Vay nóng Homecredit

Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 03

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Shopee


Lần này Nghiêm thị sẽ được cải tổ lại trên phạm vi lớn, sau khi chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo chính thức hoàn thành, hậu kỳ sẽ được tuyên truyền bởi bộ phận PR ddlqd của Nghiêm thị, hơn nữa các cổ đông sẽ phái người đến giúp bộ phận PR của chúng ta, nhất định sẽ giúp công ty tạo được tiếng vang, giá cổ phiếu sẽ nhanh chóng tăng lên......

Cả phòng họp giờ phút này yên lặng như tờ, tất cả nhân viên tham dự đều tập trung tinh thần lắng nghe giọng nói trầm ổn phân tích chi tiết từng câu từng chữ của người đàn ông kia.

Nói là mọi người thì hơi quá, ví dụ như vị tiểu thư, người thừa kế của Nghiêm thị đang ngồi ở vị trí chủ tọa kia, rõ ràng một câu cũng không nghe lọt, chỉ dùng ánh mắt kín đáo nhìn người đàn ông đang phát biểu kia.

Phó tổng......   Lúc này thư ký tiểu Phùng ngồi ở sau vị trí chủ tọa nhẹ giọng kêu lên một tiếng, thấy phó tổng vẫn không hề nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là khe khẽ đẩy đẩy cô,  Mọi người đang đợi ý kiến của chị.  
Hả?  Cô hoàn hồn lại, thấy ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều tập trung vào cô, bao gồm cả ánh mắt mang đầy ý thú vị kia.

Cô nhíu nhíu mày, nhỏ giọng ho khan một cái, nghiêm túc nói, Tất cả mọi việc tiến hành như quyết định của Trần tổng, tan họp.

Cuộc họp kết thúc, mỗi một người đều cung kính tiến lên bắt tay vị Trần tổng kia, ánh mắt họ nhìn anh ta chỉ có thể dùng từ sùng bái để hình dung.

Cô sửa sang lại quần áo rồi đứng lên, tựa vào bàn hội nghị nhìn cái người đang ôn hòa nói chuyện với các nhân viên vừa tham dự cuộc họp.

Nếu không phải cô đã dùng toàn bộ hai giờ họp hội nghị để quan sát anh ta, cô thật không tin nổi người này lại chính là tên thủ lĩnh xã hội đen mà cô gặp hôm trước.

Sau khi các nhân viên rời khỏi phòng họp, Trần Uyên Sam dặn dò trợ lý An Chí Thượng vài câu rồi bảo hắn rời đi trước, trong mắt chứa đựng tia cười nhạt đi về phía cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn lãng của anh, chỉ thấy bờ môi mỏng khẽ mấp máy, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt của cô, lễ độ nói.

 Phó tổng Nghiêm.  

Cô nhìn vào mắt anh, rất tự nhiên chơi trò mắt đối mắt với anh.

Ngày thứ ba kể từ khi cô tới Tokyo, chi nhánh mới của Nghiêm thị phát hiện thị trường Tokyo đang bành trướng trên khắp thế giới, hiện tại có lẽ đã trở thành nơi hot nhất Châu Á.

Uyên Sam đã nhìn thấy lợi ích khi đầu tư vào đây ——tài chính thương mại của S thị đứng ddlqd thứ nhất thứ hai Châu Á, vừa vặn đang cần phải hợp tác với một thế lực vững mạnh, vì vậy S thị cùng với Nghiêm thị mở chi nhánh mới ở Tokyo, đi chung một con đường, hợp tác phát triển cùng nhau là lựa chọn tốt nhất.

Việc Uyên Sam đầu tư vào Nghiêm thị sẽ cho công ty được nhiều lợi ích, cha cô Nghiêm Khải thấy khó mà có được cơ hội như vậy nên đương nhiên nguyện ý hợp tác.

Vì vậy, với hiệu suất cực cao của hai bên, các loại thủ tục được tiến hành rất nhanh chóng, điều này dẫn đến việc, Nghiêm Thấm Huyên đang ở phòng họp đã gặp được người cầm quyền tối cao làm cho cô suýt đập đầu xuống đất.

............ Rốt cuộc anh là ai?  Nghiêm Thấm Huyên có chút ai oán nhìn anh hỏi.

Trần Uyên vẫn là dáng vẻ thản nhiên ấy, cùng cô rời khỏi phòng họp, Tóm lại không phải là người uống rượu rồi sẽ lên cơn như ai đó.

Cô bị anh nói đúng chỗ đau, rất kìm chế để không chửi tục, cùng anh đi tới chỗ thang máy.

Mặc dù là bạn hợp tác, nhưng Phó tổng Nghiêm cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho bí mật của chúng ta.   Trần Uyên Sam đứng bên cạnh cô, nhấn nút đi xuống gara tầng hầm.

¥&%&@#¥%............

Cô ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười nhìn Trần Uyên Sam, trong lòng hung tợn hứa, hợp tác cái đầu anh! Hiện tại hợp đồng cũng đã ký xong, về sau khẳng định sẽ không cần gặp anh ta quá thường xuyên!!

>>>>>>

Cho nên nói, làm người không thể tùy tiện hứa hẹn.

Nghiêm Thấm Huyên núp ở dưới một thân cây, gương mặt nhỏ nhắn được che lấp bởi cái kính râm bản to, vừa cắn răng nghiến lợi nhận điện thoại vừa nhỏ giọng mắng, Doãn Bích Giới, tớ cùng Trần Uyên Sam đi tới Thiển Thảo Tự cầu xin bình an, cũng không phải là đi cầu xin con cái, không được cười!

Doãn Bích Giới nằm trên ghế dựa ở sân nhà mình, vừa thoa mặt nạ vừa nói, Nghiêm cô nương ngài thật là thủ đoạn nha, mới có mấy ngày mà đã đi cầu xin con cái rồi!

Bên cạnh cửa khẩu của chùa thấy Trần Uyên Sam đứng đó chờ cô, Nghiêm Thấm Huyên chỉ còn cách hung tợn nói với đầu dây bên kia, Doãn Bích Giới, sớm muộn có ddlqd ngày Pháp Hải đến thu nhận cậu, cứ chờ đi. Nói xong cúp điện thoại bước nhanh đến bên cạnh Trần Uyên Sam rồi cùng nhau đi vào Thiển Thảo Tự.

Sáng sớm cô còn đang ngủ say, liền bị cuộc điện thoại của Trần Uyên Sam đánh thức, đang oán hận tới cực điểm thì anh lại lấy chuyện đó ra để uy hiếp cô, làm cho cô không thể làm gì khác ngoài việc cùng anh đi tới Thiển Thảo Tự.

Nghiêm Thấm Huyên theo anh đi vào trong chùa, nhìn xung quanh một chút, quay đầu lại nhìn Trần Uyên Sam đang nghiêm túc nói chuyện cùng đại sư, nhìn gò má của anh, cô phát hiện Trần Uyên Sam làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, lúc anh suy nghĩ, nói chuyện, vẫn luôn giữ vẻ mặt không nóng cũng không lạnh có chút thận trọng đó.

Nói lúc người đàn ông nghiêm túc chính là lúc họ có sức quyến rũ nhất quả thật không sai.

Cô ý tứ đi bên cạnh anh nhìn anh quyên góp, giọng nói của Trần Uyên Sam vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại thấy anh cầm cái bình lắc qua lắc lại trước mặt cô. Cho tôi? Cô mỉm cười vươn tay ra nhận lấy.

Trần Uyên Sam gật đầu một cái, Phù hộ cho những người khác về sau không bị những người điên vì rượu làm hại.

Nghiêm Thấm Huyên im lặng không lên tiếng thu lại lá bùa bình an, vừa đi theo anh ra khỏi chùa, cô ngay lập tức véo anh.

Hành động ấy làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh, Trần Uyên Sam nở nụ cười quay đầu lại nhìn cô, thấy cô gái sau lưng đang tức giận, đứng dưới ánh mặt trời khuôn mặt đó làm cho anh thất thần, cảm thấy lòng mình thanh thản đến lạ thường.

Hai người đi ra khỏi chùa, anh không nhanh không chậm chỉ về đằng trước, Mới vừa nghe đại sư bảo hôm nay là 'ba xã tế', nơi đó bày rất nhiều quầy ăn vặt.

Như đã đoán trước cô reo lên một tiếng, Trần Uyên Sam thấy cái người đã bị đồ ăn vặt quyến rũ ở bên cạnh, cảm thấy hết sức thú vị.

>>>>>>>

Mấy giờ sau, Nghiêm Thấm Huyên đi tới trước một hàng quán nhỏ, tay chống lên cây, nghẹn lời không nói được câu nào. Trần Uyên Sam tay trái cầm một đống đồ ăn vặt, tay phải nhẹ nhàng vuốt lưng cô.

Đừng vuốt nữa, anh càng vuốt tôi lại càng muốn nôn ra.   Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn đống đồ ăn vặt trong tay anh, mặt cũng xanh lét. Trần Uyên Sam buồn cười thu tay về,  Đi thôi, đi bộ cho tiêu hóa bớt.  

Hai người lảo đảo đi về phía trước, đi một hồi Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy người đã thoải mái hơn ddlqd chút, đột nhiên mới phát hiện Trần Uyên Sam bị chính mình sai bảo, bất tri bất giác muốn lấy lại đống đồ trên tay anh. Anh nhìn cô một cái, cô vội vàng rụt tay lại.

Đi bộ.   Anh chậm rãi nói,  Giữa bạn bè với nhau, không cần để ý những chuyện vặt vãnh như thế.  

Nghiêm Thấm Huyên bị cái từ Bạn bè làm cho ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh, Trần Uyên Sam cũng đang nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh, không chút hoang mang, Tôi không có bạn bè là nữ, thế nên hôm nay phải làm phiền tới cô.

Cô trừng hai mắt, đảo tròn một vòng, Thay vì nói bằng lời thì hãy thể hiện bằng việc đầu tư đi.

Trần Uyên Sam nghe những lời này thì nghiêng đầu nhìn người đang ra vẻ đắc ý bên cạnh, nói, Không hổ là con gái của thương nhân.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

Sắc trời dần tối, hai người vừa hay đi ngang qua công viên nhìn thấy ghế liền ngồi xuống, Nghiêm Thấm Huyên cho tay vào đống đò ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh, Hôm nay tại sao anh lại muốn đi Thiển Thảo Tự cầu may?

Nếu là bạn bè, thì có chuyện gì cũng đều kể cho nhau nghe. Cô nghĩ tới đó, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trần Uyên Sam ngồi ở bên cạnh, mất một lúc lâu, mới lạnh nhạt nói, Mẹ tôi trước khi mất hàng năm đều tới đây vào thời điểm này.

Nghiêm Thấm Huyên thấy đã hỏi tới vấn đề không nên hỏi, đang do dự nên nói gì tiếp theo, thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Trần Uyên Sam nhận điện, nghe được mấy câu, sắc mặt lập tức thay đổi, Được, tôi lập tức đi tìm cô bé.

Cúp điện thoại, anh quay đầu lại, trầm mặt nhìn Nghiêm Thấm Huyên nói, Em gái tôi tự tiện chạy ra ngoài, quản gia để mất dấu con bé.

Nghiêm Thấm Huyên vừa đứng dậy bước nhanh đi về phía trước, vừa hỏi anh, Cô bé sẽ đi tới nơi nào?

Trần Uyên Sam chau mày nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra, Tôi biết em ấy sẽ đến nơi nào rồi.

☆, 【 mới 】Tửu Tâm

Nghiêm Thấm Huyên thở hồng hộc dừng lại ở bên đường, giương mắt nhìn quán bánh ở trước mặt, có một cô bé đang đứng cạnh cửa, tập trung tinh thần nhìn đầu bếp bên trong đang làm bánh ngọt.

Rõ ràng cảm thấy Trần Uyên Sam ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đi lên phía trước, Hi San.

Cô bé kia quay đầu lại, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm giống Trần Uyên Sam như lột, thấy Trần Uyên Sam mặt liênf mếu máo, đưa tay ra, giọng nói nghẹn ngào nước mắt liền lập tức rớt xuống, Anh!

Trần Uyên Sam ôm lấy cô bé, cẩn thận cho đầu em gái tựa vào vai của anh, vuốt đầu của cô nhỏ giọng ddlqd an ủi, Hi San ôm Trần Uyên Sam vừa khóc vừa nói chuyện gì nghe cũng không rõ, anh lắng nghe nửa ngày mới nghe rõ là chuyện gì xảy ra.

Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé 10 tuổi, khóc một lát là đã ngủ thiếp đi, Trần Uyên Sam vừa cẩn thận ôm cô bé vừa gọi điện báo cho quản gia biết tin, vừa nhẹ giọng giải thích với Nghiêm Thấm Huyên.

Nghiêm thấm Huyên nhìn tiểu công chúa Trần đang nằm ở trong ngực anh, hồi lâu mới cười với anh rồi nói, Đi, tôi dẫn anh tới một chỗ.

>>>>>

*****

Lúc Trần Hi San thức dậy cô bé đã ngửi được mùi sữa nồng đậm, Trần Uyên Sam thấy con bé tỉnh dậy, cẩn thận giúp con bé sửa sang lại tóc, lấy tay giúp con bé lau sạch ddlqd nước mắt còn dính trên mặt. Trần Hi San ngửi thấy mùi sữa thì vội thò đầu ra khỏi ngực của anh trai liền nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên trong tay cầm khay bánh ngọt cười cười nhìn cô bé.

Tiểu công chúa Trần nhìn về phía chị gái xa lạ và khay bánh ngọt hấp dẫn đó một lúc, sau đó vẫn quay đầu đi chỗ khác, bĩu môi nhỏ giọng nói, Mẹ không cho em ăn bánh ngọt, mẹ nói ăn sẽ sâu răng.

Trần Uyên Sam cho Trần Hi San ngồi vào ghế tựa, ánh mắt tràn ngập cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ nhìn em gái lúc nãy còn mạnh miệng nói như vậy bây giờ đang nhìn trộm đĩa bánh ngọt.

Nghiêm Thấm Huyên phì cười, đúng là trẻ con, quen thuộc sờ sờ đầu của cô bé, Không sao, đây là chị tự làm bánh ngọt mời em ăn, không nói cho mẹ em biết.

Trần Uyên Sam nhìn hai người một lớn một nhỏ đang trò chuyện với nhau, vuốt đầu của Trần Hi San rồi nói với con bé, Đây là bạn của anh, chị Thấm Huyên.

Trần Hi San khéo léo gật đầu một cái, rất tự nhiên gọi, Chị Thấm Huyên. Bị giọng nói đáng yêu của trẻ con dụ hoặc, Nghiêm Thấm Huyên lấy khay bánh ngọt rồi cẩn thận cắt một phần nhỏ, đưa đến trước mặt của Trần Hi San.

Cô bé Trần Hi San bị cả chị gái xinh đẹp lẫn bánh ngọt công kích, không chống lại được tạm thời đặt mẹ và việc sâu răng qua một bên, hoan hô một tiếng, cầm lấy bánh ngọt vui vẻ ăn.

Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở đối diện cô bé, chống cằm nhìn, nhìn một hồi lại phát hiện tiểu công chúa không được bình thường, cô bé lại khóc, nước mắt rơi làm Nghiêm Thấm Huyên cũng phát hoảng, luống cuống tay chân không biết nên làm gì mới phải.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ê a nói, Chị, đây là lần đầu tiên chị gặp em, đã làm bánh ngọt cho em ăn. Thật ra em cũng không hẳn là sợ bị sâu răng nên mới không dám ăn bánh ngọt, mà tình cờ là mong muốn của em, mẹ em sẽ không đáp ứng cho em. Mẹ không phải là mẹ ruột của ddlqd em, mẹ nghĩ mẹ đã bao giờ đối xử tốt với em hay chưa? Mẹ không phải là muốn nhìn em khổ sở, ra sức quyết định hộ em, cái này không được cái đó cũng không cho...... Nói xong lời cuối cùng, Trần Hi San rốt cuộc cũng vùi đầu vào cánh tay rồi khóc nức nở.

Trần Uyên Sam nhìn Trần Hi San, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là trong mắt có lóe lên một tia chán nản.

Mà Nghiêm Thấm Huyên nghe Trần Hi San nói xong, sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên khóe môi cong lên, vẻ mặt như cười mà lại không cười, cô ngồi vào bên cạnh Trần Hi San, ôm lấy bả vai của cô bé rồi sờ cái mũi nhỏ nhắn kia.

Con bé này, em hạnh phúc như vậy mà không biết hưởng thụ.  
Chị muốn được giống em, tình nguyện ngày ngày bị mẹ mắng, thế mới vui.   Trong nháy mắt ánh mắt của cô hàm chứa sự hâm mộ pha lẫn chút ngậm ngùi đều bị Trần Uyên Sam thu hết vào mắt,  Từ nhỏ ba mẹ của chị đều bận công việc, mười ngày nửa tháng đều không thấy bóng dáng đâu cả, bọn họ rất ít khi quan tâm tới cuộc sống của chị, chứ đừng nói đến việc dạy dỗ chị.  

Cô nhẹ nhàng lấy một miếng bánh ngọt rồi đặt ở trong miệng, Em đã bao giờ phải trải qua cái cảm giác này chưa? Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, mỗi ngày đều là một mình chị tới trường học; Lúc các đứa trẻ khác nhõng nhẽo vòi vĩnh với ba mẹ chúng, chị đã bắt đầu tự quản lý mọi chuyện của mình; không phải lúc nào ba mẹ cũng nhớ sinh nhật của chị, có lần vài tháng sau sinh nhật chị lại đưa quà tới nói đó là quà sinh nhật;15 tuổi, một mình chị đi Lãnh Sự Quán tại Nhật Bản làm thủ tục đi Nhật một tháng, lúc trở lại bọn họ cũng không có phát hiện ra chị đi Nhật, lúc học đại học chị đi du ddlqd học ở Nhật hai năm, đều là tự mình quản lý cho cuộc sống của mình. Nhưng chị biết bọn họ không phải là không yêu thương chị.

Nói tới đây, cô chợt bật cười rồi nói với Trần Hi San, Trong mắt chị, cho dù không phải là mẹ ruột, ít nhất bà làm những điều này là vì em, cho dù có quan hệ máu mủ hay ddlqd không, bà hao tốn thì giờ để dạy dỗ giáo dục em, là do bà yêu thương em, chỉ là cách bà thể hiện tình cảm với em nghiêm khắc hơn so với những người khác, chị có thể cảm thấy, từ trong đáy lòng bà hi vọng em sẽ trở nên giỏi giang hơn so với những người khác, không hy vọng em sau này do sự trẻ con không hiểu chuyện của mình mà gây ra hậu quả khiến cho em phải hối hận.

Trần Hi San định thần lại nhìn cô, trên mặt lộ vẻ bối rối, cô nói rõ từng câu từng chữ với Trần Hi san, Lúc nhỏ chị cũng đã từng thử, làm sao để cho ba mẹ để ý đến chị, ddlqd cho dù một chút thôi cũng được. Mà về sau chị mới biết, cho dù chị gây ra chuyện quá đáng đến mức nào đi chăng nữa, bọn họ cũng chỉ là giáo dục chị mấy câu. Sau khi lớn lên mới thấy trước kia mình thật là buồn cười, thật ra thì yêu, đâu chỉ là ngày ngày ôm đứa bé ở trong tay rồi cưng chiều nó mới được gọi là yêu?

Trên thế giới này có nhiều người như vậy, chỉ có bọn họ mới thực sự quan tâm đến em, thế nên em phải học quen dần với nó.  

Trần Hi San nhìn Nghiêm Thấm Huyên, hồi lâu mới gật đầu một cái, đẩy miếng bánh ngọt trong tay ra, Chị Thấm Huyên, em không ăn nữa, ăn nhiều sâu răng mẹ sẽ không vui.

Nghiêm Thấm Huyên bị bộ dạng kiên quyết của Trần Hi San chọc cười, nói, Được, Hi San thật là hiểu chuyện.

Đôi mắt to của Trần Hi San đảo qua đảo lại, đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, đưa tay ra ôm lấy cổ của Nghiêm Thấm Huyên, ghé sát vào mặt cô rồi thơm một cái.

Nghiêm Thấm Huyên bị cô bé này làm cho đầu óc choáng váng, ôm lấy cô bé vò trong ngực mình, hai người hi hi ha ha nói chuyện, thỉnh thoảng cô chọc cho tiểu công chúa cười khanh khách.

Đối diện với hai người mới gặp nhau lần đầu tiên mà đã trò chuyện vui vẻ thế kia, Trần Uyên Sam nhìn khuôn mặt đã không còn chút khó chịu của em gái, rồi lại đặt ánh mắt sâu thẳm trên khuôn mặt tươi cười của Nghiêm Thấm Huyên.

Tối đến, ba người đến một nhà hàng cơm curry, Trần Hi San một tay nắm lấy tay của Trần Uyên Sam tay còn lại cầm tay của Nghiêm Thấm Huyên, đi tới biệt thự của Trần gia ở Tokyo, Trần Hi San rất hiểu chuyện ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt rồi đẩy cửa đi vào nhà.

Trần Uyên Sam quay đầu lại nhìn Nghiêm Thấm Huyên đứng bên cạnh, ánh mắt ôn hòa, Hôm nay đã làm phiền cô rồi, còn chuyện của Hi San nữa.

Nghiêm Thấm Huyên bôn ba một ngày, cũng có chút mệt mỏi, xốc lại tinh thần lắc lắc đầu, Bạn bè mà.

Khóe mắt Trần Uyên Sam khẽ giật giật, phân phó tài xế đưa Nghiêm Thấm Huyên về khách sạn, sau khi cô ngồi lên xe ngồi, Trần Uyên Sam cúi người xuống dựa vào cửa kính xe, nhìn cô rồi chậm rãi nói, Thấm Huyên, ngủ ngon.

>>>>>>>

Choáng nha!!! Sao lại có thể như vậy!!! Mẹ kiếp!!!! 

Nghiêm Thấm Huyên ở trong phòng làm việc nóng nảy đi tới đi lui, cầm hộp quà tinh xảo trên tay, cầm cũng không được mà ném cũng không xong.

Buổi sáng lúc cô vừa mới bước vào phòng làm việc, đã nhìn thấy trợ lý tay cầm món đồ gì đó đưa cho cô, cô ngơ ngác không hiểu đưa tay ra nhận lấy, giương mắt nhìn trợ lý nín cười nhìn cô.

Đây là ai đưa tới?  Nghiêm thấm Huyên nhìn kỹ vào cái hộp đều chứa loại bánh ngọt mà cô thích hỏi trợ lý.
Không rõ lắm  Trợ lý lắc đầu một cái, đưa tờ giấy cầm trên tay cho Nghiêm Thấm Huyên,  Phó tổng, còn có cái này.   Nói xong liền xoay người chạy tóe khói.

Nghiêm Thấm Huyên càng thấy kỳ quái nhìn trợ lý một cái, vừa đẩy cửa phòng làm việc ra vừa nhìn tờ giấy cầm trên tay.

Nhìn một hồi, mặt cô hết xanh rồi lại đỏ, hung hăng đặt tờ giấy vào trên bàn làm việc, dùng sức xé bọc ngoài của hộp quà, sờ bên trong hộp một lúc, rồi lấy ra thuốc giải rượu.

Trên tờ giấy là nét chữ rồng bay phượng múa, Điểm tâm không biết có hợp khẩu vị của cô hay không, trong đó có mấy thanh chocolate rượu, còn tặng kèm theo thuốc giải rượu, để tránh tốt bụng tặng quà lại gây ra thảm họa.

Không phải bởi vì uống say cộng thêm thất tình nên mới lần đầu tiên say rượu trước mặt anh ta hay sao?! Việc nhỏ thế này lại thành đòn sát thủ để anh ta chế nhạo cô hay sao?!

Nghiêm Thấm Huyên cắn răng nghiến lợi thuốc giải rượu trong tay ra, hung dữ nhìn ký tên ở cuối tờ giấy, Kris.

Anh ta cho là ký tên tiếng anh thì cô sẽ không biết là anh ta đưa cho cô sao?! Cho là ngày đó cô ký hợp đồng không có mắt sao? Cái này thật là khốn kiếp!

Cô lớn như vậy rồi bây giờ mới biết có người dùng cái loại Hữu nghị này để cảm ơn người khác, lần này tốt lắm, gửi qua cô trợ lý trẻ tuổi tràn đầy sức sống và ddlqd có khả năng tám chuyện vô hạn kia, dám chắc qua ngày hôm nay cả công ty đều biết cô tửu lượng kém mà còn thích chơi trội, cô còn mới nhận chức, hiện tại còn chưa làm gương cho mọi người noi theo, mà đã làm cho mọi người trên dưới đều cười cô!

Trần Uyên Sam, anh hãy chờ đó, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Dọc theo đường đi đến ga tàu điện ngầm, sẽ thấy một người mặt mày lấm la lấm lét nhìn trái ngó phải, biểu hiện trên mặt hình như rất nóng nảy, lại có vẻ không hiểu tiếng Nhật nên không nhận được sự giúp đỡ từ những người xung quanh.

Cô nhìn thấy người nọ liền sửng sốt hai giây, rồi lập tức xoay người đi về hướng khác.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-30)