← Ch.31 | Ch.33 → |
Hàn Lăng Sa cảm thấy khí nóng bên tai, vừa xấu hổ, nhéo nhéo cánh tay cách một lớp vải lót quân đội, xoắn 180°, Cố Trạch Vũ cảm thấy đau đến nỗi phải hít một hơi thật sâu.
"Đây là mưu sát chồng sao? Anh thực sự rất đau, để xem tối nay em sẽ thế nào?" Cố Trạch Vũ cố ý nói nhỏ bên tai cô, hô hấp có lẫn mùi rượu lọt vào trong tai cô, thân thể cô nhạy cảm khẽ run một cái.
"Anh thật đáng gét!" Hàn Lăng Sa đưa tay đánh hắn, xấu hổ đi về phía trước.
Cố Trạch Vũ cười sang sảng ở phía sau, sau đó đi đến nắm tay cô, dẫn cô vào trong phòng ăn. Mới vừa đẩy cửa đã nghe thấy tiếng hô to, Cố Trạch Vũ chú ý thấy Hàn Lăng Sa cau mày, nhỏ giọng nói: "Chúng ta viện cớ đi trước, nhẫn nại thêm một lát nữa có được không? Nếu không phải mấy ngày vừa rồi quấy rầy họ, chúng ta cũng đã đi luôn rồi?"
Hàn Lăng Sa biết nếu nói "Mấy ngày quấy rầy" nhất định là về chuyện tìm mình, cũng đành phải chờ thêm một lát nữa. Một người trong đó nhìn thấy Hàn Lăng Sa đi với Cố Trạch Vũ cùng ngồi xuống, nhớ lại việc Lý thư ký vừa giao phó, cầm một ly rượu đến.
"Chị Hàn..." cô gái kia ngọt ngào kêu, Hàn Lăng Sa căn bản không phản ứng kịp là người ta sẽ gọi mình, bởi vì xưng hô kiểu này đối với cô rất kì lạ. Lúc này Cố Trạch Vũ cũng đã kịp phản ứng, chỉ là Hàn Lăng Sa vẫn không nhúc nhích, hắn cũng theo cô giả bộ như không nghe thấy. Cô gái kia đứng ở đó hình như có chút lúng túng, quay đầu nhìn Lý thư ký.
"Lý thư ký, đây là người nào?" Phương bí thư uống đã gần say, lời nói có chút không rõ ràng, lớn miệng hỏi.
"Ha ha... Phương bí thư, đây là con gái tôi... Mộng Mộng, vị này là Phương bí thư, mau chào hỏi đi!" Vị Lý thư ký kia không ngừng nháy mắt cho con gái mình.
"Chú Phương..." cô gái chạc từng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, lúc gọi người ta, giọng điệu rất ngọt ngào.
"Đừng, đừng..." Phương bí thư khoát khoát tay áo, "Đừng gọi tôi như vậy, thật ra là có đứa bé trong viện cũng gọi tôi như vậy... Cô gái, tôi với cô không có quan hệ gì, nếu cô gọi tôi là chú Hàn, mấy thằng nhóc đám kia mà nghe được còn không oán chết tôi!"
Cô gái và Lý thư kí nghe xong đều có chút lúng túng, mà người xung quanh đều là dáng vẻ nhịn cười, còn có một cô bé trực tiếp cười rất to. Hàn Lăng Sa nhìn cô bé kia cười đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt cũng càng cảm thấy rất buồn cười, thật sự nhịn không được, ngồi cạnh Cố Trạch Vũ nhéo đùi Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ thực sự cũng là người trong quân đội, vẫn duy trì trạng thái bình thản, lưng thẳng tắp, mặt không đổi vẫn ngồi chỗ đó.
Hàn Lăng Sa nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô gái kia mới nói một chút, "Chú Phương, chú uống say rồi..."
"Chú không say, đây là lời nói thật của ta, trước sau như một. Dựa vào một câu cô ta vừa nói với cháu..." Phương bí thư đặt ly rượu xuống, ợ một hơi, chậm rãi nói: "Cô ta gọi cháu là chị, tiểu công chúa trong đại viện chúng ta làm sao có thể là chị đây?! Thủ trưởng chúng ra, đúng rồi, còn chồng tương lai của cháu nữa, là con trai Thiếu tướng Tổng sam, không người nào là không nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay? Nếu cô ta gọi cháu là chị, không phải là trách chúng ta không thương cháu sao?!"
