Ngoại truyện phần 2: Thật sự mất đi (3)
← Ch.352 | Ch.354 → |
Thật ra thì chưa từng thật sự quan tâm. Mấy năm tính tình lạnh nhạt, cô chưa từng nói với anh một câu quân tâm nào, không nói tới chăm sóc anh. Khoảng thời gian hòa thuận kia, cũng là anh săn sóc nhiều hơn, anh cũng tự lo liệu, không cần cô quan tâm chăm sóc cái gì.
Cô không quan tâm chăm sóc anh nhiều bằng Lam Khả. Đây là điều cô vẫn rối rắm mấy ngày qua.
Cầm chiếc gối của anh trên giường đơn lên, hai tấm hình đập vào tầm mắt, một tấm là ảnh cưới của cô và anh, một tấm là lúc hai đứa nhỏ được 100 ngày, một nhà bốn người chụp chung.
Nước mắt không khống chế được rơi xuống, nhìn tấm hình này cô cảm thấy sự ác độc của cô rất quá quắt.
Cô không biết là cứ lúc nào rảnh rỗi là Lăng Bắc Diệp lại nhìn hai tấm hình, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Có lúc chỉ nhìn hình thôi không thể thỏa mãn được anh. Càng xem càng nhớ....
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt anh đã mất tích hơn nửa năm. Lục Khải Lâm vẫn xem như anh đang ở đồn cảnh sát, cô vẫn trải qua cuộc sống nhẹ nhõm tự tại như cũ.
Nhưng hiện tại cô đã đi làm lại nên rất bận, trong tay có rất nhiều chuyện phải làm. Bọn nhỏ thì giao cho Dì Tôn và bảo mẫu chăm sóc, hai đứa nhỏ cũng đã cai sữa uống sữa bột.
Rất ít khi nhớ tới Lăng Bắc Diệp, như vậy cũng tốt không cần sống trong bi thương.
"Lục Khải Chính! Con nói xem, rốt cuộc là Bắc Diệp sống hay chết?! Có sao nói vậy, chớ gạt chúng ta! Không ai dám xử phạt con!" Người nhà họ Lục khó có khi tụ họp đông đủ, Chu Tú Lan lớn tiếng hỏi Lục Khải Chính.
Câu hỏi của bà, làm trong lòng Lục Khải Lâm run rẩy, Nhan Tịch ngồi bên cạnh Lục Khải Chính không nói một lời, hơi cau mày.
"Con nói còn chưa rõ ràng sao! Một ngày không tìm được thi thể của A Diệp, ngày đó chúng ta sẽ không từ bỏ cậu ấy!"
"Nhưng em gái con..." Chu Tú Lan lập tức phản bác, lời nói ra khỏi miệng thì dừng lại, chẳng lẽ muốn con gái đi bước nữa hay sao? Như vậy bên nhà họ Lăng sẽ không thể nào nói nổi.
Đâu thể qua cầu rút ván như vậy!
"Cha mẹ, mọi người đừng vì chuyện của con mà lo lắng, con sống rất tốt." Lục Khải Lâm thì thào nói.
Chu Tú Lan không nói gì, chỉ thở dài, Lục Vinh Trác cũng nhíu mày không nói gì.
Lát sau cả gia đình tản đi, một mình Lục Khải Lâm ra khỏi nhà họ Lục. Hôm nay cô không lái xe, buồn chán ngồi tàu điện ngầm trở về, vừa rồi anh cả muốn đưa cô về, cô cũng cự tuyệt.
Mờ mịt đi trên đường to, không nghĩ đến cái gì, nhưng lại giống như đang suy nghĩ rất nhiều. Có lúc cô cũng cảm thấy, Lăng Bắc Diệp có thể đã không còn ở trên cái thế giới này nữa, ngay cả trong mơ cô cũng không thấy anh.
Người nhà họ Lăng phái người đến biên giới tìm nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cô vốn cho rằng có thể anh đi nằm vùng giống như Lam Khả, nhưng tin tức biết được lại không phải như vậy.
Thật sự là mất tích không còn bóng dáng, ngay cả thi thể tìm khắp nơi cũng không thấy. Nghe nói anh không may rơi xuống nước trong một cuộc đọ sún, trong vùng nước đó có rất nhiều cá sấu.... .
Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên người cô làm cô kinh ngạc. Người đàn ông mặc quần áo thoải mái đeo kính đen từ trên xe bước xuống, mở cửa xe cho cô.
"Darren..."
"Sao lại đi một mình trên đường? Lên xe đi, anh đưa em về!" Người đàn ông mở cửa xe nói với cô.
Cô không cự tuyệt lên xe, Darren là bạn học thời đại học của cô, năm ngoái công ty nghiệp vụ phát triển đến Thủ Đô, hợp tác với Sở Sự Vụ của cô.
"Đóa Đóa và Thiên Thiên gần đây thế nào? Có khỏe không?" Người đàn ông lái xe mở miệng hỏi. Ống tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, trên tay phải đồng hồ nổi tiếng và quý giá.
Mắt kính che đi hơn nửa gương mặt của anh ta, phần da thịt lộ ra bên ngoài hiện lên màu nâu sậm, xem ra rất khoẻ mạnh.
Lục Khải Lâm đeo kính râm lên, nhắc tới hai đứa bé cô lại nhếch miệng lên "Bọn nhỏ cũng rất khỏe! Chỉ là hôm trước Đóa Đóa bị cảm vặt một lần, vừa mới khỏi."
"Ừ, gần đây nhiệt độ thường thay đổi, nhất định phải chú ý!" Darren trầm giọng nói, Lục Khải Lâm gật đầu. Hai người tán gẫu dọc đường, đến dưới lầu nhà cô, Darren bảo muốn lên nhìn hai đứa trẻ một chút, Lục Khải Lâm không cự tuyệt.
***
"Khải Lâm, Bắc Diệp mất tích hơn nửa năm, uất ức cho con rồi." Bố mẹ chồng đột nhiên tới thăm bọn họ, chơi với các cháu một lúc lâu, sau khi hai bé con ngủ, Mai Thanh nhìn Lục Khải Lâm thở dài nói.
"Mẹ, người đừng nói như vậy! Con rất tốt!" Không để cho mẹ chồng lo lắng, cô săn sóc nói, Mai Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Lăng Chí Hồng.
Bọn họ đã sớm nghe nói gần đây Lục Khải Lâm rất thân cận với một người đàn ông, quả thật cô sống rất tốt. Giờ phút này nghe cô nói như vậy, nhìn bộ dạng của cô quả thật vô cùng tốt, trong lòng Mai Thanh trầm xuống.
Chẳng lẽ Lục Khải Lâm thật sự không muốn chờ Lăng Bắc Diệp rồi sao?
Hơn nửa năm trôi qua, bọn họ cũng thật sự từ bỏ tìm kiếm Lăng Bắc Diệp, cảm thấy nếu như nó vẫn còn sống, bọn họ không thể nào không tìm được nó!
"Khải Lâm, không phải là nói lời không may, chúng ta cũng cảm thấy Bắc Diệp thật sự không về được, nhà họ Lăng không muốn liên lụy đến cả đời đời con...." Giọng nói của Mai Thanh có chút nghẹn ngào"Nếu con tìm được một người đàn ông thích hợp thì hãy..."
"Mẹ!" Nghe không nổi nữa, Lục Khải Lâm la lớn cắt đứt lời nói của mẹ chồng. Trái tim quặn đau, tại sao bọn họ cũng nói Lăng Bắc Diệp không về được?
Mai Thanh thở dài, nhìn dáng vẻ của bà xem ra già hơn trước kia rất nhiều, tóc trắng cũng nhiều hơn, thậm chí không đi chăm sóc. Ba chồng Lăng Chí Hồng vẫn trầm ổn, mặt không chút thay đổi, không nhìn ra suy nghĩ thực sự của ông.
"Một mình con như vậy, không dễ dàng." Mai Thanh lại nói.
"Mẹ! Con chờ anh ấy, sẽ tiếp tục chờ!" Cô kiên quyết nói, trái tim khổ sở không chịu nổi. Không muốn tin rằng anh cứ đi như thế, ngay cả lời từ biệt cũng không nói với cô.
Anh"chết" lòng của cô làm sao có thể bình tĩnh?!
Tiễn cha mẹ chồng về, cô vọt vào trong phòng đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, rốt cuộc vẫn không khống chế được mà khóc òa lên, trong lòng đau khổ và uất ức.
"Lăng Bắc Diệp! Tại sao anh lại bỏ mẹ con em?!"
"Anh không được chết! Anh không thể chết! Khốn kiếp! Trở lại..."
Âm thanh khàn khàn, cổ họng khô khốc đau rát, ngực đau đớn khó chịu đến nỗi khó mà hô hấp. Cho dù như thế nào cô cũng không thể nào chấp nhận được tin tức anh đã chết. Nhưng hôm nay mới phát hiện cô vẫn luôn lừa mình dối người.
Anh thật sự không sẽ trở về.... Ngay cả cha mẹ chồng cũng khuyên cô tái giá....
Lúc anh còn sống, không cảm thấy như thế nào, dù thế nào đi nữa anh ở đồn cảnh sát một mình cô sống vẫn rất tốt. Nhưng bây giờ nhớ tới anh thật sự không có ở đây, trái tim giống như bị nghiền nát thành trăm mảnh....
"Lăng Bắc Diệp! Nếu anh không về nữa, em thật sự sẽ tái giá đấy!" Cô hướng về phía ảnh cưới trên tường rống to lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, không có anh cô cũng có thể sống rất tốt, có thể!
Không biết là trong lòng tức giận, oán hận hay là thật sự nghĩ như vậy, cô nhìn anh trên ảnh cưới, trái tim dần dần nguội lạnh.
***
Ngày đó sau khi phát tiết đau đớn trong lòng cô không hề đau lòng nữa, coi như Lăng Bắc Diệp đã chết thật rồi. Cuộc sống vẫn tiếp tục, tất cả vẫn như cũ, công việc bận hơn trước kia một chút, chỉ là hai đứa nhỏ cũng lớn dần lên tốt hơn trước đây rất nhiều.
Đóa Đóa và Thiên Thiên cũng đang bập bẹ tập nói, thỉnh thoảng gọi lên một câu "Mẹ" có thể làm cho cô kích động vui mừng cả nửa ngày, tâm tình cũng vui vẻ hơn, cô căn bản không nhớ tới bất kỳ cái gì về Lăng Bắc Diệp, càng không nhớ tới Lam Khả.
Như vậy cũng tốt, không nhớ tới cũng sẽ không đau lòng. Theo thời gian trôi qua, đau đớn trong lòng cũng dần dần bị phai mờ đi.
"Ba ba..." Ngày đó Tiểu Đóa Đóa chỉ vào người đàn ông trên ảnh cưới, lại kêu ra hai từ chưa từng nói, Lục Khải Lâm vào cửa ngước đầu nhìn ảnh cưới, lời của con gái làm trái tim bình tĩnh đã lâu, lại co rút đau đớn.
← Ch. 352 | Ch. 354 → |