Vay nóng Tima

Truyện:Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 03

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


"Ngươi không hiểu nha, Anna có tốt như thế ko nha?"Hốc mắt của người chủ rưng rưng, liếc sang em gái đang đứng một bên.

Ai, tại sao Ajay tùy tiện là có thể nhặt được đang em gái, mà hắn sống lâu như vậy, lại không có em gái nào đến nửa, chỉ có thể ngày ngày nhìn cuộn phim? Hu.... .

"A châu hay Sa Sa cũng là một đối tượng tốt." Phương Nhĩ Kiệt rất thiện lương cung cấp phương hướng.

"Sa Sa chỉ là con chó mập làm sao xứng đôi với A Tài nhà ta?" Nói đùa gì vậy, hình dáng Sa Sa gấp đôi A Tài nha!

Không sao, nó có thể chấp nhận, nó một chút cũng không chọn...... cái đuôi A Tài dao động mạnh hơn, chỉ kém không có sủa hai tiếng.

"A Mộc nha, đầu ngươi thật ngốc." Phương Nhĩ Kiệt lắc đầu, dùng ánh mắt nhìn chủ nhân của con chó."Trọng điểm không phải là Sa Sa, mà là A Thù nha!"

"Gì cơ?" A mộc nghe vẫn không hiểu.

"Đầu ngươi chứa óc heo à." Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được ra lời nhận xét.

"Hừm!" Bị nói người não heo hắn rất khó chịu.

"Ngươi muốn làm cả đời xử nam sao?" Phương Nhĩ Kiệt chặn lại lời của hắn.

"Dĩ nhiên không......" A mộc nhất thời lĩnh hội.

"Nghe nói A Châu gần đây thất tình......"

Lời còn chưa nói hết, a Mộc lập tức ôm lấy A Tài chạy ra bên ngoài.

"Khoan! Nhớ trả tiền nha." Còn muốn cộng thêm phí dụng."Tổng cộng một ngàn năm trăm đồng, buôn bán nhỏ, không chấp nhận cho thiếu, xin trả ngay."

A Mộc tiện tay móc ra tiền mặt, cũng không cò kè mặc cả, thấy em gái đứng đó, đem tiền đưa cho Uông Ngữ Mạt đứng ở một bên, rồi chạy nhanh ra.

"Đây, tiền.... ." Uông Ngữ Mạt nhận lấy tiền mặt, còn chưa không kịp thối tiền lẻ đối phương đã đi, cô chớp mắt nhìn về phía Phương Nhĩ Kiệt.

"Còn dư lại tính là tiền trà nướcđi!" Phương Nhĩ Kiệt nhún vai, trên người vần là T-shirt và quần jean, trên chân mang dép, tóc đen tùy ý gải, trong miệng kẹp chặt điếu thuốc, cả người thoạt nhìn theo hứng chí nói không ra mị lực gợi cảm.

Cho dù nói hắn là nam tiếp viên, Uông Ngữ Mạt cũng tin, nếu không thì chính là nam tiếp viên, nói tóm lại, cô tuyệt đối không nghĩ tới nghề nghiệp của hắn là —— bác sỹ thú y!

Biết sơ nghề nghiệp của hắn, cô sửng sốt thật lâu, dù sao nhìn hắn như thế nào cũng không giống như bác sỹ thú y nha! Nhưng hắn hết lần này tới lần khác khám bệnh, ở tại nơi này mấy ngày, mỗi ngày đều có người mang gia súc trong nhà để cho hắn xem bệnh.

Bằng không chính là hắn tự mình đi một chuyến chuồng heo hoặc dê, kiểm tra thân thể của bọn nó có khỏe mạnh không, mà cô cũng đứng phía sau hắn.

Mùi khai chuồng heo và dê làm cho cô ngừng thở, thiếu chút nữa muốn ngất đi, nhưng mà mặt hắn không đổi sắc, thậm chí giúp nuôi heo, hoặc là giúp trấn trên cạo lông dê.

Những chuyện này cô căn bản chưa làm qua, lần đầu tiên đụng vào heo và dê, cô bị hù nhảy rất xa, nhưng hắn trực tiếp kéo cô trở lại.

Chỉ bỏ lại một câu nói."Ngoan, trước lạ sau quen, không có gì đáng sợ!" Sau đó đã nắm tay cô, không để ý cô đang thét chói tai, cầm lấy kéo liền hướng lông trên người dê cắt đi.

Cô mở to mắt, nhìn dê biết điều đứng im, long màu trắng nhanh chóng được cắt xong, cô không khỏi cảm thấy mới lạ, sợ hãi trong lòng cũng biến mất theo.

Cô không nhịn được đưa tay sờ đầu dê, thấy dê gọi be be, cô cười vuốt tóc, bắt đầu chủ động giúp dê cạo lông, mà hắn thì buông tay côđể cho làm một mình.

Trừ lần đó ra, hắn còn cho cô làm rất nhiều chuyện, không phải là công việc ồ ồ, tỷ như đến tiệm bán hoa giúp đỡ, nếu không thì giúp đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm nổi tiếng cho du khách đến trấn, nghe nói bây giờ là mùa hoa đào, trong trấn có rất nhiều du khách, mà người trong trấn cũng giúp đỡ lẫn nhau.

*****

Ngay cả Phương Nhĩ Kiệt trong ba không năm chưa đi làm việc nặng, nếu không thì giúp lái xe, theo Trấn Trường nói, hắn làm tài xế, tuyệt đối có thể chở về một đống nữ du khách.

Lời này cũng là thật, chỉ cần hắn vừa đi ra ngoài, không bao lâu nữa, bên cạnh tuyệt đối có một đống phụ nữ vây quanh hắn.

"Phát ngốc gì nha?" Thấy Uông Ngữ Mạt lại đang sững sờ, Phương Nhĩ Kiệt đưa tay nắm được mũi thon, sau đó chờ phản ứng khả ái của cô.

Cô nhất định sẽ che lỗ mũi, cau chặt chân mày, dáng vẻ vừa tức giận vừa hờn dỗi trừng hắn, vẻ mặt thật này làm cho người ta nhìn hoài không chán nha!

Phương Nhĩ Kiệt rất biến thái nghĩ tới, ai ngờ bàn tay nhỏ bé lại đột nhiên đẩy tay của hắn ra, cặp mắt to xinh đẹp kia tức giận trừng hắn một cái, sau đó hừ một tiếng, rồi bỏ đi.

Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi, nhìn cánh tay mình bị đẩy ra, lại thấy gò má cô phồng to, nói rõ cô đang tức giận."Nha đầu, ai chọc giận em rồi?" Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?

"Anh." Uông Ngữ Mạt rất thành thực, không vui nhìn chằm chằm hắn.

"Anh!!! tại sao?" Hắn nơi nào chọc tới cô?

"Anh......" Đúng nha, hắn tại sao?

Uông Ngữ Mạt đột nhiên nói không ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, cũng không biết tại sao, nghĩ đến hình ảnh Phương Nhĩ Kiệt bị phụ nữ vây quanh, cô sẽ không vui vẻ.

Hơn nữa thấy hắn bị vây quanh còn cười vui như vậy, tuyệt không bài xích, thậm chí cùng những phụ nữ liếc mắt đưa tình, cô, cô liền......

"Nha đầu!" Tại sao lại ngây người?

"A!" Uông Ngữ Mạt hoàn hồn, lại bị khuôn mặt đột nhiên gần sát hù dọa, trực giác của cô nghĩ đến, phía sau cũng là vách tường, làm cho cô lui về sau không được, chỉ có thể dính chặt vách tường. Thân hình cao lớn của hắn dường như nhanh chóng dán lên cô, cô cảm giác được hơi nóng của da thịt hắn.

"Nha đầu." Tiếng nói dễ nghe gần sát bên tai, bàn tay to cầm tay cô, khẽ vuốt chung quanh tay.

Uông Ngữ Mạt cảm giác tim cô đập nhanh, bị hắn cầm cánh tay không khỏi run rẩy.

"Nha đầu." Một bàn tay khác nâng cằm trắng nõn lên, hắn nhìn cô cười, cả người tản ra lực hấp dẫn, gương mặt tuấn tú gần sát nữa, Uông Ngữ Mạt khẩn trương dừng lại hô hấp.

"Tiền." Ai ngờ cánh môi ở gần sát cô, rồi lại dừng lại, sau đó mở miệng nói ra một chữ.

"A?" Nàng còn không có hoàn hồn, ngây ngốc theo dõi môi hắn.

Nhưng hắn lui thân thể lại, đem tay phải của cô giơ cao."Nha đầu, tiền bị em bóp nát, có thể phiền em đưa tiền cho anh không?"

Uông Ngữ Mạt rũ con ngươi xuống, nhìn tiền bị mình nắm đến có nhiều nếp nhăn, cô chậm rãi buông tay ra.

"Ngoan." Phương Nhĩ Kiệt kéo tiền giấy, cưng chìu vỗ vỗ đầu củacô, gương mặt tuấn tú khôi phục nụ cười anh trai, thật giống như mị lực vừa rồi chỉ là ảo giác."Bữa trưa em muốn ăn cái gì? "

"Ừm." em biết điều một chút chờ ăn." Bàn tay to vỗ nhẹ mặt của cô, thân thể mệt mỏi, Phương Nhĩ Kiệt không có việc gì làm nên đi ra khám và chữa bệnh, chuẩn bị trở về.

Đóng cửa lại, hắn nhìn cánh tay bị đẩy ra, giơ tay lên đem cánh môi nhẹ nhàng dán lên, sau đó nghĩ đến trước khi rời đi tiểu nha đầu kia vẫn còn chưa hoàn hồn vẻ mặt có chút mất mát.

Thật đáng yêu! Đáng yêu làm cho hắn không nhịn được muốn trêu chọc tiếp......

*****

Không thể phủ nhận, ánh mắt cô vừa khẩn trương vừa mong đợi, trong lòng hắn tựu dâng lên lòng hư vinh.

Bất quá cừu con nhỏ khả ái trêu chọc lâu cũng quay lại cắn người, lần sau cho cô kẹo ăn là được.

Nghĩ như vậy, Phương Nhĩ Kiệt vui vẻ huýt sáo, xoay người đi vào trong nhà.

Vào nhà trước, sau đó hắn nghe truyền đến tiếng thét chói tai, tâm trạng càng tốt hơn.

Ha hả, lần này hắn nhặt về một vật nhỏ rất thú vị nha!

Không được! Cô còn có vị hôn phu, hơn nữa không lâu nửaphải trở đám cưới, làm sao có thể đối với một ông chú đỏ mặt tim đập?

Mặc dù chú ấy thoạt nhìn rất ngon miệng......

Trong đầu Uông Ngữ Mạt không khỏi hiện hình ảnh đẹp mắt hôm qua—— Phương Nhĩ Kiệt tắm rửa xong, chân trần trụi, trên người chỉ mặc quần jean, quần lót không có móc lại, từ từ lôi khóa kéo, thân thể cường trán còn dính nước, tóc đen ẩm ướt ....

Ôm trọn cái trán, ngũ quan lộ vẻ cuồng dã.

Cô ngồi im phòng khách, sững sờ nhìn hắn đi ra phòng tắm, trước đó đi tới tủ lạnh, lấy nước khoáng ra, đôi môi khêu gợi ngửa đầu uống miệng bình.

Cô nhìn yết hầu khỏe mạnh chuyển động, từng ngụm từng ngụm nuốt nước lạnh như băng vào, nhưng cô cảm thấy cả người nóng lên, không nhịn được dùng sức nuốt nước miếng một cái.

Cô cố sức theo dõi miệng hắn, thấy nước khoáng từ mép tràn ra, cô không nhịn được vươn ra phấn lưỡi......

"Nha đầu." Ánh mắt của cô rõ ràng như vậy, Phương Nhĩ Kiệt quay đầu nhìn cô, lông mày đẹp nhếch lên, tròng mắt đen có ý cười.

"A?" Cô còn chưa có hoàn hồn, chẳng qua là trực giác lên tiếng.

"Muốn uống nước sao?" Hắn trêu chọc cô, sớm quen ánh mắt si mê của Uông Ngữ Mạt, em gái ngây thơ làm sao có thể kháng cự mị lực của hắn đây?

"Uống nước......" Ánh mắt ngu ngơ chống lại tròng mắt đen chế nhạo kia, Uông Ngữ Mạt lập tức hoàn hồn, gương mặt trong nháy mắt hồng thấu. Trời...... Cúi đầu, Cô vô số lần khóc thét ở trong lòng.

Cô tại sao lại nhìn đến ngây ngốc a? Vẻ mặt vừa rồi của cô nhất định rất háo sắc, A.... . Uông Ngữ Mạt, đừng quên cô còn có vị hôn phu nha!

"Không phải muốn uống nước, vậy em tại sao lại nhìn anh nha?" Đối với dáng vẻ xấu hổ muốn chết sớm tập mãi thành thói quen, Phương Nhĩ Kiệt vui vẻ sờ môi, tiếp tục giả vờ ngu.

"Đây, em.... ." Uông Ngữ Mạt nói quanh co, mắc cở căn bản nói không ra lời, cô làm sao có thể nói cô vừa mới quan sát toan tính với hắn?

Thấy nước từ khóe môi khêu gợi chảy ra, cô thiếu chút nữa muốn đưa thân lưỡi liếm đi......

Trời! Uông Ngữ Mạt cô quả thật là sắc nữ! Làm sao cô có ý nghĩ dơ bẩn tà ác như vậy a?

Nếu Phương Nhĩ Kiệt biết cô đang suy nghĩ gì, hắn nhất định sẽ hối hận chứa chấp cơ. Cô tại sao lại toan tính ý đồ xấu với chú đã có ý tốt chứa chấp cô nha? Hơn nữa cô không nên làm như vật ... Thanh Lê Kha thất vọng thì sao?

Ô...... Uông Ngữ Mạt, cô biến thành người xấu!

"Nha đầu, tại sao không nói lời nào?" Ừ...... Hắn thích trêu chọc... thì sao? Phương Nhĩ Kiệt rất có lương tâm tự mình kiểm nghiệm.

"Em, em đi tắm!" Uông Ngữ Mạt căn bản không mặt mũi ngẩng đầu, cô cúi mặt xuống, cảm thấy thẹn chạy vào phòng tắm, sau đó cả đêm cũng không dám nhìn thẳng mắt người ấy.

*****

Chuyện cứ như vậy kết thúc sao? Không có! Đêm đó cô đã nằm mộng.

Trong mộng, tay cô mơn trớn một lòng ngực bền chắc, lòng bàn tay cảm giác được da thịt mềm nhẵn rồi lại cường chắc của phái nam, cô dường như là yêu thích không muốn buông tay.

Cô trần truồng, tay của người đàn ông đó nâng mông của nàng lên, môi nóng rực chôn ở cổ của cô, thở ra hơi thở kích thích da thịt, lời lẽ nóng ướt ở trên người cô đốt nhiều ngọn lửa.

Cô thở khẽ, không tránh không lui, than thể ngược lại dán lên người đàn ông đó, tay cô vòng ở cổ người đàn ông đó, cúi đầu gặm nhẹ xương quai xanh của người đó.

Cô mê luyến thân thể của hắn, da thịt cường tráng có lực, bất quá hơi to con, mỗi một tấc vân da cũng hoàn mỹ như dưới bậc thầy điêu khắc, làm cho cô mê muội không thôi

Còn có mùi vị trên người hắn, đó là hơi thở tinh khiết cuồng dã của phái nam, tuyệt không dịu dàng, làm cho tim cô đập thình thịch.

Môi của cô đi lên, nhẹ mút lấy yết hầu người đàn ông đó, cảm giác được hắn thở dốc, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn. Cô biết mình có thể khống chế xinh đẹp dã thú, cô thích như vậy cảm giác.

Cô giương môi mút lấy cằm dưới khêu gợi, đầu lưỡi liếm qua, chậm chạp trơn tới cánh môi hấp dẫn cô, cô mới đưa lưỡi, đôi môi nóng ướt ấy lập tức chiếm lấy môi cô.

Cô thở khẽ, thân thể quá hưng phấn run rẩy, ngọn lửa quấn cô, liếm mút mỗi phân ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn, cô bị hôn đến hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa thở không nổi.

Cánh tay cường tráng ôm chặt cô, cô than nhẹ, mắt ngập nước giương lên, mê luyến nhìn người đàn ông làm cho cô ý loạn tình mê.

Cảm nhận được ánh mắt mê muội của cô, người đàn ông đó khẽ cắn môi dưới của cô, nhìn cô cười gợi cảm một tiếng, sau đó......

Làm tỉnh cô lại!

Loại cảm xúc kinh ngạc này, đến bây giờ cô vẫn còn dư âm. Cô Uông Ngữ Mạt, sống đến hai mươi ba tuổi lần đầu tiên trong đời mơ mộng xuân, hơn nữa đối tượng không phải là vị hôn phu của cô, mà là, mà là......

"Là ai?"

"Phải.... ." Trực giác của cô trở về, con ngươi xinh đẹp nâng lên, nhưng thấy một gương mặt xinh đẹp áp vào trước mắt, bị làm cho sợ cô sợ đến lui về phía sau, cái ghế phía dưới bởi vì động tác của cô mà không ổn định, nhưng ngay sau đó thì."Wow ——"

"Cẩn thận." Đối phương có ý tốt kéo cô, làm cho thân thể cô ngồi vững.

"Cảm ơn, cám ơn." Uông Ngữ Mạt thở ra hơi, vỗ vỗ bộ ngực, lúc này mới nhìn về phía trước mắt phệ mỹ nữ."Trấn Trường, cám ơn cô"

"Không cần khách sáo." Trấn Trường mặc quần áo bà bầu vàng nhạt, mặc dù bụng đang to, nhưng cả người duyên dáng không gì sánh được, tỏa ra nét thành thục của phụ nữ.

Nói thật, ở trấn nhỏ mấy ngày nay, Uông Ngữ Mạt cảm thấy trấn nhỏ này là chuyên ra tuấn nam mỹ nữ sao? Phương Nhĩ Kiệt rất đẹp trai ngay cả Trấn Trường cũng xinh đẹp làm cho cô nhìn há hốc mồm, những dân trấn khác lại càng đặc biệt làm cho cô khắc sâu ấn tượng.

A, còn có trình độ nhốn nháo cũng làm cho cô mở rộng tầm mắt, ở trấn nhỏ này căn bản không có bí mật, một chuyện nho nhỏ cũng có thể truyền thành rất thần kỳ.

Mà bây giờ chuyện mới nhất trong trấn chính là chuyện cô và Phương Nhĩ Kiệt, bọn họ cũng hoài nghi Phương Nhĩ Kiệt có tâm tình cô, hại cô liều chết giải thích, nói Phương Nhĩ Kiệt là người có ý tốt chứa chấp cô, cho cô làm tạp công, là một người tốt khó gặp.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)