← Ch.21 | Ch.23 → |
Từ Nhan ngồi trên giường bệnh nghiêng đầu sang một bên, Lưu Vũ đang bón cháo cho cô. Từ Nhan lúc này rất ngoan, ngồi đàng hoàng tử tế. Nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra trong nhà vệ sinh, cô đột nhiên cảm thấy Lưu Vũ cũng không phải luôn luôn dịu dàng, anh cũng có mặt bá đạo của mình, nếu không phải anh bá đạo bắt ép cô tiêm thì bây giờ cô có thể chịu thua sao?
Từ Nhan sống chết cũng không muốn tiêm, cô nói chỉ cần nhìn thấy kim tiêm là đã đã thấy choáng váng, từ nhỏ đến lớn mỗi lần bị bệnh đều uống thuốc mà khỏi, chưa từng tiêm một lần nào. Nhớ khi cô năm tuổi vì tiêm mà ngất xỉu nên ba mẹ Từ đều không dám cho cô tiêm thêm một lần nào nữa.
"Từ nhỏ dù có ốm nặng đến đâu nhưng chỉ cần thấy kim tiêm em đã sợ nên chưa bao giờ tiêm, bác sĩ có nói thế nào thì em cũng chỉ uống thuốc hạ sốt rồi thôi!", Từ Nhan rất sợ kim tiêm, cho nên mặc kệ thế nào cũng không ðồng ý.
Lưu Vũ lại tiếp tục dụ dỗ: "Nghe lời, tiêm là tốt nhất. Tiêm cũng đâu có đáng sợ như vậy, chỉ giống như bị muỗi chích một cái thôi!"
Từ Nhan nhìn anh so sánh như thật, mặc kệ anh có ngon ngọt thế nào cô cũng không muốn tiêm. Cô đã có tâm lý sợ hãi này từ rất lâu, đã nhiều năm rồi mà vẫn chưa thể vượt qua nổi!
"Đây không phải là bệnh, chỉ là một dạng tâm lý sợ hãi thôi, chỉ cần quyết tâm là có thể khắc phục. Nghe anh, lần này em nhất định có thể vượt qua." Lưu Vũ dịu dàng dụ dỗ cô, nhưng giọng nói đã bắt đầu cứng rắn.
Con người Lưu Vũ có một đặc điểm, một khi anh đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải thực hiện cho bằng được cho dù quá trình có gian nan đến nhường nào. Anh quyết phải chữa khỏi chứng sợ kim tiêm này của cô! Đây mà cũng tính là bệnh sao, anh không tin, cô nhất định có thể vượt qua được nó.
"Lưu Vũ, anh không thể ép buộc em làm chuyện mà em không muốn!" Từ Nhan nhìn anh chằm chằm. Nhưng trong mắt anh, bộ dạng bướng bỉnh lúc này của cô hết sức đẹp mắt, lại càng đáng yêu.
Lưu Vũ vừa ôm cô vừa nói với bác sĩ: "Bác sĩ Chu, ông tiêm đi. Bệnh nặng như vậy không tiêm sao được??!!"
Từ Nhan rất muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng sức lực của cô sao có thể đọ được với Lưu Vũ? Chỉ bằng một tay anh cũng có thể giữ cả hai tay của cô, một tay khác vòng quanh hông cô không cho cô giãy giụa. yDyĐyLyQyĐy Từ Nhan hơi tức giận, anh dựa vào sự chênh lệch sức mạnh của nam và nữ mà bắt nạt cô. Cô đã nói là không tiêm, chỉ cần tiêm sẽ choáng váng, thế mà anh vẫn cố tình làm như vậy.
"Lưu Vũ, anh không thể làm như vậy với em, anh không thể bắt một người sợ kim tiêm vượt qua thử thách khó khăn này, anh...." Đang líu ra líu ríu lên tiếng kháng nghị thì cô bỗng phát hiện vòng tay đang kiềm chặt cơ thể mình thả lỏng ra. Tưởng rằng anh đã tha cho cô, ai ngờ anh lại nói: "Xong rồi!!"
