← Ch.218 | Ch.220 → |
"Thủ đoạn này thật sự rất cao, giấu bí ẩn như vậy, suýt nữa tránh thoát khỏi tầm mắt của ta. Nhưng mới chỉ có loại bản lĩnh này mà dám khoe mẽ trước mặt ta rồi."
Trang Sinh Hiểu Mộng buồn cười nhìn Trang Sinh Hiên Dật đang trốn phía sau đám hộ vệ: "Trên người ngươi cũng có. Còn cả Trang Sinh Thi Thi, Trang Sinh Tư Vũ... Trang Sinh Tư Ngọc là người đầu tiên bị hạ oán cổ. Từ đó hắn bắt đầu oán hận một người nào đó. Các người cũng liên tiếp bị hắn lây oán cổ."
Trang Sinh Hiên Dật sụp đổ, không muốn nghe thêm: "Câm miệng!"
"Nếu không phải thế thì hai người các ngươi phí công sức nhắm vào ta làm gì? Đương nhiên là bởi vì bị Trang Sinh Hiên Dật đã điều khiển tâm trí rồi." Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Trang Sinh Thi Thi hận ta, người phụ hoàng trên danh nghĩa như ngươi hận ta. Trang Sinh Tư Ngọc lại hận nhất là ngươi..."
Trang Sinh Hiên Dật: "Cho nên nói ta bị đầu độc! Ta thật sự không muốn hại ngươi. Ngươi không cần g. i. ế. c ta!"
"Không có oán hận sẵn trong lòng các ngươi thì làm sao các ngươi lại bị điều khiển, trở thành con rối cho Trang Sinh Hiên Kỳ được?" Trang Sinh Hiểu Mộng chậm rãi nói: "Vốn các ngươi oán hận ta. Nhưng sự thật quan trọng như vậy sao? Các ngươi chỉ là mấy viên đá nhỏ trên con đường ta tu hành mà thôi."
"Lúc trước oán hận ngươi chỉ là bởi vì Trang Sinh Vân Huyên. Là do mẹ ngươi bất kính với trẫm. Còn nữa..." Trang Sinh Hiên Dật vắt hết óc để hồi tưởng lại quá khứ, muốn dùng nó để làm Trang Sinh Hiểu Mộng động lòng, "Còn là bởi vì... Trang Sinh Hiên Kỳ. Đúng! Đều là bởi vì Trang Sinh Hiên Kỳ. Hắn tự quyết định, vượt quyền trẫm, nhúng tay vào chuyện của ngươi. Cho nên trẫm mới dứt khoát bỏ mặc ngươi... Thật ra chỉ là trẫm bối rối trong phút chốc thôi!"
Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không hề thay đổi, đáp: "Thôi đi. Ta cũng không có hứng thú gì với chuyện quá khứ cả. Nếu ngươi có thể dẫn Trang Sinh Hiên Kỳ ra, tối nay ta sẽ cho ngươi c. h. ế. t muộn một chút."
"Trước mặt toàn bộ người trong tinh tế, ngươi lại dám g. i. ế. c trẫm thật?!" Trang Sinh Hiên Dật cực kỳ không cam lòng. Ông ta đường đường là hoàng đế Cửu Hạ, làm sao lại có thể bị đứa con hoang này sát hại ngay trước mắt tất cả mọi người trong tinh tế chứ?
Máu tươi thấm đẫm thanh kiếm nứt nẻ. Thân kiếm loang lổ giờ dính từng giọt máu. Trang Sinh Hiểu Mộng nâng kiếm tiến tới.
"Công chúa điện hạ! Xin người nghĩ kỹ lại!" Đội trưởng đội hộ vệ quỳ xuống trước ngôi vị hoàng đế, "Bệ hạ có nhiều chỗ sai thì vẫn là đế vương của Cửu Hạ."
"Ông ta là hoàng đế à?" Trang Sinh Hiểu Mộng cười lạnh, "Ta cần gì biết ông ta là thứ gì."
Trang Sinh Hiên Dật cắn răng một cái, nói: "Trẫm tình nguyện thoái vị! Trẫm cho ngươi làm hoàng đế!"
Đội trưởng cũng vội phụ họa: "Công chúa điện hạ. Người là công chúa dòng chính. Người kế vị cũng là hợp tình hợp lý."
DTV
"Làm như ta cần chắc?" Ánh mắt Trang Sinh Hiểu Mộng không hề có chút động lòng. Hoàng đế gì chứ, công chúa dòng chính gì chứ, hoàng thất chó má gì, "Hôm nay ta đến chính là để tiêu diệt mấy thứ rác rưởi này."
Trang Sinh Hiểu Mộng lướt qua trở ngại, tung một cước đá văng Trang Sinh Hiên Dật đang nấp sau ngôi hoàng đế ra. Trước mặt bao người, vị hoàng đế Cửu Hạ bị đá như một quả bóng, ngã nhào từ trên thềm cao xuống dưới.
Trang Sinh Hiên Dật ôm đầu cầu khẩn: "Đừng! Đừng g. i. ế. c ta. Ngươi muốn gì trẫm cũng cho ngươi. Ngươi cứ việc lấy ngôi vị hoàng đế đi. Toàn bộ tài sản trong hoàng khố cũng thuộc về ngươi!"
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Được rồi. Hiện tại ngươi đã không phải là hoàng đế nữa."
"Công chúa điện hạ!"
Hộ vệ muốn ngăn cản, nhưng một tiếng vỡ vụn rất rõ ràng vang lên. Hoàng tọa trang nghiêm bị c. h. é. m vỡ thành từng mảnh nhỏ. Châu báu, kim ngọc trang trí cũng đồng thời biến thành một mảnh phế tích. Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Ta tuyên bố, từ hôm nay phế trừ tất cả phong hào của thành viên hoàng thất Cửu Hạ. Tài sản hoàng khổ nộp vào quốc khố. Nơi này không còn hoàng thất nữa!"
← Ch. 218 | Ch. 220 → |