Truyện:Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa - Chương 08

Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
Trọn bộ 11 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

A...... Người đàn ông này muốn làm cho cô không xuống giường được sao?

Đồ Kiều Kiều cảm thấy toàn thân xương cốt đều sắp gãy, t𝐡·â·𝖓 𝖙♓·ể đau đến động đầu ngón tay cũng không động được. Mở mắt mệt mỏi, cô nhìn người đàn ông đang ngủ say. Khi ngủ anh bớt đi vẻ lạnh lùng hơn.

Tóc rũ trên trán, làm cho anh trẻ hơn rất nhiều.

Thấy anh ngủ say như vậy, thật muốn há mồm cắn anh. Thế mà nói cũng không nói một tiếng liền rời đi, cô không gọi cho anh, anh cũng không thèm chủ động gọi điện thoại cho cô, nếu cô không xuất hiện trước mặt anh, anh có khi đã quên cô luôn rồi!

Còn cùng cô gái khác ăn cơm nói chuyện phiếm, xem ra những ngày này anh sống rất tốt a! Anh tốt nhưng cô thì không tốt chút nào!

Anh nghĩ rời đi như vậy là có thể đoạn tuyệt 🍳.𝐮.𝐚.ռ 𝒽.ệ với cô sao? Nghĩ cũng đừng có mơ! Cô sẽ không khinh địch như vậy buông tha cho anh.

Đồ Kiều Kiều cô lần đầu tiên bị đối xử như vậy!

Cô đã tự mình đưa lên cửa, còn chạy 𝐥*ê*п 🌀*ıườ*п*𝐠, thậm chí cẩn thận đùa giỡn chậm rãi đi vào cuộc sống của anh, làm cho anh dần dần quen với sự tồn tại của cô, cô nghĩ mình đã thành công, ai ngờ anh lại đột nhiên rời đi. Khi biết anh rời đi, cô giận đến mức muốn bầm thây anh vạn đoạn!

Lần đầu tiên cô phí nhiều tâm tư lên một người đàn ông như vậy, không ngờ anh lại không cần, ngay cả khi rời đi cũng không nói với cô. Anh quả thực là đồ trứng thối!

Được, anh không cần cô, cô cũng không cần anh, không liên lạc thì không liên lạc, cô còn giận đến mức xóa luôn số điện thoại của anh.

Dù sao Đồ Kiều Kiều cô cũng không thiếu đàn ông, Đan Thiên Tề thì tính cái gì? Lúc nào cô cũng có thể tìm một người đàn ông.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ngày nào cô cũng 𝓃●🌀𝐡●ℹ️ế●𝓃 𝓇ă●ⓝ●𝐠 nghiến lợi nghĩ về anh, không cam lòng, không cam lòng, rất không cam lòng! Trừ không cam lòng, trong lòng cô còn có một loại xúc động muốn khóc, loại xúc động này hù 🌜·𝐡·ế·✝️ cô, lần đầu tiên cô vì một người đàn ông mà khóc.

Cô là Đồ Kiều Kiều nha! Chỉ có cô làm cho đàn ông khóc, cô chưa bao giờ vì đàn ông mà rơi nước mắt, nhưng nghĩ đến Đan Thiên Tề, cô liền ấm ức muốn rơi nước mắt.

Rống ― thế mà lại khóc vì đàn ông, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Đồ Kiều Kiều cô thật ngu ngốc!

Bằng điều kiện của cô, ai không coi trọng? Lại nhìn trúng Đan Thiên Tề tên trứng thối này! Nhiều đàn ông như vậy cô không chọn, lại cố tình chọn người e sợ tránh cô không kịp tên trứng thối kia!

Đáng giận! Ngay từ đầu không phải là cô không cam lòng sao? Không cam lòng có loại đàn ông ngại cô, không xem cô rà gì cả, làm cho tự tôn của cô bị thương, mới cố ý dụ hoặc anh, khi nào thì chính mình cũng nhảy xuống hố?

Cô vừa tức vừa giận, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, nếu không phải có chút động tâm, cô sẽ không tùy tiện đưa ra yêu cầu qua lại lấy kết ⓗô.𝐧 làm điều kiện tiên quyết với một người đàn ông.

Hai người lần đầu tiên gặp mặt cô đã muốn anh làm chồng cô, nếu không phải có ý với anh, cô sẽ không đưa ra loại yêu cầu như thế với người đàn ông không quen.

Nhưng anh lại cực khinh thường cô, tự tôn của phái nữ bị thương, làm cho cô quật cường không cần anh. Ai dè, sau này lại cùng anh chạy lê-ⓝ ɢ𝒾-ư-ờ-п-🌀, cô càng lúc càng buông không được...... Giờ cô mới biết có một số việc, không phải nói không cần sẽ không muốn.

Nhưng anh thì sao? Anh lại dễ dàng không cần cô.

Cô thật sự một chút cũng không đáng để anh thích sao? Cô không cam lòng!

Đồ Kiều Kiều nhịn không được há mồm cắn 𝖓.𝐠ự.𝖈 Đan Thiên Tề.

"A......" Đột nhiên bị cắn, Đan Thiên Tề tỉnh lại, nhíu mày trừng mắt nhìn n●g●ự●ⓒ mình, nơi đó lại nhiều thêm một vết cắn, mà cô gái cắn anh vẫn còn muốn hướng lên trên cắn cằm anh.

"Đừng cắn nơi này." Anh còn phải đến công ty, trên mặt nhiều có vết cắn sao xem được? "A!"

Kêu cô đừng cắn còn cắn mạnh như vậy?

Đan Thiên Tề dứt khoát cúi đầu ⓗ-ô-п cái miệng nhỏ nhắn, ngăn cản cô tiếp tục cắn anh.

Một hồi lâu, anh mới 𝖙-♓-ở 🅓-ố-𝖈 ồ ồ buông cái miệng nhỏ nhắn ra, nhưng đôi mắt cũng đã dấy lên một chút tình dục, không được, lại lêu lổng nữa anh nhất định sẽ muộn giờ làm.

Mà cô đã sớm bị 𝒽ô*n đến vô lực, chỉ bạc vươn lên 𝓃●ɢ●ự●𝒸 trắng, mái tóc rối tung trên lưng, kiều nhan vì vừa được yêu mà ngon miệng làm cho anh lại muốn đè lấy cô.

Đan Thiên Tề thở sâu, không ngờ mình lại nặng 𝖉_ụ_🌜 v_ọn_ɢ như vậy, đụng tới cô, anh luôn luôn động dục. Nhắm mắt lại, anh áp chế 𝖉*ụ*🌜 ✅ọп*🌀, xuống giường đi vào phòng tắm. Đồ Kiều Kiều tiếp tục nằm trên giường, thấy anh rửa mặt chải đầu xong đi ra khỏi phòng tắm, lấy quần áo mặc vào, cô bò dậy, mắt đẹp nhìn anh.

"Em có thể ở chỗ anh không?" Cô đã hy sinh một đêm để thuyết phục anh nha!

Đan Thiên Tề liếc cô một cái, cầm lấy caravat vòng qua cổ.

"Không nói lời nào chính là đồng ý nha!" Đồ Kiều Kiều xuống giường đi tới chỗ anh, vươn tay giúp anh đeo caravat.

Con ngươi Đan Thiên Tề càng sâu, bàn tay ôm lấy thắt lưng cô thong thả dời xuống, ✞*𝐡â*𝐧 𝐭*♓*ể của cô tất cả đều là dấu vết anh lưu lại. Ngón tay đi vào nơi riêng tư, xoa hai phiến hoa ư.ớ.𝐭 á.т.

"Ưm......" Đồ Kiều Kiều 𝐜·ắ·𝐧 ɱô·ℹ️ t𝖗-ê-ռ nⓗ-ẹ, mắt đẹp hờn giận."Đáng ghét!"

Ánh mắt 🍳⛎γ●ế●𝓃 𝐫●ũ của cô làm cho п🌀.ự.𝒸 anh căng thẳng, ngón tay đột nhiên đ*â*𝖒 v*à*ⓞ hoa huy*t, một tay chế trụ thắt lưng cô, kéo cô sát vào người.

"Không được!" Cô đẩy ra anh."Anh phải đi làm, hơn nữa em còn phải ra ngoài! Làm với anh nữa, người ta sẽ không còn khí lực."

Nghe thấy cô muốn ra ngoài, Đan Thiên Tề nhíu mày."Cô muốn đi đâu?"

"Có hẹn với A Kiệt nha!" Cô hất tóc, bước vào phòng tắm.

"A Kiệt?" Anh nheo mắt, nghĩ đến người đàn ông ở nhà hàng.

"Đúng vậy, ngày hôm qua anh ấy chở em đến đây, đã hẹn hôm nay sẽ gặp mặt!" Đi tới cửa, cô có vẻ như nhớ đến điều gì đó, quay đầu vô tội nhìn anh."À, em nói với A Kiệt đây là nhà anh họ em, anh phải cẩn thận, đừng vạch trần em nha!"

"Cái gì? Anh họ?" Khi nào thì anh biến thành anh họ của cô? Hơn nữa có người sẽ 👢-ê-𝐧 ⓖ❗-ư-ờ-𝖓-ℊ với anh họ sao?

"Đồ Kiều Kiều, cô đang làm cái 🍳·⛎·ỷ gì vậy hả?"

"Em đâu có giở trò q-υ-ỷ nào?" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, thực bất đắc dĩ."Chẳng lẽ em lại nói em ở nhà bạn cùng giường? Như vậy thì người đàn ông nào dám theo đuổi em."

"Cho nên?" Anh cắn răng nhíu mày.

"Cho nên anh tạm thời làm anh họ của em! Yên tâm, em sẽ không để anh duy trì thân phận anh họ này lâu lắm đâu, lúc em ở đây chúng ta cứ duy trì mối 𝐪·ⓤ·🅰️·п 𝖍·ệ bạn giường, dù sao ở phương diện đó chúng ta rất hợp." Nói xong, cô nháy mắt với anh một cái, sau đó đóng cửa lại.

Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn cánh cửa đã đóng, hoàn toàn nói không nên lời.

Chương (1-11)