← Ch.15 | Ch.17 → |
Sớm hôm sau, Tần Tiểu Mặc chạy đến thị cục báo danh.
Cục trưởng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người không béo mập, rất khoẻ mạnh, vừa thấy là biết bình thường có rèn luyện thường xuyên, nhìn có hơi khó nói chuyện, rất nghiêm túc. Thời điểm Tần Tiểu Mặc nhìn thấy hắn lập tức hợp thời mà nhớ tới Diệp Tử, bộ mặt hai người này đều lạnh lùng thật sự rất giống.
Cục trưởng, Tần Tiểu Mặc đến báo danh. Tần Tiểu Mặc đứng thẳng tắp, hành lễ với cục trưởng.
Ừ, không cần giữ lễ tiết, ngồi đi. cục trưởng Lâm gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia vừa ý đối với Tần Tiểu Mặc. Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất có kỷ luật, thật không hổ là xuất thân chính quy, mới đầu hắn còn sợ Tần Tiểu Mặc bởi vì đi cửa sau vào cho nên sẽ lười nhác.
Vâng, cục trưởng. Tần Tiểu Mặc ngồi xuống.
Tiểu Tần a, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến thị cục chúng ta, tôi đơn giản đem tình huống giới thiệu một chút cho cô hiểu, cụ thể thì lát nữa đội trưởng hoặc là đội phó sẽ nói cho cô biết.
Cục chúng ta có bốn đội, phân biệt là càn quét tệ nạn, đội tập kích buôn lậu, đội trọng án và đội chống tham nhũng. Tôi cho cô vào đội 2, thanh tra nói chuyên ngành của cô cùng cái này có liên quan, học rất khá, tôi tin tưởng hắn, cũng hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.
Cục trưởng, tôi sẽ không để cho ngài thất vọng. Tần Tiểu Mặc đứng lên, cam đoan nói.
Vậy là tốt rồi, đi thôi, tôi dẫn cô đi xem phòng làm việc.
Cục trưởng đứng lên, tính dẫn Tần Tiểu Mặc đi văn phòng đội 2, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua nói với Tần Tiểu Mặc: Tôi họ Lâm, Lâm Giản.
Lâm cục.
Ừ.
Tổ tập kích cách văn phòng cục trưởng cũng không xa, đi hết hành lang, quẹo qua một cái liền tới, lúc hai người vào văn phòng, đồng nghiệp trong tổ đều đang vội vàng. Nhìn thấy cục trưởng tất cả mọi người đều dừng tay lại.
Cục trưởng.
Cục trưởng.
Cục trưởng buổi sáng tốt lành.
Lâm cục hướng bọn họ gật gật đầu. Mọi người lại cúi đầu làm chuyện của mình.
Có hơn hai mươi người, đều là nam, Tần Tiểu Mặc liếc mắt một vòng, thật sự không có nhìn thấy người nữ nào.
Hoàng Hạo, cậu lại đây. Cục trưởng kêu một người nam còn trẻ ngồi trên bàn làm việc ở cạnh cửa. Tần Tiểu Mặc nghĩ thầm, đại khái có lẽ là đội trưởng, không nghĩ tới đội trưởng trẻ tuổi như vậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Tiểu Mặc, Hoàng Hạo chính là đội trưởng đội 2.
Hoàng Hạo, đây là Tiểu Tần, về sau ở đội 2 của các cậu. Hướng dẫn cho tốt. Cục trưởng vỗ vỗ bả vai Hoàng Hạo.
Vâng, cục trưởng ngài yên tâm.
Tiểu tần, đây là đội trưởng của cô. Đừng thấy trẻ mà coi thường, chính là người đánh tự do giỏi nhất cục. Cục trưởng cười nói.
Đội trưởng! Tần Tiểu Mặc báo danh.
Ừ, hãy làm cho thật tốt nhé. Hoàng Hạo gật gật đầu, cười tủm tỉm nói.
Tốt, vậy các ngươi trò chuyện đi, tôi đi về trước.
Cục trưởng đi thong thả.
Nhìn cục trưởng rời đi rồi, Hoàng Hạo mới quay qua mọi người.
Đến đây đến đây, mọi người ngừng việc, tôi giới thiệu một chút! Hoàng Hạo vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của các đồng nghiệp đều tập trung tới hắn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tần Tiểu Mặc đến đội chúng ta báo danh, về sau cũng chính là một đóa hoa trong đội chúng ta a. Các cậu đều phải chiếu cố cô ấy. Hoàng hạo cười nói.
Đó là đương nhiên rồi, đội 2 của chúng ta lâu rồi không có em gái xinh đẹp nào tới a, buổi tối tổ chức một buổi hoan nghênh thấy thế nào? Một người hơi béo đề nghị.
Đúng đúng.
Được, đêm nay tan việc chớ đi về a.
Haizz, Tiểu Tần, buổi tối cô không có việc gì chứ? Hoàng Hạo quay qua hỏi.
Không có. Tần Tiểu Mặc cười cười, lắc đầu nói.
Tốt rồi, vậy đêm nay.
Tất cả mọi người trở về làm việc đi. Tiểu Đàm, vừa rồi nhận được báo án, nhà ga phát hiện kẻ tình nghi, cậu cùng Đại Đàm đi xem. Đại Đàm, Tiểu Đàm, thoạt nhìn như là anh em sinh đôi, tuy một cao một thấp, nhưng bộ dáng không khác bao nhiêu.
Tiểu Tần, cô lại đây đi, tôi nói với cô về chuyện công tác. Hoàng Hạo nói với Tần Tiểu Mặc.
Được.
Đây là bàn làm việc của cô, chốc lát tôi kêu người giúp cô thu dọn một chút.
Không cần đâu đội trưởng, tự mình tôi có thể thu dọn.
Cũng được. Hoàng Hạo có ấn tượng rất tốt với Tần Tiểu Mặc, lúc nhìn cô, khóe miệng vẫn luôn lộ vẻ tươi cười.
Đội chúng ta có ba nữ, công việc cũng tương đối đơn giản, chỉ là tiếp điện thoại báo án, kí án tử, nhưng khi nhân lực không đủ khả năng cũng phải đi hiện trường vụ án.
Tần Tiểu Mặc nhíu mày, như thế nào tới đây vẫn là làm công tác bàn giấy. Tuy có chút bất mãn, nhưng Tần Tiểu Mặc không có mở miệng, một hơi ăn thì không mập mạp liền được, chuyện này chưa cần gấp.
Mỹ Lăng và Hiểu Hiểu ra ngoài hỗ trợ còn chưa có trở lại, chờ các cô ấy trở về tôi giới thiệu nhóm các cô ấy với cô.
Được.
Tiểu Tần, tôi nghe cục trưởng nói qua, cô là xuất thân chính quy, có học qua võ phòng thân không?
Không có, nhưng tôi được giải nhất khi thi đấu ở đại học. Tần Tiểu Mặc nói lên chuyện này rất là kiêu ngạo.
Nếu Diệp Tử nghe được lời này khẳng định sẽ không tin tưởng, cô bé này đi thang lầu cũng bị té, cư nhiên lại đạt giải nhất môn võ ở trường sao?!
Không tồi, vậy cô có hứng thú theo chúng ta cùng đi ra ngoài làm việc hay không?
Có!
Ừ, vậy đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp, tạm thời cô vẫn là cùng Hiểu Hiểu các cô ấy làm một đoạn thời gian đi.
Tốt quá. Cảm ơn đội trưởng.
Tần Tiểu Mặc thu dọn xong bàn làm việc đã là một tiếng trôi qua, Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng cũng không có xuất hiện, giữa trưa Tần Tiểu Mặc bị một đám đồng nghiệp nhiệt tình sống độc thân kéo đi dùng cơm. Mọi người rõ ràng rất hiếu kỳ, vây quanh Tần Tiểu Mặc cười ầm ầm. Vốn đội 2 rất ít con gái, lại còn có bạn trai hết, thật vất vả lại xuất hiện một cô gái nhìn qua rất tốt, bọn họ có thể không nháo cả lên sao.
Tần Tiểu Mặc tính cách thoải mái, giờ ăn cơm trưa liền cùng mười mấy đồng sự xưng huynh gọi đệ, còn nhận đội trưởng làm sư phụ, làm Hoàng Hạo rất cao hứng, miệng cười không thể rộng hơn được nữa.
Cơm nước xong, Tần Tiểu Mặc liền quay về văn phòng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Diệp Tử. Vài ngày không thấy, cô nhớ Diệp Tử đến dạ dày đều đau.
[Chị Diệp, hôm nay em đi báo danh, trong đội hơn hai mươi người nam, ngoài em còn có hai người nữ, bất quá đồng nghiệp đều tốt lắm, em còn nhận đội trưởng làm sư phụ, đại khái ít lâu sau có thể tiếp nhận vụ án. ]
Chỉ chốc lát sau, Diệp Tử trả lời lại tin của Tần Tiểu Mặc.
[ừ, coi chừng bị ăn đậu hũ. ]
Tần Tiểu Mặc nhìn tin nhắn của Diệp Tử, xì một tiếng liền nở nụ cười, chị Diệp sao lại lo lắng chuyện này... Bất quá trong lòng Tần Tiểu Mặc rất ngọt ngào, này có phải đại biểu chị Diệp cũng có chút thích cô hay không?!
Nhưng tin nhắn kế tiếp làm Tần Tiểu Mặc hoàn toàn cười không nổi.
[Lúc nhận vụ án em nên cẩn thận một chút, đừng lại té cầu thang, đội trưởng còn chưa đủ quan tâm chăm sóc cho em đâu. ] Điều Diệp Tử lo lắng kỳ thật không phải dư thừa...
P/S: dạo này ta hơi lười vs lại bị thịt văn đè thở hk nổi a. (Máu mũi nó cứ phun trào như suối)
← Ch. 15 | Ch. 17 → |