Phòng tắm cao H
← Ch.38 | Ch.40 → |
Minh Mị cảm thấy mình không đủ dũng cảm đi tìm Diêm Thần, tuy rằng trốn tránh rất đáng xấu hổ, nhưng mà như vậy tốt hơn.
Về đến nhà đã rạng sáng, Minh Mị trở về căn hộ nhỏ của mình, trong bóng tối lờ mờ có một bóng người, vẫn không nhúc nhích.
Người đó đi về phía cô.
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, cô thấy rõ mặt anh.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, ngũ quan lập thể tuấn tú, sự xuất hiện của anh khiến mắt Minh Mị nóng lên.
"Diêm... Thần!"
Diêm Thần chống trán lên vai cô, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm, anh không ôm chặt, chỉ để hai tay vòng quanh.
Minh Mị không kịp nghĩ vì sao Diêm Thần lại trốn khỏi bệnh viện đến đây.
"Diêm Thần, anh vẫn đang sốt."
Người anh nóng như bị phỏng, giống hệt buổi sáng ở bệnh viện, anh ôm cô.
"Em đưa anh về bệnh viện."
Minh Mị vô thức muốn thoát khỏi anh, thế nhưng bàn tay đẩy anh ra lại bị anh bắt lấy.
"Vậy để em lau mồ hôi cho anh."
Người Diêm Thần nóng như phỏng nhưng lại ⓣ⭕·á·🌴 ɱ·ồ 𝖍·ô·ℹ️ lạnh, Minh Mị cảm thấy cứ tiếp tục như vậy bệnh anh sẽ nặng thêm.
Minh Mị muốn lau mồ hôi giúp tên đàn ông không sợ 𝖈𝐡ế*✝️ này, Diêm Thần cảm thấy bất ngờ vì hiếm khi cô chủ động, trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, Minh Mị vắt khô khăn ấm, sau đó kiễng chân lau mồ hôi trên trán cho Diêm Thần.
Có lẽ vì sốt cao, cho nên mặt Diêm Thần ửng đỏ.
Minh Mị không dám nhìn vào ánh mắt sáng rực của anh, thật sự cô chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh như thế nào.
Trên cổ anh cũng đầy mồ hôi, thấy dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của cô gái nhỏ, Diêm Thần kiềm lòng không đậu lại ôm eo cô chặt thêm một chút.
"A..."
Minh Mị hoảng hốt hét lên, ngay sau đó cô bị Diêm Thần bế bổng lên đặt trên bệ rửa mặt, dưới mô𝐧·𝐠 là mặt đá cẩm thạch lạnh buốt, hoàn toàn đối lập với 𝖙♓â_п 𝐭h_ể 𝓃·ó𝖓·𝖌 ⓑ·ỏ·n·𝖌 của người đàn ông đang ôm cô.
Bởi vì không kịp đề phòng, Minh Mị đành ôm chặt cổ người nào đó, bộ 𝓃𝖌.ự.𝐜 ⓜ.ề.m 𝖒ạ.ℹ️ của cô cũng vô tình ma sát п𝐠ự●𝐜 Diêm Thần.
Hấp dẫn trí mạng.
Mỗi khi chạm vào cô, lòng tự chủ mà anh kiêu ngạo nhất luôn bị vả mặt.
Hôm nay Minh Mị mặc một chiếc váy đen liền thân cao trên gối, bị Diêm Thần bế đặt lên bệ rửa mặt như vậy, váy không khỏi trượt lên trên, cũng may có quần an toàn làm tốt công tác bảo vệ, bằng không Minh Mị không dám nghĩ bây giờ mình lúng túng cỡ nào.
Minh Mị cũng ý thức được tư thế hai người quá tⓗ*â*ռ 𝐦*ậ*✞, cô vội buông hai cánh tay đang vòng quanh cổ Diêm Thần ra.
Cô luống cuống tay chân cầm khăn lông trên bệ rửa mặt, không biết có nên lau mồ hôi cho anh tiếp hay không.
Có điều Diêm Thần lập tức bắt lấy cổ tay trắng Ⓜ️ả·ⓝ·𝐡 🎋·𝐡·ả𝐧·♓ của cô, anh cúi đầu 𝖍*ô*n nhẹ lên từng đầu ngón tay ngọc ngà, Minh Mị không thể rút tay lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêm Thần âu yếm ngậm đầu ngón tay cô.
Diêm Thần sốt cao, nhiệt độ môi lưỡi anh càng cao hơ nhiệt độ cơ thể, Minh Mị cảm thấy toàn thân cô tê tê dại dại, cảm giác kỳ lạ này nhanh chóng lan truyền khắp tứ chi, bỗng chốc cả người không còn hơi sức.
Đã rất lâu hai người không có tiếp xúc т.♓.â.ⓝ ɱậ.†, mà Minh Mị lại vừa biết quá nhiều bí mật về Diêm Thần, những chuyện trước đây cô không hề biết.
Trong lúc Minh Mị đang do dự có nên phản kháng hay không thì khóa áo đã bị Diêm Thần kéo xuống, trên người cô chỉ còn lại bộ nội y ren.
Ánh đèn trong phòng tắm chiếu ra ánh sáng vàng ấm áp, vòi nước ấm đang xả tỏa hơi nước lượn lờ, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ 𝖒ô·ⓝ·ɢ lung.
Nhưng dù vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp của Minh Mị, áo bra ren màu đen bị đẩy lên trên, bộ пɢự*🌜 sữa trắng nõn nà dưới sự trợ giúp của vải đen càng thêm nổi bật, vẻ đẹp đánh sâu vào thị giác, đại khái bởi vì phát sốt, hai tròng mắt Diêm Thần đỏ ngầu, giống như lang sói đói khát chuẩn bị thưởng thức mồi ngon.
Anh cắn mạnh lên nụ hoa mượt mà của cô cái nhỏ.
"A..."
Diêm Thần ngẩng đầu ngắm gương mặt phớt hồng của Minh Mị, môi mềm ⓗ.é 〽️.ở, đầu lông mày khẽ chau lại, vì nụ ♓ô●𝖓 mạnh bạo của anh mà đôi vai run run.
Thấy cô bất lực nũng nịu cam chịu bị ức ♓ℹ️ế.p như vậy, Diêm Thần cảm thấy ác ma trong anh càng thêm hoành hành.
Anh dùng đầu gối tách hai chân Minh Mị ra, đầu ngón tay vói vào trong thăm dò nơi mất hồn chặt khít kia.
Có lẽ người mình vừa muốn trốn vừa muốn gặp xuất hiện ngay trước mắt, lòng Minh Mị rối như tơ vò, cô lại không biết phải đối mặt với Diêm Thần như thế nào, cho nên có thể nói cô ngầm đồng ý với sự xâm phạm của Diêm Thần.
"Aha..." Đã lâu không làm chuyện †𝒽-â-ⓝ Ⓜ️ậ-t, chỗ đó của cô vẫn chặt như cũ.
"Ngoan, thả lỏng một chút."
Bối rối tích lũy trong lòng bay đâu mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch rung động.
Giọng nói khàn khàn trầm ấm của Diêm Thần 𝖌●ợ●1 𝖈ả●𝐦 không nói sao cho hết, Minh Mị cảm thấy toàn thân mình bay bổng, nhờ thế ngón tay người nào đó thuận thế tiến vào, ẩm ướt dính dấp.
"Ưm ~" Minh Mị khẽ rê_𝓃 𝐫_ỉ bằng giọng mũi, Diêm Thần không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, cô độ·𝐧·g †ì·ⓝ·♓ cũng thế.
Sao có thể đ_ộ_𝖓_🌀 𝐭ì_𝐧_𝒽 mà không động lòng?
Vân tay Diêm Thần nét nào ra nét đó, cảm giác đầu ngón tay phác họa vách tường thịt trong mật động vô cùng rõ ràng, khiến Minh Mị mướt mồ hôi, đồng thời nơi riêng tư tiết ra 𝐝-â-ɱ thủy tràn lan.
"A..."
Trong lúc cắm rút, ngón tay anh tùy ý vuố·† ⓥ·𝑒 mọi ngóc ngách trong hoa huyệt cô, kéo ra vô số tơ bạc óng ánh.
Lúc này Diêm Thần đã kiềm chế đến cùng cực, tiếng †♓-ở 𝒹-ố-𝐜 nũng nịu của Minh Mị không ngừng phả vào tai anh, hơi thở cô như hoa lan, càng khiến anh ngứa ngáy khó chịu.
"Nhóc con, có phải còn chưa đủ không?"
Minh Mị không biết Diêm Thần muốn chính miệng cô xác nhận một lần nữa, cô đã chuẩn bị xong mọi thủ tục ly 𝖍●ô●n●, thế nhưng bây giờ lại cùng anh làm chuyện hoang đường này.
Minh Mị vốn tưởng rằng không được cô đáp lại, Diêm Thần sẽ dừng lại, ngay tại lúc cô không biết làm thế nào thì đôi chân 𝐦●ề●𝐦 ɱ●ạ●❗ bị tách ra, nơi riêng tư vừa bị ngón tay đùa bỡn đến 🌜●ⓗ●ả●𝖞 nướ●𝖈 bị cắm mạnh vào.
Quá lớn, quá dài, quá nóng.
"A... A a..." Minh Mị hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì Diêm Thần đã 𝐜*ắ*ⓜ 𝐯à*0.
Không biết có phải vì sốt hay không, vật to lớn giữa Diêm Thần nóng hơn bình thường rất nhiều, khiến т♓·â·𝓃 t𝒽·ể ɱề_〽️ 〽️ạ_❗ của Minh Mị không khỏi 𝖗ц_𝓃 ⓡẩ_🍸.
"Diêm... Diêm Thần..."
Giữa lúc bất lực, cô gọi tên anh.
Giờ phút này, Diêm Thần đang giao chiến kịch liệt, từng lớp thịt non trùng trùng điệp điệp trong huyệt mềm nghiền ép đến nỗi 🎋·♓·o·á·𝐢 𝖈·ả·ɱ xông lên đại não, mà rõ ràng bảo bối của anh chỉ vô thức co rút, càng khiến anh mất khống chế cắm sâu vào bên trong.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên, thế nhưng cô gái của anh vẫn ngây thơ không lưu loát mang theo sức hấp dẫn không tự biết như cũ, Diêm Thần chỉ muốn đè cô dưới thân cắm đến 𝐜ⓗ_ế_𝐭, để cô vĩnh viễn không thể rời xa anh.
Nhũ thịt non mềm bị ✌️⛎ố●ⓣ ☑️●𝐞 loạn xạ, hoa huyệt bị lấp đầy, Minh Mị chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi trên bệ rửa mặt phòng tắm 🦵_à_Ⓜ️ ⓣ_ì_𝐧_𝖍 như vậy, hơn nữa cô càng lúc càng 𝐝â-Ⓜ️ đ-ã-п-🌀, ⓣ𝖍â·𝖓 ✞·ⓗ·ể không ngừng đón hùa với chồng trước mà mới buổi sáng cô còn luôn luôn miệng đòi ly ♓ôⓝ●.
"Tiểu Thất, bảo bối, em chặt quá."
Minh Mị chìm ngập trong từng đợt từng đợt 𝐤_𝖍_oá_𝐢 𝐜ả_Ⓜ️, cô cảm thấy hồn phách mình sắp bay khỏi 𝖙●𝒽●â●𝓃 ⓣⓗ●ể, đúng lúc này cô nghe người nào đó thủ thỉ bên tai mình.
Cô 🌜ắ●ռ m●ô●ℹ️, nghe Diêm Thần t♓●ở ⓓố●🌜, bầu không khí xung quanh hai người vô cùng nóng nỏng, tình triều cuồn cuộn lan tỏa khắp toàn thân.
"A Thần... Ưm... Không chịu nổi... A... Từ bỏ..."
Hai mắt Minh Mị ngập nước, thấy cái miệng nhỏ của cô ⓗ*é ɱ*ở, Diêm Thần cúi đầu nuốt tất cả 𝖗-ê-𝖓 г-ỉ của cô vào miệng.
Giờ phút này hai chân Minh Mị bị Diêm Thần đỡ lên, bàn chân đạp trên bệ rửa mặt lạnh buốt, cửa huyệt nõn nà bị chà đạp đến sưng đỏ, nơi hai người 𝖌.𝒾.𝒶.𝖔 𝒽ợ.𝐩 lan tràn dịch thể trắng đục, tiếng nước ộp ộp còn vang hơn cả tiếng vòi nước đang chảy.
Mỗi lần Diêm Thần đều cắm sâu vào hoa tâm, mỗi một lần r_ú_✞ 𝓇_𝐚 cắ●Ⓜ️ ⓥ●à●ο, da thịt màu đồng trên bắp đùi anh va chạm vào bờ 〽️ôⓝ-𝐠 trắng nõn của Minh Mị, âm thanh bạch bạch vang lên khiến Minh Mị xấu hổ đỏ vành mắt.
"A... Ưm a... Chậm một chút... Từ bỏ..."
"Ngoan, chịu đựng thêm lát nữa."
Minh Mị không biết đây là lần thứ mấy Diêm Thần nói ra hai chữ chịu đựng này rồi, cô chỉ cảm thấy cánh tay ôm chặt cổ tên háo sắc này đã tê rần, mãi cho đến khi ⓣⓗâ-𝓃 𝐭h-ể cô xiết chặt, Diêm Thần cảm giác được gậy thịt thô to đang vùi trong cơ thể cô bị xoắn mạnh một cái.
Nháy mắt, hoa huyệt Minh Mị phun ra từng dòng chất lỏng.
Lúc này, Diêm Thần bỗng bế bổng Minh Mị lên, Minh Mị cảm thấy xấu hổ đến mức không biết trốn chỗ nào.
Diêm Thần bế Minh Mị cùng bước vào bồn tắm, nước trong bồn đã được xả đầy, khi hai người trầm mình vào, nước từ từ tràn ra bên ngoài.
Minh Mị vẫn đang chìm đắm trong cao trào, không ngờ Diêm Thần đã đỡ eo cô rồi kéo hai chân của cô gác lên thành bồn tắm, nước ấm bủa vây bốn phía, Diêm Thần không ngừng 𝐜●ắ●〽️ ☑️à●ο tạo ra vô số bọt nước.
Thể lực của Minh Mị không thể sánh bằng Diêm Thần, toàn thân cô tê nhức trầm trọng, cảm giác đau xót ở nơi riêng tư càng thêm rõ ràng.
"A... Mệt mỏi quá... Từ bỏ..."
Diêm Thần biết bảo bối nhà mình đã mệt muốn c●h●ế●🌴 rồi, anh kiềm chặt cô cắm mạnh hơn mười cái nữa, sau đó mới giải phóng toàn bộ ◗ụ.𝒸 ⓥọ𝖓.🌀 nguyên thủy vào trong nước.
Lúc Diêm Thần bế Minh Mị ra khỏi bồn tắm, cô đã ngủ mất.
Vẻ mặt khi ngủ của cô gái nhỏ vô cùng điềm tĩnh và xinh đẹp, Diêm Thần ngắm đến thất thần.
Đã tự nói với lòng là phải kiềm chế, nhưng anh vẫn cúi đầu ♓●ô●п lên môi cô, lành lạnh mềm mềm như trái cây mát lạnh, Diêm Thần ôm Minh Mị vào lòng, anh biết chính lúc này, anh có thể bảo vệ cô thật tốt, cuối cùng anh cũng phá tan ma chú mà nghe đồn là không thể đánh vỡ kia.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |