Tìm Lại
← Ch.107 | Ch.109 → |
Rốt cuộc thì cô muốn chủ nhân thẳng thắn và hứa hẹn đến mức nào nữa???
Vậy là đủ rồi, đủ lắm rồi.
Bức tường trắng hoàn toàn sụp đổ, quân cờ domino cuối cùng cũng bị đánh sập.
Nếu chủ nhân sẵn sàng bất chấp nguy hiểm vì lá bùa bình an, thì Trần Tư Nhung không có lý do gì để hèn nhát nữa.
caesar đứng dạy đi đến bên cô.
Anh không ngồi trên ghế sô pha mà ngồi xổm trước mặt Trần Tư Nhung. Nắm lấy đôi tay đang 𝖗.⛎.п 𝐫ẩ.𝖞 của cô.
Lòng ռg●ự●↪️ của Trần Tư Nhung phập phòng không ngừng, khoảnh khắc Caesar năm lấy tay cô, cô không kìm được mà ôm lại anh.
Caesar ℓập tức bế cô ℓên, đứng dậy, đi tới sô pha ngồi xuống. Trần Tư Nhung được anh ôm ở trên người, hai chân gắt gao kẹp ℓấy eo của anh.
Một khuôn mặt n●ó𝐧●𝖌 𝖇ỏ●n●ℊ, ướ_✞ á_✞ dán sát vào khuôn mặt anh, những giọt nước mắt từ hốc mắt của cô rơi xuống gò má anh.
Mũi chạm mũi, môi chạm môi.
ℋ-ô-𝖓 𝖒ô-ï gần như là bản năng, Trần Tư Nhung ôm cổ Caesar muốn ♓ô●𝐧●, nhưng Caesar hơi ngửa người ra sau, nhìn vào mắt cô và nói:
"Grace, giữa bạn bè sẽ không ♓*ô*ռ Ⓜ️*ô*𝒾."
Ngay cả vào thời điểm này, anh vẫn muốn cô làm rõ mối 🍳ц𝖆*𝓃 ⓗ*ệ của họ trước.
Câu trả lời của Caesar vẫn luôn là "Yes", nhưng anh cần biết câu trả lời của Trần Tư Nhung vào lúc này.
Lúc này cô không say, lúc này cô đang tỉnh táo, anh muốn có câu trả lời chắc chắn.
Nước mắt của Trần Tư Nhung rơi xuống càng nhiều hơn, giống như tuôn ra không ngừng, làm ướt đẫm khuôn mặt giữa hai người, nhưng cô biết mình không nên trốn tránh, ít nhất lần này cô phải cho anh một đáp án rõ ràng.
Nước mắt cô nhất thời ngừng lại, lồng 𝖓_🌀ự_🌜 phập phồng thở ra, đôi môi áp chặt vào tai anh.
"Chủ nhân, tôi rất nhớ rất nhớ ngài."
Trần Tư Nhung lại bắt đầu nói tiếng Trung với Caesar, nước mắt cô lại tuôn ra không kiểm soát.
Mất mà tìm lại được, giống như "vật về với chủ".
Thân hình 𝐦●ả●𝐧●𝐡 🎋●𝖍ả●ⓝ●♓ của Trần Tư Nhung nằm trên 𝐧🌀ự*↪️ Caesar, hai tay khoanh lại, ôm trọn cô vào trong 𝐧g·ự·🌜, không thừa ra một chút nào.
Thứ anh ♓ô·𝖓 đến trước tiên là nước mắt của cô.
Trần Tư Nhung sững sờ tại chỗ, Caesar vẫn ♓*ô*𝖓 và ɱú*✝️ những giọt nước mắt vương trên lông mi và má cô.
Sau đó, 𝖍ô-п lên chóp mũi của cô.
Cuối cùng, ♓ô*𝓃 xuống đôi môi của cô.
Đôi môi đỏ mọng vì khóc quá nhiều nên dường như mỏng manh hơn.
Nụ 𝖍*ô*𝐧 của Caesar nhẹ nhàng, từ từ lướt trên môi cô, chậm rãi miêu tả hình dáng của nó.
Toàn thân Trần Tư Nhung căng thẳng, chỉ có thể 💰.ℹ️ế.ⓣ 𝒸𝒽ặ.𝖙 hai tay hai chân để kiềm chế dụ_ⓒ ⓥọ_𝐧_ⓖ 𝓇υ*𝐧 г*ẩ*𝖞 của chính mình.
Cô cũng dùng lòng bàn tay chạm vào má Caesar, dần dần khiến nụ ⓗ·ô·n vào lại trong tay mình.
Cô cẩn thận 𝐦ú-ⓣ lấy môi chủ nhân, cô cũng nhận được sự đáp lại của chủ nhân.
Bắt đầu 𝐯ⓤố●ⓣ 𝖛●𝑒 qua ℓại từ tất cả những chỗ nhỏ, ℓuyến tiếc một phát nuốt trọn hết thảy.
Trần Tư Nhung nhẹ nhàng ⓗô.ⓝ lên trán, lông mày, lông mi, gò má, rồi đến chóp mũi và chiếc cằm mọc râu lún phún của chủ nhân.
Ngón tay vẫn luôn νuố·🌴 ⓥ·𝖊 nơi cuối lông mày bị thương lần trước, xác nhận vết thương đã không còn.
Nụ ♓-ô-ⓝ kết thúc tại chỗ quai hàm, không hề Ⓜ️ú-✞ ℓấy yết hầu của anh, chứ đừng nói đến việc cố gắng ℓàm anh cương cứng.
Giữa những cảm xúc mãnh liệt, 𝒽●🔼●Ⓜ️ ɱu●ố●𝐧 dường như trở nên tầm thường.
Đôi môi cô cuối cùng cũng phủ lên môi Caesar, ♓ô.𝐧 triền miên và ѵ●υ●ố●𝖙 ѵ●𝑒 không ngừng nghỉ trong phòng khách yên tĩnh.
Như cố gắng bù đắp cho tất cả thời gian bọn họ đã xa nhau.
Trần Tư Nhung dần bình tĩnh lại, nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi.
Cô rút khỏi nụ h-ô𝓃-, nghẹn ngào kêu lên: " Chủ nhân.."
Caesar ♓ô*ռ cô: "Grace."
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, đỏ bừng ư*ớ*𝐭 á*ⓣ.
Caesar hỏi cô: "Bây giờ em còn sợ anh không?"
Trần Tư Nhung nặng nề lắc đầu.
" Chúng ta làm lành rồi đúng không?"
Trần Tư Nhung ℓại nặng nề gật đầu.
" Vậy hôm nay khóc đến đây thôi, nghỉ ngơi một lát đi."
Trần Tư Nhung lại gật đầu một cách dứt khoát.
Ngón tay Caesar chạm nhẹ vào môi cô và hỏi ℓại:
" Khóc nhiều quá biến thành người câm rồi sao?"
Trần Tư Nhung sửng sốt một chút, không thể nhịn được cười.
Cô mỉm cười, trong ℓòng Caesar cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Tôi đưa em đi rửa mặt."
Anh vỗ mô*п*🌀 Trần Tư Nhung ra hiệu cho cô xuống trước.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |