Vay nóng Homecredit

Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 08

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Lazada


Mấy ngày nay, Trần Uyên Sam tới tổng bộ của Qua Sam để trợ giúp cho An Chí Thượng, thế nhưng vị tổng giám đốc này, thật sự tỏa ra khí thế làm cho toàn bộ nhân viên cảm thấy bị áp bức.

Trong phòng làm việc, trợ lý An vừa báo cáo tình hình cho vị tổng giám đốc mặt không cảm xúc kia, vừa cắn răng rơi lệ trong thầm lặng.

Sau khi Trần Uyên Sam từ Mỹ trở về, tính tình có vẻ không được tốt lắm.

Mặc dù nhìn bên ngoài Trần Uyên Sam vẫn bình thản như cũ, dáng vẻ trẫm tĩnh, thế nhưng trên thực tế, hai ngày nay mỗi ngày Trần Uyên Sam đều ngồi lì ở phòng làm việc, thời gian làm việc của anh so bình thường đã nhiều một phần ba.

Là một trợ lý luôn ở bên cạnh tổng giám đốc, biểu hiện như vậy đúng là quá không bình thường. Công việc càng ngày càng nhiều, nhân viên liên tục tăng ca đêm, có mấy phương án dành cho mấy tháng sau lại phải lôi ra thực hiện ngay bây giờ, nhân viên của Qua Sam thực sự khổ không thể tả.

Kể cả đại diện cho thuộc hạ hắc đạo của anh Kim Tuấn cũng cảm thấy thế. Hai ngày nay Trần Uyên Sam đều nửa đêm mới về thị sát khách sạn, mặc dù thái độ của anh ddl.. qd vẫn ôn hòa, nhưng sau khi thị sát xong, bọn họ sẽ nhận được những đề xuất có chút phi lý của Trần Uyên Sam. Mới đây anh lại ra lệnh dỡ bỏ những thiết bị anh cho là không tốt, mà những thiết bị đó lại không thể trả về nhà máy, thế nên chỉ còn cách rất lãng phí là vứt đi, làm cho dạo này áp lực về tiền bạc của khách sạn càng ngày càng lớn, nhân viên nửa đêm vẫn phải làm việc liên tục, càng ngày mọi người càng không ngừng kêu khổ.

Mấy người của hắc đạo đều là những người rộng rãi, sảng khoái, thế nhưng mấy ngày nay thật sự là bị đày đọa không chịu được đành phải đi tìm Kim Tuấn kể khổ, "Anh Kim, Trần thiếu ngài ấy trước đây không có như vậy, rốt cuộc là hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Tuấn nhìn Trần Uyên Sam ngồi cách đó không xa, vẻ mặt vô cảm chăm chú nhìn điện thoại, hắn thở dài, lắc đầu một cái, "Tài."

"Cái gì tài?" Mấy tên thuộc hạ không hiểu.

"Ta đoán thế." Kim Tuấn nhỏ giọng, "Là bởi vì người phụ nữ đi cùng ngài ấy tới khách sạn hôm trước."

Mấy tên thuộc hạ kia như đã hiểu ra, có chút không tin nhìn về phía lão đại đang ngồi bên kia.

"Một mình tôi trở về nước, mấy ngày nữa sẽ trở lại."

Điện thoại hiển thị lên dòng chữ này bị Trần Uyên Sam nắm chặt trong tay, thời gian gửi tin là thứ 2, cũng chính là ngày anh vừa mới từ Mỹ trở về, anh vừa mới bước vào phòng làm việc thấy cô không có ở đây, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận được tin nhắn này của cô.

Cô cứ như vậy nguyên nhân cũng không nói, cũng không hề báo trước một tiếng cho anh, một mình rời khỏi Nhật Bản, chỉ dùng vẻn vẹn 12 chữ này thông báo cho anh biết.

Mấy ngày nay vừa trở về anh đã phải xử lý rất nhiều chuyện nên rất mệt mỏi, trong lòng lại bị tin nhắn này của cô làm cho có chút tức giận, nhưng hôm nay lại thêm một ngày nữa không hề nghe thấy tin tức gì từ cô, rốt cuộc cũng không chờ được nữa, cất điện thoại đẩy cửa đi ra ngoài.