Cái gì xong rồi? Trong lúc cô vẫn đang buồn bực thì Lưu Vũ đã chậm rãi buông cô ra, dùng nét mặt hài hước nhìn cô. Anh nhịn cười đến nghẹn, bởi vì cố nhịn cười nên thoạt nhìn nhìn vẻ mặt của anh rất khôi hài, anh nói: "Không phải là không choáng váng đấy ư?"
"Cái gì?" Đầu óc Từ Nhan hoàn toàn trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể hiểu được ý của anh.
Lưu Vũ không nói gì, nét mặt của cô lúc này thật sự rất đáng yêu khiến anh buồn cười mà không dám cười. Vì sợ cô tức giận nên đành chỉ chỉ cổ tay cô, ý là để cô tự nhìn.
Cô kinh ngạc nhìn theo hướng anh chỉ thì thấy Bác sĩ Chu đang giúp cô dán băng y tế, mà kim tiêm đã sớm rút khỏi tay cô. Cô bị tiêm lúc nào? Tại sao cô lại không biết, ít nhất cô sẽ cảm thấy đau khi kim tiêm đâm vào chứ? Ngay khi cô nhìn thấy đầu kim tiêm, trong lòng cảm thấy sợ hãi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy thân thể cô nghiêng sang một bên, Lưu Vũ vội ôm lấy cô, tay vỗ nhẹ lên mặt cô rồi nói: "Được rồi, đừng có giả bộ hôn mê, tiêm cũng đã tiêm rồi, bây giờ em mới ngất thì chậm quá rồi đấy".
Từ Nhan không nhúc nhích, nằm im trong lòng anh như đã thực sự ngất đi.
"Người yêu cậu ngất thật đấy à?" Trong giọng nói của bác sĩ Chu có chút ngạc nhiên.
Lưu Vũ cười cười, khoát tay với ông ý bảo ông đừng lên tiếng. Anh ghé lại gần tai cô, nói: "Lông mi của em sắp rụng hết rồi, đừng có giả bộ hôn mê, muốn giả bộ yếu đuối thì đầu tiên em phải thay đổi tính khí đi mới được, cũng đừng làm cách này. Vẫn còn tiếp tục giả bộ sao, Bác sĩ Chu đã nói rồi, nếu em còn giả bộ thì nhất định phải đánh đòn...." Nói xong anh đặt tay lên mông cô, chuẩn bị như sắp đánh.
"A......" Anh còn chưa dứt lời Từ Nhan đã nhảy lên. Nhảy xong lại thấy vẻ cười như không cười trên mặt Lưu Vũ liền biết mình bị lừa. Cô giận đến xanh cả mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào mũi anh nói: "Anh.... anh.... ."
Lưu Vũ nắm lấy ngón tay cô, mỉm cười nói: "Anh làm sao?"
Từ Nhan tức giận nói: "Sao anh có thể lừa em như vậy?"
"Nếu anh không lừa em thì em có thể tỉnh lại sao? Tâm lí này không phải là không thể chữa. Em xem, không phải bây giờ em đã không ngất sao?" Nụ cười trên mặt Lưu Vũ ngày càng đậm. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người đứng cạnh giường, một người ngồi trên giường nhìn người kia chằm chằm, khí thế rất mạnh, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy hai người như đang mắng yêu nhau.
Bác sĩ Chu cười cười, bê hộp thuốc ra ngoài. Tình cảm giữa hai người khiến ông cảm thấy mình đã già, đã bao lâu rồi ông không cùng vợ mình ra ngoài dạo phố? Suy nghĩ một chút, quả thật ông nên tốt với vợ yêu hơn nữa. Chỉ chớp mắt một cái mà thời gian đã qua đi rất nhanh, mà một khi thời gian đã mất đi có muốn lấy lại thì cũng đã muộn.
Bác sĩ Chu đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người trẻ tuổi.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh hắt lên những tia sáng màu vàng lấp lánh, đôi mắt anh lóe lên một tia hưng phấn. Mặc dù bị nhìn chằm chằm, nhưng trong đôi mắt của Lưu Vũ, toàn thân cô khiến anh cảm thấy rạo rực. Lúc này Từ Nhan rất giống một thiếu nữ ba năm về trước hay gào to rống lớn với anh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút lo lắng buồn rầu của một thiếu nữ. Những hình ảnh ấy níu chặt lấy tim anh, không bao giờ rũ bỏ được.
Nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, có lẽ hai người đã sớm ở bên nhau. Nếu như hai nhà không tình cờ giới thiệu họ cho nhau, có phải hai người lại bỏ qua nhau một lần nữa?
Anh chậm rãi sờ lên tóc cô, cưng chiều nhìn bộ dạng hưng phấn nhảy lên nhảy xuống của cô. Trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, một tình yêu không nói nên lời đánh thẳng vào lòng anh.
"Rốt cuộc anh có nghe em nói chuyện không?" Từ Nhan nói một hồi lâu mới phát hiện căn bản anh đang không nghe mà chỉ ngây ra nhìn cô, dường như suy nghĩ đã sớm bay xa vạn dặm rồi.
Lúc này ánh mặt trời bao quanh hai người tạo thành một vòng sáng, ánh sáng ấy như sự day dứt không bao giờ có thể quên đi. Đó là mơ ước, là khát khao, là hy vọng về một tình yêu, là sự vui sướng, ồn ào, là một tình cảm không nói nên lời. Không biết người nào đã từng nói, tình cảm chân thành giữa hai vợ chồng được nảy sinh từ những ồn ào cãi vã. Không phải câu nói ấy rất đúng sao, đánh là thương mắng là yêu, những lời này vừa đúng với cặp đôi Từ Nhan - Lưu Vũ. Không phải oan gia không gặp nhau, lần gặp nhau này khiến tình cảm hai bên càng thêm khăng khít.
"Anh nhìn em làm gì?" Từ Nhan líu ra líu ríu nói xong, lại phát hiện Lưu Vũ không đáp lời mình.
Ánh mắt kia giống như ánh mặt trời ấm áp gội rửa cả tâm cô, khiến một câu cô cũng không thể nói. Ánh mắt anh quá dịu dàng, cho dù cô có tức giận hơn nữa cũng bị ánh mắt của anh giập cho sạch sẽ.
"Anh..." Cô liếm môi một cái, tất cả những gì định nói đều nuốt xuống bụng.
Lưu Vũ đột nhiên ôm lấy cô, dán vào tai cô nói: "Được rồi được rồi, không choáng là tốt rồi, cái tật xấu này của em đã bỏ được rồi, đây là chuyện tốt."
"Anh còn lừa em!" Từ Nhan tủi thân rơi lệ.
Lưu Vũ ngẩn người, sau đó cười phá lên ha ha.
"Anh còn cười, còn giễu cợt em.... Em không để ý anh nữa!!" Từ Nhan tức giận quay người đi, quyết định không quan tâm đến anh.
Lưu Vũ ôm cô, cô nghiêng vai đi tránh được. Thấy vậy anh liền trêu ghẹo: "Còn sức sống đấy!"
"Vừa rồi anh lừa em!" Từ Nhan thương tâm mím miệng, trong phút chốc nước mắt đã tràn đầy.
Lưu Vũ cười đến nghẹn, sau đó đứng dậy, cúi lưng khom người về phía Từ Nhan, tiếp tục cố tình bày ra dáng vẻ đau khổ, nói: "Vợ yêu đại nhân, là tiểu nhân không đúng, vừa rồi là do tiểu nhân quá nghiêm khắc, cũng quá mạnh bạo đã mạo phạm đến vợ yêu, xin vợ yêu tha thứ cho sai lầm này, tất cả là lỗi của tiểu nhân." Nói xong, lại cúi người chào một cái.
Từ Nhan nhìn bộ dạng tức cười của anh, khì khì cười thành tiếng. Nụ cười này giống như đóa hoa nở rộ, lập tức thu hút ánh mắt của Lưu Vũ. Nét mặt hài hước nghịch ngợm biến mất, ánh mắt anh trở nên thâm tình.
Từ Nhan bị anh nhìn chăm chú thì cảm thấy ngượng ngùng. Không biết là vì sốt cao hay bị ánh mắt của anh kích thích mà gương mặt đỏ ửng, ánh mắt long lanh hấp dẫn ánh mắt Lưu Vũ khiến tim anh rung động. Anh chậm rãi bước đến, tầm mắt ngày càng gần, chỉ còn chút nữa là chạm lên môi cô.
