Ngoại truyện phần 2: Thừa nhận sai lầm (2)
← Ch.343 | Ch.345 → |
Trong đêm tối se lạnh, một mình anh lái xe thong dong trên đường cái, chưa từng nghĩ tới cô là người như vậy, cho tới nay vẫn luôn cảm thấy cô rất hiểu chuyện biết đạo lý, là người phụ nữ thành thục phóng khoáng.... Không ngờ....
Càng làm anh khó chịu đó là cô không tin tưởng anh. Một mực hoài nghi Lam Khả, lo lắng anh vượt quá giới hạn.
"A" Ảo não vỗ xuống tay lái, lúc này máy truyền tin trên người vang lên, trong lòng anh căng thẳng vội vàng nối ống nghe "Lão Đại"
"Lam Tử!" Lúc nghe được âm thanh của Lam Khả thì anh kích động gầm nhẹ, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, Lam Khả còn sống.
"Lão Đại, em không sao! Em đã thành công tiến vào, anh đừng lo lắng em sẽ liên lạc với mọi người!" Lam Khả gấp rút nói, nghe ra được là cô đang lo lắng bị người phát hiện.
"Lam Tử! Em nhớ cho anh, bất cứ lúc nào thì bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất! Biết không?! Bọn anh luôn luôn đợi em!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói âm thanh có chút kích động, để một cô gái hai mươi tư tuổi làm nằm vùng....
"Lão Đại, em hiểu! Trước tiên cứ như vậy, em rút lui trước." Lam Khả nhỏ giọng nói, vội vàng cắt đứt liên lạc.
Lăng Bắc Diệp hít sâu một hơi, ngay sau đó nổ máy đi tới đồn cảnh sát, thấy đèn trong phòng Lục Khải Chính vẫn sáng, anh đi vào báo cáo tình hình cho anh ta.
"Lam Khả có đáng tin không?"
"Cục trưởng Lục, ý của anh là gì?!" Lăng Bắc Diệp lạnh lùng hỏi ngược lại.
"A Diệp! Bình tĩnh một chút! Đây là quy củ, chẳng lẽ cậu không hiểu sao?" Lục Khải Chính chỉ cảm thấy tối nay Lăng Bắc Diệp có chút khác thường, cậu ta không phải về nhà sao? Tại sao hơn nửa đêm rồi mà còn chạy tới đồn cảnh sát?
"Lam Khả, 24 tuổi, cô gái quốc tịch Trung Quốc, 21 tuổi từ bộ đội đặc công chuyển tới đại đội cảnh sát hình sự, làm việc cẩn thận nhanh nhẹn phản ứng linh hoạt. Nhận chức tới nay, từng...." Lăng Bắc Diệp đọc làu làu tất cả tình hình cùng với bối cảnh gia đình của Lam Khả.
Vừa nghe Lăng Bắc Diệp nói, vừa tra tư liệu của Lam Khả, Lục Khải Chính gật đầu "Tố chất cơ thể không tệ nhưng chưa từng chịu huấn luyện chuyên nghiệp, cậu cảm thấy cô ta có thể đảm nhiệm ư?" Lục Khải Chính lại hỏi.
"Trước đó bọn em cũng đã từng nói, nếu như lần này hành động có cơ hội để cho cô ấy thăm dò bên cạnh King, lấy được tin tưởng của hắn ta, làm hộ vệ của hắn ta! Lấy tố chất tổng hợp trước đây của cô ấy để nhìn thì cô ấy là người được chọn thích hợp nhất!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, Lục Khải Chính gật đầu.
"Vậy xem ra, người đêm đó cứu King chính là Lam Khả." Ngón cái và ngón trỏ bên tay phải của Lục Khải Chính xoa cằm lại nói thêm, lúc này Lăng Bắc Diệp cũng gật đầu, nghĩ thầm nha đầu này thật đúng là cơ trí ngay cả người mình cũng diệt trừ.
"Hơn nửa đêm tại sao lại chạy quay lại? Cãi nhau với Lâm Lâm à?" Lục Khải Chính tắt máy tính, liếc nhìn Lăng Bắc Diệp hỏi.
"Không có." Anh lạnh nhạt trả lời sau đó đứng dậy.
Lục Khải Chính cũng không hỏi nữa, Lăng Bắc Diệp đã rời đi anh cũng đi đến phòng nghỉ.
***
Thời gian từng ngày trôi qua, chỉ chớp mắt cô đã mang thai sáu tháng bụng cũng nhô lên, trong vòng ba tháng cô và Lăng Bắc Diệp gần như chưa từng gặp mặt mấy lần. Dì Tôn nói, có mấy lần anh trở lại lúc nửa đêm nhìn cô một chút rồi lại rời đi.
Cô cũng biết anh vẫn luôn bận rộn với công tác cụ thể là vụ án gì thì cô chưa từng hỏi.
Có mấy lần khám thai đều là mẹ chồng và mẹ đẻ đưa cô đi, anh cả Lục Khải Chính cũng từng đi cùng thai nhi rất khỏe mạnh, làm người ta vui mừng chính là thật sự là một trai một gái. Lục Khải Lâm cảm thấy đây là sự ưu ái mà ông trời dành cho cô.
Vốn Lăng Bắc Diệp là nhân viên công vụ chỉ có thể sinh một, hiện tại một thai hai đứa hơn nữa còn là thai long phượng....
Mặc dù không có Lăng Bắc Diệp ở bên cạnh nhưng một mình cô sống vẫn rất tốt, đứa bé dần dần được cô đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, về phần Lăng Bắc Diệp cô chỉ mong anh có thể bình an làm xong vụ án này.
"Khải Lâm, gần đây Bắc Diệp xảy ra chuyện gì à?" Chu Tú Lan hơi oán giận nói ngay trước mặt Mai Thanh.
"Mẹ, anh A Diệp có vụ án, anh con cũng là cảnh sát mẹ nên hiểu." Lục Khải Lâm nắm tay của mẹ, nắm lấy thật chặt cầu xin bà đừng nói nhiều.
"Đúng vậy, Bắc Diệp gần đây thật sự quá bận rộn, bà sui đừng thấy lạ." Mai Thanh cũng nói, phụ trách vụ án gì bà ít nhiều cũng hiểu. Cũng lo lắng vì sự an nguy của con trai, cả đời này bà chỉ có một đứa con trai bảo bối như vậy....
Chu Tú Lan gật đầu không hỏi nhiều nữa.
"Các cục cưng, ba là cảnh sát uy vũ đang đi bắt tội phạm, các con không nên trách ba nha." Ngồi trên ghế quý phi vuốt ve bụng tròn vo, cô cười nói. Mỗi ngày đều nói chuyện cùng với các cục cưng như vậy, còn phải nói tốt giúp Lăng Bắc Diệp.
Nhưng có lúc nhớ tới anh thật sự không ở bên cạnh cùng cô, trong lòng vẫn sẽ mất mác, có lần nói chuyện phiếm với Úc Tử Duyệt nhắc tới, Úc Tử Duyệt cũng buồn bã nói lúc chị ấy mang thai Đằng Đằng thì Lăng Bắc Hàn cũng không ở bên cạnh chăm sóc mấy ngày....
Chỉ có thể an ủi lẫn nhau, nghề nghiệp của bọn họ đặc biệt, hai người làm quân tẩu, cảnh tẩu nên chỉ có thể thông cảm.
Đêm khuya, Lăng Bắc Diệp lặng lẽ vào phòng ngủ ngồi xuống bên giường, nhìn nằm cô trên giường bụng to phề phệ mà ánh mắt nhu hòa, một tay nhẹ nhàng xoa bụng tròn vo của cô, tim anh đập dồn dập. Sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, nghiêng tai nghe thai đập rất nhỏ.
Khi nghe được động tĩnh rất nhỏ kia thì cả người mệt mỏi giống như biến mất trong nháy mắt, trong lòng nói với các con, thật xin lỗi.
Chỉ chốc lát sau một bàn tay nhẹ nhàng sờ đầu của anh, Lục Khải Lâm vốn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng giờ phút này rõ ràng sờ thấy sợ tóc tinh mịn của anh, lòng cô chua xót.
"Anh A Diệp...."
Lăng Bắc Diệp hồi hồn, ngồi dậy xoay tầm mắt không nhìn cô "Anh lập tức phải đi."
"Anh vẫn còn đang giận em sao?" Lục Khải Lâm cố hết sức ngồi dậy, hướng về phía anh lớn tiếng hỏi. Động tác của Lăng Bắc Diệp dừng lại một chút, còn tức giận không? Cũng không có, anh bận rộn như vậy đâu có thời gian tức giận chứ?
"Những tấm hình lần trước, thật sự không phải em cho người chụp! Em tin tưởng anh!" Anh không nói lời nào, cô lại kích động quát "Tại sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy? Cứ như vậy mà chẳng quan tâm? Lăng Bắc Diệp! Rốt cuộc anh có còn yêu em không?!" Kích động gào lên thì ra là cô để ý anh như vậy.
Lăng Bắc Anh Diệp cau mày, xoay người thấy cô đang ngồi trên giường chảy nước mắt, dáng vẻ khóc lóc làm anh đau lòng, hơn nữa bụng to phề phệ bắp chân cũng phù hơn trước rất nhiều....
"Không phải là của em chụp, anh còn trách em không tin tưởng anh... không phải anh cũng không tin em ư? Nếu anh tin em, làm sao có thể cho rằng những bức ảnh đó là em cho người đi chụp?" Cô vừa khóc vừa quát. Cảm xúc hơi mất khống chế, nước mắt của phụ nữ có thai hình như nhiều hơn người bình thường rất nhiều, tàn sát bừa bãi không có xu hướng ngừng lại.
Tim Lăng Bắc Diệp quặn đau, tiến lên ngồi xuống bên giường, cô vội vã vung quả đấm đánh vào lồng ngực của anh "Khốn kiếp! Anh không tin em, anh chính là không tin em." Cô giống như làm nũng lại khóc quát lên.
Quả đấm bị anh bắt được "Em cũng không giải thích, không phải sao? Những hình kia rốt cuộc ở đâu ra?" Anh trầm giọng nói, mày kiếm nhíu lại.
"Mẹ em kêu người chụp." Cô nói ra, cô rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, người mẹ đó của cô cái nhà lạnh lẽo đó, cũng không đáng để cô che chở như vậy. Thật ra thì đã muốn nói sớm với anh, nhưng vẫn không liên lạc được với anh.
Lăng Bắc Diệp nghe thấy trong lòng vô cùng tức giận "Vậy sao lần trước em không nói cho anh?!" Thật muốn bóp chết cô! Mỗi lần đều như vậy, có chuyện gì cũng không trực tiếp thẳng thắn nói với anh để tạo thành hiểu lầm cuối cùng tổn thương, còn không phải là tình cảm của hai người?!
"Em..."
"Em... em sợ làm mất mặt của mẹ em có phải không? Lục Khải Lâm! Anh thật sự muốn giết chết em!" Lăng Bắc Diệp tức giận quát, ngay sau đó giống ngậm môi của cô như là cắn xé, hung hăng dùng sứ, cắn môi của cô vừa đỏ vừa sưng, trừng phạt cô!
"Đau...." Mùi máu tươi và cảm giác đau nhói làm cô cau mày, anh buông cô ra, cô bị đau kêu lên môi của cô sưng đỏ, cánh môi đỏ thắm dính tia máu giống như bị anh cắn nát!
"Đau nữa cũng không bằng nỗi đau trong lòng anh!" Anh trách cứ, chỉ vào tim mình, nháy mắt lại kéo cô vào trong ngực liếm nước mắt của cô.
"Lâm Lâm đừng giày vò anh nữa, anh đã đủ mệt mỏi rồi." Lăng Bắc Diệp ôm cô, một tay sờ bụng của cô, cằm chống trên đỉnh đầu cô thì thào nói.
Vì vụ án này tinh thần và sức lực của anh đã đủ tiều tụy rồi, còn bị cô hành hạ nên trong lòng không dễ chịu, gần đây lại mất liên lạc với Lam Khả, chỉ sợ thân phận của Lam Khả bị bại lộ, bị kẻ địch hại chết....
"Trong lòng em dễ chịu hơn sao? Ngay cả gọi điện thoại cho anh em cũng không gọi được, muốn giải thích với anh lại không tìm được bóng dáng của an.... Vác bụng bự, hàng ngày ngay cả người nói chuyện cũng không có...." Cô khàn giọng oán trách nói vô cùng oán giận.
Lăng Bắc Diệp chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ "Là anh có lỗi với em." Dịu giọngdụ dỗ cô nói, thừa nhận sai lầm. Mặc dù anh cảm thấy anh không có lỗi gì.
← Ch. 343 | Ch. 345 → |