← Ch.08 | Ch.10 → |
Nhìn tướng ngủ của anh, bên miệng mỉm cười sâu sắc, nhịn không được vươn 𝐭*🔼*🍸 𝖐*h*ẽ 𝖈hạ*ⓜ mũi anh, đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn anh như vậy.
Đối người đàn ông, cô chỉ thưởng thức dạng cô thích — cô thích đàn ông dũng mãnh, ánh mắt cô cho tới bây giờ chỉ dừng ở trên người đàn ông dũng mãnh có khả năng làm cho cô c-♓-ả-𝖞 𝐧ướ-𝐜 miếng.
Trước kia tất cả bạn trai cô kết giao đều là đàn ông dũng mãnh 𝖌ợ●ℹ️ cả●m mà cô thích, dạng giống bạch mã vương tử yếu đuối, ẻo lả như Thiệu Duẫn, cô cho tới bây giờ không hề chú ý qua.
Cho nên lúc trước cũng không cảm thấy mặt Thiệu Duẫn có gì đẹp, đối với diện mạo của anh cô luôn xem nhẹ.
Nhưng giờ phút này cảm giác của cô không giống, có thể là ngày hôm qua anh làm cho cô thay đổi suy nghĩ, hiện tại nhìn anh, cảm thấy bộ dạng anh cũng không tệ lắm.
Ngũ quan tuấn mỹ, lông mi đen dài làm cho anh bớt đi một tia âm nhu, lại tăng thêm một chút hương vị đàn ông, dưới mũi thẳng là đôi môi đẹp.
Không biết 𝐡●ô●ռ lên cảm giác như thế nào......
Đan Tiểu Phù nghĩ tà ác, bất chợt có một suy nghĩ — cô chưa từng kết bạn với loại đàn ông thế này nha! Trước đây là không có hứng thú, mà hiện tại......
Nghĩ đến tối hôm qua Thiệu Duẫn ôn nhu, còn có bộ dáng rõ ràng tức giận đến пg𝒽-❗ế-n 𝖗ăп-🌀 nghiến lợi lại không có cách nào với cô kia, hơn nữa khi anh mềm lòng, ở bên cô làm lòng cô thấy ấm áp......
Người đàn ông như anh vậy, lần đầu tiên cô gặp được, mà tối hôm qua hành động của anh làm cho cô có chút động tâm nho nhỏ.
Khi một cô gái động lòng kỳ thật rất đơn giản, một chút săn sóc nho nhỏ, có thể làm cho tâm tịch mịch trở nên rung động.
Cô nghĩ, tối hôm qua anh đột nhiên quyết định ở lại với cô, hẳn là khi ở cửa, nhìn thấy cô có chút cô đơn.
Cô không thường cô đơn, trấn nhỏ rất náo nhiệt, cô có thể nơi nơi la cà, cũng thói quen một mình một chỗ, tối hôm qua chính là nhất thời yếu ớt, làm cho cô cảm thấy cô đơn.
Mà anh thấy được, tuy rằng không thích cô, nhưng anh vẫn ở lại bên cô, an ủi cô đang cô đơn, làm cho cô không còn cô đơn nữa.
Nhìn bóng dáng của anh, cô cũng nhìn đến ôn nhu của anh, lòng ấm áp, lại xuất hiện rung động nho nhỏ.
Cô hình như có thích anh một chút......
Mà anh, hẳn là không phải chỉ có một chút chán ghét cô.
"Giờ nên làm cái gì bây giờ......" Hơn nữa anh sẽ rời khỏi trấn nhỏ, cô muốn một chút rung động này liền dừng lại như vậy sao?
Đan Tiểu Phù do dự, đưa tay vuốt mặt anh lướt qua hai má của anh.
Cảm giác được trên mặt hơi ngứa, Thiệu Duẫn nhíu mày, theo bản năng giơ tay bắt lấy tay trên mặt.
Tay bị bắt lấy, Đan Tiểu Phù sửng sốt, nâng mắt nhìn anh.
Thiệu Duẫn cũng chậm rãi mở mắt ra, không có mắt kính ngăn cách, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp như bảo thạch, phiếm một chút sương mù, hơi tính trẻ con nhìn cô.
Thình thịch!
Trái tim Đan Tiểu Phù nhảy một cái, đột nhiên hiểu được cảm giác khi vương tử đánh thức mỹ nhân ngủ say trong cổ tích.
Cơ hồ là xúc động, cô cúi đầu xuống, dùng sức ♓ô●𝐧 lên đôi môi mỏng kia.
Đột nhiên bị 𝖍ôⓝ-, Thiệu Duẫn sửng sốt, sau đó nháy mắt thanh tỉnh: "Cô......" Miệng vừa mới mở, cái lưỡi trơn trượt liền tham tiến trong miệng anh.
"A......" Không dự đoán được động tác của cô nhanh như vậy, Thiệu Duẫn hoàn toàn không kịp phản ứng.
Kỹ thuật 𝐡ô_𝐧 của cô tốt lắm, đầu lưỡi nhiệt tình quấn lấy anh, khiêu khích anh, từng chút từng chút q𝖚*γế*𝖓 𝓇*ũ 🅓ụ-𝒸 ✌️ọn-🌀 đàn ông của anh.
Anh là đàn ông, lại mới vừa tỉnh ngủ, lý trí còn không kịp cự tuyệt, bản năng phản ứng đã ôm ✝️𝒽-â-𝓃 🌴-𝒽-ể trong tay, giơ tay ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào trong lòng, lưỡi lửa nóng lập tức triển khai đáp lại.
Đan Tiểu Phù ngồi khóa ở trên người anh, dưới ⓜô_n_𝐠 cảm giác được cứng rắn bừng bừng phấn chấn của đàn ông, cánh tay vòng ôm lấy cổ của anh, cô mở cánh môi ra, gắn bó cùng anh 𝐧ó●ⓝ●🌀 🅱️●ỏп●🌀 giao triền.
Hơi thở hai người dần dần hỗn loạn, bàn tay to tham nhập quần áo của cô, cách nội y cầm lấy một bên 𝐦ề-𝐦 〽️-ạ-𝐢, cô nhìn thì gầy, nhưng bộ 𝖓🌀ự-c lại rất tròn, no đủ làm cho người ta không thể một tay nắm giữ.
Mà đầu nhũ sớm mẫn cảm đứng thẳng, cách nội y mỏng manh đâ-〽️ v-à-𝐨 tay của anh, ngón tay đi vào nội y, bắt lấy đầu nhũ khẽ kéo.
"A~......" Cô lập tức bật ra tiếng 𝓇.ê.п п.𝖍.ẹ, di chuyển cặp 𝐦ô_ռ_g trắng, đè ép nam tính phía dưới, đầu lưỡi càng q·υ·ấ·n 🍳·υ·ý·т cùng anh triền miên, phản ứng nhiệt tình làm cho một tia lý trí còn sót lại của Thiệu Duẫn cũng biến mất.
Môi lưỡi nóng cháy đột nhiên chuyển thành mãnh liệt, cắn nuốt đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay nắm lấy đầu nhũ dùng sức xoa nắn, làm cô 𝖐●♓0●á●i 🌜ả●〽️ sâu sắc.
✝️ⓗâ●𝓃 ✝️♓●ể kiều diễm 𝖗-⛎-п 𝐫ẩ-🍸, da thịt vì tình dục mà mẫn cảm đỏ ửng một chút, môi lưỡi giao triền làm cho cô cơ hồ không thể nuốt, nước bọt chảy xuống chiếc cằm phấn nộn, mà cách một lần vải, cô vẫn cảm nhận được nam tính thật lớn dưới ɱ-ô-𝐧-ɢ kia làm cho cô hưng phấn mà run run.
Nhưng mà...... Bây giờ không được.
Cô cơ hồ là tiếc nuối rời đi môi lưỡi của anh, thấy anh còn muốn hô·ռ tiếp, nhanh chóng vươn tay ngăn cản môi anh: "Không được, bây giờ không tiện." Nếu tiếp tụcsẽ không thể dừng được.
"Sao lại không tiện?" 𝐃ụ-𝐜 ☑️ọ𝐧-🌀 đàn ông không dễ dàng tiêu mất như vậy, tay vẫn nắm 𝐧·𝐠ự·𝐜 cô dùng sức nắm chặt, lại kéo đầu nhũ.
"Ah~......" 𝒞*ắ*ռ 𝖒*ô*ï nhịn xuống 𝓇ê*n r*ỉ sắp ra khỏi miệng, cô nhanh bắt lấy tay anh, không cho anh lại tiếp tục đốt lửa.
"Anh quên?" Đan Tiểu Phù kiều mỵ nhìn anh, cô hiện tại đang là kỳ sinh lý!
Thiệu Duẫn chậm rãi khôi phục lý trí, cũng nghĩ đến hiện tại cô là tình hình gì. Nhưng trọng điểm không phải là cái này, mà là anh làm sao có thể cùng cô......
Anh nhanhtay ⓡ·ú·† 𝐫·𝖆 khỏi quần áo của cô, nhưng bàn tay lại vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm ɱề*𝖒 𝖒*ạ*❗ trắng mịn mới vừa rồi, hơn nữa d.ụ.ⓒ 𝐯.ọ.ⓝ.g của anh vẫn trướng đau, vẫn đang chạm vào m.ô.п.g của cô.
"Cô...... Tôi......" anh xấu hổ lại kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên không biết nên xử lý tình hình này như thế nào, cô cùng anh...... sao lại như vậy?
Anh nhớ lại, nghĩ đến là cô hô-ռ anh trước......
"Cô đột nhiên 𝖍ô·𝓃 tôi làm gì?" Cô gái này không biết buổi sáng là không thể trêu chọc đàn ông sao?
"Bởi vì muốn 𝐡ô·ⓝ a!" Đan Tiểu Phù cũng không thẹn thùng, trả lời tự nhiên, môi của cô vẫn vì nụ ♓ô.𝓃 kịch liệt vừa rồi mà sưng đỏ, thoạt nhìn rất là mê người.
Nhìn chằm chằm môi của cô, Thiệu Duẫn nghĩ đến cảm giác mới vừa rồi 𝒽ô·п cô, rất thơm, thực mềm, mà cô nhiệt tình đáp lại làm cho anh mất lý trí.
Nhớ lại một hồi, ⓣ_𝖍_â_𝓃 🌴h_ể anh lại nóng lên.
Đáng ⓒ.♓.ế.✞!
Anh nhanh chóng dời tầm mắt, cúi đầu không được tự nhiên, mà 𝖉-ụ-𝖈 𝐯-ọ-𝐧-ℊ dưới thân ngược lại càng cứng rắn.
Cảm nhận được bừng bừng phấn chấn dưới 𝐦·ôռ·ⓖ càng пó𝓃*🌀 𝖇*ỏп*🌀, lại thấy khuôn mặt anh phiếm hồng, Đan Tiểu Phù không khỏi muốn cười: "Anh...... Có muốn đi nhà tắm không?"
"Câm miệng!" Giận đỏ mặt, Thiệu Duẫn chật vật rống lại.
"Hay là...... Muốn tôi dùng phương pháp khác giúp anh?" Cô khiêu khích gần sát anh, ở bên tai anh thổi nhẹ, lại cắn vành tai của anh.
Lời nói dụ hoặc làm cho th*â*n ✞*h*ể anh càng bừng lửa nóng, trong óc lập tức hiện lên một màn hình ảnh tưởng tượng, làm cho dục hỏa của anh toàn bộ không tiêu được.
"Muốn sao?" Thanh âm của cô lại kiều lại mị, cái ⓜô-𝖓-ℊ nhẹ chuyển, c●ọ 🔀á●t lửa nóng của anh.
Cô gái này......
Thiệu Duẫn ⓣh_ở 𝐝_ố_🌜 trầm trọng, biết cô là cố ý, làm cho anh vừa giận: "Đủ rồi!" anh dùng lực đẩy cô ra, vội vàng nhảy người lên. Mà anh đũng quần dưới thân, vì d.ụ.🌜 ⓥ.ọ.𝓃.ɢ mà buộc chặt.
Anh liều mạng hít sâu, cắn răng giận trừng cô: "Đan Tiểu Phù, cô chơi đã chưa?" Cô gái này đang nghĩ cái gì? Không có việc gì đột nhiên dụ hoặc anh.
"Tôi không chơi nha!" Cô là thật sự: "Tiểu Duẫn Duẫn, anh muốn cùng tôi kết giao thử hay không?" Cô cười đề nghị.
"Cái gì?" Thiệu Duẫn kinh ngạc trừng lớn mắt: "Cô đang đùa giỡn cái gì?"
"Tôi không có nói giỡn." Cô nhìn anh: "Tôi là thật sự."
Thiệu Duẫn trừng mắt cô: "Cô không phải chỉ yêu đàn ông dũng mãnh sao?" Loại giống như anh, cô không phải luôn xem thường sao?
"Đúng nha!" Đan Tiểu Phù gật đầu: "Nhưng tôi phát hiện anh cũng không tệ nha! Ngẫu nhiên muốn đổi khẩu vị thôi!"
Cô đá lông nheo với anh: "Như thế nào? Muốn hay không?"
Đổi khẩu vị?
Cô gái này xem anh là cái gì? Bữa ăn ngon sao?
"Không cần!" Không chút nghĩ ngợi, anh cắn răng từ chối: "Tôi không có hứng thú với cô."
"Phải không?" Cô 🌜*ắ*𝐧 Ⓜ️ô*𝐢, ngắm xuống hướng đũng quần của anh: "Nhưng'Nơi đó' của anh không phải là nói như vậy."
Rõ ràng liền đối cô rất "Hứng thú"!
"Này chính là bản năng người đàn ông!" Thiệu Duẫn gầm nhẹ, tùy tiện tìm một cô gái khi anh vừa tỉnh ngủ khiêu khích anh, anh cũng sẽ có phản ứng.
"Là như thế sao? Vậy anh có muốn đợi kỳ sinh lý của tôi qua rồi thử lại không?" Ánh mắt Đan Tiểu Phù thực hoài nghi, nhịn không được đề nghị, mắt đẹp biểu lộ một chút khiêu khích.
Gân xanh bạo liệt, Thiệu Duẫn bị cô làm tức giận đến nói không ra lời: "Đan Tiểu Phù cô, cô......"Cô gái này có biết hai chữ thẹn thùng viết như thế nào hay không?
Lại cùng cô nói tiếp anh sẽ hộc 𝐦·á·ц! Anh tức giận đến xoay người bước đi.
Lại tức giận!
Đan Tiểu Phù cười nhìn Thiệu Duẫn nổi giận đùng đùng rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé vào trên sô pha, ngón tay 𝖒.ơ.𝖓 ⓣⓡớ.п cánh môi lửa nóng, nhớ đến cảm giác bị anh ♓ô_𝓃_.
Cũng không tệ lắm...... Cô thích.
Cô nâng tay trái lên, đem ngón cái cùng ngón trỏ duỗi thẳng, bày ra tư thế súng lục, bắn về phía cửa.
"Bằng!" Thiệu Duẫn, cô thích......
Quyết định, khiến cho tâm này tiếp tục động đi!
Anh hiện tại chán ghét cô cũng không sao, cô sẽ làm cho anh thích cô!
Đảo đôi mắt, cô nở nụ cười ngọt ngào.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |