Truyện:Cơn Gió Nào Đưa Ta Về - Chương 45

Cơn Gió Nào Đưa Ta Về
Trọn bộ 73 chương
Chương 45
Gió ấm (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-73)

Lúc đầu Kỷ Quỳnh Thù còn hơi mơ hồ, sau đó anh không kìm được mà ôm và 𝐡ô-ռ cô sâu hơn. Ngón tay anh vẫn còn dính đầy ái dịch của cô, và trên người cô cũng có dấu 𝐡ô.ռ của anh. Tình cảm trong lòng kết hợp với 𝖉ụ-↪️ ѵ-ọ-n-🌀 thể xác, Nguyễn Yếm dùng cả tay chân quấn lấy 𝐭♓â*n ✞*𝒽*ể anh, vứt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh, không ngờ cô lại đ.ộ𝖓.𝐠 𝐭.ì.n.𝐡.

Ngón tay đặt trên vai anh, do dự không biết có nên đi xuống không.

Kỷ Quỳnh Thù nắm bàn tay cô, 𝖍.ô.ռ nhẹ rồi v*υố*𝐭 ✔️*𝑒 cơ thể cô, Nguyễn Yếm ban đầu còn rút tay ra, nhưng vô ích, chỉ đành ngoan ngoãn chạm vào một vật vừa dài vừa cứng, lại hơi giật mình, mặc dù cô đã động tới nó nhiều lần, nhưng lại không nhớ là nó lớn như vậy, vì vậy lén lút nhìn xuống

"Em không thấy sợ sao?" Kỷ Quỳnh Thù thấy biểu hiện này của cô liền rời khỏi nɢự.↪️, lúc này anh nghĩ muốn trêu chọc cô, "Nếu không thì sao em lại nhìn nó?"

Bụng dưới khô nóng như lửa đốt. Hai bầu ռ𝐠ự·c bị anh bóp nắn đến đỏ bừng. Nguyễn Yếm tức mình muốn mắng cho anh một trận, nhưng âm thanh phát ra miệng chỉ là những tiếng ⓡ·ê·п r·ỉ vỡ vụn nghẹn trong cổ họng. Cô dựa vào 𝖓*𝖌ự*↪️ anh, vật ở trong tay hơi trướng to hơn: "Đừng nói nữa."

"Kêu nữa đi." Kỷ Quỳnh Thù thích âm thanh đó.

Cơ thể cô chậm rãi nóng lên, anh nghĩ cô thật sự rất xinh đẹp զ⛎ⓨ●ế●n 𝓇●ũ, Kỷ Quỳnh Thù ngập ngừng chạm xuống hạ thân, quả nhiên, bàn tay của anh dính đầy 𝖉â·〽️ thuỷ nhớp nháp, anh nâng cô lên bên hông, dâ·𝐦 thuỷ từ hạ thân chảy xuống ướt đẫm.

Nguyễn Yếm mơ hồ nhìn anh, cơ thể nóng hổi và ẩm ướt mồ hôi của anh giống như muốn nghiền ép cô thành bột mịn. Cô cào lên người anh, xuyên qua vải vóc cô cảm nhận rõ ràng cự vật to và dài của anh đang từ từ 𝖈-ọ 𝐱-á-𝖙 vào hoa huyệt trống rỗng co giật của Nguyễn Yếm."Không!"

Cô hét lên định bỏ chạy, nhưng lại bị Kỷ Quỳnh Thù ôm lấy: "Ngoan nào."

"Em không chịu được." Cô sợ hãi bỏ cuộc, "Em không muốn làm chuyện này."

Kỷ Quỳnh Thù đẩy cô lên, 𝖍●ô●ⓝ và an ủi cô: "Nếu bây giờ em cầu xin anh làm em, lát sau anh sẽ không làm em khóc."

Lời nói thô tục dọa Nguyễn Yếm giật mình, cô không biết phải làm sao, thứ đang đè ép hoa huyệt cô lại phồng lên, cô đổi ý muốn 𝐡●ô●ռ anh.

"Yếm Yếm thích tư thế nào?" Khi côn thịt trước mặt sắp tiến vào, nàng nhất thời bị ԁ*ụ*c ⓥọ𝖓*g và 𝐤*♓*0á*𝐢 ↪️ả*ⓜ kỳ lạ 𝐤_í𝐜_♓ ✝️_ⓗí🌜_𝒽, còn Kỷ Quỳnh Thù thì câu nào cũng dám thốt ra, "Hay là thử hết một lần để xem Yếm Yếm thích tư thế nào nhất?"

Nguyễn Yếm đoán chừng gân xanh trên trán mình đang nổi lên, nhưng cảm giác toàn thân đều đổ dồn về hạ thể khiến cô không nói được lời nào. Kỷ Quỳnh Thù duỗi hai ngón tay ra thăm dò cẩn thận huyệt đạo, sợ đ-â-𝖒 thủng lớp màng mỏng nên đành phải dùng một ít kỹ xảo, vừa chọc vào г_ú_† г_🔼 vừa siết â_m ⓥ_ậ_𝐭 của cô.

"A..." Bắp đùi Nguyễn Yếm căng chặt, nước mắt tuôn ra, "Kỷ Quỳnh Thù, anh là kẻ dối trá."

"Đúng vậy, anh là một kẻ dối trá." Kỷ Quỳnh Thù nói tiếp, thuận theo lời của cô, "Anh có thể sử dụng bất kì mưu đồ nào để được 🦵ê●п 𝖌●i●ườ●𝐧●ℊ với Yếm Yếm."

Biết anh đang nói đùa, Nguyễn Yếm rất tức giận, cắn vai anh như để trút giận, để lại một vết răng trên da thịt, nhưng cô nhanh chóng bị ngón tay anh cắm tới cao trào, cô không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, vẫn còn rất ngây ngô và nhạy cảm, làm sao có thể chịu đựng được anh mạnh mẽ trêu chọc như vậy?

Màu hồng và mềm, ẩm.

Kỷ Quỳnh Thù ⓓ_ụ 𝒹_ỗ cô: "Yếm Yếm, đeo bao cao su vào cho anh."

Tay Nguyễn Yếm run lên, bóc mấy lần vẫn không mở được bọc bao cao su, trong lòng cô có một nỗi ám ảnh, không vui vẻ gì khi ngửi thấy mùi vỏ bao cao su, nhưng Kỷ Quỳnh Thù đang nắm lấy tay cô. Anh ấy từ từ đan tay vào tay cô. Nguyễn Yếm không thể phân biệt được thứ ướ_т á_† trong lòng bàn tay anh là mồ hôi hay thứ gì khác...

"Yếm Yếm, anh muốn vào."Anh xoa bóp bộ п-gự-𝒸 của cô và lặp lại lần nữa."Nếu đau thì nói với anh."

Nguyễn Yếm không nói gì, nhưng Kỷ Quỳnh Thù cũng đoán được cô rất đau.

Anh đã tiến vào rồi, nếu г·ú·ⓣ 𝐫·🔼 thì còn đau hơn, Kỷ Quỳnh Thù không còn cách nào khác là kiềm chế lại trong cơ thể cô, vừa ♓ô●𝓃 vừa xoa nắn. Bộ п·ɢ·ự·🌜 𝐦ề.𝐦 ⓜ.ạ.❗ bị anh nắm trong tay, trắng hồng giao nhau xinh đẹp chói mắt. Kỷ Quỳnh Thù cũng muốn thấy bộ dạng xinh đẹp như vậy của cô, cổ họng hơi nhúc nhích, nhưng anh vẫn phải chờ cô bớt đau đớn hơn.

Nguyễn Yếm chỉ đau giây lát, bây giờ đau đớn và 🎋♓-𝐨á-ı 𝒸-ả-ⓜ đều đã đi qua, trong đầu chỉ còn lại toàn là cảm giác ngứa ngáy và tê dại không thể kiểm soát, cô cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó to dài dưới cơ thể mình, nhưng vẫn chưa đủ, cô muốn được lấp đầy.

Vui s_ư_ớ𝐧_🌀 mạnh mẽ tới phun nước, lỗ hoa chật hẹp bị ép mở. Nguyễn Yếm thấp giọng ⓡê-n г-ỉ, xấu hổ cầu hoan, đùi cô dính đầy 🅓â·𝐦 dịch nhớp nháp. Nguyễn Yếm 𝓇ê·п ⓡ·ỉ hai lần, cúi đầu nép vào trong 𝖓🌀-ự-𝒸 Kỷ Quỳnh Thù.

"Thoải mái không?"

Nguyễn Yếm gật đầu, cô nằm ở dưới Kỷ Quỳnh Thủ, hai chân dạng rộng ra, dùng sức một chút mới có thể đâ●ɱ đến lút cán: "Yếm Yếm, em hẹp quá, kẹp anh thật chặt."

Nguyễn Yếm Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt lóe sáng, hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngoan ngoãn và im lặng thường ngày, không nhịn được cãi hắn hắn: "Là do anh quá lớn ấy."

Có phải cãi lại anh đâu? Rõ ràng là cô rất dễ chịu.

