Vay nóng Tinvay

Truyện:Công Tố Viên Của Tôi - Chương 74

Công Tố Viên Của Tôi
Trọn bộ 87 chương
Chương 74
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Sơ Nhất cẩn thận quan sát đối tượng trên màn hình tivi, mãi cho đến khi Tạ Hâm biến mất, cô mới tỉnh táo lại, xác nhận khuôn mặt này giống gần như 90% với khuôn mặt cô nhìn thấy trong cửa hàng trái cây.

10% còn lại có thể là do cô chỉ nhìn thoáng qua nên chưa chắc chắn lắm.

Sơ Nhất nuốt nước miếng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều An Sâm, lúc bấm số, đầu ngón tay của cô run lên.

Tiếng tút tút vang lên hồi lâu cũng không có ai nhận, Sơ Nhất nhịn không được đứng dậy khỏi sô pha vừa lo lắng vừa chờ đợi, lúc căng thẳng cô thường cắn ngón tay, nhìn ngón tay cái bị cắn nham nhở, Sơ Nhất rút tay lại, cùng lúc đó, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Tâm trạng của Sơ Nhất bình tĩnh hơn nhiều.

"Alô, Kiều An Sâm, người tên Tạ Hâm bị bắt thật rồi sao? Gã còn ở đó không? Anh chắc là gã chưa trốn thoát chứ?"

"Sơ Nhất, em đừng coi thường cơ chế kiểm soát tội phạm của đất nước chúng ta, những chuyện vượt ngục thường chỉ xuất hiện trong phim thôi.

" Kiều An Sâm vui vẻ đáp, giống như bị câu hỏi ngây thơ của cô chọc cười.

"Nhưng vừa rồi em mới nhìn thấy gã ta khi đi mua trái cây bên ngoài khu chung cư!!!" Sơ Nhất kích động hét lên, nhấn mạnh nói.

"Em về nhà nhìn thấy tin tức, Tạ Hâm trong đó giống hệt người em nhìn thấy lúc trước!"

"Em chắc là mình không nhìn lầm chứ?" Kiều An Sâm nghiêm túc hỏi, Sơ Nhất vội vàng gật đầu.

"Em chắc chắn mình không nhìn lầm, ông chủ quán trái cây cũng nhìn thấy, anh ta mặc một bộ đô màu đen và đội mũ, hai khuôn ấy cực kỳ giống nhau!"

"Anh đi kiểm tra ngay, em ở yên trong nhà đừng chạy lung tung.

" Kiều An Sâm vội vàng nói, sau khi nghe Sơ Nhất đồng ý mới cúp điện thoại, đồng thời nhanh chóng liên lạc với người phụ trách vụ án.

"Cậu kiểm tra xem Tạ Hâm có anh em sinh đôi không! "

Sơ Nhất ngồi trên ghế sofa nắm chặt điện thoại di động, xem tin tức trên tivi, trong lòng có chút bồn chồn, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Có lẽ chỉ là giống nhau thôi, nếu không sao dám nghênh ngang đi ra ngoài như vậy.

Cũng có thể là cô đã nhìn lầm.

Sơ Nhất có chút ảo não, cảm thấy mình lanh chanh, làm ầm ĩ quá mức, có lẽ cuộc điện thoại này đã khiến Kiều An Sâm gặp rắc rối lớn, chỉ sợ một nhóm người cực khổ tìm kiếm, sau cùng mới phát hiện ra đó chỉ là nhầm lẫn.

Ài!

Càng nghĩ càng thấy hối hận, Sơ Nhất ước gì mình thể gọi lại cho Kiều An Sâm để hỏi thăm tình hình, nhưng liên lạc với anh vào lúc này chỉ càng thêm phiền thôi.

Cô hoảng sợ cau mày.

Lần đầu tiên tham gia một sự kiện lớn như vậy luôn có cảm giác không chân thực lắm, thậm chí còn cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, phát hiện ra một điều không quan trọng nhưng lại tạo cho chúng một ảo tưởng rất quan trọng khi mô tả nó cho người lớn.

Sau đó mọi người bắt đầu bận rộn vì căng thẳng và hoảng sợ, đứa bé ngây thơ đứng ở bên cạnh, sau khi biết được sự thật, người lớn bất lực nhìn đứa bé, tuy mệt mỏi nhưng không trách móc được.

Sơ Nhất nhăn mặt kêu than, hai tay ôm đầu, đập trán xuống đầu gối.

Hy vọng làm vậy có thể khiến nước trong đầu cô văng ra.

Điện thoại di động trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên, Sơ Nhất tưởng rằng có tin tức của Kiều An Sâm nên ngồi thẳng dậy, thấy trên đó hiển thị một dãy số xa lạ, lập tức nản lòng.

Cô mệt mỏi nghe máy.

"Xin hỏi ai đấy ạ?"

"Xin chào, có một bưu kiện chuyển phát nhanh ở Đồng Thành cần cô ký nhận.

"

"Đồ gì vậy?" Sơ Nhất nghi ngờ hỏi, lời nói ở đầu bên kia rất lễ phép, vững vàng trả lời.

"Trên đó không có ghi, người gửi họ Triệu.

"

"Ò! " Sơ Nhất không yên tâm thăm dò.

"Anh có số điện thoại di động của đối phương không?"

"Tôi không có quyền xem.

"

"Được rồi, đợi một chút.

" Sơ Nhất kết thúc cuộc gọi, không nhớ gần đây mình đã mua gì.

Tuy nhiên, an ninh trong khu chung cư khá nghiêm ngặt, shipper thường không lên được, một số mặt hàng có giá trị đều đòi hỏi phải ký nhận.

Cô cần suy nghĩ nhiều, cầm chìa khóa đi xuống, giày cũng không thay, lập tức bấm thang máy.

Đi đến cửa, không thấy ai mặc đồng phục, Sơ Nhất đứng trước phòng bảo vệ, nhìn quanh, cuối cùng gọi đến số đó.

"Xin chào? Cho hỏi anh đã tới chưa?"

"Xe của tôi đỗ ở phía trước, bên đường, bạn qua đây đi.

" Sơ Nhất nhìn sang bên kia đường, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe tải màu trắng bạc đậu bên đường, trên đó có dòng chữ " Đồng Thành Express" ở bên ngoài.

Sơ Nhất nói với đối phương: "Tôi nhìn thấy rồi.

" Cô cất điện thoại chạy tới.

Cửa sổ xe vẫn đóng chặt, Sơ Nhất cúi xuống gõ lên kính, cửa xe từ mở ra, cô lùi lại một bước, chưa kịp nhìn thấy người bên trong, cổ tay đã bị nắm chặt.

Sơ Nhất giật mình, ngơ ngác mất một thoáng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt vừa nhìn thấy cách đây không lâu, một cảm giác ớn lạnh thấu xương từ lan từ đầu đến chân.

Lúc này đang trên đường lớn, bốt bảo vệ cách đó không xa, gã muốn làm gì!

Sơ Nhất vùng vẫy theo phản xạ, khi tiếng kêu cứu đến tận cổ họng, có người đã dùng tay bịt miệng cô lại, kéo vào trong xe, cô nhanh trí nắm chặt lấy cửa xe, người đàn ông nghiêng người qua cạy từng ngón tay cô.

"Sơ Nhất!" Tiếng gọi quen thuộc đột nhiên vang lên cách đó không xa, xen lẫn sự hoài nghi và hoảng sợ, hơi thở của người trước mặt lập tức trở nên nặng nề, không để ý đến động tác của mình, thậm chí còn định bẻ gãy ngón tay cô.

Kiều An Sâm đã lao tới, rất nhanh, tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, trước mắt Sơ Nhất lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, người đàn ông trong xe rút ra một con dao.

Mũi dao sắc bén hướng về phía cô, như thể chỉ cần nhẽ xuống tay là có thể kết thúc một sinh mệnh mong manh, lưỡi dao sáng chói dưới sự phản xạ của ánh nắng mặt trời, đôi mắt của người đàn ông lộ rõ vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng sự tàn ác lại lộ ra rõ ràng.

Nỗi sợ hãi trong lòng Sơ Nhất phút chốc dâng lên đến cực điểm, da đầu tê dại, cô có linh cảm rằng người trước mặt thực sự muốn giết cô.

