Tuyệt đối không thế nào!
← Ch.139 | Ch.141 → |
Bruce khinh bi nói: "Cậu cứ giả thần giá quỷ đi, có đánh chết tỏi cũng không tin cậu có thể chữa khói...".
"Ba, anh hai, hu hu...".
Không đợi Bruce nói hết câu, Trương xáo Xáo bồng nhiên ngồi bật dậy, gương mặt dàn dụa nước mầt nhìn về phía hai ba con họ Trương.
"Con gái (em gái), con (em) nhận ra ba (anh) rồi?"
Nhìn thấy Trương xáo xảo gọi mình, hai ba con họ Trương đều giật mình mừng rỡ quay qua nhìn.
"Con đương nhiên là biết hai người!"
Trương xảo xảo mặt đầy nước mát vừa khóc vừa nói: "Hình như con đã mơ một giấc mơ rất dài, con...".
"Có phái cỏ đỗ mơ thấy mẹ cỏ vân luôn trách cô?"
Giang Vũ đột ngột hỏi, ngât ngang lời của Trương xáo xảo.
"Làm sao anh biết?"
Trương xảo xảo võ cùng ngạc nhiên ngấng đầu nhìn về phía Giang Vũ nói: "Anh là người lúc trước đã cứu tôi đúng không?"
"Là tôi".
Giang Vũ cười đáp: "Kỳ thực nguyên nhân mà cô mơ giấc mơ như vậy, là do Mộng Yếm tác quái, chứ không phải thực sự do mẹ cô trách cô".
"Thứ hỏi, trong thiên hạ này có người mẹ nào lại không hy vọng con cái mình được sống tốt chứ?"
"Nhưng mà tôi...".
"Nghe tôi nói!"
Trong mắt Giang vũ đột nhiên lóe lén luồng ánh sáng thần thánh, anh nhìn chằm châm vào mat cúa Trương xáo xáo, hói: "Cò có thế nhớ lại cụ thế tình hình lúc xảy ra tai nạn hay không?"
"Hu hu, tôi thực sự không phải cố ý hại chết mẹ mình".
Trương xảo xảo khóc to nói: "Mặc dù tòi thích đua xe, nhưng khi mẹ ngồi ở ghể lái phụ, tòi đã cố ý giảm tốc độ, lái chậm lại rồi".
"Nhưng lúc đi ngang qua nghĩa trang Long Sơn, mãt cúa tỏi bống nhiên không nhìn thấy gì nữa, tay chân tôi cũng không thể kiếm soát được, sau đó... hu hu, tỏi thực sự không phái là cố ý!"
"Cô lúc đó bị âm khí xám nhập, làm cho thần trí không tỉnh táo, mới xảy ra tai nạn xe".
Giang Vũ gật đầu, an ủi nói: "Cũng tức là nói, việc tại nạn không phải là lỏi của cô, cô cũng là người bị hại, đừng buồn và tự trách nữa".
"Mẹ của cô trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không trách cò, bà ấy chắc chần hy vọng cô có thể buông bỏ được quá khứ, mà sống thật tốt".
"Mẹ thực sự sẽ không trách tỏi chứ?"
Trương xảo xáo hai mắt mơ màng lấm bấm.
"Đương nhiên là sẽ không trách, mẹ con yêu thương con nhất mà".
Trương Hiến Minh không kiềm được an ủi: "Bà ấy nếu như nhìn thấy dáng vé của con bây giờ, nếu bà ấy trên trời có linh chác chân sẽ không thế yên lòng!"
"Chuyện cũ đã qua, người mất cũng đã mất rồi!"
Giang Vũ phất tay, ý bảo Trương Hiến minh đừng nói chuyện, sau đó tiếp tục nói: "Cô Trương, lồi sai không phài ở cô, cô cũng là người bị hại".
"Cõ bây giờ hãy ngủ một giấc thật ngon, đợi sau khi ngú dậy, hãy mang theo tâm nguyện của mẹ cô mà sống cho thật tốt, chí có như thế mới có thế khiến cho mẹ cỏ được yên lòng".
"Cám ơn anh".
Trương Xáo xảo gật đầu, nhìn v'ê phía hai ba con nhà họ Trương: "Ba, anh hai, thời gian vừa qua đã làm phiên hai người, con bày giờ đã khỏe lên ròi, sau này sẽ không đế cho hai người phải lo lăng nữa".
"Con bây giờ rất buồn ngú, muốn ngú một giấc thật ngon".
"Được được được! Con cứ ngủ đi, ba đám bào sẽ không làm phiền đến con!"
Hai ba con nhà họ Trương vừa khóc vừa cười bước lên trước, đầp lại chăn cho Trương Xảo Xáo, ngấn ngơ nhìn Trương xáo xảo nhẩm mắt lại ngủ thiếp đi.
"Khò khò khò!"
Giang Vũ thở phào một hơi, mệt mỏi dụi dụi mât, thầm cảm thấy bất lực: "Thi triến Đề hồ quán đỉnh lại hao tốn tinh thần lực thế này, tu vi của mình bây giờ vẫn còn quá thấp!"
Cái gọi là Đề hồ quán đính, vốn là một môn mật pháp cúa Phật giáo được khơi mở và kế thừa bởi một vị cao tâng đầc đạo.
Cao tăng dựa vào tinh thần lực cực mạnh của mình để cho đệ tử câm nhận được Phật pháp và cánh giới lĩnh ngộ của mình, từ đó nâng cao tính giác ngộ cùa đệ tử.
Mặc dù Giang Vũ không có tinh thần lực và tu vi cánh giới mạnh mẽ như của cao tăng đắc đạo, nhưng cũng đú đế khiến cho Trương Xảo Xảo không còn áy náy và tự trách với quá khứ cúa mình nữa, từ đó bước ra khỏi đường cụt.
Kỳ thực, sau khi xua đuổi Mộng Yểm bên trong cơ thế của Trương xảo xảo, cho dù là
Bruce thì cũng có thế khiến Trương xảo xảo hôi phục hoàn toàn.
Càng huống hồ gì, Giang Vũ lại còn thi triển cả mặt pháp Đê hồ quán đính này, đương nhiên mục đích cũng chì là đế đề phòng vạn nhất.
"Cô Trương đã khỏi hoàn toàn, nên đến lượt các người thực hiện cá cược rồi!"
← Ch. 139 | Ch. 141 → |