Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 322

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Trọn bộ 482 chương
Chương 322
Ngoại truyện phần 2: Đánh một trận (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-482)

Siêu sale Shopee


Lăng Bắc Diệp đốt một điếu thuốc lá, híp mắt hít một hơi, "Cô thì sao? Không có ý định muốn có con?" Anh sâu kín hỏi, hai năm rồi, chẳng lẽ trong lòng cô còn băn khoăn tên Hách Đồng đó? Lăng Bắc Diệp nhớ tới chuyện này, trong lòng nén giận.

Lục Khải Lâm quay mặt, nhìn anh, "Tôi không muốn." Nói lời trái lương tâm, "Đi rửa chén trước." Đứng lên, lạnh nhạt nói.

"A." Vừa muốn bước đi, cổ tay của cô chợt bị Lăng Bắc Diệp bắt lấy, anh dùng sức nắm chặt cổ tay của cô, xương cũng bị anh bóp đau, cô bị đau mà kinh hô, thân thể đột nhiên bị anh đẩy ngã trên ghế sofa!

"Lục Khải Lâm! Tôi không chịu nổi!" Anh vứt thuốc lá, ấn cô ngã trên ghế sa lon, hai chân kẹp hai chân của cô lại, giữ cằm của cô, trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng quát.

"Anh làm gì thế?! Buông tôi ra!" Cô phản kháng theo bản năng, hai tay đẩy anh, một tay của anh nắm chặt hai cổ tay của cô, giơ cao đến đỉnh đầu cô, một tay khác vén vạt áo lông của cô lên, phủ lên đỉnh núi của cô.

"Không thả! Hôm nay tôi muốn cho cô biêt, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cô!" Lăng Bắc Diệp gầm thét, một tay giữ chặt cổ tay của cô, một tay dời xuống, kéo quần dài và quần lót của cô, một tay dò xét đi vào.

"Không cần...... ghê tởm...... không nên đụng tôi! Lấy tay bẩn ra! Cút ngay đi...... cứu mạng"Lục Khải Lâm giãy giụa giống như bị điên, không biết làm sao, cử động toàn thân đều bị anh giam cầm, căn bản không thể động đậy.

Mặc dù cô kêu như vậy, nhưng Lăng Bắc Diệp cũng không mảy may suy nghĩ muốn bỏ qua cho cô, anh cảm thấy anh nhẫn nại đã đủ lâu rồi!

Há mồm chặn miệng của cô lại, nuốt hết tất cả kêu gào của cô, điên cuồng hôn cô, Lục Khải Lâm phẫn hận trừng mắt nhìn anh, há mồm, hung hăng cắn môi lưỡi của anh. Mùi máu tươi lan tỏa, Lăng Bắc Diệp bị đau buông miệng cô ra, nhưng thế tiến công không suy yếu chút nào.

Anh cường thế tách chân của cô, buông tay cô ra, cởi dây lưng, không phát giác Lục Khải Lâm đang cầm một bình hoa bên cạnh bàn lên, "Choang."

"A"

Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên, bình hoa vỡ vụn thành từng mảnh, Lăng Bắc Diệp bị đau gầm nhẹ, động tác cứng ngắc, sững sờ nhìn vẻ mặt phẫn hận của Lục Khải Lâm, làm sao cũng không ngờ đến, cô sẽ cầm bình hoa đập anh....

Dịch thể ấm áp theo trán, chảy xuống hai bên huyệt thái dương, Lục Khải Lâm hoảng sợ nhìn Lăng Bác Diệp sững sờ ở đó, toàn thân đang run rẩy. Máu chảy đỏ thẫm làm cô hoàn hồn, kinh ngạc nhìn anh, nhìn mảnh vụn trên đất!

cô, cô đã làm cái gì?

"Tôi...anh..." Mở miệng nói năng lôn xộn nhìn anh chằm chằm.

Giờ phút này Lăng Bác Diệp cũng khôi phục, một loạt cảm giác choáng váng tập kích, anh lắc lắc đầu, giọt máu đỏ thẫm vẩy ra, có rơi trên áo lông màu trắng của cô...

"Tôi...Tôi..."

"Lục Khải Lâm! Con mẹ nó cô thật sự hận tôi như vậy?!" Lăng Bác Diệp rống to, từng giọt máu từ trong tóc của anh rơi xuống, dáng vẻ xem ra kinh khủng mà dữ tợn! trên mặt của anh cũng nhuộm một tầng bi thương, buồn bã nhìn cô.

trên đời này còn có người chồng nào thất bại như anh không? Kết hôn hai năm, chưa từng nhúm chàm được cô, mỗi lần vui mừng, cô đều xem anh là kẻ thù, ra sức phản kháng, lần này, lại nhặt bình hoa lên, đánh anh!

Bị tiếng gầm thét của anh làm cho sửng sốt, trái tim chấn động, "Tôi...Tôi không phải..."

Lời của cô còn chưa nói hết, anh ngã xuống ghế sa lon, không có ngất xỉu, nhắm mắt lại giống như đang dưỡng thần, "Tôi...Tôi gọi xe cứu thương!" cô mất đi dáng vẻ nguội lạnh trước kia, hoảng hốt nói.

"không cần!" Thấy cô cầm điện thoại lên, anh chợt đoạt lấy, hung hăng ném trên mặt đất, điện thoại cũng bị vỡ tan tành.

trên đất bừa bãi, mặt người đàn ông trên ghế sa lon đầy máu tươi, cô sững sờ, không biết nên làm thế nào mới tốt, "Anh như vậy là không được."

"Lục Khải Lâm! Tôi chết không phải vừa vặn hợp với ý của cô sao?!" Lăng Bác Diệp mặc kệ cảm giác bị choáng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, lại gào thét. Trái tim giống như mảnh vụn trên đất kia, chia năm xẻ bảy, vỡ thành từng mảnh.

Những lời này, trong tức giận mang theo vài phần buồn bã cùng giận dỗi.

Càng cảm thấy, giờ phút này, có quá giả mù sa mưa!

"Tôi không phải cố ý." cô nói giọng khàn khàn, "Đến bệnh viện đi, tôi đưa anh đi!" âm thanh khàn khàn không tốt, nhìn anh mặt đầy máu, lòng của cô đang rỉ máu, cô làm sao nỡ để anh có chuyện?

Vừa rồi cô đúng là điên rồi, coi anh là kẻ lang thang vô lễ đó, cho nên mới đánh anh!

Nhìn cô rơi lệ, Lăng Bác Diệp rút giấy ra, lau giọt máu hỗn loạn trên mặt, khóe miệng giơ lên nụ cười giễu cợt, "Gả cho tôi, làm cho cô không chịu hổi như vậy? Bị tôi đụng, làm cô khổ sở như vậy? cô muốn thủ thân cả đời vì tên Hách Đồng đó? Lục Khải Lâm, cô không hiểu tốt xấu là gì!" Anh giễu cợt nói.

Nghe như vậy, trong lòng hạ quyết định, đứng dậy đi tới toilet. Lục Khải Lâm chua xót bước nhanh đuổi theo.

Anh chộp lấy nước lạnh rửa mặt, máu chảy xuống theo tráng men màu trắng. Lục Khải Lâm đứng ở cửa, không biết nên làm thế nào, "đi bệnh viện đi! Như vậy không được!" cô không nhịn được lo lắng nói, cảm giác mình rất đáng ghét, lại có thể đối với anh như vậy.

Nhưng ai bảo cô có bệnh thần kinh chứ?! Vừa mới phát bệnh liền coi anh thành...

Rửa mặt tỉnh táo hơn nhiều, cầm khăn lông lên, lau qua loa, anh xoay người, liếc nhìn Lục Khải Lâm đang đứng ở cửa, "không chết được! Năm nay đón năm mới, tôi vẫn ở đồn cảnh sát! Nếu cảm thấy gả cho tôi là khổ sở, Lục Khải Lâm, tôi liền để cho cô sống trong khổ sở cả đời!" Lăng Bác Diệp lạnh lùng nói, đi tới cửa, đẩy cô ra.

Thân thể cô không vững, lảo đảo té trên đất, mày Lăng Bác Diệp nhíu lại, nhưng vẫn độc ác bước nhanh rời đi.

Từ chỗ xương chậu truyền đến cảm giác đau đớn, cô ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, hồi lâu, cô rống lên.

"Tại sao?! Tại sao a?!" Tại sao không thoát khỏi cơn ác mộng đó?! cô kêu khóc, đội tay dùng sức đánh vào đầu của mình, nhớ tới cả mặt Lăng Bác Diệp đầy máu, cô càng tự trách, giống như bị điên, đang tự ngược mình.

Lăng Bác Diệp đi bộ trong gió lạnh, vết thương trên đầu hình như cũng đông lại, không chảy máu nữa. Anh không đi bệnh viện, trong đầu tràn đầy dáng vẻ cô phẫn hận trừng mắt nhìn anh, giống như anh chính là kẻ thù của cô.

Anh sai lầm rồi sao? Cưới cô, là một sai lầm sao?

Bên cạnh không phải là không có phụ nữ ưu tú, nhưng vì cái gì trong mắt, trong lòng cũng chỉ có cô?! Anh hận cô, càng hận chính anh hơn! Nếu như, không quá yêu cô, cũng không muốn kết hôn với cô, cũng sẽ không lâm vào nông nổi bị coi thường giống như hôm nay.

Sau lần đó, anh lại càng không muốn về nhà, liều mạng làm việc, rất nhanh đã lên chức đội trưởng đội cảnh sát.

Nhìn anh ngày đêm làm việc, coi cục cảnh sát thành nhà, đồng nghiệp trong đội cũng đau lòng vì anh. Nhưng, ai cũng không khuyên được anh,

Chỉ chớp mắt, ngay cả lão đại Lăng Bắc Hàn cũng kết hôn, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Úc Tử Duyệt thì anh có loại ảo giác thấy được Lục Khải Lâm thời thiếu nữ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-482)