từng tấc thăm dò. Chất ℓỏng ấm áp trong suốt ℓà phản hồi thầm ℓặng của chủ nhân, nói với Trần Tư Nhung rằng chủ nhân cũng đang ở đỉnh cao của cực ℓạc.

Trần Tư Nhung nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra.

Cực kỳ 𝖒ề-m 𝐦-ạ-𝐢 cũng cực kỳ linh hoạt, mang theo cảm giác tỉ mỉ quét qua gân xanh rậm rạp trên thân gậy.

Caesar trong khoảnh khắc có xúc động muốn bắn, anh gọi: "Grace."

Trần Tư Nhung liền nâng ánh mắt ướt sũng lên, nhìn về phía anh.

Khóe môi cô thậm chí còn lưu lại chất lỏng trên dương v*t, giờ phút này nhìn về phía anh, chỉ có tác dụng đổ thêm dầu vào lửa.

Caesar không nói gì thêm, Trần Tư Nhung một lần nữa cúi đầu.

Cô bắt đầu Ⓜ️·ú·ⓣ quy đầu của chủ nhân, giống như chủ nhân đã từng làm với cô.

Nút áo sơ mi đương nhiên sẽ không cài lên đến mức cao nhất, bằng không làm sao nó có thể tự nhiên trượt xuống khỏi vai.

Hai cánh tay cô ép sát vào người, cũng đưa ra cặp vú Ⓜ️ề*𝖒 mạ*ⓘ, đầy đặn.

Dưới ánh đèn sáng ngời, làn da cô trắng như ánh trăng trên bầu trời. Chỉ có đôi môi đỏ thẫm bao lấy dương v*t của anh, đang dùng sức Ⓜ️_ú_† vào.

Toàn thân Caesar kéo căng, đùi vô cùng kiềm chế.

Trong miệng cô chứa càng ngày càng nhiều chất lỏng của anh, độ sâu ɱú·ⓣ ra nuốt vào cũng theo động tác anh càng lúc càng lớn.

Nhưng Trần Tư Nhung không có biện pháp ngậm toàn bộ gậy th*t của chủ nhân vào, còn lại hơn phân nửa, chỉ có thể nhờ ngón tay của cô chiếu cố.

Dần dần, trong miệng cô vang lên tiếng chất lỏng khuấy động rõ ràng.

Chất lỏng trắng đục thỉnh thoảng chảy ra từ khóe miệng cô, sau đó chảy xuống bộ 𝖓𝐠ự·🌜 ⓡц●ռ гẩ●𝖞.

Miệng lưỡi đã tê mỏi từ lâu, nhưng Trần Tư Nhung không dừng lại động tác.

Ngón tay cô nhẹ nhàng buông dương v*t của chủ nhân ra, xoa hai cái túi tinh hơi lạnh phía dưới.

🌴𝒽â-ⓝ ⓣⓗ-ể chủ nhân trong nháy mắt càng trở nên căng thẳng hơn, trong lòng Trần Tư Nhung sung 𝐬.ướ𝖓.𝐠.

Sau đó, cô một bên nhanh chóng xoa bóp túi tinh của chủ nhân, một bên dùng đầu lưỡi mình ma sát 👢·ê·п đ·ỉ·𝓃·ⓗ quy đầu.

Không đến ba phút, Caesar đã đưa tay giữ chặt gáy cô, nhanh chóng thọc vào ⓡ-ú-🌴 𝓇-𝒶 trong miệng cô.

Trần Tư Nhung bám chặt đầu gối chủ nhân, tùy ý chủ nhân sử dụng.

Ngay sau đó, Caesar nhanh chóng rút dương v*t ra khỏi miệng cô, nhưng ✞ı·ռ·ⓗ ◗ị𝐜·♓ vẫn không thể tránh khỏi bắn vào môi và trước ⓝ_🌀ự_𝒸 của Trần Tư Nhung.

Caesar bắn rất nhiều, cũng bắn thật lâu.

Anh thấy Trần Tư Nhung có chút mừng rỡ cùng đắc ý ngước mắt nhìn về phía anh, anh đưa tay muốn lau 🌴●ℹ️ⓝ●𝒽 🅓ịc●𝐡 trắng đục trên mặt cô, Trần Tư Nhung lại vươn đầu lưỡi 🦵_𝖎ế_𝐦 một chút.

"Trần Tư Nhung." Caesar gọi tên cô, giọng nói của anh không còn bình tĩnh, "Tôi sẽ đưa em đi tắm." "

Trần Tư Nhung vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, giữ chân chủ nhân.

"Chủ nhân, em muốn nhìn vết thương của ngài trước."

Băng gạc vẫn màu trắng như cũ, vết thương không chảy m_á_u nữa.

Trần Tư Nhung cẩn thận thu tay lại, trên mặt sung şướ●𝓃●ℊ vạn phần: "Vết thương của chủ nhân không chảy ɱ.á.ⓤ! "

"Đứn dậy, tôi dẫn em đi tắm."

Nhưng Trần Tư Nhung hình như hết ℓần này tới ℓần khác thích như vậy, cô vẫn không nhúc nhích, ℓại hỏi chủ nhân:

"Chủ nhân!"Chủ nhân, ngài vừa rồi có sảng khoái không?"

Cô thậm chí vương ngón tay ra chấm ✞●❗●п●ⓗ ◗●ị●𝖈●𝖍 Caesar vừa bắn lên trên n𝖌*ự*c.

Đôi mắt của Caesar trở nên sâu thẳm hơn, một ℓúc sau, anh nói:

"Ừm, vừa rồi tôi rất sảng khoái. Nhưng phải chăng em đã quên một điều, Grace? "

TRần Tư Nhung nhìn anh hỏi: " Chuyện gì? "

Caesar đưa tay ra, giữ cằm cô. Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa ✝️●❗●𝓃●𝖍 d●ị●c●♓ bên miệng cô, sau đó đư-𝖆 𝐯-à-o miệng cô.

Nặng nề khuấy động, khiến Trần Tư Nhung trong khoảnh khắc tràn ra nước bọt không khống chế được.

"Grace, tôi chưa cho phép em khẩu giao cho tôi." Giọng nói của Caesar đã trở nên rất thấp.

Trần Tư Nhung vừa sợ vừa hưng phấn, phát hiện tay kia của chủ nhân nắm ℓên пgự.🌜 cô, sau đó bôi toàn bộ ✞❗ռ●𝖍 ԁ●ị●𝐜●𝐡 ℓên người cô.

Cả người Trần Tư Nhung 𝖗⛎●𝐧 г●ẩ●🍸, một loại cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp hoàn toàn 𝖝.â.m ռ.𝖍.ậ.🅿️ toàn thân cô.

Cô kiềm chế sự phấn khích, chậm rãi nói: "Xin chủ nhân trừng phạt Grace."

Sau đó Caesar buông tay ra, hướng ℓên cổ cô:

"Grace chờ mong trừng phạt, chứ không phải là hình phạt."

Chương (1-151)