>>>>>>>

Ngày đó khi Nghiêm Thấm Huyên nói xong câu cuối cùng thì rốt cuộc Lục Thiêm Lịch cũng đã rơi lệ.

Nghiêm Thấm Huyên nhìn người đàn ông đối diện rơi lệ liên tục lặp lại câu xin lỗi, cô cảm thấy trong lòng mình có chút thê lương cùng với uể oải.

Thời điểm này, có nói xin lỗi nhiều như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, từ nay về sau ở trong thế giới của cô, sẽ không bao giờ có sự tồn tại của hắn nữa.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của cô với hắn. Thời điểm bọn họ vừa mới chia tay, co dù cô biết ddl.. qd hắn là tên khốn khiếp, nhưng cô vẫn mong có thể cùng hắn yêu lại lần nữa. Thế nhưng bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được, có vài điều, một khi đã mắc sai lầm thì sẽ rất khó khăn để sửa.

Cô nhìn hắn một lúc, ngồi xuống ghế dựa, nhẹ nhàng nói với hắn, "Anh đi đi, nếu anh để lỡ chuyến bay này người nhà anh sẽ lo lắng đấy."

Hắn nghe lời cô từ từ ngồi dậy, phải chống tay vào cạnh bàn mới có thể đứng vững. Ánh mắt của hắn trầm lặng nhìn vào gương mặt của cô thật lâu, không nói lời nào, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, cất bước đi ra khỏi phòng.

Sau khi hắn rời đi, cô một mình ngồi ở trong phòng cả đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, cô đến công ty đưa vài tài liệu và hướng dẫn thủ tục cho trợ lý, xách theo hành lý bay một chuyến đến thị trấn G.

Thị trấn G khá gần S thị, là một nơi như thi như họa (Đẹp như tranh vẽ), không khí trong lành, yên tĩnh thanh bình, trước kia vào ngày chủ nhật cô và Lục Thiêm Lịch thường cùng nhau đến nơi này.

Lúc này cô đang ngồi trong một quán trà, cầm ly trà Long Tỉnh trong tay, khẽ ngẩn người.

Ngồi ở bên cạnh cô là một nhà ba người, bé trai mới có 3 tuổi, cái đầu như quả dưa hấu, nhìn rất đáng yêu, bố mẹ của đưa bé nhìn qua đều còn rất trẻ, người bố vừa đút bánh ngọt cho đứa con trai hiếu động, vừa dịu dàng nhìn vợ của mình.

Cô chống cằm, lẳng lặng nhìn gia đình hạnh phúc này một hồi lâu.

Cô đã từng đọc qua một đoạn vănmà đến tận bây giờ nó vẫn luôn khắc ghi trong long cô.

Nếu như bạn đã từng trải qua một tình yêu chân chính, vậy thì bạn thật là may mắn. Đó là tình yêu không cần những lời nói ngon ngọt, hoa tươi hay bất kỳ những thứ xa xỉ gì, chỉ cần người đó nguyện ý dùng ánh mắt dịu dàng sẵn sàng nhìn bạn cả đời.

>>>>>>>

Sau khi đi ra khỏi quán trà, cô trở lại khách sạn, ngồi ở trên giường mở vali hành lý ra.

Từ trong vali hành lý cô lấy ra một túi đồ.

Ở trong đó là tất cả quà tặng mà Lục Thiêm Lịch đã tặng cho cô lúc bọn họ vẫn còn yêu nhau, cùng với nhật ký do chính tay cô viết, còn có thêm cả băng video và quyển sổ nhật ký hắn mới đưa cho cô cách đây không lâu.

Những thứ này cô đưa đi từ Nhật Bản đưa đến tận đây.

Những thứ này từng là những đồ vật quý báu của cô, đặt ở trong ngăn kéo đầu giường, thỉnh thoảng cô sẽ lấy ra xem lại. Nhưng kể từ khi cô đặt chân đến Nhật Bản, những thứ này không bao giờ rời khỏi vali

Cô cầm cái túi trong tay, đi đến bên cạnh bàn lấy hộp diêm.

Ra khỏi khách sạn, cô rẽ đến một ngõ nhỏ bên cạnh khách sạn, thả tất cả sổ, hình xuống dưới đất, mở hộp diêm ra, châm lửa.

Chờ đến khi tất cả bị cháy rụi, cô lấy từ trong túi quần một cái USB, mấy cái kim băng loại nhỏ, ném vào thùng rác.

Đột nhiên, âm thanh cười đùa của trẻ con vang đến, cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy mấy đứa trẻ con, đang vừa đùa giỡn vừa chạy tới nơi cô đang đứng, ánh mắt cô lóe lên nét kì lạ, đi lên phía trước giơ tay lên chặn đường bọn trẻ lại.

Ánh mắt của bọn trẻ ánh lên nét khó hiểu, cô ngồi chồm hổm xuống, phân phát những con rối cầm trên tay cho bọn trẻ, cô bé buộc tóc hai bên vui vẻ đến nỗi nhảy tưng tưng.

Những con rối đều là Lục Thiêm Lịch tặng cho cô, khi đó Bích Giới đến nhà cô thấy những con rối này được cô trân trọng đặt ở đầu giường thì liếc mắt khinh bỉ cô.

Hoàng hôn, hai tay cô trống trơn im lặng đứng trên cầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đến kì lạ, những ddl.. qd thứ đồ kia, tất cả những đồ vật kỉ niệm của cô và hắn đã bị bỏ lại ở thi trấn tĩnh lặng này, từ nay về sau, không yêu không hận, không quen, hãy quên đi, những kí ức sẽ vĩnh viễn được bỏ lại ở nơi này.

>>>>>>>>

*****

Sáng ngày thứ hai, Nghiêm Thấm Huyên dậy thật sớm, nhanh chóng giải quyết bữa sáng ở trong khách sạn rồi ra ngoài đi dạo quanh thị trấn G.

Thị trấn G yên tĩnh thanh bình hôm nay lại náo nhiệt đến lạ thường, người đến người đi, trên cầu người người chen chúc nhau đứng, trong ngày lễ này những người lái đò sẽ thi đấu giọng hát với nhau, mỗi người lái đò phải mời một người đến dd;lqd giúp đỡ, có thể là người nhà, bạn bè của họ, cũng có thể là một người xa lạ. Hai người phải hợp tác cùng nhau song ca một ca khúc, cuối cùng người xem sẽ bỏ phiếu chọn lựa đội hát hay nhất, phối hợp ăn ý nhất là người chiến thắng.

Không có bất kỳ phần thưởng nào, cũng không có những yếu tố nào khác, thế nhưng những ngày lễ như vậy lại rất được người dân của thị trấn G và những người ở nơi khác hoan nghênh.

Vị trí nơi Nghiêm Thấm Huyên đứng khá là tiện lợi, là khúc quẹo gần chỗ cây cầu, mặc dù không đặc biệt nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy được, hơn nữa xunng quanh chỗ này cũng ít người, nhưng cô thật sự không ngờ được, lại có một người lái đò tới mời cô cùng ca hát.

Người lái đò là một ông cụ lớn tuổi, đội nón cói, hiền lành dễ gần, ông ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Nghiêm Thấm Huyên, cười phúc hậu mời cô tham gia trò chơi.

Đồng ý lời mời của ông cụ, Nghiêm Thấm Huyên cùng với ông cụ đi tới nơi đăng ký rút số, may mắn rút được số cuối cùng, trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ngồi xuống thuyền nghiêm túc luyện tập với ông cụ.

Cô và ông cụ quyết định sẽ cùng nhau song ca bài trấn nhỏ nay đã khác. (Không có bài hát này đâu nha các bạn, tác giả tự sáng tác ra thôi)

Đây là một bài hát cũ của Quảng Đông, ông cụ sẽ hát bè cho cô lên nốt cao, ý nghĩa cùng với giai điệu của bài hát này rất khó để thể hiện, càng làm cho cô quyết tâm sẽ không để ông cụ mất thể diện.

Đám người dần dần tụ họp lại nơi này, cô hít vào một hơi thật sâu, đứng lên nơi đầu thuyền, quay người lại đứng đối diện với ông cụ bắt đầu cất tiếng hát.

Trấn nhỏ của em, tràn đầy nét mặt tươi cười của anh.

Ban đêm tại nơi đây, em và anh ôm nhau ngủ.

Vật đổi sao dời, anh ra đi mang theo trái tim nhưng lại không nói một lời.

Hôm nay xa nhau, em và anh dứt khoát chia ly.

............

Xung quanh tiếng người huyên náo, tiếng nước chảy...... Thế nhưng cô không hề để tâm, sau lưng giọng nói hùng hồn của ông cụ dần dần nhỏ lại, làm cho giọng hát du dương êm ái của cô càng them nổi bật.

Nghiêm Thấm Huyên cuối cùng cũng đã hát đến khúc cuối, sống mũi cảm thấy cay cay, cô nghiêng đầu nhìn về phía trước, lại phát hiện cuối cùng con đò đã cập bến, dừng lại trước một người.

Xa xa cô thấy người nọ nở nụ cười nhàn nhạt, bình thản đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn cô.

Hôm đó ở thị trấn G, cuối cùng đội của ông cụ với Nghiêm Thấm Huyên dành được số phiếu bầu cao nhất.

Thật ra thì cô vô cùng khâm phục khả năng am hiểu thế sự, nhìn một lần mà đã có thể phân biệt tình sâu ý cạn của ông cụ.

Lúc ông cụ đó lại gần mời cô cùng hát với mình, chỉ mỉm cườinhàn nhạt nói với cô,

"Hôm nay cháu hãy thả lại chuyện xưa qua câu hát, khiến nó ở lại chỗ này, không cần mang theo gánh nặng bên người nữa."

>>>>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt với ông cụ, đang đi lên thang đá thì Trần Uyên Sam khẽ khom lưng kéo cô lên nơi anh đứng.

"Sao anh lại tới đây?" Trong lòng co khẽ vui mừng, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, ở thị trấn G yên bình thanh nhã này, thật sự là rất hòa hợp với nhau.

Anh nhìn cô hồi lâu, khẽ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ chậm rãi nói,

"Nghiêm Thấm Huyên, cô thật sự rất khác người."

>>>>>

"............ Anh nhẹ một chút............"

Người phụ nữ nằm ở trên giường, mái tóc ngắn đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt, dính bết vào cái cổ, trên tấm lưng trắng như tuyết là những vết hôn màu hồng.

Căn phòng yên lặng chỉ có tiếng thở dốc của đôi nam nữ cùng với tiếng nước chảy mị hoặc, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng cảnh tượng ở trên giường, tấm lưng vững dd;lqd chãi của người đàn ông đang quỳ gối trước lưng của người phụ nữ, hắn bắt được hông của cô, ở trong cơ thể cô luận động.

Người đàn ông kia khuôn mặt rất nam tính và anh tuấn, bờ môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt nhìn tư thế dụ hoặc của người phụ nữ đang nằm trên giường kia, càng không thể kiềm chế được nữa, càng ngày càng mãnh liệt.

Cô bị âm thanh kết hợp của hai người làm cho xấu hổ, đôi tay vòng ra sau eo hắn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhẹ nhàng sờ soạng.

"Đan Cảnh Xuyên......... Không cần............ Em....... . A" Lời nói của cô bị đứt quãng, nơi đó lại bị vật nóng rực của hắn ma sát, làm cho cô không thoải mái, quả thực là muốn mạng người.

"Em cái gì? Hả?" Đan Cảnh Xuyên bất chợt ngừng lại, cắn lên vành tai xinh xắn của cô, mập mờ hỏi cô, "Muốn hay là không muốn? Nói cho Thượng tá anh nghe. Hả?"

Trong lòng cô đang đấu tranh dữ dội, định lấy chân đạp tấm lưng của người đàn ông kia thì lại nghe thấy điện thoại di động của hắn đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên.

Đan Cảnh Xuyên nhíu mày nhìn cái điện thoại đang rung kia.

Hai giờ rưỡi sáng, người nào mà lại gọi điện vào giờ này, nếu như không phải là bắt được Trùm Ma Túy hay cái gì đó tương tự thì mấy thằng nhóc kia có vẻ không muốn sống nữa.

"Nghe điện thoại......" Cố Linh Lan cố gắng chống người dậy lấy điện thoại, lại không biết cô vừa khẽ động một cái, vật nóng rực kia đã trượt một nửa ra khỏi cơ thể cô, cô hít vào một hơi, vừa định nói chuyện, lại bị cánh tay của người ở phía sau ôm thật chặt, bọn họ một lần nữa lại trầm luân.

Đan Cảnh Xuyên chìm trong dục vọng, mạnh mẽ luận động trong cơ thể cô, thả điện thoại di động lên trên giường, hắn khẽ liếc một cái, cau mày ấn nút nhận điện, vẫn không có ngừng động tác.

Trần Uyên Sam thấy hắn rốt cuộc cũng nhận điện thoại, định nói thì lại nghe thấy tiếng rên khe khẽ cùng với tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia, anh không nhịn được cười khẽ, nói với người ở bên kia

"Thật sự xin lỗi đã quấy rầy "công việc" của cậu, tôi có việc cần nhờ cậu giúp." Anh nghe thấy bên tai là tiếng thở gấp, cầm chìa khóa xe đi lòng vòng xung quanh, dùng hết sức kiềm chế tiếng cười.

"Xin lỗi?" Đan Cảnh Xuyên một tay cầm điện thoại di động một tay vỗ về người phụ nữ đang nằm ở phía dưới, "Hai giờ rưỡi sáng gọi điện thoại, cho dù cậu muốn chết tôi cũng sẽ không tới giúp cậu."

"Giúp tôi tìm người." Anh nhanh chóng cắt ngang lời hắn, mặc kệ hắn có nghe hay không, thu hồi lại ánh mắt, "Người của tôi sẽ gửi tài liệu qua điện thoại cho cậu, ngày mai tôi muốn nghe được kết quả."

Bên kia im lặng mấy giây không có động tĩnh, đôi tai của Trần Uyên Sam vẫn chăm chú nghe không hề bỏ sót một tiếng động nào.

Lúc này Đan Cảnh Xuyên đã đi xuống giường, một tay ôm lấy người phụ nữ đã bất tỉnh đi vào phòng vệ sinh, xanh mặt nói, "Trần Uyên Sam cậu thật sự, mấy ngày không gặp, vẫn bỉ ổi như vậy."

"Đan Cảnh Xuyên, cậu thật sự phải để cho mấy đứa trẻ dạy cậu hiểu thế nào là tri ân báo đáp, lúc ấy tôi dd;lqd nhớ người kia muốn lật đổ S thị, ở Nhật tôi đã giúp cậu tìm được người, thế nào? Sắp thành chú rể rồi thì muốn qua cầu rút ván* hả?"

*Ám chỉ những người vô ơn, bội nghĩa

Đan Cảnh Xuyên im lặng một lúc, liếc mắt, "Nam hay nữ?"

"Nữ, cậu nên biết người đó, tiểu thư của Nghiêm gia."

Đan Cảnh Xuyên nhẹ nhàng đặt Cố Linh Lan vào trong bồn tắm, chỉnh cho nước ấm, nghe được cái tên đó thì con ngươi khẽ đảo, "Trần Uyên Sam, trước khác nay khác, hôm nay là tôi thì ngày mai sẽ là cậu."

Trần Uyên Sam cười nhạt cúp điện thoại, trong long thừa biết nếu tên kia mà đã đồng ý thì sẽ xong nhanh thôi, với thế lực của cục phó cục cảnh sát thành phố S, còn có thể không tìm được sao.

>>>>>>


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-30)