← Ch.09 | Ch.11 → |
[về đến nhà chưa?] là tin nhắn của Tần Tiểu Mặc. Diệp Tử nghĩ nghĩ, quyết định trả lời cô.
[ừ, mới vừa tắm rửa xong. ] không hổ danh là tin nhắn, ngắn gọn rõ ràng. Nhưng vậy cũng đủ để cho Tần Tiểu Mặc cao hứng, ngắn cũng không sao miễn là có trả lời!
[em thì sao?] không đến một phút đồng hồ, Tần Tiểu Mặc lại nhận thêm một tin nữa, ý cười càng chiếm hữu khuôn mặt thiên thần của cô.
[em vừa về, anh Nhuận đưa em trở về liền đi công ty tăng ca. Chị cũng mệt mỏi một ngày rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy chị. Ngủ ngon, mơ đẹp... Muahz] cuối tin nhắn còn kèm theo một icon mặt cười, Diệp Tử nhìn cái icon này giống như thấy được vẻ mặt ngốc nghếch của Tần Tiểu Mặc. Nhưng mà cái từ đơn ở cuối tin nhắn là có ý gì đây, Diệp Tử hơi thắc mắc, bất quá cũng không tiếp tục truy cứu vấn đề này, đại khái chắc cũng là một từ cảm thán mà thôi.
[ngủ ngon. ]
Để điện thoại di động xuống, Diệp Tử cầm lấy ly sữa trên bàn vừa rồi chưa kịp uống, sữa đã muốn lạnh một ít, chính là vào miệng độ ấm lại càng thêm thích hợp.
Cô lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy, nói không lo lắng là giả, cho nên trong công việc, cô không quá tự nguyện thân thiết với người trong giới, một chút tiếp xúc đều có thể làm cho cô thấy phản cảm, vả lại cô cũng thường lạnh lùng, thoạt nhìn cao ngạo, chuyện đồng ý gần gũi với người khác gần như là không xảy ra. Diệp Tử đã hơn hai mươi năm sống cô đơn, không có bạn bè quan tâm, không quá gắn bó với người thân, hết thảy đều tự thân tự lực. Ai không biết tưởng cô kiêu ngạo, thật ra trong lòng cô vẫn luôn khao khát có người chân thành quan tâm cô, không liên quan gì đến vật chất.
Diệp Tử không biết Tần Tiểu Mặc có phải thật sự quan tâm cô hay không, nhưng cô phải khống chế tâm tư của mình, không thể quá mức tin tưởng, không có hy vọng thì sẽ không có thống khổ.
Không biết là bởi vì ly sữa của A Mai hay vì tin nhắn của Tần Tiểu Mặc, đêm nay Diệp Tử ngủ rất ngon, ngày hôm sau đến 9 giờ mới tỉnh lại, dù sao cũng đã muộn, nên Diệp Tử cũng không gấp, đến công ty trễ chút cũng không sao.
Tiểu thư, ăn sáng rồi hãy đi. A Mai dọn món ăn, vừa vặn thấy Diệp Tử từ trên lầu đi xuống.
Không cần, buổi sáng tôi ăn không vào. Diệp Tử từ chối ý tốt của A Mai. A Mai nhíu mày, Diệp Tử vẫn luôn không ăn sáng, như vậy không tốt cho dạ dày chút nào. Nhưng cô chỉlà người giúp việc, cũng không dễ nói với Diệp Tử cái gì, đành gật đầu.
Lái xe vào đến công ty đã muốn 10 giờ, tất cả mọi người đang làm việc rất khí thế. Diệp Tử mới vừa vào văn phòng ngồi xuống, Alma liền gõ cửa đi vào.
Diệp tổng, vừa rồi Tần tiểu thư đến tìm cô.
Em ấy bây giờ ở đâu? Diệp Tử nhíu mày, cô bé này hôm nay tự đi tìm mình, không bị lạc đường sao.
Ở phòng tiếp khách.
Gọi cô ấy đến đây chứ? Alma hỏi.
Không cần, tôi đi qua đó. Diệp Tử cầm túi xách đứng lên, cùng Alma đi ra văn phòng.
Khi Diệp Tử đi qua phòng tiếp khách, Tần Tiểu Mặc đang dựa vào cửa sổ nhìn xe qua lại bên dưới. Diệp Tử hơi mỉm cười, gõ cửa.
Chị Diệp! Tần Tiểu Mặc quay qua, nhìn thấy Diệp Tử, kêu lên vui mừng.
Ừ, sao hôm nay lại tự mình đến đây. Diệp Tử kéo Tần Tiểu Mặc ngồi xuống.
Anh của em không rảnh, nên kêu tài xế đưa em tới đây.
Ừ, chút nữa chị đưa em trở về. Diệp Tử nói.
Không cần... Em không muốn về sớm vậy đâu, Alma nói hôm nay chị không có lịch công tác gì. Tần Tiểu Mặc bất mãn nói.
Nhưng.... em không nói thì Tiêu gia gia sẽ lo lắng.
Trước khi đi em đã nói với bọn họ hết rồi, gia gia còn rất vui khi thấy em đến chơi với chị.
Vậy... được rồi, dù sao hôm nay chị cũng không có việc gì, vậy để chị dẫn em ra ngoài đi dạo. Diệp Tử mỉm cười xoa đầu Tần Tiểu Mặc.
Tần Tiểu Mặc nhìn nụ cười đó mà ngây người, chưa kịp trả lời.
Diệp tổng, Baron nói muốn tìm cô thảo luận một chút về chuyện thiết kế series nhẫn cưới. Alma gõ cửa, nói với Diệp Tử.
Diệp Tử theo bản năng nhíu mày, cô vừa mới đồng ý dẫn Tần Tiểu Mặc ra ngoài dạo phố.
Chị đi đi, công việc vẫn quan trọng hơn, em có thể chờ chị, sau đó chúng ta ăn trưa rồi đi dạo, chị nhìn nè, em có mang theo cơm trưa đến, em tự mình làm lúc sáng. Tần Tiểu Mặc ân cần nói với Diệp Tử.
Tốt, vậy em chờ chị một chút, có gì cứ nói với Alma. Diệp Tử đứng lên, nhìn qua Alma nói: Alma, đưa Tần tiểu thư qua phòng nghỉ nhé.
Tần tiểu thư, mời.
Vâng.
Tần Tiểu Mặc lại nhìn thoáng qua Diệp Tử, rồi mới cầm túi đồ đi theo phía sau Alma.
Diệp Tử đi đến văn phòng Baron, thấy hắn đứng trước bàn làm việc nhìn tới nhìn lui bản thiết kế.
Có chuyện gì vậy? Diệp Tử vỗ vai hỏi Baron.
Tối hôm qua cảm hứng dâng trào, thiết kế một cái dây chuyền, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng. Baron buồn bực nói.
Anh là nhà thiết kế, tôi không có biết rõ bằng anh, anh tìm tôi cũng đâu thể giúp được gì. Diệp Tử nhìn qua bản vẽ, bất đắc dĩ nói.
Tử, cô hẳn là hiểu được, cô là cảm hứng sáng tạo của tôi... Baron thâm tình nhìn Diệp Tử, toàn bộ đồng nghiệp đều nhìn ra được hắn có tình ý với Diệp Tử, hắn không tin là Diệp Tử một chút cũng không biết.
Baron, tôi không phải. Diệp Tử thực nghiêm túc trả lời, cô đương nhiên biết Baron đối cô là tâm tư gì, nhưng là cô đối Baron một chút cảm giác đều không có, cô thích phụ nữ.
Baron giữ chặt tay Diệp Tử, còn muốn nói điều gì, nhưng Diệp Tử lại rút tay ra.
Baron, quan hệ của chúng ta chỉ có thể là như thế này.
Nói xong, Diệp Tử liền ra khỏi văn phòng. Baron ngơ ngác đứng tại chỗ, trong tay còn lưu lại độ ấm của Diệp Tử.
A, như thế nào nhanh như vậy đã nói xong rồi? Tần Tiểu Mặc thấy Diệp Tử nhanh chóng trở về, có chút kinh ngạc.
Ừ. Diệp Tử ngồi xuống cạnh Tiểu Mặc, Tiểu Mặc rất nhanh phát hiện Diệp Tử có chút khác thường, cẩn thận quan sát có thể thấy chân mày Diệp Tử đang nhăn lại, còn có vẻ không yên lòng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
Không vui?
Không có. Diệp Tử không muốn nói cho Tần Tiểu Mặc biết, lắc lắc đầu.
Được rồi, đừng cả ngày phụng phịu. Tần Tiểu Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Diệp Tử.
Chị ăn sáng chưa?
Chưa, buổi sáng ăn không vào.
Không ăn sáng là không được, tổn thương dạ dày, ăn thành thói quen sẽ nuốt trôi thôi, về sau chị nên ăn sáng. Tần Tiểu Mặc vừa nghe đến Diệp Tử không ăn sáng, lập tức liền nghiêm túc lên, giáo dục nói.
Diệp Tử cảm thấy tim của mình hơi hơi đập nhanh, giật mình, nhưng nhìn biểu tình không ngừng biến hoá của Tần Tiểu Mặc, lại bất giác bật cười.
Cười cái gì... giọng Tần Tiểu Mặc có chút làm nũng.
Không, chị đói rồi, ăn cơm đi... Diệp Tử thu lại tươi cười, nói ra.
--- ------ ------ ---
← Ch. 09 | Ch. 11 → |