Hàn Lăng Sa cười khanh khách, cuối cùng cầm một ly rượu đi một vòng đến trước mặt Phương bí thư: "Chú Phương, không đùa nữa..., đây không phải là chú trách cháu không cảm ơn chú đã yêu thương cháu nhiều năm như vậy chứ?"
"Tiểu công chúa... chúng ta chính là thương cháu vô điều kiện, chúng ta không thương cháu thì thương ai đây? Tiểu tử Phương Cẩn nhà ta vừa nhìn thấy cháu cười cũng cảm thấy như kiếm được 10 triệu vạn. Tuy nói hắn là đồ không có chí tiến thủ, nhưng trên phương diện này, thật là không có lời nào để nói!"
"Chú Phương, cháu không còn lời nào để nói, ly rượu này coi như là cháu cảm ơn chú được không? Chú và các chú các bác trong viện đã chăm sóc cháu như vậy, đối xử với cháu tốt như vậy. Cháu đều biết, cháu đều hiểu. Cháu..."
Hàn Lăng Sa chưa nói hết câu đã thấy Cố Trạch Vũ cầm lấy ly rượu trên tay cô. Hàn Lăng Sa không hiểu quay đầu nhìn Cố Trạch Vũ, chỉ thấy Cố Trạch Vũ cười cười, nói với Phương bí thư: "Tâm ý như vậy là được rồi, còn uống làm gì? Đều là người mình, chúng ta không chơi đùa người nhà mình!"
Phương bí thư cũng cười, sau đó sờ sờ đầu Hàn Lăng Sa, trong đôi mắt lóe ra tia sáng, trong giọng nói có chút kiêu ngạo lại có cảm giác thoải mái: "Tiểu công chúa của chúng ta cũng đã cao như vậy rồi, chúng ta coi như cũng đã cố gắng hết sức rồi..."
Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ dĩ nhiên biết ý ông nói là gì, nhưng dù sao còn có nhiều người ngoài như vậy, Cố Trạch Vũ lập tức chuyển đề tài: "Chú Phương, uống xong ly này chúng tôi về trước, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn trở về thành phố G sớm. Từ chính ủy có lẽ cũng đã muốn ném bể điện thoại rồi, nếu tôi không trở về, đoán chừng cả đoàn sẽ giơ cao ngọn cờ khởi nghĩa mất thôi!"
Phương bí thư cười cười húp xong ly rượu, xoa xoa mặt rồi tuyên bố giải tán, những người khác cũng đành phải nghe theo. Chẳng qua cô gái lúc nãy kia vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng còn kéo kéo Hàn Lăng Sa gọi "Chị à, về sau nếu thường xuyên tới thành phố C thì cứ tìm em", Hàn Lăng Sa vốn cực kì không ưa những người như thế, bởi vì e ngại Lý thư kí nên vẫn cố chịu đựng, lúc này càng thêm buồn phiền.
Cô gái vừa rồi cười vui vẻ lập tức nhảy ra, liếc mắt nói: "Có buồn nôn không kìa, thật coi người ta là chị của cô sao!" câu nói đầu tiên nói ra tiếng lòng của Hàn Lăng Sa, cô lập tức có hảo cảm với cô bé này, cười nắm tay cô bé, "Em tên gì?"
"Bạch Vũ Đồng ạ."
"Em lưu số điện thoại chị đi. Chị về đây. Khi nào đến thành phố G chơi em có thể tìm chị ..." Trùng hợp lúc ấy Cố Trạch Vũ đi tới, thấy Hàn Lăng Sa lộ ra nụ cười thoải mái không khỏi không chú ý đến cô bé này.
"Ơ, mới như vậy mà đã ưng ý rồi à?"
"Em với cô bé có duyên với nhau!" Hàn Lăng Sa cười trả lời, "À, em đừng nói số điện thoại chị cho người khác biết, em hiểu chứ?"
Cô bé kia liếc mắt khinh thường những người bên cạnh: "Dĩ nhiên biết..., có vài người...hừ hừ..."
Hàn Lăng Sa thấy thế cười rất vui vẻ, bị Cố Trạch Vũ nửa ôm nửa kéo lên xe. Dọc đường đi, Phương bí thư đều dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng sức, hô hấp Cố Trạch Vũ có chút rối loạn có thể đoán được hắn không ngủ được, cho nên vẫn rất luôn quy củ. Chẳng qua lúc xuống xe, lặng lẽ kéo Hàn Lăng Sa lại phía sau, nhỏ giọng nói: "Nếu thế này sao anh đến phòng em được?"
Hàn Lăng Sa dĩ nhiên biết hắn có ý gì, liếc thấy Phương bí thư trước mặt còn chưa đi, lắc đầu nói: "Thôi đi, chú Phương còn đang ở đây."
"Ông ấy biết rồi!" Cố Trạch Vũ cũng uống không ít rượu, vừa bị gió thổi, nhiệt tình do rượu cũng nổi lên không ít, "Cũng rất lâu rồi anh không gặp em, hơn nữa, thời điểm ba phút đó..."
Hàn Lăng Sa thấy phía trước Phương bí thư đã đứng vững, chắc là đang đợi bọn họ, giọng nói Cố Trạch Vũ cũng dần lớn, cô chỉ có thể nói qua loa: "Được rồi, ở lại một chút rồi nói."
Cố Trạch Vũ thoải mái hơn một chút thả cô ra: "Hiện tại chúng ta phải nói rõ ràng, chốc lát mấy người chạy đi thì anh biết làm thế nào?"
Phương bí thư đã quay đầu lại nhìn hai người đang kề tai nói nhỏ, Hàn Lăng Sa kinh ngạc, vội vàng nhảy sang bên cạnh hắn, vỗ cánh tay Cố Trạch Vũ nói: "Hành hành, đến đây đi đến đây đi..."
Cố Trạch Vũ cười ha ha thỏa mãn, kéo cô vào khách sạn.
Trong phòng, Hàn Lăng Sa cũng không dám ngủ, chỉ sợ lát nữa Cố Trạch Vũ thật sự tới, thấy cô không mở cửa sẽ mượn can đảm từ rượu, dùng sức đập cửa. Đến lúc đó lại đánh thức Phương bí thư dậy thì biết làm thế nào? Vốn là giờ cũng không còn sớm, ban ngày Hàn Lăng Sa cũng đi dạo trên phố lâu như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi, đang chuẩn bị tắm. Cô vừa mới bước tới cửa phòng tắm tiếng gõ cửa đã vang lên.
Hàn Lăng Sa không thể làm gì khác hơn là đi mở cửa trước. cửa vừa mở đã thấy Cố Trạch Vũ tựa người trên cửa cười. Hàn Lăng Sa cũng làm như tên trộm, nhanh kéo hắn vào phòng rồi ngó nghiêng ngoài cửa xem có ai không.
"Người này đã chuẩn bị ngủ rồi à?" Cố Trạch Vũ dính sát vào, ôm Hàn Lăng Sa từ phía sau.
"Chuẩn bị tắm trước, mệt mỏi cả ngày, muốn đi ngủ sớm một chút."
"Vừa đúng anh vẫn chưa tắm, cũng mệt mỏi..." Cố Trạch Vũ vừa nói vừa ôm cô đi vào phòng tắm.
Hàn Lăng Sa bỗng chốc như thiêu đốt, không ngừng đẩy hắn: "A, không cần, một mình em đi, anh ở bên ngoài chờ em."
"Tiểu đồng chí, Chủ tịch đã dạy chúng ta lãng phí là một tội cực lớn! Hai người cùng nhau tắm, rất tiết kiệm!" Cố Trạch Vũ không hề buông lỏng một chút nào, còn vừa đi vừa ác ý nâng cổ cô lên, ngực không ngừng ma xát.
Hôm nay Hàn Lăng Sa vừa mới mua váy, chất liệu cực mỏng, giờ phút này có thể rõ ràng cảm nhận được nơi nào đó nóng bỏng trên cơ thể hắn cũng đang dán lên cơ thể cô. Phản kháng không có hiệu quả, kết quả là cả hai đều vào phòng tắm. Khách sạn bọn họ ở ở thành phố C là khách sạn năm sao, căn phòng rất xa hoa. Trong phòng tắm cũng có một bồn tắm cực lớn, Hàn Lăng Sa vừa rồi cũng đã nghĩ đến, chẳng qua hiện tại...
"Tắm vòi hoa sen hay tắm bồn?" Cố Trạch Vũ nhíu mày hỏi cô.
Lăng Sa liếc thấy bồn tắm trống rỗng, sớm nghĩ đến chuyện nên tẩy rửa sạch sẽ nên chọn tắm vòi hoa sen. Vậy mà Cố Trạch Vũ đứng ở đó bất động. Hàn Lăng Sa trên mặt có chút bối rối, mặt đỏ như muốn nhỏ máu. Cố Trạch Vũ bất động, cô cũng không dám động. Cứ như vậy giằng co nhau hai phút, Cố Trạch Vũ mới bắt đầu giơ tay cởi nút áo. Động tác tay không ngừng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào cô như đang đợi thời cơ nuốt cô xuống. Hàn Lăng Sa bị hắn nhìn đến mức hoảng hốt, càng thêm không dám động.
"Muốn anh giúp một tay sao?" Cố Trạch Vũ nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, càng muốn nghĩ cách trêu chọc cô.
"Không... Không cần.... Tự em làm."
Hàn Lăng Sa lúc này mới run run bắt đầu cởi quần áo. Trước hết là váy. Lúc váy bị tuột xuống xong, Cố Trạch Vũ rõ ràng nhíu mắt lại, sau dó lại nhìn lên nịt áo. Hàn Lăng Sa nhìn Cố Trạch Vũ rồi xoay người đưa lưng về phía hắn. Cố Trạch Vũ cười khẽ. Lúc quần áo cô che lấp tầm mắt nhanh chóng ra tay. Một tay đặt ở chỗ quai chéo áo, một tay khác lột sạch. Thân thể trống trơn để cho cô nửa người dựa vào trong lòng hắn, hung hăng ép môi xuống.
Lần này, Cố Trạch Vũ hôn rất nóng bỏng, không dịu dàng giống ngày thường chút nào, lưỡi quấn mút lấy miệng cô. Hàn Lăng Sa mới đầu cảm thấy giơ tay cao như vậy rất không thoải mái, cũng nức nở phát ra âm thanh bất mãn. Cố Trạch Vũ lại dùng một tay vòng ra trước mặt cô, bóp nhẹ một bên ngực cô. Không lâu sau, Hàn Lăng Sa yếu đuối nằm trong ngực Cố Trạch Vũ.
Nếu đã như vậy, tắm cũng không tắm được, Cố Trạch Vũ buông môi cô ra, trực tiếp ôm cô trở lại giường. Vừa đặt cô xuống giường, cơ thể nam tính đã đè lên cơ thể cô. Hàn Lăng Sa chỉ có cảm giác cơ thể mình như muốn cháy lên rồi.
Lúc môi hắn chạm vào cơ thể cô như những ngọn lửa nhỏ thiêu đốt, bàn tay hắn cũng giống như những ngọn lửa dạo chơi khắp thân thể cô. Chờ hắn xác định cô đã sẵn sàng mới nhéo hông cô, chính mình dùng sức một chút lui vào thật sâu trong cơ thể cô. Sau khi Cố Trạch Vũ tiến vào cũng không tiếp tục mà đợi cô từ từ thích ứng sự tồn tại của hắn trong cơ thể mới dần dần ra vào.
Tần số mỗi lúc một cao hơn, lặp đi lặp lại. Cuối cùng cô thật sự không chịu nổi cường thế của hắn, phía dưới không tự chủ được co rút lại, cơ thể mệt mỏi. Nghe tiếng rên, hắn chỉ có thể nộp khí giới đầu hàng, phóng thích chính mình ra ngoài...
← Ch. 31 | Ch. 33 → |