Con nơi nào nhỏ? còn nhỏ?
← Ch.07 | Ch.09 → |
Bắt A Tư mua truyện cổ tích, Vũ Văn Bác hít sâu một hơi, đem bén nhọn trong mắt biến mất, thay bằng ánh mắt nhu hòa.
"Ở một quốc gia xa xôi, có một Quốc vương và Vương Hậu, bọn họ khát vọng có một đứa bé. Vì vậy rất thành ý hướng lên thượng đế cầu nguyện......"
Nghe mở đầu chuyện xưa, mặt Y Hi Nhi liền co rút.
Vũ Văn Bác này, không phải Đại Ca trong truyền thuyết sao? Lại có thể biết chuyện xưa cho trẻ em? Thế giới này có phải điên cuồng hay không?
Đẩy đẩy người đàn ông nằm nghiêng bên cạnh, Y Hi Nhi chê cười: "Cái đó...... Cha a, con mệt, cha nếu không về trước?"
"Cha dỗ con ngủ!" Đem bàn tay nhỏ bé đang đẩy mình siết chặt trong tay, Vũ Văn Bác có chút thất bại, thật vất vả muốn làm cha một lần, liền bị chê?
"Không cần, con đã lớn như vậy." Hai mươi lăm tuổi tuổi còn nghe công chúa Bạch Tuyết, quả thật so với chuyện ma còn kinh hãi hơn, cô không tiêu hóa được.
Buông truyện cổ tích trong tay, Vũ Văn Bác cẩn thận tìm hiểu Y Hi Nhi, bình tĩnh nói: "Con còn nhỏ."
Nhỏ? Cô nơi nào nhỏ? 36C còn nhỏ? Không chịu thua ưỡn ngực, "Cha a, con đây có thể coi như đồi núi còn nhỏ?"
Vũ Văn Bác nghe vậy, nhìn kỹ bộ ngực Y Hi Nhi một chút, gật đầu một cái, quả thật không coi là nhỏ. Lấy tỷ lệ vóc người của cô mà nói đã coi như rất lớn, nhưng anh không phải nói chỗ đó lớn hay nhỏ, con gái này suy nghĩ đi nơi nào rồi?
"Cha là cha, cha nói con nhỏ chính là nhỏ." Vũ Văn Bác làm việc, chưa bao giờ cần giải thích, cho dù là con gái mình nhận nuôi cũng không muốn giải thích.
Xem thế này, Y Hi Nhi không vui, lớn như vậy, ai dám nói cô nhỏ? Còn nhớ rõ lúc cô học trung học cũng vì quá lớn nên khóa thể dục cũng không dám lên, chỉ sợ vừa chạy sẽ khiến sắc lang vây xem, vì thế thành tích thể dục không có gì, chạy bộ còn kém hơn.
Trước kia nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy là một gánh nặng, hiện tại trưởng thành mới biết đây chính là vũ khí kiêu ngạo của phụ nữ, cô sao có thể dễ dàng tha thứ kiêu ngạo của mình bị chất vấn đây?
Không được! Không thể!"Cha, cha sờ một cái xem, có thể là cha lớn tuổi ánh mắt không tốt, cha sờ rồi sẽ biết khá lớn, thật!" Y Hi Nhi chỉ thiếu chút nữa chỉ tay lên trời thề.
Vũ Văn Bác nhìn con gái cố gắng ưỡn ngực, trên mặt ba đường vạch đen kéo xuống, con gái này nói thế nào càng ngày càng lạc lối đây?
"Cha nói con tuổi còn nhỏ, con muốn nghĩ đến đâu?" Vũ Văn Bác đầu hàng, lần đầu tiên trong cuộc đời giải thích ý của mình.
Tuổi...... Nhỏ!
Y Hi Nhi hận không thể đào hố vùi mình rồi.
Tổ quốc của tôi a, tôi thấy thẹn với ngài, tôi khiến ngài hổ thẹn rồi, tôi đây tư tưởng xấu xa nên bị bắt ra ngoài bắn chết!
