Cuộc chiến giữa những người đàn ông
← Ch.40 | Ch.42 → |
KTV đại chiến.
Có vài người sắc mặt đã bắt đầu ửng hồng nên tâm tình cũng dâng cao, nhưng có vài người hình như càng uống càng tỉnh táo lại còn mang theo một bộ mặt sâu không lường được.
Cô nghiêng đầu sang liền nhìn thấy gò má trầm tĩnh của lão Hoắc.
Anh đương nhiên thuộc là người thuộc vế sau.
Lão Hoắc ai mời cũng không cự tuyệt, mới hơn nửa vòng mà đã uống hết mười mấy ly rượu trắng.
Cô không khỏi thầm than.
Đại thúc, mặc dù anh rất"Mãnh liệt", nhưng không thể uống rượu như nước lã như thế được!
Dù sao cũng sắp đến đầu bốn rồi phải chú ý đến thân thể chứ.
Cô hung dữ bấm anh một cái, chỉ cách lớp đồng phục màu xanh thô cứng thế nhưng chân mày anh cũng không thấy nhíu.
Vì vậy cô chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, đánh lén...... nơi nào đó.
Ngón tay của cô từ từ luồn vào vạt áo, lướt qua áo lót lông cừu mò vào tận cùng bên trong, ở vùng đất mà cô thích nhất, dùng đầu ngón tay mân mê một vòng.
Rất tốt, lão nhân gia rốt cuộc đã có phản ứng.
Tay cô lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp, đột nhiên liền nhảy dựng lên.
Bộ lông thô ráp đâm vào lòng ngón tay, hơi ngứa lại có chút tê dại.
Cô từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đen không thèm nhìn cô rốt cuộc cũng hạ xuống.
Không biết có phải do mùi rượu đã ngấm hay không mà đôi mắt kia lại trong suốt giống như vừa lội qua khe suối vậy.
Vừa trong suốt lại vừa sáng sủa...... thật câu hồn.
Ta nuốt nước bọt, sau khi bị anh nhìn chăm chú liền muốn rút tay thì sống lưng lại thấy căng thẳng, đại thúc giữ chặt eo của cô rồi kéo về phía anh.
Sau đó giống như trong rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình miêu tả, liền cúi người, mang theo hơi rượu đầy khêu gợi phả lên mặt cô.
Viền tai lại thấy ngột ngạt, lời nói mị hoặc chậm rãi phun tới: "Bà xã, em như vậy...... Là đang trêu chọc anh sao?"
Môi của anh sượt qua vành tai, cô liền cảm giác được tầm mắt của mọi người cũng bắn tới trên người mình, vành tai liền nóng lên đỏ rực.
Bàn tay đang dừng lại ở vùng đất kia chợt run lên, vừa định rút ra, lại bị lão Hoắc giữ chặt lại.
Mà hình như lại còn cố ý đẩy sâu xuống một chút nữa, kết quả là, nhiệt độ trên đầu ngón tay của cô lên nhanh chóng tăng vọt, khoảng cách đến Hoắc lão Nhị có thể đo bằng millimet.
Cô híp mắt lại đang muốn rủa anh thì lão nhân gia lại mở miệng trước: "Chẳng lẽ mới vừa......"
Lão Hoắc vui vẻ nói thầm vào tai cô khiến người cô phát run rồi lại nói tiếp: "Hoắc lão Nhị chưa làm em thỏa mãn?"
Phụt, Cô liền run rẩy, bị đánh trúng chỗ hiểm rồi!
Gió lạnh cuồn cuộn bên tai.
Đại thúc, anh thật là tà ác mà!
Anh muốn ở chỗ này biểu diễn cho người ta xem những hình ảnh bị hạn chế sao?
Cô liếc mắt ra xung quanh, có rất nhiều tiếng nuốt nước bọt nhào tới.
Mà đầu của lão Hoắc ở bên dưới ngọn đèn thủy tinh màu cam, đưa ánh mắt đầy vẻ lưu manh nhìn cô, tuyệt không hề che giấu, đâm thẳng đến.
Nhìn vào môi anh, dĩ nhiên liền liên tưởng đến câu nói không thể thiếu trong ngôn tình chính là vẻ mị hoặc quyến rũ người khác...... Cười yếu ớt.
Cô uốn éo thắt lưng vừa nhấc mông ưỡn ngực định ngồi thẳng lên, mặt hướng sang những người ở xung quanh trừng mắt cong môi nói: "Các người chuốc anh ấy say rồi."
Mẹ ơi, câu nói nhu mì dịu dàng như vậy khiến cho chính bản thân của A Hoa cũng phải nổi da gà.
Quả nhiên không thích hợp giả vờ làm công chúa.
Chỉ là hiệu quả ngược lại rất tốt, mập mờ trong mắt mọi người đang lan tràn ra liền bị khóe miệng run rẩy thay thế, trở về vị trí ban đầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là không uổng công hy sinh của A Hoa.
Còn chưa kịp hạ đầu vai, Hoắc đại thúc đã dội một gáo nước lạnh: "Vợ à, em chưa bao giờ làm nũng với anh như thế cả."
Lão Hoắc nắm lấy cằm của cô, phả ra một hơi thở đầy mùi rượu: "Nói thử câu 'Em rất yêu anh' nghe một chút nào."
Phụt, cô lại suýt nôn ra, lại bị sét đánh nữa rồi.
Ngọn lửa nhỏ đầy mong đợi trong mắt đại thúc nhanh chóng trở nên quỷ dị, nếp nhăn trên mặt khi cười càng trở nên sâu hơn, cô khẽ run rẩy, lại bắt đầu co quắp.
Tối nay đại thúc, đặc biệt kỳ lạ.
Sau khi bữa ăn kết thúc lại tiếp đến chương trình thứ hai đó là đi hát. Hạ A Hoa được đại thúc kỳ quái ôm vào lòng dẫn đầu đoàn người đi vào một phòng bao cực kỳ xa hoa.
Âm nhạc vang lên, vui vẻ bắt đầu.
Tiểu Từ đứng mũi chịu sào xung trận đi lên phía trước đoạt micro, hắng giọng một cái, lại nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt cuối cùng rơi vào đại thúc kỳ quái bên cạnh Hạ Sơn Chi cô.
Tiểu Từ lúc này tự xưng là Tiểu Thẩm Dương đôi mắt nhỏ sắc bén hơn bình thường hướng về cô: "Chị Hạ, có một câu, em chôn sâu ở trong lòng đã nhiều năm, vẫn không có cơ hội mở miệng."
Ngang hông đột nhiên bị năm ngón tay giữ chặt, đầu vai chạm vào lồng ngực của anh, hình như đã trở nên cứng hơn rồi.
Hai bọn họ chen chúc trong một góc khuất nhất trên sô pha đỏ thẫm, gắn chặt như keo.
Đại thúc kỳ quái liền lên tiếng chặt đứt lời nói của tiểu Từ: "Vậy thì cậu cứ vĩnh viễn im lặng cho tôi!"
Ặc, ánh mắt của đại thúc lúc này thật hung dữ lại tàn nhẫn, thật may là góc này của bọn họ rất tối, cũng thật may là chỉ có hai người bọn họ, nếu không thì trái tim thủy tinh của tiểu Từ liền bị nổ "Bùm" một cái rồi.
Cô liền cắn răng trả lời anh: "Thật vất vả cho chàng thanh niên muốn thổ lộ với đàn chị lại bị đại thúc anh ngồi chồm hổm ở góc tường muốn làm người tàng sao?"
Đại thúc nghiêng nghiêng đầu, hừ mũi tức giận, không thèm để ý đến cô nữa.
Vì vậy nội tâm của cô đầy mong nghênh đón tiểu Từ, cậu ta lại nói: "Em so với Chí Tôn Bảo may mắn hơn, bởi vì em rốt cuộc cũng bắt được cơ hội."
Mọi người ngừng thở, đều giống như Hạ Sơn Chi cô, âm thầm chờ đợi câu tiếp theo của tiểu Từ.
Ánh sáng màu vàng dìu dịu vây quanh người của cậu ta, cậu thanh niên trong mắt cô chợt trở nên chói lọi.
"Chị Hạ, em kính yêu chị như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng. Chị Hạ, chị không được rời khỏi đồng bào thân yêu của mình được."
"Stop!"
"Cút!"
"Khinh bỉ."
Tiếng phỉ nhổ của mọi người che mất một màn thâm tình trong mắt tiểu Từ.
Trái tim đang đập loạn trong lồng ngực cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
Thật là không dễ chơi.
Kính yêu, nhiều hơn một chữ, chất chứa đầy hàm ý bên trong.
"'Sa mạc nhiệt tình' này dành cho chị Hạ, chị vĩnh viễn là một sa mạc nhiệt tình trong lòng em!"
Liền theo đó là tiếng nhạc vang lên, tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai tràn ngập căn phòng.
Tiểu Từ vung áo khoác, chợt lùi về phía sau, rất lưu loát liền mạch.
Đây cũng chính là sở trường của cậu ta.
Một chân xoay tròn tại chỗ hai vòng, hất đầu cất tiếng hát: "Nhiệt tình của em, giống như một chậu lửa."
Giọng hát khàn khàn lại rung động người nghe, rất có tính thi vị, cô không nhẫn nhịn được liền chu môi huýt sáo.
Một giây kế tiếp hô hấp liền thấy khó khăn, bởi vì cổ đã bị tay của một người nào đó bóp chặt.
"Em có vẻ rất high?"
Người nào đó lại sát vào thêm một chút, ôm lấy cô thật chặt... cả người cơ hồ ngả lên trên người của anh.
Môi của anh thì thầm bên tai cô, trong giọng nói kia không hề bị âm nhạc nhiệt tình kia bao phủ.
Cô cứ cho là anh mở miệng hung ác cắn một cái nhưng thật ngoài ý anh lại léo đầu của cô sang nhiệt tình hôn.
Mùi rượu phảng phất theo đầu lưỡi của anh tràn vào, khuấy đảo, lục lọi khắp nơi trong khoang miệng, nặng nề mút vào, một lần lại một lần gặm cắn.
Không buông tha bất cứ chỗ nào trong miệng của cô, mò mẫm làm loạn.
Nước bọt của anh cũng tràn đầy trong miệng của cô, mùi rượu phả lên chóp mũi thật là ngột ngạt.
Cô vội vàng túm cổ áo anh, bất mãn hừ mấy tiếng.
Trời mới biết cô rất nghiêm chỉnh biểu đạt sự bất mãn của mình nhưng âm thanh này hình như càng giống với tiếng rên rỉ hơn.
Mà Hoắc lão hình như rất hài lòng, lực cầm đầu của cô chợt nhẹ hẳn, đầu lưỡi hung hãn cũng chậm rãi tiếp tục quấn quanh đầu lưỡi của cô mà chơi đùa.
Sau lại còn cố ý rụt ra rụt vào nữa.
Ca khúc nhiệt tình của Tiểu Từ đã kết thúc, lại chậm rãi đổi sang một ca khúc nhạc phim đang thịnh hành.
Giai điệu đẹp đẽ vang vọng khắp phòng, bao phủ lấy cô cùng với lão Hoắc, như đang chúc mừng cuộc đại chiến môi lưỡi của bọn họ.
Nhiều lần muốn tắt thở, lão nhân gia mới buông tha cho cô, trong không khí bây giờ đang tràn ngập mùi thuốc lá pha lẫn bia rượu.
Ở bên kia, ba bốn người kia đang chơi súc sắc, uống bia từ chỗ kia truyền đến.
Cô vừa đưa mắt nhìn sang thì đúng lúc người đàn ông nằm trên ghế sofa chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm vào nhau.
Địch ở ngoài sáng còn ta ở trong tối, trong miệng anh đang ngậm một điếu thuốc cũng ngồi dậy theo.
Cách đó không xa là hai đồng nghiệp, vai cô không khỏi run lên. Mẹ ơi, cô cũng không phải cố ý nhìn đâu, không nên hiểu lầm.
Đồng chí bên kia đột nhiên đứng lên, tháo cà vạt ra, tùy ý ném ở trên ghế sofa.
Sau đó lại cởi mấy cái cúc áo ở đằng trước áo sơ mi.
Đừng có trách cô cố tình nhìn thấy "Kẹo mè xửng" của đồng chí, chỉ là vừa vặn lúc đó đại thúc buông cô ra để thở vừa ngẩng đầu lên đập vào mắt đã là cảnh tượng kia rồi.
Cô ngồi đầu ghế sô pha, lão Hoắc đưa lưng về phía bên trong nên thật may là anh không có nhìn thấy.
Cô âm thầm vỗ vỗ trái tim nhỏ, thu hồi tâm tình của mình lại.
Lại ngả người nói thầm vào bên tai đại thúc: "Em thấy buồn bực trong lòng."
"Ha ha ha...... không tệ."
Lồng ngực của anh dán lên người cô, rầm rầm rầm tạo nên chấn động, tráng kiện mà khỏe mạnh.
Hai bàn tay đan vào nhau, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Thoáng đưa mắt ra phía xa lại chạm phải ánh mắt như âm hồn bất tán cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Cô đưa mắt nhìn, sau đó liền sửng sốt.
Quý Quân cầm Micro, từng bước từng bước đi đến, càng ngày gần đến chỗ của bọn họ.
Cô trừng mắt thầm nguyền rủa: Mẹ ơi, anh mà đi lên trước một bước nữa, thì tương lai vợ của anh sinh con sẽ không có □!
Nguyền rủa như thế có cỡ nào ác độc nhưng lại không làm gì được"Kẹo mè xửng tiên sinh" đang cất bước lại gần.
Lão Hoắc tựa như đã nhận ra cẩ người của cô đang căng như dây đàn, đầu đang chôn ở bên cổ cô chợt ngẩng lên.
Ánh sáng trong mắt lão Hoắc vừa trong trẻo vừa thoả mãn nhìn cô, một thoáng ân cần này tựa như một sự khích lệ để cho tự động buông lỏng dây thần kinh của mình.
Cô liền cười một tiếng rồi vô cùng dịu dàng nói: "Ánh mắt của anh đang nhìn ai đấy, chỉ được nhìn sang người bên cạnh thôi."
Hạ Sơn Chi rất ít khi dịu dàng như thế, dĩ nhiên là hành động thục nữ làm cho cô nổi hết da gà này là có mục đích, có thể nói là tự trấn an.
Cô khẽ dựa vào người lão Hoắc, cố ý cọ cọ bộ phận mềm mại như đang làm nũng vậy.
Mặt anh đột nhiên trầm xuống rốt cuộc cũng giãn ra một chút.
Lão Hoắc vẫn ôm cô nhưng cũng quay đầu lại.
Cách bọn họ một bước không phải ai khác đó chính là"Kẹo mè xửng tiên sinh".
"Có chuyện gì sao?"
Lão Hoắc giương mắt, mở miệng trước, giọng nói không có chút kiên nhẫn nhưng loại toát ra vẻ lười biếng, rất có phong cách đàn ông.
Cô liếc tặng cho anh một ánh mắt tán thưởng.
Tay của lão Hoắc dửng dưng như có như không ở bên hông cô nắm chặt lại.
Cô uốn éo thân mình nói: "Xấu tính."
Mềm mại, tê dại đến tận xương.
Thì ra là Hạ Sơn Chi cô cũng có thiên phú đấy chứ.
Cô cố gắng không kích động, nhìn thẳng vào mắt lão Hoắc, anh mím môi lại tựa như đang nín cười.
Mà người đang đứng trước mặt hai bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng.
Cảm thấy không có gì vui, thì nên rút lui thôi.
Cố ý làm như vậy không phải là để anh xem sao? Quý Quân, nếu không muốn mất hết mặt mũi thì đi đi.
Nhưng Quý Quân hình như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn cô không chớp mắt.
Mà đầu kia bên kia không khí đang dâng cao, khong hề bị ảnh hưởng từ không khí quái dị ở đầu đằng này.
Cô đang muốn cất lời thì Quý Quân lại đưa tay trái về phía cô.
Đại thúc dĩ nhiên sẽ không để cho anh ta được như ý, nửa đường liền chặn lại.
Quý Quân nắm chặt quả đấm mãnh liệt kéo ra nhưng tuyệt không thể thoát khỏi kìm kẹp của đại thúc.
Đại thúc quả nhiên là đại thúc, thật sự rất khỏe.
Trong lúc cô đang tập trung mọi chú ý lên đại thúc thì Quý Quân thình lình cúi người xuống trước mặt cô nói nhỏ: "Vết thương ở gáy còn đau không?"
"Hoắc Sở Kiệt, trên người của Sơn Chi có dấu vết của tôi."
Rầm, xong đời rồi.
Cánh tay của lão Hoắc quả nhiên căng thẳng, như muốn bấm sâu hơn vào da thịt của cô.
Quý Quân, chết bầm.. con mẹ nhà anh.
Đại thúc vung tay lên, Quý Quân lảo đảo ngã ra phía sau nhưng trên mặt lại thấp thoáng ánh cười hả hê.
Cô hận không thể tiến lên tặng cho anh ta mấy cái bạt tai.
Mẹ nó, đã gặp qua người ghê tởm nhưng chưa từng thấy qua người nào ghê tởm như vậy.
Đại thúc kéo cô một cái vọt tới chỗ Tống Thân đang chơi súc sắc nói: "Sơn Chi không thoải mái, bọn anh về trước, em ở đây chiếu cố mọi người nhé."
Đại thúc vẫy tay chào mọi người rồi dẫn cô đi ra cửa.
Phía sau lưng là "Kẹo mè xửng tiên sinh" mà cô khinh bỉ, đang làm ra vẻ thâm tình nói: "Ánh trăng hiểu lòng tôi, người mà tôi vĩnh viễn yêu, tiểu thư Hạ Sơn Chi."
Cả người cô liền run rẩy không phải vì lo sợ mà là vì bản thân đang vô cùng tức giận!
Ông trăng à, xin hãy nghe lời cầu nguyện của con, hãy trừng phạt anh ta, để cho anh ta vĩnh viễn bị bất lực.
← Ch. 40 | Ch. 42 → |