Tưởng chừng chỉ mấy giây, lại tựa như mấy phút sau, trong nháy mắt, cơ thể Sơ Nhất đột nhiên bị một lực mạnh kéo ra, kèm theo đó là tiếng rên rỉ trầm thấp bên tai.

Kiều An Sâm chắn trước cô, toàn thân bị đè nặng, ngực Sở Nhất đau nhói, ánh mắt mờ mịt nhìn tụ lại, nhìn chằm chằm vào con dao cắm vào lưng anh.

Dường như lưỡi dao không quá sâu.

Lớp vải áo mỏng bắt đầu bị dính máu, màu đỏ tươi lan thành từng vệt lớn, Sơ Nhất há miệng ú ớ, nhưng lại không thể nói được gì.

Có mấy cảnh sát đi cùng anh, lúc người đàn ông đang định lái xe bỏ trốn thì bị bắt lại, khung cảnh hỗn loạn, cơ thể Kiều An Sâm càng ngày càng nặng, Sở Nhất không đỡ nổi nên đành phải quỳ xuống ôm anh.

"Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương! Làm ơn gọi xe cứu thương giúp tôi với? Anh ấy bị thương, nặng lắm! "

Phần cơ thể đã mất dường như quay trở lại, trái tim từ tê dại đến chết lặng lúc này tràn đầy sợ hãi.

Sơ Nhất thấy sắc mặt Kiều An Sâm càng ngày càng tái nhợt, lòng bàn tay sau lưng dính đầy máu, dinh dính, ấm áp, ngay cả người cô đang run rẩy.

Sơ Nhất điên cuồng hét lên, giọng khàn khàn, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy dài trên khuôn mặt, ánh mắt mông lung dán chặt vào con dao cắm trên lưng Kiều An Sâm chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô bờ bến.

Cô ngã khụy tại chỗ, sức lực trong cơ thể bị rút cạn.

Xe cứu thương chẳng mấy đã tới, Kiều An Sâm đã hôn mê, Sơ Nhất nắm chặt tay anh, cho dù được đẩy được vào phòng phẫu thuật cũng không chịu buông ra.

Khoảng thời gian tiếp theo là sự chờ đợi dài đằng đẵng.

Trong quá trình này, đầu óc trống rỗng của Sơ Nhất những suy nghĩ phức tạp, vô tình tua lại tất cả ký ức của cả hai kể từ khi gặp nhau cho đến hiện tại.

Lần đầu tiên đẩy cửa ra nhìn thấy anh, vẻ mặt Kiều An Sâm lạnh nhạt mà nghiêm túc, mặt mày đẹp đến mức nhìn không giống người thật.

Sau khi kết hôn, cả hai tôn trọng lẫn nhau, anh im lặng ít nói.

Tuy nhiều lần tức giận vì hành vi của anh, nhưng khi anh vụng về dỗ dành, cô luôn dễ dàng thỏa hiệp.

Dần dần, cả hai học được cách chia sẻ và yêu thương nhau, như thể họ là một cặp đôi thực sự, dù lúc đó họ đã cưới nhau được gần một năm.

Mọi chuyện ngày càng tốt đẹp hơn, họ bao dung lẫn nhau, ngầm hiểu nhau, ăn ý, dần mài dũa được sự thân mật khăng khít.

Chỉ là cuộc đời luôn không tránh khỏi những chuyện bất ngờ xảy, Sơ Nhất tức giận, ghen ghét muốn chết, lòng hẹp hòi bắt đầu bộc phát rõ ràng.

Kiều An Sâm không lời oán trách mặc cô trút giận, bản thân cố gắng sửa chữa, anh vẫn luôn bao dung cô như vậy.

Cho đến hôm nay, lúc cây dao kia đâm tới, anh đã chắn cho cô mà không hề suy nghĩ.

Với sự liều lĩnh và dũng cảm quên mình như vậy, Sơ Nhất không có cơ hội từ chối, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy con dao đâm mình, anh đã lao tới, kiên quyết bảo vệ cô trong lòng.

Giờ đây, anh đang nằm trong phòng phẫu thuật, chưa rõ sống chết.

.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-87)