Y Hi Nhi ngu, vì vậy chiêu bài cười khúc khích lại tới, nhìn qua giống như đồ ngốc, trên mặt cũng viết hai chữ ngu ngốc.
"Ha ha...... Ha ha...... Ha ha...... Mới vừa rồi cha nói gì? Con lại phát bệnh rồi, chuyện gì vừa xảy ra? Thôi, chúng ta tiếp tục kể chuyện xưa đi, kể tới chỗ nào rồi?"
Ai còn có thể lúng túng hơn cô, cha ruột thánh khiết vĩ đại cỡ nào a, cha ruột đạo đức tốt cỡ nào a, cha ruột là cha ruột thật. Mọi người coi ngươi là con gái rượu, chỉ một mình ngươi có tư tưởng xấu xa đi cân nhắc người ta.
Rút một bàn tay, Y Hi Nhi cố gắng giả bộ ngu tới cùng.
Mày kiếm anh tuấn khẽ nhíu, một ánh mắt thâm thúy chợt sáng lên, ở trong đêm tản ra ánh sáng chói mắt.
Con gái a, luôn có thể cho mình vui vẻ.
Vũ Văn Bác nhoẻn cười.
Nhìn nụ cười Vũ Văn Bác như đầu độc lòng người, Y Hi Nhi cảm thấy đó là người đẹp mắt nhất trên thế giới. Cô đúng là tốt số, lại có thể cho gặp người đàn ông xinh đẹp như vậy, hơn nữa người đàn ông này còn đối tốt với cô, nhất định là đời trước cô làm nhiều chuyện tốt, cho nên đời này ông trời bồi thường cho mình.
Nhìn chằm chằm ánh mắt Vũ Văn Bác, cảm thấy đôi mắt kia thâm thuý như bầu trời đêm, thần bí làm người ta hãm sâu trong nước xoáy.
"Con quá hạnh phúc." Đang ôm hai gò má của mình, Y Hi Nhi hoa si rồi.
Nhìn ánh sáng vụt qua trong đôi mắt to, trên mặt ngây như phỗng, Vũ Văn Bác vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, ôm cô ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Y Hi Nhi bị vây trong biệt thự to lớn, mặc dù mỗi ngày đều có rất nhiều người hầu hạ cô. Đáng tiếc không có nửa điểm tự do, không thể ra cửa, không có điện thoại, không có Internet, không ai có thể nói chuyện phiếm, Y Hi Nhi quả thật sắp nổi điên.
Không thể liên lạc với Nữ Ma Đầu, căn bản không có người biết cô giờ phút này bị vây ở hội Liệt Diễm. Cũng không biết Nữ Ma Đầu có tới cứu mình hay không, điện thoại bị cắt đứt, Y Hi Nhi vẫn cầu nguyện Cố Á Thuần sớm tìm được mình, mặc dù Vũ Văn Bác đối với mình có vẻ rất tốt, nhưng ai biết anh ta có thể bất chợt phát rồ đem mình giết hại đấy.
Giống như tính tình đại ca xã hội đen luôn luôn bất định, hôm nay tâm tình tốt theo cô chơi, ai biết một ngày trở mặt đem cô biến thành liệt nửa người.
Cặp đôi hoa đào không thấy bóng dáng, ngay cả hồ ly Tây Môn Dật cũng đi Châu Phi, bây giờ ở Hạ Môn chỉ có Vũ Văn Bác có thể cùng mình nói chuyện. Tại sao không ai có thể nói chuyện? Hội Liệt Diễm người nhiều như vậy, mỗi ngày hộ vệ đứng trong biệt thự trực cũng mấy trăm người rồi, huống chi mỗi ngày đi qua đi lại trước mặt cô đến mười mấy người giúp việc.
Bởi vì, nữ chính Y Hi Nhi là một người mù ngôn ngữ! Cô chỉ biết một ít Anh văn sứt sẹo, nhưng đáng tiếc người nơi này đều không nói Anh văn, dĩ nhiên lại càng không nói Trung văn rồi, vì vậy cuộc đời của cô bắt đầu cực độ nhàm chán.
Nằm ở 1 góc vườn hoa, Y Hi Nhi nhìn con kiến dọn nhà.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |