Chúc Mừng Năm Mới [HOÀN]
← Ch.86 |
<images>Cha mẹ thì vui vẻ quên cả đường về, trong khi cuộc sống của con gái lại không mấy dễ chịu.
Gần đây, Kiều Mãn Nguyệt rất đau đầu, mỗi ngày đi học về không còn ồn ào như trước nữa, hai tay bé chống cằm, vẻ mặt rất buồn rầu.
Sơ Nhất cảm thấy lạ bèn hỏi cô bé.
"Kiều Kiều, con sao vậy?"
Cô bé thở dài nặng nề, mặt mũi buồn thiu.
"Hình như Triệu Thư Nhiên giận con mẹ ơi, cậu ấy không chịu nói chuyện với con, mỗi lần thấy con và Quý Tiểu Trình ở cùng nhau thì khó chịu ra mặt."
"À..." Sơ Nhất không ngờ lại là lý do này, cô cũng không biết phải làm sao.
"Ba đứa con không thể chơi đùa vui vẻ với nhau sau?" Một lúc sau, cô lên tiếng.
Kiều Mãn Nguyệt bĩu môi, đôi lông mày nhíu lại.
"Hầy, mẹ không hiểu được đâu, chuyện của trẻ con người lớn không rõ đâu." Cô nhóc phất tay, không muốn nói thêm gì nữa.
Sơ Nhất: Thôi vậy.
Cô sắn tay áo vào bếp nấu cơm, để mặc cô bé tiếp tục mắc kẹt trong "Tam giác tình cảm" khổ sở của mình.
"Mà này, mẹ phải nói con biết trước, Quý Tiểu Trình là con trai của mẹ nuôi con, dù thế nào đi nữa con cũng không được bắt nạt thằng bé, rõ chưa?"
"Con biết rồi, biết rồi mà!" Kiều Mãn Nguyệt không kiên nhẫn phất tay với cô, thở dài thườn thượt.
Sơ Nhất cũng lười quan tâm đến những chuyện yêu ghét của trẻ con, lại nghĩ đã lâu cô không gặp Trình Lật, lần trước gặp cô ấy và giáo sư của cô ấy đã cách đây hơn nửa tháng, khi họ tổ chức sinh nhật cho con trai.
Đúng rồi, Quý Tiểu Trình là con trai của họ, sinh cùng năm cùng tháng với Kiều Mãn Nguyệt, là cậu bé ngoan ngoãn, ít nói, dễ đỏ mắt.
Hầy.
Sơ Nhất thở dài trong lòng.
Cảm thấy hình như giới tính của hai đứa trẻ bị hoán đổi cho nhau.
Cuối tuần, Trình Lật cùng gia đình đến nhà chơi, Quý Tiểu Trình ngoan ngoãn được mẹ dắt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi môi đỏ hơi mím lại. Khi nhìn thấy cô, cậu bé có chút xấu hổ.
Ánh mắt của cậu nhóc sáng lên khi thấy Kiều Mãn Nguyệt chạy tới, đôi mắt đen láy như bừng sáng.
"Mãn Nguyệt!" Cậu bé lên tiếng gọi, Kiều Mãn Nguyệt chào lại, tay vẫn ôm chặt con búp bê không nỡ buông.
"Tiểu Trình!"
Trình Lật nhận ra con trai mình đang vui mừng, bèn thả tay ra để cậu bé chơi cùng Kiều Mãn Nguyệt. Hai đứa trẻ ngồi sát nhau trên tấm thảm trước ghế sofa, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện râm ran truyền tới.
Sơ Nhất đón tiếp Trình Lật và Quý Phồn Ninh. Mấy năm nay bọn họ gặp gỡ nhiều hơn nên không còn xa lạ như trước, thỉnh thoảng lễ Tết còn tổ chức chơi bài cùng nhau.
Chào hỏi xong, Kiều An Sâm và Quý Phồn Ninh ngồi một góc trò chuyện, những gì họ bàn bạc, Sơ Nhất và Trình Lật đều không hứng thú.
Pha một ấm trà hoa hồng, hai người phụ nữ ngồi ngoài ban công nói chuyện phiếm.
"Trình Trình đã thích nghi với trường mới chưa? Mình đã dặn Kiều Mãn Nguyệt để ý tới thằng bé, thằng bé vẫn ổn chứ?"
"Tốt lắm, vui vẻ hơn trước nhiều, bây giờ thằng bé không cần bọn mình nhắc nữa mà tự giác đeo cặp lên đi học." Trình Lật nhấp một ngụm trà, mỉm cười.
"Nhờ có Mãn Nguyệt nhà các cậu, thằng bé thích con bé lắm, nhắc đến Mãn Nguyệt suốt ngày, đến nỗi bố nó còn suýt ghen đấy."
Sơ Nhất cũng cười lắc đầu, con gái mình tuy có hơi nghịch ngợm, nhưng quả thật rất được lòng mọi người, it nhất mọi người xung quanh đều yêu quý con bé.
Quý Tiểu Trình lớn hơn Kiều Mãn Nguyệt vài ngày, khi đó Sơ Nhất và Trình Lật cùng mang thai, sau đó Trình Lật kết hôn với vị giáo sư của cô ấy, Sơ Nhất còn dự đám cưới của họ.
Năm sau, hai người dự sinh cùng ngày, ở cùng một bệnh viện, sinh con cách nhau không bao lâu.
Trước khi vào mẫu giáo, Kiều Mãn Nguyệt thường xuyên chơi đùa với Quý Tiểu Trình.
Do nhà Trình Lật khá xa nên cô ấy đã chọn trường mẫu giáo gần nhà. Kết quả Quý Tiểu Trình ngày càng ít nói, thậm chí bắt đầu nổi loạn, không chịu đi học.
Sau khi điều tra mới biết, do tính tình cậu bé trầm lặng nên thường bị một số bạn xấu trong lớp bắt nạt, giáo viên lại không để ý.
Lúc đó Trình Lật giận đến phát điên, lao đến mắng phụ huynh cùng lũ trẻ kia té tát, suýt nữa đã đánh người tại chỗ.
Tất nhiên, cậu bé không thể tiếp tục ở lại trường mẫu giáo đó. Tối đó, Sơ Nhất gọi điện cho Trình Lật, thử hỏi cô ấy có muốn chuyển cậu bé sang trường của Kiều Mãn Nguyệt không. Dù gì, với tính cách "Đầu gấu" của cô bé, chắc chẳng ai dám bắt nạt Quý Tiểu Trình cả.
Sau khi thảo luận với Quý Phồn Ninh, Trình Lật đồng ý vì trường mẫu giáo đó cũng không xa nhà họ, quan trọng nhất là có bạn thân cùng chăm sóc, cô cũng yên tâm hơn.
Sau sự cố lần trước, họ không dám đưa con đến một nơi xa lạ nữa.
Thế là, Kiều Mãn Nguyệt và Quý Tiểu Trình trở thành bạn học.
Buổi tối, Sơ Nhất và Kiều An Sâm cùng nhau nấu bữa tối để chiêu đãi gia đình Trình Lật, món ăn rất phong phú, phục vụ mọi người tận tình.
Kiều Mãn Nguyệt và Quý Tiểu Trình ngồi cạnh nhau, trong bát là cháo thịt nạc rau củ ninh nhừ, hai đứa trẻ ngoan ngoãn cầm thìa ăn.
Ăn được vài muỗng, Kiều Mãn Nguyệt bắt đầu ngừng lại, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào đĩa tôm lớn trên bàn.
Cô bé khẽ nuốt nước miếng.
Quý Tiểu Trình ngồi cạnh cũng dừng động tác lại, nhìn theo ánh mắt của cô bé qua đĩa tôm, chần chừ hai giây, cậu bé cố gắng vươn tay ra với tới đĩa tôm đó.
Chiếc muỗng nhỏ run rẩy cố gắng đưa qua, múc một con tôm đỏ au, lắc lư giữa không trung rồi đặt vào bát của Kiều Mãn Nguyệt.
Cậu bé nói nhỏ: "Mãn Nguyệt, cậu ăn đi."
"Cảm ơn anh Trình Trình." Kiều Mãn Nguyệt nhận được con tôm, vui vẻ đến mức cách xưng hô cũng thay đổi. Quý Tiểu Trình cười ngượng ngùng, đầu ngón tay cọ nhẹ vào thành bát.
Hành động nhỏ của hai đứa trẻ đều lọt vào mắt người lớn. Quý Phồn Ninh nhìn con trai mình, ánh mắt dừng lại ở nụ cười ngây thơ lấy lòng của cậu bé, trong lòng cảm thấy có chút xót xa.
Trình Lật thì không có cảm giác gì, thoải mái gắp một con tôm cho con trai mình.
"Con trai, con có muốn ăn tôm không? Mẹ bóc cho con nhé."
Lúc này, Sơ Nhất đã gắp con tôm từ bát của Kiều Mãn Nguyệt sang bóc vỏ, chia nhỏ phần thịt rồi thả vào bát của cô bé.
Kiều Mãn Nguyệt ăn vài miếng đã hết sạch, Quý Tiểu Trình trông thấy, cậu bé gắp con tôm vừa được Trình Lật bóc vỏ đưa cho cô bé.
"Mãn Nguyệt, cậu ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn nhé."
Lần này, phụ huynh hai bên bật cười, Sơ Nhất nhìn cậu bé trêu đùa: "Trình Trình, sao còn tốt với Kiều Mãn Nguyệt vậy, ở lớp con bé có bắt nạt con không?"
"Không ạ." Quý Tiểu Trình lắc đầu, Kiều Mãn Nguyệt lập tức thanh minh.
"Con không bắt nạt cậu ấy! Con bảo vệ cậu ấy! Ai dám bắt nạt Trình Trình con sẽ đánh họ!" Cô bé giơ nắm đấm nhỏ lên, trông thật dũng cảm, khiến mọi người cười lớn, còn Quý Tiểu Trình thì ngại ngùng.
"Con là anh trai, nên đối xử tốt với Mãn Nguyệt là điều hiển nhiên."
"Sinh trước vài ngày mà đã biết lợi dụng." Sơ Nhất cười tủm tỉm xoa đầu hai đứa trẻ, Kiều Mãn Nguyệt vô tư cười toe toét với cậu bé, còn Quý Tiểu Trình thì ngoan ngoãn mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Tháng ba, cỏ cây tươi tốt, bài tập môn thủ công của lớp mẫu giáo là làm một chiếc diều. Kiều An Sâm đã có kinh nghiệm từ lần làm đèn lồng trước đó, lần này anh bắt đầu tìm kiếm hướng dẫn trên mạng, mua nguyên liệu từ sớm, quyết tâm cho con gái mình làm bá chủ cả trường mẫu giáo.
Cuối cùng, khi chiếc diều hình con bướm sinh động ra đời, ngay cả Sơ Nhất cũng phải ngỡ ngàng. Kiều Mãn Nguyệt thì phấn khích ôm lấy chiếc diều không rời tay.
"Bố giỏi quá! Chiếc diều đẹp quá!"
"Đây là con và bố cùng làm mà, Kiều Kiều cũng rất giỏi!" Kiều An Sâm khen ngợi con gái. Hai bố con thi nhau khen ngợi nhau, Sơ Nhất không nhịn được trêu đùa.
"Kiều An Sâm, sau này nếu anh thất nghiệp, anh có thể bày quán dưới chân cầu bán diều."
"Ý kiến này hay đấy." Kiều An Sâm nhìn cô nói: "Khi đó em sẽ đứng bên cạnh thu tiền cho anh."
"Rồi đợi Kiều Mãn Nguyệt tan làm đến đón cả hai chúng ta về nhà ăn cơm."
Nói xong, cả hai cùng cười. Kiều Mãn Nguyệt nghe thấy tiếng cười, ngẩng đầu nhìn bố mẹ đang cười với nhau, cũng vô thức nở một nụ cười, để lộ mấy chiếc răng trắng nhỏ xinh.
Chiếc diều đã hoàn thành, được mang đến trường. Chiều tối, Kiều Mãn Nguyệt đầy tự hào trở về nhà. Sơ Nhất tò mò hỏi mọi chuyện thế nào, cô bé lập tức líu lo kể không ngừng.
Nào là Tráng Tráng cũng muốn chơi diều với cô bé, Tiểu Bàn suýt nữa đánh nhau với Phương Phương vì cô bé, rồi còn một bạn khác khóc lóc, than phiền với giáo viên sao bố mình không giống bố của Kiều Mãn Nguyệt.
Có lẽ vì bố bạn ấy bận rộn, nên đã làm cho bạn ấy một chiếc diều bằng giấy A4, buộc thêm một sợi dây nylon, rồi viết chữ "Diều" lên đó.
Kiều Mãn Nguyệt đã trở thành tâm điểm chú ý, tâm trạng cực kỳ phấn khởi, cô bé vuốt ve chiếc diều, đột nhiên nói: "Mẹ ơi, mẹ với bố có thể đưa con đi thả diều được không, con muốn nhìn thấy con bướm bay lên cao."
"Được chứ." Sơ Nhất đồng ý ngay, cô tính sau kỳ nghỉ sẽ đưa cô bé ra ngoài chơi. Mùa đông vừa qua, lâu lắm rồi cô bé chưa được ra ngoài.
Gần khu nhà có một công viên rộng lớn, cảnh quan xanh mát, nhiều người dân thường đến đó thư giãn.
Ở giữa là một bãi cỏ lớn, vào cuối tuần, nhiều người đến dã ngoại, tản bộ, tắm nắng, khi thời tiết đẹp, còn có những người bán diều ở đó.
Sơ Nhất và Kiều An Sâm dắt tay Kiều Mãn Nguyệt, cô bé đi giữa, nắm chặt tay của cả hai.
Gia đình ba người có ngoại hình khá nổi bật, lại mang theo chiếc diều lớn, trên đường đi đã thu hút không ít ánh nhìn.
Kiều An Sâm đã tập luyện trước vài buổi tối để biết cách thả diều bươm bướm.
Sau nhiều đêm khổ luyện, anh cũng đạt được một chút thành tựu.
Kiều Mãn Nguyệt vui vẻ chạy theo sau bố, nhìn bóng dáng cao lớn của Kiều An Sâm phía trước, trong mắt cô bé tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Trong thế giới nhỏ bé của cô, không có gì bố bé không làm được.
Người bố tài giỏi của cô bé đã thả chiếc diều bay lên trời, con bướm bay cao trong gió, Kiều Mãn Nguyệt phấn khích nhảy cẫng lên. Khi Kiều An Sâm thả dây cho cô bé cầm, Kiều Mãn Nguyệt càng háo hức, hét lên không ngừng.
Sơ Nhất nhìn thấy cũng muốn thử, dù hồi nhỏ cô cũng từng đi thả diều, nhưng bố cô không giống Kiều An Sâm, không bao giờ thả diều thành công, cuối cùng đành ỉu xìu đưa cô về nhà.
"Kiều Kiều, cho mẹ thử một chút nhé." Sơ Nhất nhìn con gái với ánh mắt khao khát, Kiều An Sâm nhận ra ngay, anh cúi đầu nói nhỏ với Kiều Mãn Nguyệt, cô bé lập tức ngoan ngoãn đưa dây diều cho mẹ.
Sơ Nhất vội vàng nhận lấy, chơi một chút cho thỏa mãn rồi mới trả lại cho cô bé.
Trên bãi cỏ xanh mướt, bầu trời trong xanh, gió nhẹ lay động tán lá, mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh sáng.
Không xa, có một gia đình ba người đang thả diều.
Người đàn ông cao ráo, điển trai, trong lòng ôm một bé gái đáng yêu, xinh xắn. Bên cạnh, người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt đứng đó, ánh mắt dịu dàng dõi theo hai người.
Họ cười nói vui vẻ, không biết tự lúc nào, hoàng hôn đã buông xuống.
Một mùa xuân nữa lại đến.
Điền Uyển bày biện một bàn đầy thức ăn, bưng ra khỏi bếp, sau đó lau khô tay, cả nhà ngồi quanh bàn ăn.
Ánh đèn màu cam ấm áp, mang lại cảm giác ấm cúng, Kiều Mãn Nguyệt nói nhiều nhất, suốt bữa ăn chỉ nghe thấy cô bé ríu rít không ngừng.
Sơ Nhất thậm chí sắp nhớ hết tên các bạn trong lớp mẫu giáo của cô bé.
Hai năm nay, từ khi cô bé biết nói, trong nhà đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều, người già rất thích, nhưng Sơ Nhất lâu dần cảm thấy hơi đau đầu.
Mọi người vừa ăn vừa lắng nghe cô bé kể chuyện về ba chú gấu nhỏ, giọng nói trẻ con trong sáng, đôi mắt đen láy linh hoạt, khuôn mặt trắng trẻo, đáng yêu.
Điền Uyển và bố Kiều bật cười không ngớt, Sơ Nhất thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô bé, nhắc cô bé chú ý ăn uống.
Chương trình Xuân Vãn đêm nay vẫn quen thuộc như mọi năm, cô bé ngồi không yên, cứ quay đi quay lại trong lòng Kiều An Sâm, Sơ Nhất ngồi bên cạnh gọt hoa quả cho con gáo.
Đột nhiên, tiếng pháo hoa vang lên, bên ngoài cửa sổ đã bừng lên những chùm pháo hoa rực rỡ, muôn màu rực rỡ.
Kiều Mãn Nguyệt reo lên, mắt mở to, môi hơi hé mở.
"Bố ơi! Pháo hoa kìa!" Cô bé chỉ tay về phía đó, không ngừng ngọ nguậy.
"Con muốn đi xem!"
"Được, bố sẽ đưa con đi xem." Kiều An Sâm bế cô bé ra ban công, Sơ Nhất cũng đi theo.
Trên bầu trời đêm đen lạnh lẽo đầy những màu sắc rực rỡ, từng chùm pháo hoa nở rộ không ngừng, chiếu sáng cả bầu trời.
"Đẹp quá..." Cô bé ôm chặt cổ Kiều An Sâm, ngẩn ngơ nhìn lên, ánh mắt chứa đầy ánh sáng rực rỡ, cô bé hỏi.
"Sang năm con còn được thấy pháo hoa nữa không ạ?"
"Tất nhiên là có rồi." Kiều An Sâm đáp, anh liếc nhìn Sơ Nhất bên cạnh, cả hai cùng mỉm cười.
Tiếng pháo hoa vẫn tiếp tục vang lên, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt của mọi người.
Người lớn và trẻ con ôm chặt lấy nhau, bóng hình của họ in xuống mặt đất, đan xen và hòa quyện vào nhau, không thể tách rời.
Giờ khắc giao thừa đã qua, một năm mới lại đến.
Kiều An Sâm cúi xuống hôn lên trán Sơ Nhất, kèm theo lời chúc nhẹ nhàng.
"Năm mới vui vẻ."
... Năm mới vui vẻ.
Zhinn: Vậy mà bộ Công Tố Viên Của Tôi đã hoàn rồi mọi người ạ, sau bao nhiêu năm cuối cùng mình cũng edit xong bộ này, đọc xong dòng cuối của truyện tự dưng mình bị hẫng một nhịp, cảm giác không nỡ phải tạm biệt ấy hahaha.
Bộ này tác giả viết xong năm 2019, hình như mình cũng tập tành edit từ năm 2019 thì phải, vậy mà đến tận 5 năm sau, năm 2024 mình mới hoàn thành bộ này. Bộ này là bộ đầu tiên mình làm mà, lúc ấy đúng thể loại cưới trước yêu sau mình thích nên đào hố mà chẳng đọc trước gì cả, vừa đọc vừa edit, thú thật là sau đó mình nản mọi người ạ, nhưng nhận được lời động viên của mọi người, thấy có nhiều bạn yêu thích và chờ chương mới nên mình không nỡ drop.
Đến giờ mình vẫn nhớ rõ mình đã hào hứng như nào khi được 100 lượt xem đầu tiên, rồi 1000 lượt, 10. 000 lượt, tới giờ đã hơn 100. 000 lượt xem. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và yêu thích, cảm ơn những lời động viên, cảm ơn mọi người đã chờ đợi.
Gửi tặng mọi người hình ảnh sách xuất bản bên Trung bộ này.
← Ch. 86 |