Ngoại truyện phần 4: Yêu khảo nghiệm!
← Ch.456 | Ch.458 → |
Edit: Tịnh Yên
Ôn Uyển không ngốc, biết ý tứ Tôn Đại Phi. Bất quá hiện tại cô nghĩ đến loại chuyện đó, sẽ nhớ tới bộ dáng anh ôm cô gái khác... Cô không có khả năng thuận theo ý anh.
"Anh không nên đụng tôi! Tôi đã cho anh biết nhiều lần rồi!", sợ đánh thức con trai, cô thấp giọng nói, vẻ mặt không vui và phòng bị. Ôn Uyển diễn như thế cũng rất mệt mỏi, tức giận về sau vẫn không thể để cho anh nhìn ra, thỉnh thoảng còn phải giả ngây giả dại, đôi khi cũng cảm thấy kinh sợ cả mình, như một kẻ điên thực sự.
Tôn Đại Phi nhìn cô như vậy, trong lòng chua sót, cũng không dám tới gần, "Uyển Uyển, chúng ta là vợ chồng, em là vợ của anh, anh là chồng của em, vợ chồng phải ngủ cùng một chỗ biết không?", Tôn Đại Phi đi tới gần cô, đưa tay xoa gò má trắng nõn của cô, nhỏ nhẹ cười nói, đôi mắt hoa đào hoàn toàn chìm đắm trong dịu dàng.
Nhìn cô, giây phút này trong đầu Tôn Đại Phi quả thật có chút hình ảnh sắc tình, bất quá cũng thật không có trông cậy vào có thể đem cô quẹo vào giường, chỉ muốn ngủ bên cạnh cô, thân cận hơn một chút, làm cho cô yêu anh càng ỷ lại vào anh.
Ôn Uyển nghe Tôn Đại Phi nói như thế thì toàn thân nổi da gà, tức giận thật muốn vạch trần lời nói dối của anh! Bất quá trong lòng cũng muốn khi dễ anh.
"Như vậy á", Cô cất giọng ấm áp, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, trong đôi mắt long lanh hiện lên đầy tia nghi hoặc, hàm răng còn bất lực mà cắn môi dưới, vừa đẹp đẽ động lòng người vừa sợ hãi làm Tôn Đại Phi thật sự muốn đẩy ngã cô xuống giường, hung hăng mà xxoo một phen!
"Là á, còn có á, Uyển Uyển, phải rèn luyện tập cho con trai ngủ một mình, nhất là đứa bé nam, lúc anh còn nhỏ vừa sinh ra đã phải ngủ một mình rồi!", Tôn Đại Phi âm thầm cười trộm, đi lên phía trước, ôm Ôn Uyển vào trong ngực.
Tôn Đại Phi! Anh thật sự xem tôi là một đứa ngu sao! Chuyện khi vừa sinh ra anh cũng có thể nhớ kỹ?! Ôn Uyển không nói gì, trong lòng chửi bới, không đẩy anh ra nên bị anh đưa khỏi phòng trẻ.
Trong phòng ngủ kiểu cách trang trí sành điệu và mập mờ, chỉ có chiếc đèn tản ra ánh sáng ấm áp, chiếu thẳng vào trong phòng ngủ, ánh sáng mập mờ, quyến rũ. Chiếc giường ngủ hình tròn sang trọng, màn tơ tung bay, có loại vô cùng quến rũ...
Ôn Uyển nhìn chiếc giường mà bọn họ đã từng hoan ái dây dưa, trong lòng run rẩy một hồi, Tôn Đại Phi thấy cô nhìn chiếc giường này, trong lòng mừng thầm, cúi đầu xuống, dán người vào tay cô, "Uyển Uyển, có nhớ cái giường này hay không? Trước kia chúng ta hay chế tạo Bảo Bảo trên đó...", Tôn Đại Phi tà mị nói, phun hơi thở nam tính lên vành tai của cô, làm toàn thân cô chịu hết nổi mà hiện nổi cả da gà.
Tôn Đại Phi dùng lời nói để gợi về trí nhớ của Ôn Uyển, cảm giác triền miên rả rời, làm tim cô đập nhanh, thần kinh của cô khẽ run rẩy, máu toàn thân chảy ngược, gò má nóng lên. Ôn Uyển giận mà nhíu mày, không cho phép mình triền miên cùng với Tôn Đại Phi, giờ này lại nhớ đến hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
"Gì mà chế tạo con trai", cô giả ngu hỏi ngược lại, thối lui, "Trên người ngứa muốn tắm"
Tôn Đại Phi nghe nói cô muốn tắm, trong lòng lại một trận háo hức, "Được, ông xã dẫn em đi tắm!", Tôn Đại Phi dắt tay của cô, dắt lấy đi về phía phòng tắm.
Nhìn bồn tắm lớn có thể chứa đủ hai người, mặt của Ôn Uyển nóng lên như bị lửa thiêu đốt, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã giúp cô mở nước, đứng dậy đi về hướng cô, động thủ muốn cởi quần áo trên người của cô ra. Ôn Uyển vội vàng né tránh, "Bản thân tôi tự tắm được, Anh không nên nhìn tôi! Nếu không thì tôi kêu ba ba đánh anh!", Ôn Uyển giả ngu nói.
Lại là ba ba của cô! Trong cõi lòng của Tôn Đại Phi nóng giận!
"Uyển Uyển ngoan, ông xã giúp em tắm rửa sạch sẽ, trước kia đều là ông xã giúp em tắm rửa! Đừng sợ, ông xã sẽ không làm em bị thương.", Tôn Đại Phi dỗ dành nói, đưa tay lên ôm lấy eo của cô, đôi mắt khóa chặt người của cô, vẻ mặt mềm mại.
Rửa thì rửa, một hồi bị hỏa dục đốt thì đừng oán tôi! Trong lòng Ôn Uyển kích động nghĩ, đưa ánh mắt vô tội nhìn anh, chần chờ gật gật đầu.
Tôn Đại Phi giúp cô cởi quần áo, cô có nên đám ứng hay không?. Cô cứ đứng đó, nhẹ nhàng cởi chiếc áo xanh lá bên ngoài ra, áo được làm bằng chất liệu tơ lụa cao cổ, một chiếc áo ngực màu trắng và làn váy tơ lụa trong suốt lộ ra ngoài, khe rãnh của cô như ẩn như hiện, Tôn Đại Phi chịu hết nổi nuốt một ngụm nước bọt.
Ôn Uyển nhìn anh mà cổ họng như nóng rực, biết anh động dục rồi, trong lòng đắc ý cười cười. Cái này không oán cô được nhé? Là anh muốn ở lại. Kéo khóa váy của cô xuống, chậm rãi tháo đai an toàn, chỉ thấy Tôn Đại Phi trợn tròn mắt, không nháy mắt nhìn cô, nhìn thân thể trắng noãn mịn màn của cô, anh càng không ngừng nuốt nước miếng.
Anh bị cấm dục đã lâu, cảm giác trong cơ thể mình dường như bị một con mãnh thú áp lên!
Nắm chặt nắm tay, ánh mắt phóng hỏa mà nhìn cô, chỉ thấy khi chiếc váy của cô đã rơi xuống đất. Trên người cô gái chỉ còn lại bộ quần áo lót, da trắng noãn và chiếc quần lót không bao trùm cơ thể cô, ngược lại làm cho cơ thể cô càng thêm mê người.
Dáng người Ôn Uyển cao lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ của một tiếp viên hàng không, hơn nữa còn là người xinh đẹp nhất của nơi đó. Tôn Đại Phi nhìn cô, không cầm được mà nuốt nước miếng một cái. Bất quá, tầm mắt dời xuống, khi thấy dưới rốn cô có một vết xẹo dài thì trong lòng một hồi run rẩy...
Ôn Uyển thu hết phản ứng động dục của anh vào mắt, cảm thấy anh thật đáng đời!
Nhẹ nhàng cởi quần lót ra đi vào trong bồn tắm.
Dù cho phòng bệnh của bệnh viện cao cấp tới đâu cũng không thích như nơi này, Ôn Uyển vui vẻ mà ngồi vào trong nước ấm, nước chảy nhấp nhô đánh vào làn da, làm cho toàn thân thả lỏng, thần kinh chậm dần. Bây giờ tạo ra dáng vẻ người đẹp tắm hồ nước, Tôn Đại Phi như pho tượng, đứng sửng ở đó, một bước cũng không chuyển.
Hồi lâu, anh nhìn về phía cô, động thủ muốn thoát khỏi chiếc áo ngủ màu xám bạc, Ôn Uyển vội vàng bụm ngực, vẻ mặt khiếp sợ và phòng bị mà nhìn chằm chằm anh, "Anh, anh đi á", cô kích động quát, như một kẻ điên, lập tức, trêu chọc anh, ra tay đẩy anh đi.
"... Em", Thân thể Tôn Đại Phi bị ngâm vào trong nước, tức giận mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nghịch ngợm trong bồn tắm, mặt lộ ra vẻ hung dữ, làm Ôn Uyển càng thêm sợ hãi, trong lòng cũng đang thử dò xét anh có thể chọn thủ đoạn cứng rắn đối phó với cô được không, nếu làm như vậy, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh!
"Anh thật hung dữ, anh lập tức mở toạt ra như thế không phải là chồng của tôi, anh là đồ lừa đạo! Đại lừa gạt!", Ôn Uyển mắng, sợ tới mức khóc nhanh như vậy, bộ dáng của cô làm Tôn Đại Phi vội vàng mềm lòng, "Uyển Uyển, ông xã sai rồi, ông xã không nên hung dữ với em, ông xã không dám nữa, em đừng sợ, được không?", anh cúi người xuống, nhìn cô, duy trì khoảng cách nhất định với cô, càng không ngừng an ủi cô.
Lúc này biểu hiện của Ôn Uyển mới dịu lại một chút "Anh đừng khi dễ tôi nếu không thì tôi làm cho ba ba đến đánh anh", Ôn Uyển còn nói thêm.
"Làm sao anh cam lòng khi dễ em?! Thương em còn chưa kịp đâu. Uyển Uyển ngoan ông xã giúp ngươi tắm rửa", Tôn Đại Phi nói với cô giống như dụ dỗ chính bản thân mình, chậm rãi tới gần, ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm.
Thật sự là anh rất đáng đời! Làm cho Ôn Uyển biến thành như vậy, đến trừng phạt anh. Bất quá, anh cũng cảm thấy rất đủ rồi, cô không có thật sự tránh xa anh.
Bàn tay to của cô như những đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên làn da mịn màng, từ đầu cơ thể của Ôn Uyển đã căng thẳng, bất quá dần dần cũng buông lỏng người ra, hưởng thụ hơi thở thô ráp từ lòng ngón tay mềm mại.
"Uyển Uyển, em thật đẹp", tự đáy lòng Tôn Đại Phi cảm thán nói, trong mắt anh cô là cô gái xinh đẹp nhất. Ban đầu anh thật sự không có tí cảm xúc nào dành cho cô, cảm thấy những cô gái hám làm giàu, hư vinh còn lạm dụng anh. Các cô gái đến với anh chính là muốn an nhàn ăn cơm hết tuổi xuân, câu một đã nói hết tất cả.
Mới đầu, Ôn Uyển chịu đáp ứng hẹn ước của anh, anh cũng cho rằng cô là người như vậy. Nhưng, thời gian có thể chứng minh hết mọi thứ.
Anh có thật hay không? Có đang dỗ dành hay không? Nhớ mang máng anh đã từng làm nhục cô, tư vị này đã làm cho cô cảm thấy anh chỉ thích đùa giỡn với con gái mà thôi, thật bình thường. Trái tim Ôn Uyển như kéo ra trong đau đớn, không muốn nghĩ nhiều, cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng của mình.
Vết sẹo có chút ngứa, nhưng miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại rồi, không quá lớn, khâu lại cũng rất khéo, cơ hồ không nhận ra hình dạng gì.
Tôn Đại Phi lau lưng giúp cô xong, bắt gặp những hành động thông thường của cô thì trong lòng căng thẳng, trái tim một hồi ấm áp, trong nội tâm hiện lên chút áy náy, "Uyển Uyển... Đó là vết sẹo sinh con ra để lại", Anh cất giọng ấm áp nói, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Trái tim Ôn Uyển cũng nhéo một cái, vốn định sẽ sinh theo cách tự nhiên, cô đã liên lạc bệnh viện đồ hết cả rồi, ai ngờ.
"Như vậy á, nhóc con đã ra đời như thế này sao?", Ôn Uyển nghi hoặc mà hỏi thăm, còn đang giả ngu. Trái tim Tôn Đại Phi cũng thảm thiết, "Vốn nên từ nơi này đi ra, ngày đó ông xã không nghĩ nhiều thế, đã bảo bác sĩ lấy đứa bé ra từ đây", nói dối, ngón tay tham tiến vào địa điểm bí mật trong áo ngủ.
Theo sự đụng chạm của anh, toàn thân Ôn Uyển chấn động, run rẩy, "Anh, anh không nên đụng chỗ đó, mẹ nói, chỗ đó không thể để cho người nam tùy tiện đụng!", Ôn Uyển hung hăn nói, bộ dáng nhìn có vẻ rất giống một cô gái nhỏ, làm Tôn Đại Phi có chút dở khóc dở cười.
"Mẹ nói rất đúng, nhưng ông xã không phải là người đàn ông bình thường, nơi này chỉ có ông xã có thể đụng vào, biết không?", Tôn Đại Phi vô sỉ dụ dỗ đứa bé gái, "Uyển Uyển không sợ, ông xã giúp em tắm rửa", anh nói.
Ôn Uyển không có cách nào trả treo anh, cố nén vẻ rung động này, để tùy anh.
Tôn Đại Phi mừng thầm, nói không chừng có thể dụ dỗ cô lên giường; Trong đầu âm thầm tính toán chút chuyện nhỏ nhặt, Ôn Uyển cố gắng đè nén dục niệm của mình, nhớ tới những hình ảnh anh 'bão táp' với các cô gái khác, dục niệm này đã không còn mạnh mẽ nữa rồi, thậm chí nghĩ lập tức đẩy Tôn Đại Phi ra.
Tắm rửa, giằng co thật lâu, Ôn Uyển đứng dậy thì Tôn Đại Phi nhìn thấy thân thể của cô, dục hỏa đang thiêu đốt càng thêm rừng rực, lại không có biện pháp phát tác, dịu dàng giúp cô mặc quần áo, nắm tay của cô đi về phòng ngủ.
"Á ưm", anh khống chế không nổi mà đẩy cô ngã xuống giường, thân hình cao lớn bao trùm lấy cơ thể cô, ngăn chặn miệng nhỏ của cô. Ôn Uyển kinh ngạc, liều mạng mà giãy dụa, Tôn Đại Phi cứ như một dã thú cuồng dã.
Ôn Uyển liều mạng mà giãy dụa, hai tay ra sức mà đánh người của anh, dùng hàm răng cắn loạn.
"Á", Tôn Đại Phi bị cô dùng sức cắn, bị đau mà buông cô ra, "Anh đừng có đụng vào tôi! Người xấu! Ba ba, ba ba cứu con", Ôn Uyển kích động thét lên, như một kẻ điên, ôm gối, bộ dáng vô cùng mệt mỏi làm cho Tôn Đại Phi khó xử, cũng tức giận vì mình đã quá xúc động.
"Uyển Uyển, ông xã sai rồi, anh sai rồi, em đừng sợ, tại ông xã quá yêu em mới thế", Tôn Đại Phi nói lời trấn an cô, lại dụ dỗ cô, Ôn Uyển ôm chặt lấy thân thể mình, càng không ngừng lắc đầu.
Tôn Đại Phi thất bại, "Ngoan ngủ một giấc đi, được không? Không đụng em tuyệt đối không đụng em", nhẹ nhàng mà đến gần, anh ngồi xuống cạnh giường, kéo Ôn Uyển lại, cô không có giãy giụa.
Rốt cuộc anh cũng không làm được gì, mặc dù bành trướng để cho anh khổ sở muốn chết, nhưng anh phải cố nén, giật chiếc chăn ra, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống gối "Bà xã ngoan, chúng ta ngủ", Tôn Đại Phi dịu dàng nói.
Ôn Uyển bị sự dịu dàng của anh đả động, phút chốc như là nhớ ra cái gì đó, "Anh, anh là cái gì?!", chỉ vào phần hông anh, cô hỏi.
Tôn Đại Phi bất đắc dĩ cười cười, trực tiếp vứt bỏ áo ngủ, lộ ra chiếc quần lót màu đen, trực tiếp cởi ra. Suýt nữa Ôn Uyển đã thét chói tai, xoay tầm mắt, đây là một phản ứng vô cùng tự nhiên, không mang theo biểu diễn, trước kia mỗi lần nhìn anh lớn như thế là cô lại sợ.
"Đây là em trai nhỏ của anh, trước kia Uyển Uyển thích nhất, quên rồi đúng không?", Tôn Đại Phi độc ác nói, bắt lấy tay nhỏ bé của cô muốn nó đụng vào anh, Ôn Uyển vội vàng né tránh, "Đồ lưu manh! Tránh ra!", Ôn Uyển kích động nói, lui thân thể về phía sau.
Uyển Ngốc toan tính trốn đi. Tôn Đại Phi bất đắc dĩ nhìn cô "Uyển Uyển, bà xã và ông xã làm thế là chuyện vô cùng bình thường".
Đã ly hôn, còn vô cùng bình thường đâu! Ôn Uyển tức giận, "Đừng, tôi sợ anh, anh có thể tìm các cô gái khác", Ôn Uyển định nói, Tôn Đại Phi đâu có nhẫn nhịn chịu đựng dục hỏa như thế này?! Giây phút này, nhất định rất muốn đi tìm phụ nữ, giải quyết nhu cầu sinh lý đi?
Nếu như anh vẫn là người như thế, cô kiên quyết không quay đầu lại!
Lời nói của Ôn Uyển làm cho Tôn Đại Phi tức giận, mặc dù biết hiện tại tinh thần cô không bình thường, nhưng vẫn là rất giận, trong lòng rất mỏi mệt, cảm thấy cô không quan tâm anh, còn đẩy anh ra ngoài, "Uyển Uyển! Ông xã sẽ không thế, không phải thấy mẹ thì trên! Ông xã chỉ cần một mình em! Biết không?!", Tôn Đại Phi nắm lấy bờ vai của cô, kích động nói.
Trái tim Ôn Uyển chấn động, lòng tràn đầy khó có thể tin, kinh ngạc mà nhìn nét mặt của anh, nhìn không ra bất luận giả tạo nào, trong đôi mắt còn mang theo bất lực, cô làm bộ hiểu mà gật gật đầu, "Này... Này ngủ...", Cô nhỏ giọng nói, vội vàng nằm xuống, đưa lưng về phía anh.
Tôn Đại Phi chua sót mà cười cười, cũng nằm xuống, một tay bắt lấy người đang nằm cách anh một khoảng khá xa, kéo vào trong ngực, cô đưa lưng về phía anh, cánh tay dài bá đạo của anh đặt lên phần lưng cô.
Phần lưng của cô dán sát vào lồng ngực của anh, làm trái tim Ôn Uyển có một chút mà mềm mại, ấm áp, mũi đau đớn.
Vật kia của anh vẫn chống đỡ sau lưng của cô, rất nóng bỏng, nhất định rất khổ sở đi. Cho dù khổ sở, cô cũng sẽ không giúp anh, tiếp tục khảo nghiệm anh. Nhìn anh có thể ở bên cạnh cô gái nửa điên nửa ngốc nghếch mất trí này thêm được bao lâu nữa, nhìn anh có thể làm một người chồng chung thủy thật sự hay không.
Ôm nhuyễn ngọc trong ngực, không thể đụng vào, bàn tay to của anh nhẹ nhàng mà xoa ngực của cô, cô không nhúc nhích, Tôn Đại Phi mừng thầm, cũng không dám động, cứ để cô bao bọc mình như thế, thì đủ hài lòng rất nhiều. Cảm xúc mạnh liệt kia từ từ biến mất, chỉ chốc lát sau, anh đã ngủ thật say...
← Ch. 456 | Ch. 458 → |