Vay nóng Tinvay

Truyện:Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 07

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Trọn bộ 11 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Uông Ngữ Mạt núp ở mặt trong giường, hơitỉnh ngủ, thân thể chua đau tựu nhắc nhở tất cả chuyện tối hôm qua, mỗi một màn kích tình hồi tưởng cũng làm cho cô mặt đỏ tai hồng, lui thành một đoàn thân thể giống như trứng tôm nấu chín, vừa hồng vừa nóng.

Cô nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, biết Phương Nhĩ Kiệt giờ phút này đang tắm, làm sao bây giờ, cô muốn thừa dịp lúc này vội vàng trốn sao?

Nhưng cô có thể bỏ chạy sao? Trên người không có tiền, lại không có mặc quần áo......

Cô nhớ được tối hôm qua quần áo hình như bị hắn cỡi xuống nhét vào phòng tắm, hơn nữa quần áo còn bị cô ói lên vô cùng bẩn, cô còn ói lên trên người hắn......

Nghĩ đến chuyện xảy ra ở CLB, Uông Ngữ Mạt cảm thấy thật mất thể diện, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giường, ảo não rên rỉ.

Người ta không phải nói uống rượu say xảy ra chuyện gì cũng sẽ quên mất sao? Nhưng cô tại sao nhớ được rõ ràng như vậy nha?!

Cô nhớ được chuyện cô ở CLB cưỡng hôn Phương Nhĩ Kiệt, thậm chí còn nhớ được ở trong phòng tắm là cô chủ động trước......

Cô cho là mộng xuân, không nghĩ tới thật sự...... Nhưng khi cô biết là thật thì đã không kịp, cô đã không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho tất cả mọi chuyện, hơn nữa...... Cô còn rất hưởng thụ, hu hu......

Làm sao bây giờ? Cô vốn còn muốn đem thuần khiết của mình hiến tặng cho Bạch Thanh Lê, nhưng mà cô hiện tại tuyệt không thuần khiết nữa, thậm chí còn biến thành đại sắc nữ!

Không chỉ có làm mộng xuân, mà còn cùng đàn ông lên giường, hơn nữa đối tượng lại là.... . Tại sao có thể như vậy nha?

"Ô...... Bạch Thanh Lê......" Tiểu Ngữ Mạt thật xin lỗi anh nha!

"Hắn là ai vậy?"

"Hắn là ...không......" A? Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu."Wow!"

Cô bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, có thể tưởng tượng đến toàn thân mình trần truồng, chỉ có thể ôm ra giường lui về một góc, sau đó mở to một đôi mắt to nhìn thấy hắn.

Phương Nhĩ Kiệt mới vừa tắm rửa xong, đầu tóc còn nhỏ vài giọt nước, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dáng vẻ khêu gợi làm cho Uông Ngữ Mạt nuốt nuốt nước miếng.

Thấy trên ngực hắn có vết cắn và vết trảo trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, cảm thấy thẹn rũ mắt xuống."A, thật xin lỗi......"

"Hả?"Cô đột nhiên nói xin lỗi, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi khiêu mi, "Tại sao em nói xin lỗi?" Uống say thất thân nhưng mà cô cũng!

"Thì.... ." Uông Ngữ Mạt đưa mắt nhìn chăm chú hắn, lại mất thể diện rũ tròng mắt xuống."Trên người của anh...... vết thương"

"Ừm......" Nhìn vết cắn trên ngực, Phương Nhĩ Kiệt nhún vai, "Đây không tính là cái gì, phía sau mới đặc sắc, em nhìn xem." Hắn xoay người làm cho cô nhìn kiệt tác của mình.

Uông Ngữ Mạt tò mò giương mâu, thấy trên lưng hắn tất cả đều là vết trảo, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như bị thiêu cháy."A......" Nàng dùng chăn bông bao ở mặt, Cô không muốn gặp người nữa!

Phản ứng của cô chọc cười hắn, toan tính rút đinhưng tròng mắt đen hiện lên một tia u ám.

Đụng thôi không nên tiến vào, giờ làm sao bây giờ?

*****

Tình dục qua đi, lý trí quay trở về, hắn vừa mới tỉnh lại, liền thấy cô ngủ ở trong lòng ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn phiếm đỏ ửng, , bình thản bị hắn ôm vào người.

Cô ngủ được rất sâu, thân thể thơm ngon mềm nhũn, da thịt tuyết trắng không có một tia hoàn hảo, tất cả đều là dấu vết hắn lưu lại, chi chít khắc lên da thịt tuyết trắng, ngay cả chỗ kín bên cạnh thịt non còn có vết cắn của hắn.

Tối hôm qua hắn ngoài ý muốn không kiểm soát, thậm chí đã làm biện pháp bảo vệ, không phát tiết ở trong cơ thể cô đã thối lui khỏi, thậm chí không chỉ một lần.

Hắn không nghĩ tới cô sẽ làm hắn không khống chế được, nghe cô khóc ròng, hắn đoạt lấy càng cường liệt, tiếng rên rỉ giống ma nguyền rủa, làm cho hắn một lần lại một lần muốn cô.

Trong tình cảm nam nữ hắn từ trước đến giờ đều khắc chế, mặc dù phóng đãng, nhưng hắn luôn là vẫn duy trì tĩnh táo nhất định, nhưng không nghĩ tới tối hôm qua hắn trầm mê l, thân thể xinh đẹp ngoài dự tính làm cho hắn ăn sao cũng không ngán.

Nhưng mà...... Cô không thể chạm phải nha!

Cô chẳng những rời nhà trốn đi, thân người trong sạch dáng vẻ như được chiều chuộng, cô không phải là con gái để vui đùa nha!

Rõ ràng lý trí cũng nhất thanh nhị sở, nhưng vẫn là không nhịn được đem người ta ăn lấy, vậy phải làm sao bây giờ cho phải......

Phương Nhĩ Kiệt sờ sờ lỗ mũi, hắn biết Uông Ngữ Mạt thích hắn, chẳng qua là cô ngây thơ còn chưa phát hiện. Nhưng hiện tại hai người đã lên giường......

"Anh Phương......"Giọng nói sợ hãi từ trong chăn bông truyền ra.

"Gì cơ?" Che đi u ám trong mắt, Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười giương mâu nhìn cô, thấy cô vẫn cúi mặt xuống, không dám ngẩng đầu.

"Cái kia......" Uông Ngữ Mạt cắn môi, ấp úng."Tối ngày hôm qua...... Chúng ta...... Ừ...... lên, lên......"

"Lên giường." Hắn giúp cô nói ra.

"Ừm...... Đúng." Cô gật đầu.

Phương Nhĩ Kiệt thấy cô cả hai bên tai đều đỏ, tròng mắt đen không nhịn được nổi lên nụ cười, vui vẻ thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của cô.

Ánh sáng nhàn nhạt từ rèm cửa sổ xuyên thấu đến trên người cô, thân thể nho nhỏ bao ở trong chăn bông, vầng sáng chiếu vào trên mặt cô, mơ hồ lộ ra trắng muốt sáng bóng, lông mi thật dài run rẩy, chạm vai tóc dài rủ xuống, khẽ phủ ở mặt, nhưng không thể che hết phi hồng kia.

Cũng không thể che hết các tỳ vết trên người.

Phương Nhĩ Kiệt không khỏi sợ hãi ánh mắt run rẩy, bộ ngực đột nhiên co rút nhanh hạ xuống, hắn không nhịn được tiến lên, muốn đưa tay ôm cô vào trong ngực.

"Làm...... Làm như không có xảy ra chuyện gì."

Cúi đầu lẩm bẩm để cho hắn dừng lại động tác, trong nháy mắt hoàn hồn, mày rậm nhẹ vắt, nghi ngờ địa nhìn cô."Em mới vừa nói gì?"

"Làm......" Uông Ngữ Mạt giống như vùi đầu vào trong cơ thể."Tối hôm qua...... Làm như không có xảy ra chuyện gì...... Chúng ta...... sẽ đem nó quên mất......"

"Quên mất?" Cô nói vậy chắc hắn hiểu nha?

"Ừm...... Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt......" Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, lỗ tai càng ngày càng hồng, làm sao cũng không nghĩ tới mình một ngày kia sẽ nói ra lời như thế, nhưng mà cô lại không biết nên nói gì.

*****

ô không thể nào muốn hắn chịu trách nhiệm, dù sao tối hôm qua cô cũng có phần sai, là cô dụ dỗ hắn, hơn nữa cô còn có Bạch Thanh Lê, không bao lâu phải trở về lập gia đình, cô căn bản là không thể nào cùng hắn ở chung một chỗ...... Trong lòng đột nhiên đau nhói, Uông Ngữ Mạt cảm thấy khó khăn nhíu mày, cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như bị tảng đá lớn đè lên, làm cho cô có chút không thở nổi.

Ô...... Cô nhất định phải xin lỗi Thanh Lê Kha, cô đã vượt tường a!

Phương Nhĩ Kiệt nhìn chằm chằm cô, cẩn thận hỏi rõ ràng."Ý của em là chuyện tối hôm qua chúng ta lên giường coi như không có xảy ra sao?"

"Ừ!" Uông Ngữ Mạt gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Phương Nhĩ Kiệt mày nhíu lại càng chặc hơn.

Rất tốt, lời của cô ngoài ý liệu của hắn, nhưng vô cùng phù hợp nhu cầu của hắn, cái này giúp hắn không cần phiền não xử lý nên làm thế nào, bởi vì cô đã trước hết nghĩ tốt lắm, chủ động giúp hắn giải quyết một cái phiền phức.

Có thể tưởng tượng là như vậy, nhưng mày vẫn nhăn lại làm sao cũng không giải được.

Nhìn chằm chằm cô đang cúi đầu xuống, trong lòng của Phương Nhĩ Kiệt có loại cảm giác khác thường nói không ra lời, hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói ra như vậy, việc này và cá tính đơn thuần tuyệt không tương xứng.

Rồi hãy nói, cô không phải là thích hắn sao? Vậy tại sao......

Phương Nhĩ Kiệt thiếu chút nữa muốn mở miệng hỏi cô tại sao, nhưng mở miệng trước rồi lại ngừng lời nói, hắn hỏi tại sao? Lời của cô nói không phải là hắn muốn sao?

Hẳn là lòng tự ái nam nhân quấy phá, dĩ vãng lời nói này cũng là hắn nói đối với người phụ nữ khác, đây là lần đầu tiên có phụ nữ nói với hắn như thế, hơn nữa còn là trong miệng Uông Ngữ Mạt nói ra, cho nên hắn mới có thể không thể tiếp nhận......

Mặc dù cúi đầu, nhưng Uông Ngữ Mạt vẫn cảm giác được tầm mắt bức người của Phương Nhĩ Kiệt, cô không khỏi hoảng loạn lên, "Em, em đi tắm trước." Ôm chăn bông, cô từ từ bò xuống giường, chịu đựng đau, bước nhanh vào phòng tắm, né tránh ánh mắt của hắn.

Khi tới cửa, cô lập tức đóng cửa chậm rãi ngồi xuống.

"Trời ơi......" Nghĩ đến lời mới vừa nói, cô cúi đầu rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn phiền não nhăn chung một chỗ. Nói là nói như vậy, cô làm sao có thể thật làm như không có xảy ra?

Cô cúi đầu nhìn mình, trên người tất cả dấu vết đều là hắn lưu lại, cô nhìn những vết hồng tim đập loạn nhịp, gương mặt hồng đến giống như có thể nhỏ ra huyết. Cô thậm chí thấy giữa hai chân vết cắn, ngón tay không nhịn được đụng vào, thân thể nóng lên, làm cho cô hoảng hốt toan tính.

Nụ hôn của hắn, hắn thở dốc, hắn cuồng liệt ra vào thân thể cô...... Uông Ngữ Mạt không khỏi run rẩy, cả người có chút tê dại.... .

"A......" Cô mắc cở đem mặt vùi vào đầu gối.

Cô làm sao có thể quên được nha......

..............

Tiểu nha đầu rõ ràng muốn trốn hắn.

Cùng ở một dưới mái hiên, cô lại đang làm công việc chỗ của hắn, có thể trốn được đi đâu? Nhưng cô thật đúng là tránh né, hơn nữa lẫn mất rất rõ ràng.

Buổi sáng, hắn xuống lầu nhìn qua trên bàn là bữa ăn sáng đơn giản, bên cạnh còn kẹp tờ giấy, nói cô đi giúp đỡ Trấn Trường kia, hôm nay sẽ không trở về phòng khám bệnh.

OK! Hắn nhún vai, lơ đễnh.

Buổi tối, hắn nấu bữa ăn tối, nghe được tiếng cửa mở, quay đầu còn chưa nói một câu nói, Uông Ngữ Mạt đã dồn dập mở miệng, nói cô ở nhà Trấn Trường ăn no, cô mệt mỏi muốn đi tắm rồi ngủ sớm.

Nói cho hết lời, người liền vội vã chạy lên lầu, đầu nhỏ vẫn buông xuống, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nhíu mày, nhìn thời gian, không tới tám giờ, sớm như vậy mà muốn ngủ?

Mà tình hình này, kéo dài ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư.

Cầm lấy tờ giấy trên bàn ăn, Phương Nhĩ Kiệt miễn cưỡng khiêu mi, không tệ, hôm nay có sáng ý, không phải đi Trấn Trường nửa, mà là đi ra tiệm bán hoa giúp đỡ. Để tờ giấy xuống, hắn nhìn bữa ăn sáng trên bàn.

Bánh nướng và sửa tươi, ngay cả trứng chần nước sôi cũng không có, bởi vì nha đầu kia ngay cả trứng cũng sẽ không chiên, mà hắn cứ như vậy ăn bánh và sửa tươi suốt ba ngày.

Cầm lấy bánh, phía trên vẫn còn ấm, xem ra nha đầu kia sớm đoán ra khi nào hắn xuống lầu, khi hắn xuống lầu liền vội vàng ra cửa.

*****

Ở trên lầu, hắn đã nghe thấy tiếng động cô bối rối ra cửa, hắn từ cửa sổ đi xuống nhìn, nhìn dáng vẻ cô ra cửa.

Dĩ nhiên, cũng đã thấy cô quay đầu lại nhìn cửa đóng lại, thở dài nặng nề, sau đó cúi đầu rời đi, trên mặt luống cuống và phiền não hắn đều thấy được nhất thanh nhị sở.

A, rõ ràng nói muốn làm cái gì cũng không có xảy ra, nhưng biểu hiện của cô và lời nói hoàn toàn không phù hợp nha!

Sờ lên cánh môi, Phương Nhĩ Kiệt cắn lên miếng bánh, lông mày đọng lại suy nghĩ.

Hắn vốn muốn rời đi trấn nhỏ một thời gian, nhưng lời của Uông Ngữ Mạt loại bỏ ý nghĩ của hắn. Nếu cô nói như vậy, hắn cần gì phải rời đi? Hắn muốn cô làm sao với câu nói của mình!

Hắn thừa nhận là lòng tự ái nam nhân bị quấy phá, lời của cô làm cho hắn nghe không phải là rất thoải mái, hơn nữa tiểu nha đầu đối với hắn rõ ràng là thích, hơn nữa cô là lần đầu tiên...... Hắn cho là cô tỉnh lại sẽ khóc lóc, buồn rầu, hoặc là yêu cầu hắn chịu trách nhiệm.

Hoàn toàn không có, cô chẳng qua là đỏ mặt, nói quanh co chối bỏ tất cả.

Phản ứng của cô làm cho hắn thấy lạ, nói như vậy thật là hơi dễ dàng, cái gì đều không cần chịu trách nhiệm, thật tốt, hắn giảm đi một phiền toái.

Nhưng mà...... Nghĩ đến Uông Ngữ Mạt vội vả vứt bỏ dáng vẻ cùng hắn lên giường, cánh môi không khỏi khẽ mím, mà mấy ngày này thấy dáng vẻ cô trốn tránh làm cho hắn cũng khó chịu.

Không phải nói muốn quên mất? Không phải nói làm như không có xảy ra chuyện gì? Phản ứng của cô căn bản là lừa gạt quỷ!

Trốn hắn rõ ràng như vậy, ngay cả khi gặp ở trấn nhỏ, hắn còn chưa chào hỏi, cô liền cúi đầu bước nhanh rời đi, nếu không thì là đi đường vòng, mà cặp kia mắt tuyệt đối sẽ không nhìn thẳng hắn.

Cô kỳ lạ đến mọi người cả trấn đều nhìn ra, cô quả thực là chiêu cáo thiên hạ, nói cô đang trốn hắn Phương Nhĩ Kiệt.

Cái này làm sao có thể gạt người nói không xảy ra chuyện gì? Mấy ngày qua ánh mắt mọi người trong trấn cũng rất khiển trách, giống như hắn khi dễ cô bé...... Không sai, hắn thật đã bắt nạt cô.

Liếm mảnh nhỏ trên bánh bao, Phương Nhĩ Kiệt nghĩ tới hắn đã từng liếm qua da thịt trơn mềm, giống như sửa tươi trắng mịn, hắn nhẹ nhàng khẽ cắn, cô liền run rẩy ngâm khẽ, màu da nhẵn nhụi lập tức in hạ dấu vết, mà hắn mơn trớn vết cắn kia, giống như diệt hoa phong, trong lòng thỏa mãn hư vinh đàn ông.

Con ngươi của Phương Nhĩ Kiệt gom lại, mỗi lần hồi tưởng thân thể liền nổi lên một tia nóng rực, ngón tay rục rịch ngóc lên, muốn đem đóa hoa kia nắm ở trong tay, đem kia cánh hoa từng mảnh từng mảnh hái xuống.

"Họ Phương kia, nét mặt của cậu thật dâm đãng." Tiếng giễu cợt từ cửa truyền đến.

Phương Nhĩ Kiệt quay lại, chỉ thấy một phụ nữ xinh đẹp có thai đứng ở cửa, cũng không đợi chủ nhân chào hỏi, liền tự mình đi vào trong nhà, ngồi xuống sofa.

"Trà, không nên quá nóng." Vuốt rất tròn cái bụng, rất tự nhiên mở miệng.

"Họ Đồ kia, Cô tưởng đây là nhà mình sao?" Đối mặt với phụ nữ liều lĩnh, Phương Nhĩ Kiệt mặt không đổi sắc, miễn cưỡng đáp lời, nhưng vẫn đưa tay vì cô rót ly trà nóng.

Không có cách nào, bà bầu có đặc quyền, nhìn ở viên tròn trên bụng, hắn miễn cưỡng phục vụ phụ nữ.

Hắn bưng ly trà, đưa cho người phụ nữ kia.

"Cám ơn." Nhận lấy trà, Trấn Trường cười thật ngọt ngào, uống một hớp, một đôi mắt đẹp liếc phòng ốc một cái."Tiểu hồng mao không có ở đây sao?"

Phương Nhĩ Kiệt ngồi vào đối diện ghế sa lon, đối mặt lời hỏi thăm của cô, nhàn nhạt liếc cô một cái, hoàn toàn không muốn đáp lời, hắn cũng không tin người phụ nữ này lại không biết Uông Ngữ Mạt đi đến tiệm bán hoa!

Trấn Trường khẽ mỉm cười, hắn không nói lời nào, chính cô cũng có cách khác."Vừa rồi đang suy nghĩ gì? Vẻ mặt thật dâm nha."

Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi, nói rõ —— liên quan đến cô sao!

*****

Trấn Trường nở thêm nụ cười thật ngọt ngào, ngón tay nhẹ nhàng vẽ dọc theo cạnh ly, đôi mắt đẹp có chút nhạo bán."Gần đây tiểu hồng mao rất bận rộn nha, công việc rất mệt, mỗi ngày đều thấy cô chạy việc trong trấn, kỳ quái, tôi xem mấy ngày qua phòng khám bệnh cũng không có chuyện làm, sao có thể làm cho cô ấy bận rộn?"

Phương Nhĩ Kiệt giống như cũ không lên tiếng, chẳng qua là nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn cô một cái.

"Ngươi là Đại Dã Lang đã làm cái gì a? Để cho tiểu hồng mao trốn ngươi như vậy." Trấn Trường cười khẽ, từ từ uống trà nóng.

Phương Nhĩ Kiệt cũng không nói, Trấn Trường nhìn hắn, đôi mắt đẹp chuyển thành sắc bén."Tiểu hồng mao ăn ngon không?"

Nếu đối phương nói rõ, hắn cũng không giấu diếm, thành thực trả lời."Mỹ vị ngon miệng."

Trấn Trường hừ nhẹ, không vui vẻ lắm trừng hắn."A jay, ngươi biết rõ tiểu hồng maoo chịu không được trò chơi của cậu, trước cậu trêu chọc cô ấy, tôi nghĩ cậusẽ có phân tấc, không nghĩ tới lại đem người cũng gặm, giờ cậu định làm như thế nào?" Sớm biết nam nhân này cá tính ác liệt....

"Không có gì." Phương Nhĩ Kiệt nhún vai."Đụng vào cô ấy là chuyện ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?" Trấn Trường hừ nhẹ, khinh thường nhìn."Là t*ng trùng lên não sao?"

Phương Nhĩ Kiệt cười cười, không phủ nhận.

Trấn Trường lắc đầu, "Cũng chỉ có nha đầu kia nói cậu là người tốt."

"Đúng nha, thật là một tiểu xuẩn ngốc." Nghĩ đến nha đầu kia, tròng mắt đen lóe lên, khóe miệng không nhịn được câu khởi cười, có thể tưởng tượng đến dáng vẻ cô trốn hắn, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia u ám.

Trấn Trường nhíu mày, nhìn vẻ mặt cửa hắn vào trong mắt, đôi mắt đẹp lóe lên."Bị ngươi ăn, tiểu hồng mao phản ứng như thế nào?" Khóc? Ồn ào? Không, cảm giác không giống, nhìn dáng vẻ trốn tránh của Uông Ngữ Mạt, phát triển nhất định ngoài dự đoán. Nếu không khuôn mặt nam nhân sắc sẽ không kỳ quái như vậy.

Phương Nhĩ Kiệt mím môi, thật sự không muốn nói ra khỏi miệng, nhưng hắn biết nếu hắn không nói, người phụ nữ này cũng sẽ đi hỏi Uông Ngữ Mạt.

Bĩu môi, hắn chỉ có cách đàng hoàng trả lời."Cô ấy muốn ta quên mất, làm như không xảy ra chuyện gì."

"Phụt!" Trấn Trường thiếu chút nữa phun trà, thấy con ngươi của Phương Nhĩ Kiệt hơi u ám, cô cười đến siêu cấp vui vẻ."Hưmm...... Không nghĩ tới a ......thật không nghĩ tới, Ajay, thật bất ngờ! Tổn thương sao?"

Phương Nhĩ Kiệt hừ nhẹ, sớm biết người phụ nữ này có loại phản ứng như thế.

"Ha ha, vốn cho là tiểu hồng mao thích cậu, cho dù còn u mê không biết, nhưng cũng không nên là loại phản ứng này...... Xem ra, không phải là tiểu hồng mao thích cậu, chẳng qua là chỗ sâu trong lòng người ta có thích người khác." Vị hôn phu của côg. Bất quá cô sẽ không nói với Phương Nhĩ Kiệt...

Thích người khác? Thanh Lê Kha?

Phương Nhĩ Kiệt nghĩ đến Uông Ngữ Mạt trong miệng vẫn gọi Thanh Lê Kha, uống rượu say cô luôn miệng kêu ba chữ kia, ngay cả cùng hắn lên giường tỉnh lại, cũng là kêu cái tên này.

Cái tên Thanh Lê Kha kia là ai?

Hắn có hỏi, nhưng cuối cùng hai người cũng vây quanh những vấn đề khác, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, không thế nào để ý, nhưng bây giờ......

Cánh môi không tự chủ mân lên, con ngươi chuyển sâu, Phương Nhĩ Kiệt phát hiện mình thế nhưng để ý.

Gặp quỷ, hắn đang toan tính cái gì?

Nha đầu còn thích người khác, so với hắn có thích hơn không? Cho nên mới nói quên mất chuyện lên giường, làm như không có xảy ra chuyện gì? Cũng bởi vì tên Thanh Lê Kha trong miệng cô sao?

Nhìn sắc mặt Phương Nhĩ Kiệt âm tư, lông mày Trấn Trường nhướng cao hơn, khó thấy được nha! Khó được thấy hoa tâm nam nhân lộ ra loại xuân tình này.

*****

"A, tôi mới vừa đi qua tiệm bán hoa thấy Tiểu Mạt, bên cạnh còn có hai người nam sinh vây quanh, tôi thấy Tiểu Mạt đỏ mặt, bị người ta đến gần còn vội vã không biết nên làm sao cự tuyệt, thật đáng yêu."

"Sao?Không tệ nha!" Phương Nhĩ Kiệt vô tình nhún vai."Tiểu nha đầu lớn lên khả ái, bị đến gần là bình thường."

"Đúng!" Trấn Trường gật đầu đồng ý.

Hai người nhìn lẫn nhau, Trấn Trường cười càng ngọt, Phương Nhĩ Kiệt thì sờ môi.

Hắn đứng dậy, "Tôi đi đến phòng khám, uống xong đặt ly tại đây là được." Nói xong, hắn suy sụp chạy ra khỏi phòng, phong thái trước sau không tập trung, đáng tiếc bước chân hơi nhanh để lộ ra ý nghĩ trong lòng hắn.

A! Trấn Trường cười uống trà, đôi mắt đẹp lưu chuyển.

Xem ra có chuyện rồi! Đại Dã Lang không phải là thờ ơ nha...... Bất quá Tiểu hồng mao còn có vị hôn phu, xem ra có trò hay để xem rồi.

Uông Ngữ Mạt biết dáng vẻ tránh né của mình quá rõ ràng, rõ ràng nói muốn cái gì cũng không có xảy ra, nhưng mà cô nhịn không được vẫn trốn hắn.

Không có biện pháp, cô cũng không cách nào nhìn thẳng hắn! Hơn nữa cũng không biết dùng thái độ gì đối mặt hắn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô căn bản làm không được nha! Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phương pháp kém cỏi nhất—— trốn.

Vội vã chạy ra cửa, Uông Ngữ Mạt chỉ có thể dùng sức thở dài, nhìn cửa một cái, cô vô lực buông thỏng cúi đầu đi ra sân.

Hôm nay muốn đi ra tiệm bán hoa giúp đỡ, mỗi ngày làm cho mình bận rộn, chính là không đến phòng khám bệnh, bởi vì đến phòng khám bệnh thì phải cùng Phương Nhĩ Kiệt chung đụng, cô không dám.

Chỉ tưởng tượng thôi trái tim của cô liền cuồng loạn, cô hiện tại nhìn hắn cũng không dám, nào dám cùng hắn ở chung một chỗ?

Mấy ngày qua cô làm mình bận rộn nhiều việc, loay hoay không rảnh suy nghĩ, làm cho mình mệt đến ngã đầu liền ngủ, nhưng mà khi mệt đến ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn mơ tới hắn.

Nghĩ đến hình ảnh trong mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn tựu cảm thấy thẹn đỏ lên.

Mộng xuân lần lượt không ngừng quấn cô, trong mộng hai người cùng kích tình, da thịt và da thịt lửa nóng kề nhau, khi hắn thương yêu, ngón tay đặt lên vai hạ dấu vết, mông xoay chuyển, ngay cả chân cũng nhiệt tình vòng chặc hông của hắn.... .

Mà hắn nóng rực xuyên qua cô, một lần lại một lần, ma sát nơi nhạy cảm của cô, làm cho cô run rẩy rên rỉ, cuốn lấy càng chặt.

"A......" Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, dùng sức lắc đầu, muốn vứt đi những hình ảnh tu nhân trong đầu, rõ ràng là mộng, nhưng lại vô cùng chân thật, mỗi một đêm cũng kịch liệt cuốn lấy cô

Có lẽ thật không phải là mộng.

Bởi vì cô quả thật với hắn từng lên giường, thậm chí thân thể của cô giờ phút này còn có lưu dấu vết của hắn, ngày thứ tư, dấu vết trên người vẫn chưa hoàn toàn rút đi, mỗi lần nhìn dấu hôn trên người mình, cô đỏ mặt tim đập loạn, thậm chí còn sẽ nghĩ tới hắn, đột nhiên cả người nóng lên.

Uông Ngữ Mạt, cô học thói xấu, cô là sắc nữ! Đừng quên cô đã có Thanh Lê Kha, hơn nữa qua một tháng nữa phải lập gia đình......

Uông Ngữ Mạt sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến mình đã rời nhà gần một tháng, nhiều nhất đợi nửa tháng nữa cô phải trở về.

Trở về......

Cô không tự chủ khẽ thở dài, sau khi trở về, sẽ không thấy được anh Phương.... . Trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, cô không nhịn được cau mày.

Lại tới nữa, gần đây không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng hay đau, nhất là nghĩ đến không thấy được anh Phương...... Tại sao lại như vậy nha?

"Tiểu Mạt, Cô tại sao đứng ngẩn người ở cửa?" Ông chủ tiệm bán hoa thấy Uông Ngữ Mạt vẫn đứng ở cửa không vào, không nhịn được tò mò.

"A?" Uông Ngữ Mạt hoàn hồn, thấy ông chủ nghi ngờ nhìn cô, cô vội vàng lắc đầu."Không có, không có gì, thật xin lỗi."

"Hi hi!" Ông chủ cười, "Tôi không có mắng cô."

Uông Ngữ Mạt cũng không để ý cười tươi, mọi người trong trấn rất tốt, mặc dù mới tới không lâu, nhưng là cô rất thích người trong trấn, cũng rất thích anh Phương.... .

Trong lòng bỗng nhiên chấn động, không! Không phải là loại thích giống anh hai, bởi vì hắn người rất tốt, cô xem hắn như anh trai mình......

Nhưng, nhưng mà...... Cô đã cùng anh hai lên giường?

Trong lòng đột nhiên xuất hiện nghi vấn này, cô lập tức lắc đầu.

Vậy là mộng xuân sao?

Không! Làm sao có thể?

Nhưng mà cô và Phương Nhĩ Kiệt lên giường, còn mơ tới hắn...... Lên giường có thể nói là sai lầm khi say rượu, còn mộng xuân thì sao?

Uông Ngữ Mạt cắn môi có chút hoảng hốt.

"Tiểu Mạt! Tiểu Mạt!" Thấy cô ngẩn người, sắc mặt thật là khó nhìn, ông chủ không khỏi khẩn trương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)