Ngoại truyện cuối: Không còn nhiều thời gian nữa
← Ch.472 | Ch.474 → |
Trại giam này ở ngoại thành, số lượng người qua lại rất ít, theo lý thuyết ở bên cạnh mở một siêu thị thì sẽ không thu được gì, có đôi khi cả ngày cũng sẽ không bán được gì ấy chứ? Thôi Nhã Lan dựa vào kinh nghiệm công tác của bản thân, trong lòng thầm nghĩ.
Vào siêu thị, không thấy một bóng người, cô nhíu mày, đi vào sâu bên trong vài bước.
Lúc này mới nhìn thấy một người mặc một chiếc áo khoác cao bồi, chiếc quần jean mài cũ, thân hình cao lớn đang đứng bên cạnh giá hàng, đang sửa sang lại hàng hóa.
"Xin chào", Thôi Nhã Lan lớn giọng nói, động tác của người đàn ông cứng lại, xoay người.
Là một gương mặt không có gì nổi bật nhưng lại rất có tinh thần, không phải đẹp, nhưng lại cho người khác cảm thấy anh khỏe mạnh, rất trưởng thành. Hạ Kiệt đi đến bên này, "Mua cái gì, tự mình tìm đi.", anh lạnh nhạt nói, thái độ không quá thân thiện, thậm chí có chút lạnh lùng và không kiên nhẫn.
Có ai buôn bán như vậy chứ.
Thôi Nhã Lan trong lòng thầm nghĩ, "Anh là anh Hạ phải không? Tôi tên là Thôi Nhã Lan là bạn của chị Tĩnh Sơ ", Thôi Nhã Lan nhìn Hạ Kiệt, lễ phép cười nói. Hạ Kiệt lúc này mới nhìn cô, gật gật đầu.
Lúc này, Lệ Mộ Phàm từ bên ngoài đi vào, đi lên phía trước cô bản năng đem Thôi Nhã Lan ôm vào trong ngực, "Sao anh cũng vào đây.", cô nhìn thấy anh, nhẹ giọng hỏi.
Lệ Mộ Phàm liếc nhìn cô, vừa nhìn về phía Hạ Kiệt, không biết tại sao Thôi Nhã Lan đến tìm anh ta, vì cái gì.
"Các người có chuyện gì không?", Hạ Kiệt thái độ vẫn không thân thiện hỏi, anh bây giờ xem như là một người tách rời với xã hội, không có bạn bè, ở chỗ hoang vắng không có người ở này, mở ra một siêu thị nhỏ, chính là vì bảo vệ cho người trong nhà giam.
"Không, không có, chỉ là nghe nói anh mở một siêu thị nhỏ ở đây, nên đến đây xem thôi, lần sau gặp chị Tĩnh Sơ nhờ anh hỏi thăm sức khỏe chị ấy hộ tôi", Thôi Nhã Lan cười nói, lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh xe cấp cứu dồn dập.
Chỉ thấy Hạ Kiệt nhanh chóng chạy ra khỏi siêu thị, Thôi Nhã Lan suýt nữa bị anh đụng vào, cũng may Lệ Mộ Phàm kịp thời giữ cô lại.
"Đến đây làm gì vậy?!", Lệ Mộ Phàm không vui nói, Thôi Nhã Lan như là không nghe thấy, cũng chạy theo Hạ Kiệt.
Lệ Mộ Phàm tức giận nhanh chóng đuổi theo cô ra khỏi siêu thị, chỉ thấy Hạ Kiệt ở trước cửa nhà giam, cùng bảo vệ tranh cãi ầm ĩ, "Rốt cuộc là ai bị ốm vậy?!", Hạ Kiệt trong lòng luống cuống bất an, mơ hồ có cảm giác người bị cấp cứu là Hạ Tĩnh Sơ.
"Không thể trả lời được! Nhanh lên tránh ra!", bảo vệ ở cửa rống to, chộp lấy cây gậy cảnh sát ra vẻ muốn đánh anh, lúc này, xe cứu thương đi ra chỉ thấy Hạ Kiệt điên cuồng xông lên trước.
"Két"
"Không"
Thôi Nhã Lan thấy Hạ Kiệt muốn chắn xe cứu thương lại thét chói tai, một trận tiếng phanh xe phanh rít lên, làm cho người ta sợ hãi không thôi may mắn Hạ Kiệt chưa bị đụng. Thấy xe dừng lại anh xông đến sau xe vỗ vào cánh cửa hét lớn, nữ quản giáo bước xuống nhận ra anh ta.
Trái tim Hạ Kiệt run lên, "Số 91811218, đột nhiên té xỉu, chúng tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện! Anh đừng làm trở ngại chúng tôi", nữ quản giáo nói, Hạ Kiệt sững sờ đứng đó, nữ quản giáo đóng cửa xe, xe cấp cứu rời đi.
"Tĩnh Tĩnh" Hạ Kiệt hét lớn một tiếng, chạy về hướng siêu thị, Thôi Nhã Lan sững sờ đứng đó, chỉ thấy Hạ Kiệt lên một chiếc xe suv màu đen chạy theo phía sau cửa siêu thị cũng không đóng.
"Chẳng lẽ là chị Tĩnh Sơ bị bệnh gì?", Thôi Nhã Lan nghĩ đến bệnh trước đây của Hạ Tĩnh Sơ lầm bầm hỏi. Lệ Mộ Phàm trên mặt không vui, "Em quản nhiều việc như vậy là gì? Lên xe!", anh trầm giọng nói.
Kéo cổ tay cô đi đến chiếc xe hai người đang đỗ ven đường.
"Chị Tĩnh Sơ có ơn đối với em "
"Có ơn? Cô ta ngoại trừ lợi dụng người khác ra, làm gì có thể có ơn đối với em được? Ngu ngốc!", Lệ Mộ Phàm vừa cười nhạo, lại là cưng chiều nói, vỗ nhẹ lên đầu của cô.
"Lợi dụng cũng là ơn, cô ấy đã nói mọi chuyện với em, nhưng em vẫn muốn cảm ơn cô ấy", Thôi Nhã Lan còn nói thêm, Lệ Mộ Phàm không nói gì nữa, "Thật sự không biết nói em hiền lành, hay là ngu ngốc đây!", dắt lấy cô lên xe.
"Trước đây lúc đến nhà giam thăm cô ấy, cô ấy cũng đã thẳng thắn nói với em rồi, em cảm thấy cô ấy đã thật sự hối hận rồi, cũng không nên oán giận cô ấy nữa, có ai cả đời không làm sai chuyện gì chứ?", Thôi Nhã Lan kháng nghị nói.
Những lời này, làm cho Lệ Mộ Phàm cảm thấy rất cảm động, trước đây anh cũng làm không ít chuyện sai lầm.
Không có nói thêm gì nữa, lặng lẽ lái xe.
****
Không làm gì được trước lời khẩn cầu của Thôi Nhã Lan, Lệ Mộ Phàm đành phải hỏi thăm nơi Hạ Tĩnh Sơ nằm, cô đang ở một bệnh viện nhân dân, u lành tính ở tử cung trước đây tái phát, bây giờ phát triển thành ung thư tử cung. Thôi Nhã Lan và Lệ Mộ Phàm đi suốt đêm đến đó.
Bọn họ ở ngoài phòng bệnh, thấy Hạ Kiệt ngồi ở bên trong, canh giữ ở bên người Hạ Tĩnh Sơ.
Nhìn có vẻ rất bị thương, khiến cho người thương cảm, Thôi Nhã Lan nhìn Lệ Mộ Phàm, anh cũng nhìn về phía cô, con ngươi lóe sáng.
Trên giường bệnh mặt sắc Hạ Tĩnh Sơ trắng bệch, mà ở trong trắng bệch đó lại thẩm thấu vàng như nến, cả người gầy gò vô cùng, có thể nhìn ra ở trong tù cũng chịu không ít khổ cực. Nếu không thì u tử cung đã ổn định sẽ không phát triển thành ung thư tử cung như bây giờ.
Cô chậm rãi mở mắt ra, "Tĩnh Tĩnh", âm thanh quen thuộc truyền đến, lòng của cô run rẩy cô biết đó là ai.
Tay hơi tránh ra, lại bị bàn tay thô ráp cầm chặt, không chịu buông ra chút nào. Hạ Tĩnh Sơ nhíu mày, "Tôi có phải sắp chết rồi không.", cô nhẹ giọng hỏi.
"Em đã sớm phát hiện ra bệnh rồi nhưng lại không nói ra có phải không?", Hạ Kiệt có chút oán hận hỏi, Hạ Tĩnh Sơ nháy nháy mắt, tỏ vẻ đúng vậy. Hạ Kiệt trong lòng co lại, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, "Em vẫn ích kỷ như vậy!", anh dường như là nghiến răng nói.
Cô cười cười, "Không liên quan đến anh, anh vẫn nên sớm tìm một cô gái sống thật tốt đi"
"Lạnh nhạt đối với anh, chính là vì mục đích này có phải không?!", Hạ Kiệt kích động gầm nhẹ, lòng run rẩy, cảm giác cô thật ra vẫn có tình cảm với anh, nhưng vẫn luôn không chịu nói ra, không cho anh chờ cô.
Hạ Tĩnh Sơ nghe thấy lời của anh, trái tim run lên, xoay mặt nhìn về phía anh, "Anh vĩnh viễn là anh trai của tôi", cô bình tĩnh nói.
"Anh? Anh trai mà có thể như vậy với em gái ư?!", Hạ Kiệt kích động hét lên, lập tức hôn lên môi cô.
Ngoài cửa sổ Thôi Nhã Lan nhìn sang hướng khác, Lệ Mộ Phàm cũng vậy, chuyện Hạ Kiệt và Hạ Tĩnh Sơ năm năm trước anh cũng biết."Bọn họ sống rất khổ cực", Thôi Nhã Lan tránh ở sau lưng Lệ Mộ Phàm, ôm eo của anh, nhỏ giọng nói.
Lệ Mộ Phàm không nói chuyện, ngầm thừa nhận.
Yêu nhau nhưng lại không thể yêu, có lẽ là tình yêu đau khổ nhất?
Hạ Kiệt cuồng dã hôn Hạ Tĩnh Sơ, cho đến khi cô không có cách nào hô hấp được nữa, mới buông cô ra, Hạ Tĩnh Sơ cảm giác như bản thân mình sống lại rất rung động, nhưng mà, lát sau lại bị đau đớn thay thế cô là người sắp chết.
Cô cũng từ chưa từng nghĩ đến, mình lại có thể thật sự yêu tên ác ma này.
"Có lẽ em không muốn nghe nhưng có một câu anh vẫn muốn nói, có lẽ, cuộc đời anh đã quá hoàn hảo rồi. Sống và chết đối với anh không có bất cứ tác dụng gì nữa, Tĩnh Tĩnh, dù em đi đến đâu, anh sẽ luôn dính chặt lấy em!", Hạ Kiệt kích động nói.
"Anh dính chặt lấy tôi làm gì?! nguyện vọng lớn nhất đời tôi là cố gắn, thoát khỏi anh chẳng lẽ anh không biết sao?! Chỉ vì muốn thoát khỏi anh, nên mới dây dưa cùng Lăng Bắc Hàn; muốn tố cáo anh, nên mới học luật sư! Thậm chí muốn giết anh! Hạ Kiệt, tôi chán ghét anh! Hận anh! Xin anh đừng bám lấy tôi nữa được không?!", Hạ Tĩnh Sơ hét lên, một lòng đau đớn đến mức run rẩy.
Sợ mình chết đi, Hạ Kiệt cũng sẽ đi theo, kẻ điên này, chuyện gì cũng làm ra được!
Lúc trước cô ngồi tù, anh cũng ngồi, hôm nay
Hạ Kiệt cũng không tức giậ, ngược lại nở nụ cười, "Anh bị em làm cho chai lỳ rồi, còn để ý đến mấy lời nói này của em sao? Có thể hạnh phúc một ngày, là một ngày, trong thời gian này anh sẽ luôn luôn chăm sóc cho em, bên quản giáo đã đồng ý rồi.", Hạ Kiệt chậm rãi nói, lòng cảm thấy như vậy là đủ
Giống như không hề sợ hãi cô chết đi, nếu cô chết, anh cũng chết, chỉ đơn giản như vậy.
Đối với hai người yêu nhau mà nói, dù là nhân gian hay là địa ngục, thật ra đều là Thiên đường.
Hạ Tĩnh Sơ ngoài cảm động ra còn có đau đớn. Người đàn ông này, từ nhỏ đến lớn cô vẫn bài xích luôn trốn tránh. Nếu, trên mặt pháp luật bọn họ không phải là anh em có lẽ cô đã sớm yêu anh rồi?
Thôi Nhã Lan và Lệ Mộ Phàm đi vào, nhìn thấy bọn họ, Hạ Tĩnh Sơ hết sức bất ngờ.
Hạ Kiệt đỡ cô ngồi dậy, Thôi Nhã Lan tiến lên giúp đỡ, nhìn Hạ Tĩnh Sơ gầy như que củi, trong lòng không khỏi chua chua. Người phụ nữ bên ngoài luôn xinh đẹp giỏi giang như cô ây, tại sao bây giờ lại ra nông nỗi này đây?
"Nhã Lan, cô nhìn có vẻ trưởng thành hơn trước đây rất nhiều, cũng hấp dẫn hơn nhiều rồi.", Hạ Tĩnh Sơ vừa nói, vừa nhìn về phía Lệ Mộ Phàm, Lệ Mộ Phàm nhìn cô gật gật đầu, "Thì ra hai người bọn cô là một đôi", Hạ Tĩnh Sơ cao giọng nói.
Cô cười, sắc mặt có vẻ khá hơn nhiều.
"Umh, chị Tĩnh Sơ, chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi.", Thôi Nhã Lan hơi đỏ mặt nói, Hạ Tĩnh Sơ vội vàng chúc mừng, "Lệ Mộ Phàm, anh không được bắt nạt Nhã Lan đâu đó.", Hạ Tĩnh Sơ cao giọng, cười giỡn nói. Lệ Mộ Phàm ôm lấy Thôi Nhã Lan, cười cười.
Trò chuyện một lát, Hạ Kiệt đã đưa đồ ăn đến, Thôi Nhã Lan và Lệ Mộ Phàm cũng rời đi.
Hai người trở lại biệt thự của Lệ Mộ Phàm ở thành phố.
"Á", mới vào cửa, Lệ Mộ Phàm đã ôm lấy cô từ phía say, hôn lên tai cô, toàn thân cô run rẩy, nhịn không được sợ run lên, hét ra tiếng, "Đừng làm rộn, em mệt rồi.", ý thức được gì, cô đỏ mặt nói.
"Em nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là hôn...", nhẹ liếm dái tai của cô, anh không đứng đắn nói. Thân thể Thôi Nhã Lan lại run lên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, "Chán ghét!", cô từ trong lòng anh tránh ra, nhanh chóng chạy lên tầng.
Lệ Mộ Phàm cười cười, sau đó đuổi kịp.
Tắm rửa xong, Thôi Nhã Lan ngã xuống giường, nghĩ đến thời gian của Hạ Tĩnh Sơ không còn nhiều trong lòng có chút tiếc nuối.
Lệ Mộ Phàm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô vẫn chưa ngủ, ngồi lên giường cúi cúi người ở phía trên người cô hỏi, "Không phải rất mệt à? Sao còn chưa ngủ?", nhìn cô dáng vẻ có tâm sự của cô, anh hỏi, ở hõm cổ cô mạnh mẽ hôn, trêu chọc cô toàn thân nổi cả da gà.
"Suy nghĩ... Hả! Anh đừng chạm vào!", toàn thân run rẩy, tức giận vỗ xuống gương mặt của anh cô nhích người né tránh nụ hôn của anh.
"Nói mệt lại không ngủ, anh muốn chạm vào em, lại không cho, em nói em rốt cuộc muốn làm gì?", Lệ Mộ Phàm bất mãn kháng nghị nói
← Ch. 472 | Ch. 474 → |