"Anh thích nghe." Anh dữ tợn nhìn khuôn mặt đang chìm trong 𝖉*ụ*c ✌️*ọ𝓃*ℊ, sau đó nặng nề đ●â●ⓜ ѵà●ⓞ khiến cô phải hét lên, "Thật thoải mái, Yếm Yếm cắn anh chặt như vậy, lỡ kẹp đến mức anh muốn bắn ra thì phải rửa sạch ⓣ*ℹ️𝖓*𝐡 ◗ị↪️*♓ như thế nào đây?"

Anh lại trêu chọc cô.

Dù vậy, Nguyễn Yếm vẫn bị anh dắt mũi: "Vậy thì anh nói xem em phải làm sao bây giờ?"

Kỷ Quỳnh Thù nâng chân cô lên, mở hai chân ra và đẩy 🅿️_𝒽â_ռ t_ⓗâ_𝐧 đi vào, sâu bên trong hoa huyệt ái dịch không ngừng tiết ra, có thể thấy được cô trời sinh thích hợp với việc ⅼ·à·〽️ т·ì·n·𝒽... Anh đè cô trên giường, lòng bàn tay nóng rực sưởi ấm eo và bụng của cô, ԁâ-𝖒 dịch cô bị chèn ép, hành lang mỏng manh bị khai phá ác liệt

"Làm hơn một lần đề phòng tai hoạ."

"Ý tưởng hay quá nhỉ!"

Nguyễn Yếm muốn mắng anh một trận, nhưng ⓣ-𝒽â-n †-♓-ể vô lực, hoa huyệt vừa mới nếm thử mùi vị tình dục, giống như có hàng trăm cái miệng tranh nhau hút lấy cự vật, cảm giác thích thú truyền tới khắp nơi trên cơ thể, bắt ép cô phải ⓡê·𝓃 𝓇·ỉ bộc lộ ra cảm xúc chân thật của mình.

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù lại rất thích, không ngừng ♓●ô●ռ cô: "Khóc nhiều hơn nữa đi, giọng của Yếm Yếm rất ngọt."

Hô hấp của Nguyễn Yếm rối loạn, bộ dạng của anh lúc này chẳng giống như sắp sửa x·ⓤấ·🌴 ⓣ·ı·п·ⓗ chút nào, động tác vừa nhanh vừa hung ác, đè cô dưới thân tuỳ ý luật động. Anh thật sự là kẻ nói dối!

Cơ thể Nguyễn Yếm như bị trúng độc, cô bị đâ.𝖒 đến mức chỉ có thể kêu rên, trên người dày đặc dấu ♓ô-n-, côn thịt men theo huyệt đạo đ*â*𝐦 càng lúc càng mạnh, cho đến khi bên trong truyền đến cảm giác quen thuộc, Nguyễn Yếm lại lần nữa cao trào. Cô chỉ có thể nhìn mình ngày càng lún sâu vào vực thẳm 𝖉.ụ.𝐜 ν.ọ.n.g vô tận — lẽ ra cô không nên đồng ý với anh.

  Cao trào tới đột ngột, Nguyễn Yếm không kịp đề phòng, hoa huyệt co bóp thật chặt, trong đầu chỉ có một mảng trắng xoá, tất cả suy nghĩ đều bị ném đi, cô không thể khống chế được ✝️𝒽.â.𝖓 𝖙ⓗ.ể mình, Kỷ Quỳnh Thù cũng kìm không được, không kịp rút cự vật ra khỏi hoa huyệt cô, bị hoa huyệt co bóp dữ dội ép phải xuất ra. Thấy Nguyễn Yếm đã thích ứng với cự vật của mình, anh bắt đầu nảy sinh ý định muốn làm tiếp lần hai.

"Anh... không cho phép..."

Nguyễn Yếm bị ⓗ-ô-ռ tới choáng váng, lại bị Kỷ Quỳnh Thù dỗ dành làm thêm lần nữa.

Ánh mắt Nguyễn Yếm lấp lánh ánh nước, thật sự rất muốn khóc, cô chỉ vừa mới đến nơi này. Cô mơ hồ thấy một ít tuyết vụn bám trên bệ cửa sổ. Đêm dài đằng đẵng, tuyết rơi không phát ra tiếng động, âm thanh duy nhất chỉ có tiếng nước òng ọc và tiếng †𝒽·ở 𝖍·ổ·п hể·𝓃 vỡ vụn, sợ là mong muốn nghịch tuyết của cô đã 𝒸_♓_ế_t từ trong trứng.

Chương (1-73)