Tôi sẽ không bán đứng hai người!
← Ch.235 | Ch.237 → |
Cho dù bọn họ phải quỳ lạy Giang Vũ thì họ cũng không cảm thấy gánh nặng gì, nhưng bọn họ không nhận nổi một lạy này của Giang Vũ.
"Ân cứu mạng lớn như trời..", Giang Vũ giãy dụa muốn bày tỏ lòng biết ơn.
"Nếu như cậu còn như vậy nữa thì chúng tôi sẽ tức. giận đó".
Ngô Khai Thiên trợn mắt, giả vờ tức giận nói: "Chúng †a đều là người nhà, sao phải khách khí như vậy, nếu như cậu không ngại thì sau này chúng ta sẽ trở thành anh em của nhau".
"Chúng ta hãy trở thành anh em kết nghĩa!"
Hai mắt Ngô Khai Sơn sáng lên, hưng phấn nói: "Nếu như cậu Giang không chê thì chúng tôi còn có thể nhận cậu làm anh cả".
"Khụ"
Nghe vậy, Hoàng Long suýt chút nữa sặc nước miếng, cảm thấy anh em nhà họ Ngô quá vô sỉ.
Lợi dụng tình trạng mất trí nhớ của Giang Vũ để lừa anh trở thành anh em kết nghĩa, sau này khi Giang Vũ lấy lại được trí nhớ, anh em nhà họ Ngô liền một bước lên trời!
"Chuyện này không tốt đâu. Cho dù chúng ta có trở. thành anh em kết nghĩa thì tôi chỉ có thể làm em trai của hai người thôi".
Giang Vũ cũng có chút bối rối, dù sao anh em nhà họ Ngô cũng là tông sư cường giả, cho dù bọn họ có được Kỷ Tuyết Tình thuê thì cũng không nên khách khí tới mức đói
"Trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hai chúng tôi ngày nào cũng gọi nhau là anh em cũng đã chán rồi!"
Ngô Khai Thiên muốn rèn sắt khi còn nóng, vừa kéo. Giang Vũ ra ngoài vừa tự tin nói: "Vậy là ba chúng ta sẽ thành anh em kết nghĩa, cậu làm lớn, chúng tôi làm nhở".
"Cậu không được từ chối, nếu không sau này chúng tôi cũng không dám gọi cô Kỷ là em dâu".
Không cho Giang Vũ cơ hội từ chối, Ngô Khai Sơn trực tiếp đẩy Kỷ Tuyết Tình ra ngoài: "Nhưng cậu trở thành anh cả của chúng tôi thì chúng tôi có thể công khai gọi cô Kỷ là chị dâu".
Đi vào khoảng sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh em nhà họ Ngô ôm lấy Giang Vũ vẫn còn hơi choáng váng, lạy trời đất, trở thành anh em kết nghĩa.
Là người làm chứng, Hoàng Long khinh thường anh em nhà họ Ngô, đồng thời cũng ghen tị với bọn họ.
Đáng tiếc thân phận của ông ta không cho phép ông †a trở thành anh em kết nghĩa với Giang Vũ, bất kể tuổi tác hay thực lực thì ông ta cũng không đủ tư cách làm anh em kết nghĩa với Giang Vũ và anh em nhà họ Ngô.
"Chào anh cải"
Sau khi kết bái xong, anh em nhà họ Ngô hào hứng chào Giang Vũ.
Lúc này anh em nhà họ Ngô đã cảm thấy lòng như muốn nở hoa.
Mặc dù bọn họ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng bây giờ Giang Vũ đã mất trí nhớ, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đã buộc chặt được với Giang Vũ.
Giang Vũ có chút ngơ ngác, lắp bắp nói: "Xin chào, hai... em trai!"
"Từ nay anh sẽ là anh hai của eml"
Ngô Khai Sơn nghiêm túc hành lễ với Ngô Khai Thiên.
"Từ giờ trở đi, em là em ba của anh!"
Ngô Khai Thiên mỉm cười đáp lại: "Mau đưa lễ vật chúng ta đã chuẩn bị trước đó cho anh cả!"
Ngô Khai Sơn chạy ra khỏi sân, khi quay lại trên tay đã cầm hai hộp quà tỉnh xảo: "Anh cả, đây là hai cây nhân sâm 70 năm tuổi, coi như quà gặp mặt chúng tôi tặng anh".
"Không! Hai người đã cứu mạng tôi và bảo vệ tôi. Tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy nữa".
Giang Vũ vội vàng xua tay, đầu óc không nghĩ được gì hợp lý.
Anh em nhà họ Ngô đã cứu anh, chính anh là người mắc nợ, tại sao đối phương lại tặng anh một món quà quý giá như vậy?
Bị Giang Vũ từ chối, Ngô Khai Sơn muốn nói với Giang Vũ rằng nhân sâm là bọn họ lấy được của nhà họ Lăng: "Anh cả, không có gì phải ngại, hai cây nhân sâm này là..."
"Anh cả! Anh nhất định phải nhận hai cây nhân sâm này". Ngô Khai Thiên ngắt lời Ngô Khai Sơn, nghiêm trang nói: "Bởi vì đây là cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh!"
"Lại là Tuyết Tình?", Giang Vũ khẽ cau mày.
"Đúng đúng đúng! Đây là nhân sâm cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh".
Ngô Khai Sơn phản ứng lại, giải thích: "Cô Kỷ bảo chúng tôi không cho anh biết việc cô ấy thuê chúng tôi và gửi nhân sâm cho anh, nhưng bây giờ chúng ta đã trở thành anh em kết nghĩa, chúng tôi cũng không muốn giấu anh nữa".
"Anh cả, anh đừng bán đứng chúng tôi mà nói cho cô Kỷ biết nhé, anh biết những chuyện này đều do cô Kỷ làm là được rồi".
Ngô Khai Thiên nghiêm túc nhìn Giang Vũ: không thì uy tín của anh em tôi sẽ bị hủy hoại đớ'.
← Ch. 235 | Ch. 237 → |