Nhịp tim của Từ Nhan cũng tăng nhanh, cô biết Lưu Vũ muốn làm gì, cô không cự tuyệt anh bởi vì cô cũng bị anh hấp dẫn. Mặt cô càng đỏ hơn, cúi đầu xấu hổ nói không nên lời.
"Thủ trưởng, cháo của anh...." Cửa đột nhiên bị đẩy ra, trưởng ban cấp dưỡng vọt vào.
Động tác hôn của Lưu Vũ cách cô hai millimet, cứng ngắc như bị định thân, không ai tiến thêm nữa.
Trưởng ban cấp dưỡng không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng sống động như vậy, nhất thời lúng túng không biết nên đi hay nói tiếp. Anh ta lấy lại tinh thần liền quay đầu muốn trốn khỏi tình cảnh khó xử này.
"Quay lại!" Anh ta vừa mới quay đầu liền nghe thấy một tiếng hét lớn đằng sau.
Anh ta dừng bước, nhưng không dám quay đầu lại, cà lăm nói: "Thủ, thủ trưởng, tôi... Tôi cái gì cũng... không thấy... Thật sự là cái gì... cũng không... thấy..." Những lời anh ta nói ra khiến người ta khó mà tin được.
"Quay lại!!" Giọng nói của Lưu Vũ rất nghiêm túc.
"Tôi... tôi... Thủ trưởng, tôi đã sai rồi... Tôi thật sự không có... Tôi thề, những gì tôi vừa thấy... đã quên toàn bộ...." Giọng nói của anh ta càng thêm lắp bắp.
"Tôi bảo anh quay lại, đây là mệnh lệnh!!" Giọng nói của anh còn có mùi vị không cho phép phản kháng.
Từ Nhan nhìn Lưu Vũ nghiêm túc, cảm thấy Lưu Vũ bây giờ thật xa lạ, không giống người đàn ông dịu dàng mà cô vẫn thường thấy, anh lúc này quá mức nghiêm nghị.
Trưởng ban cấp dướng cứng ngắc quay người lại, nở nụ cười với Lưu Vũ: "Thủ trưởng...."
"Nấu cái gì?" Trên mặt Lưu Vũ không hề có vẻ xấu hổ lúng túng khi bị bắt gặp trong tình cảnh này, ngược lại còn bình thản hỏi chuyện đồ ăn.
Trưởng ban cấp dưỡng chào Lưu Vũ một cái, trả lời: "Báo cáo thủ trưởng, tôi sợ chị dâu không ăn được đồ dầu mỡ nên đã nấu cháo, dù hơi thanh đạm nhưng vẫn có độ dinh dưỡng cao" Nói xong liền giao hộp đồ ăn cho Lưu Vũ.
Lưu Vũ mở hộp đựng thức ăn ra, nhìn thức ăn trong hộp, thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, cậu đi đi, nhớ đóng cửa!"
Trưởng ban cấp dưỡng chào theo nghi thức rồi vội vàng phóng vọt ra bên ngoài, trước khi đi cũng không quên đóng cửa lại.
Từ Nhan nhìn sang, đây là cháo trắng, bên trong chẳng có cái gì cả, món ăn cũng rất thanh đạm giống như trưởng ban cấp dưỡng đã nói. Bây giờ cô ngã bệnh, dầu mỡ... không hợp khẩu vị của cô.
"Để anh bón cho em." Lưu Vũ thổi thổi, đút một thìa cháo cho cô.
Cô há mồm ăn một miếng, mặc dù đây là cháo trắng nhưng mùi vị rất ngon, không biết anh ta nấu bằng phương pháp gì mà khiến người ta ăn ngon vô cùng, cô nói: "Anh cũng ăn đi, vì chăm sóc em mà anh cũng không ăn cơm, đói bụng chưa?"
"Được, chúng ta ăn chung." Trên mặt Lưu Vũ hiện lên nụ cười ấm áp khiến cho cô như nhìn thấy ánh mặt trời.
Hai vợ chồng hòa hợp, anh một miếng em một miếng, ăn rất vui vẻ, một chút cũng không nhìn ra hai người vừa rồi còn đang chuẩn bị đánh nhau. Mặc dù mùa đông rất lạnh nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy rất ấm áp, khi chị Chu bước vào thì thấy cảnh tượng hòa hợp như vậy.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |