Nhà hắn
← Ch.09 | Ch.11 → |
edit: socfsk
Cố Trạch Vũ nghĩ, thế nào thì trên xe cũng có một cô gái, lái xe nhanh cũng không được hay cho lắm. Dù sao mình cũng không có việc gì làm, mấy người kia nhất định ồn ào suốt đêm, giờ thong thả một chút cũng không sao. Vì vậy hắn lái xe chầm chậm, nói chuyện với Hàn Lăng Sa câu được câu mất.
Tâm trạng Hàn Lăng Sa vốn không cao, cái gì cũng không muốn nói. Tiếng nói của Cố Trạch Vũ cứ như con ruồi bay "vù vù" bên tai, cô càng cảm thấy phiền não. Rốt cuộc là mình cầu cạnh hắn nên cô chỉ có thể chịu đựng.
Cố Trạch Vũ nhìn cô mệt mỏi cũng cảm thấy bản thân như đang đóng kịch, dần dần thấy không vui, không khí lập tức trở nên trầm tĩnh.
Chờ đèn đỏ quá lâu, Cố Trạch Vũ nổi giận. Hắn vừa uống rượu, trong lòng cực kì buồn bực lại gặp phải một cô gái đang buồn bực, vì vậy buồn bực càng thêm buồn bực. Đèn xanh vừa sáng, hắn nhấn ga "két" một tiếng lao đi.
Ở ngã tư đường bên kia, một chiếc Land Rover màu xám bạc trực tiếp chặn xe Cố Trạch Vũ.
"Mẹ nó!" Cố Trạch Vũ mắng một tiếng, buông lỏng một chút chiếc cà vạt xanh lá cây, nhấn ga nhanh chóng lướt qua. Suốt quãng đường đi, Chiếc xe Land Rover vẫn đuổi sát theo sau hòng vượt qua xe Cố Trạch Vũ. Mặc dù bây giờ trời đã tối nhưng cũng chưa quá mười giờ, trên đường không có một bóng người. Cảm giác lúc này giống như đang xem cảnh phim hành động Hồng Kông miễn phí -cướp. Dừng chân ngoái cổ nhìn, xe quân đội màu trắng, biển số có dòng mở đầu là "Bắc Kinh" còn dám dây vào.
Hàn Lăng Sa bị tốc độ của xe dọa sợ, đôi tay nắm chặt đai an toàn, giọng nói có chút nức nở: "Cố Trạch Vũ, anh đừng làm tôi sợ! Có phải chúng ta gặp cướp rồi không?"
"Em sợ cái gì?!" Cố Trạch Vũ khóe miệng nở nụ cười, còn duỗi một tay kéo Hàn Lăng Sa đang co rúm dựa vào cửa xe, tốc độ nhanh như vậy còn dựa vào cửa xe, cô ấy không muốn sống nữa hay sao!
"A!" một tay cầm tay lái, không chú ý kéo cô nên tốc độ dĩ nhiên có chậm một chút, xe phía sau lập tức lao tới, muốn vượt lên từ khe hở giữa xe Cố Trạch Vũ và lề đường. Cố Trạch Vũ chỉnh tay lái sang bên trái, xe chạy sát vào lề đường, Hàn Lăng Sa sợ đến mức tiếng thét chói tai.
Cố Trạch Vũ dừng xe ở một khoảng đất trống, đi thẳng về phía sau xe. Hắn gõ cửa, thấy đối phương không phản ứng mới sa sầm mặt hét: "Ra ngoài! Đừng tưởng trốn ở trong đó thì tôi không biết mấy người là ai!"
Lúc này người bên trong mới chậm rãi xuống xe. Hàn Lăng Sa nghĩ Cố Trạch Vũ tính tình nóng nảy, nếu thật đánh nhau ở nơi hoang vu như thế này, cũng phải nghĩ đến đối phương có mấy người! Cảm thấy tình hình như vậy, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt xuống xe, chuẩn bị tinh thần lôi Cố Trạch Vũ bỏ chạy.
"Ai ôi... tôi nói sao cậu lại bỏ mặc anh em để đi trước... thì ra là có hẹn với giai nhân!" một người trong số họ nhanh mắt nhìn thấy Hàn Lăng Sa xuống xe lập tức kêu lên.
"Cút sang một bên!" Cố Trạch Vũ có chút lúng túng, đẩy người nọ: "Cô ấy là học viên tôi huấn luyện."
"Ơ...nhân cơ hội tự mình mưu tính lợi ích sao? Được đấy...Cố thiếu, chiêu này của cậu cũng không tệ! Lúc nào tôi nói với cha tôi cho đi quân huấn một ngôi trường nào đó, bằng cách này, thật đúng là tốt quá!"
Hàn Lăng Sa cũng không phải là người điếc, khoảng cách không xa, giọng nói lại lớn như vậy làm sao cô không nghe được. Bởi vì chuyện của ba mẹ mình, Hàn Lăng Sa ghét nhất những nhóm người không biết điều trêu chọc con gái. Cô mặc kệ mặt mũi của Cố Trạch Vũ, đi thẳng đến chỗ người kia, cười tươi nói: "Ơ, anh này, buổi tối khuya khoắt còn chạy ra ngoài làm gì? Con gà làm việc buổi tối, anh cũng làm việc sao? Hay anh là vịt?"
Cố Trạch Vũ có chút ngạc nhiên, sau đó cười ha hả, nhìn người đối diện sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh, cuối cùng là trầm xuống.
"Cô là..."
"Anh à, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải là loại người như vậy. Tôi là người không có tiền, không bao nổi anh đâu. Tôi cũng chỉ tò mò mới hỏi..." Hàn Lăng Sa thấy đối phương chỉ mình không nói nên lời, vội vàng nháy mắt tiếp tục giễu cợt.
"Haz...anh chắc đang muốn chỉnh tôi đây!" Trước mặt nhiều người như vậy bị một cô gái nhỏ tuổi chế nhạo, là đàn ông đều không chịu nổi.
Cố Trạch Vũ nhìn cặp mắt rạng ngời như phóng hỏa, dáng vẻ sắp xù lông, đưa tay đẩy nhẹ đầu Hàn Lăng Sa: "Thế nào à? Tối nay tâm trạng không tốt cũng đừng tìm người khác hả giận chứ? Em cho rằng ai cũng như tôi đều nhịn được em sao?"
Hàn Lăng Sa bị hắn đẩy như vậy, cơn tức bùng nổ. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai từng động thủ tới cô: "Ơ, Cố đoàn trưởng chẳng lẽ anh nghĩ định bao vị này sao? Được đấy, về nhà thôi, một khắc xuân xanh đáng giá ngàn vàng!" nói xong đi thẳng trở lại xe.
"Cố thiếu, cô ta là ai vậy? Lão đại như cậu cũng chịu được tính khí này sao?" tên còn lại cười hỏi, "Sẽ không phải là cô gái này thu phục được tên yêu nghiệt như cậu chứ? Nhìn cậu che chở cho một cô nhóc xinh đẹp như thế cũng thấy đáng lắm. Bọn tôi ghen tị chết mất..."
Tiếng nói vừa dứt là một tràng cười.
"Chớ nói lung tung, chuyện này nếu truyền đến tai bà nội tôi, đoán chừng sẽ ngay lập tức bay từ Bắc Kinh sang." Cố Trạch Vũ cười, "Không phải như mấy người nghĩ đâu. Hôm nay cô ấy buồn bực, trong nhà xảy ra chút chuyện, không có chỗ nào để đi nên tôi đưa về nhà nghỉ một đêm. Sáng mai mới đưa về trụ sở huấn luyện được."
"Haz...Nghỉ một đêm..." Lăng Thần khiển trách một hồi, "Lão đại cậu mang về rồi, đâu còn gọi là nghỉ nữa hả? Tiểu đệ đầy "tinh" lực của cậu là hiếm thấy. Nghe nói trước kia ở Bắc Kinh, Cố thiếu có chơi một cô nàng nhưng cả đêm la hét khá kích động..."
"Cút!" Cố Trạch Vũ đá người nọ một cú, "Chỉ có cậu làm ầm ĩ, các cậu tìm chỗ nào ngồi trước, tôi đưa người về sau đó sẽ đến tìm các cậu sau."
"Cố đoàn trưởng, anh coi thời gian của nhân dân thật rẻ mạt, thật lãng phí!" Hàn Lăng Sa từ trong xe ló đầu ra ngoài, tức giận nhìn Cố Trạch Vũ hét.
"Lão đại tối nay không thể đến tìm chúng ta, bây giờ nên nhanh chóng rời đi!" Lăng Thần chế nhạo nói: "Nói thật, cô bé này cũng không tồi, gương mặt so với những em gái trước đây của tôi cũng không kém. Vóc người cũng được, liếc mắt nhìn có phải ngực cúp C không nhỉ? Tối nay chú ý xuống tay, sau còn nói cho anh em biết một chút cảm giác..."
"Cút đi!" Cố Trạch Vũ chào xong mới lên xe, nghênh ngang mang Hàn Lăng Sa rời đi.
Lúc Cố Trạch Vũ mở cửa nhà, Hàn Lăng Sa đứng trước cửa không nhúc nhích.
"Ngây ngốc làm gì? Có phải rất đẹp không?" Cố Trạch Vũ nhìn thấy có cô gái cũng thích phong cách như tiểu công chúa, tâm trạng rất vui vẻ.
"Ừ, ừ.." Hàn Lăng Sa gật đầu mạnh, "Từ nhỏ tôi đặc biệt thích kiểu trang trí đơn giản mà ấm áp này. Khi còn bé, mẹ tôi luôn nói nhà của chúng tôi lắp đặt thiết bị thật không có phong cách, tựa như căn nhà bị phá hỏng vậy. Dù gì bà cũng thích phong cách giản đơn nhất."
Cố Trạch Vũ đổi giày, lại từ tủ giày lấy ra một đôi dép nam đưa cho Hàn Lăng Sa, "Trước hết cứ đi vào, tôi không thừa dép nữ."
Hàn Lăng Sa liếc mắt thấy chính giữa tủ còn có một đôi màu xanh lam, bĩu môi nói: "Không phải vẫn còn một đôi đấy thôi!"
"Em không cần nghĩ, hoặc là đi đôi này, hoặc không đi. Chớ trách tôi không cảnh cáo em, đôi dép kia em tạm thời đừng nghĩ đến!" Cố Trạch Vũ đóng "rầm" cửa tủ giày.
"Của bạn gái à?" Hàn Lăng Sa đổi giày hỏi.
Cố Trạch Vũ không trả lời, ném cho cô một câu: "Đồ đạc tôi đã để ở phòng khách cho em trước rồi. Phòng thứ hai, bên trái, trên tầng. Em nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải đi huấn luyện."
Hàn Lăng Sa thật sự rất mệt mỏi, tắm rửa sạch sẽ, không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
"Đến ngủ cũng giống heo..." Hàn Lăng Sa cảm thấy có người dùng tay đánh cô. Cô bất đắc dĩ mở mắt, nhìn thấy Cố Trạch Vũ dáng vẻ rất nhẹ nhàng, khoan khoái.
"Anh làm gì!" Hàn Lăng Sa đẩy tay hắn ra, "Đoàn trưởng à, van cầu anh cho tôi ngủ thêm một chút nữa, bên ngoài trời còn chưa sáng mà!"
"Còn muốn chờ trời sáng?! Em có dậy hay không hả?" Cố Trạch Vũ vốn dĩ ban đầu trong thời gian quân huấn lúc trước bị nha đầu này chọc đến mức suýt chút nữa nội thương. Hắn nhân dịp này để chỉnh cô, sáng sớm đã giục cô rời giường, "Được, tôi lập tức gọi điện cho Phương bí thư, để cho ba cô đến đón cô về!"
"A!" Hàn Lăng Sa lập tức nhảy ra khỏi giường, "Tiểu nhân!"
Cố Trạch Vũ nhíu mày, lui ra ngoài. Lúc chuẩn bị đóng cửa còn quay đầu lại nói: "Bây giờ là năm giờ bốn mươi. Trong vòng sáu phút phải chuẩn bị xong đồ đạc, gấp chăn màn kiểu quấn đội, rồi xuống ăn cơm."
Hàn Lăng Sa lầm bầm trong miệng, bất đăc dĩ rời giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sửa soạn...............
Tối qua quá mệt mỏi nên không nhìn kĩ căn nhà này. Hiện tại rời giường cô mới nghiêm túc nhìn lại. vừa nhìn cô đã nhận ra có gì đó rất quen thuộc. vẫn là phong cách giản đơn, có một ban công dài hình nửa vòng tròn, có đặt một ghế nằm, một bàn tròn nhỏ. Trên bàn để một mâm trái cây, bên trong có đầy đủ các loại quả nho. Cảnh tượng này thực sự rất quen thuộc....
Hàn Lăng Sa trong vòng mười phút thu dọn xong tất cả rồi xuống lầu, Cố Trạch Vũ ngồi ăn bên cạnh bàn, thong thả cẩm tờ báo trong tay cắn bánh bao.
"Haz...anh thật không giống với anh lính trước kia...." Hàn Lăng Sa "Khà khà" cười, kéo một cái ghế điện tùy tiện ngồi xuống, "Trước kia tôi nhìn thấy bọn họ ăn cơm, trận chiến kia quả thực khiến tôi nghĩ đến cái chết, thời gian chính là sinh mạng! Nhiều năm như vậy, tôi đã lãng phí không ít sinh mạng rồi."
"Ăn cơm thì lo ăn cơm, không nói nhiều!" Cố Trạch Vũ sa sầm mặt, "Mười lăm phút phải xong, sau đó đến thao trường!"
"Đúng là ức hiếp người...." Hàn Lăng Sa liếc mắt, bưng cốc sữa tươi lên uống.
Cố Trạch Vũ nhìn cô giận đến nỗi không dám nói gì, đột nhiên muốn nói cho cô biết. Trước đây hắn đã từng giống bọn họ, ăn cơm sánh bằng gió lốc. Nhưng sau này dạ dày bị thủng, hắn chỉ có thể ăn cơm chậm rãi. Nhớ tới cảnh tượng băng tuyết ngập trời năm đó, bốn người đói bụng đến mức như không đứng vững được. Trước mặt một màu trắng xóa, ngoài tuyết và mấy cành khô thì chẳng có gì cả. Cuối cùng không quản ngại gì nữa, cả mấy người nắm từng nắm tuyết trên mặt đất nhét vào miệng...
Nhưng mà hắn chỉ mở miệng không nói gì. Bởi vì lúc đến thành phố G, hắn quyết định đem tất cả những điều mình đã trải qua nói cho một người. Những cơn đau của hắn, những vết thương hay huy chương, vinh dự của hắn, hắn đều muốn chia sẻ cùng cô.
"Đứng đó làm gì?" Cố Trạch Vũ nhìn Hàn Lăng Sa đang đứng ở cửa nghịch điện thoại.
"Anh không lái xe à?" Hàn Lăng Sa ngước mắt nhìn hắn, "Không phải hôm nay đến thao trường sao?"
"Tôi có nói lái xe đưa em đi sao?" Cố Trạch Vũ nhìn đồng hồ treo tay, "Đi bộ, coi như huấn luyện việt dã. Bây giờ là sáu rưỡi, sau một tiếng nữa tôi chờ em ở thao trường!"
"Đùa gì vậy?! Đi bộ! Còn trong một giờ! Anh xem tôi là người có đôi chân nhanh nhẹn à? Đây không phải là đang đùa tôi chứ?"
"Tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ, nếu sau một tiếng nữa không thấy em ở thao trường, mấy ngày sau tôi sẽ tự mình dạy dỗ em!" Cố Trạch Vũ nói xong sải bước đi ngay.
Hàn Lăng Sa cắn móng tay đứng đó sửng sốt thật lâu... Tự mình dạy dỗ cô? Dạy dỗ? từ nhỏ đến lớn chưa người nào dám nói dạy dỗ cô!
Chờ Hàn Lăng Sa chậm rãi đi bộ đến trường cũng đã là mười giờ, sinh viên đều đã sớm tập trung ở thao trường.
Cố Trạch Vũ đen mặt nhìn liên đội trước mặt, nhìn cô ra vẻ không có gì rống giận: "Lời tôi nói là không ra gì đúng không?! Một tiếng đồng hồ, bây giờ là mấy giờ rồi hả? À?! Coi như em đi thì cũng đến sớm rồi! Em có quan niệm về thời gian không hả?!"
Trước mặt nhiều người, Hàn Lăng Sa bị người ta dạy dỗ không còn mặt mũi cũng hét lên: "Hét cái gì mà hét! Anh dữ dội với ai! Chuyện như vậy còn trách tôi sao?! Nếu không phải anh không đi xe, tôi còn có thể đến muộn sao?"
"Em còn cãi lí à?!" Cố Trạch Vũ duỗi tay ra, xách Hàn Lăng Sa tới trước mặt huấn luyện viên: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi tự mình huấn luyện cô này!"
Hàn Lăng Sa vừa nghe, trong lòng càng thêm không thoải mái, hắn thật đúng sẽ dạy dỗ cô sao? Hắn phản rồi!
"Có mà dạy dỗ anh đó! Tối qua là ai nhất định đua xe? Anh nhất đinh phải đua xe, nếu về sớm một chút, tôi sao có thể ngủ muộn như thế được? sáng sớm tôi làm sao dậy muộn như thế kia chứ?"
"Muộn? em còn mặt mũi nói tôi! Sáng nay là ai nói trời còn chưa sáng! Nếu không phải là tôi ép buộc em, em còn có thể đứng lên sao? Hả?!"
Hàn Lăng Sa không tìm ra được lí do cãi lại hắn, mắt liếc qua thấy cả trường đang trộm cười, trực tiếp hét lên: "Cười cái gì mà cười?! chưa từng nghe qua người khác ngủ nướng hả?!"
Tiếng nói vừa dứt, cả huấn luyện viên cũng bắt đầu nở nụ cười.....
← Ch. 09 | Ch. 11 → |