← Ch.220 | Ch.222 → |
Mà Trang Sinh Hiểu Mộng lại không hề động lòng chút nào, đứng ngoài bàng quan. Một người là hoàng đế, một là hoàng tử, tử vong trong ánh mắt vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng của cô.
Đột nhiên, Trang Sinh Thi Thi bật cười: "Bọn họ đều đã chết. Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi xem đã hài lòng chưa?"
"Ngươi không phải là cô ấy." Đột nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Giờ phút này ngươi không phải là Trang Sinh Thi Thi."
"Trang Sinh Hiểu Mộng, là người hại c. h. ế. t anh trai và cha nuôi của ngươi. Trái tim ngươi thật là tàn nhẫn, không hề nể tình cũ chút nào sao?" Trang Sinh Thi Thi đứng lên, ánh mắt cứng đờ trong tích tắc, sau đó người mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Một luồng sương mù dày đặc tuôn ra từ trong thân thể cô, ngưng tụ thành một hình người mơ hồ. Trang Sinh Hiểu Mộng: "Đến lượt ngươi rồi, Trang Sinh Hiên Kỳ."
"Muốn g. i. ế. c ta? Ha ha ha..."
Trong đại điện, tiếng cười quỷ dị vang lên bởi một bóng người không rõ thực thể.
"Hiểu Mộng, trước kia rõ ràng con và ta rất thân thiết. Vì cớ gì bây giờ con lại coi ta như kẻ thù?"
Trang Sinh Hiểu Mộng nắm chặt chuôi kiếm vỡ vụn, sắc mặt lạnh lùng: "Câm miệng. Xem kìa ngươi đang sợ hãi."
Trang Sinh Hiền Kỳ chậm rãi nói: "Con không g. i. ế. c được ta."
Nghe nói vậy, cô cười lạnh: "Ngươi khẳng định ta không thể g. i. ế. c ngươi, vậy thì ngươi cũng đừng trốn nữa."
"Hiểu Mộng, ta biết quá khứ của con. Trên thế giới này, người quen thuộc với con nhất là ta. Tuy bây giờ, con dùng ánh mắt như gặp kẻ thù nhìn ta, nhưng không thể phủ nhận rằng ta từng là người thân cận, tín nhiệm nhất của con."
Bóng người kia dần dần rõ ràng, tạo thành thực thể, mà khuôn mặt người kia, vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cô.
Trang Sinh Hiên Kỳ cười dịu dàng: "Lâu ngày không gặp, con có nhớ ta không?"
"Đừng khiến ta ghê tởm." Trên mặt cô là vẻ ghét bỏ, cô chưa bao giờ có cảm xúc tiêu cực như này.
Kí ức lại hiện ra, rất rõ ràng. Cô có thể nhớ lại từng ngày ở hoàng cung, mỗi thời khắc trải qua, cảm xúc của cô đều bị những mảnh ký ức kia vây lấy.
Thiếu vắng cha mẹ, anh em, bạn bè, theo lẽ thường cô sẽ coi người thân cận duy nhất bên cạnh là tất cả. Không thể phủ nhận ảnh hưởng của Trang Sinh Hiên Kỳ đối với cô là rất lớn.
Cho dù trí nhớ có bị phong bế, nhưng lúc cô gặp được người có bộ dáng tương tự như ông ta là Lâm Minh Phong, cô vẫn luôn một mực đối xử rất tốt với hắn. Huống chi giờ đây Trang Sinh Hiên Kỳ người thật đang đứng trước mặt cô.
"Kỳ thật tất cả những gì ta làm đều là vì con, lần này ta sẽ không rời xa con nữa."
"Đến đây với ta, Hiểu Mộng." Nói xong ông ta ôn nhu giang hai tay ra.
Hình ảnh trước mắt cùng với hồi ức trong trí nhớ khớp nhau.
Giờ khắc này, trong người cô như chia làm hai nửa, một là công chúa nhỏ lúc bé ngoan ngoãn bám người, một là người qua đường đứng nhìn việc chẳng liên quan tới mình.
"Ta biết con sẽ oán hận vì ta rời đi và phong bế trí nhớ của con, nhưng ta không thể không như thế. Con thiếu một nửa hồn phách, rất khó thuận lợi sống qua hai mươi tuổi."
Ánh mắt Trang Sinh Hiên Kỳ nhìn cô đầy yêu thương.
"Hiểu Mộng, ta làm hết thảy đều vì muốn con khôi phục như thường."
Ông ta nói xong, cô vẫn không lên tiếng, khuôn mặt cô giấu trong bóng tối, không để lộ ra nửa phần cảm xúc.
Khẽ thở dài, ông ta tiếp tục: "Hiểu Mộng, con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta không?"
Lúc này, Trang Sinh Hiểu Mộng rốt cục cũng ngẩng đầu, ngữ khí vô cùng bình thản: "Ngươi nói, ngươi làm hết thảy đều là vì tốt cho ta?"
"Đương nhiên rồi, ta sẽ từ từ giải thích cho con."
Thấy cô không có ý định động thủ, ông ta liền thở phải nhẹ nhõm. Rồi tiếp tục nói.
"Kỳ thật ta và mẹ con từng là bạn tốt, nhưng bà ấy lại yêu anh trai ta. Bà ấy lựa chọn một cuộc sống khác, từ đó không gặp lại nữa. Nhưng tình nghĩa của ta đối với bà ấy vẫn không thay đổi. Ngươi khi còn bé bởi vì ngoài ý muốn mà thất hồn, là ta tự mình nuôi dưỡng con lớn lên..."
← Ch. 220 | Ch. 222 → |